TruyenHHH.com

Because You Are You

Yi Jung cười thầm khi thấy vẻ ngơ ngác của Ga Eul. Cô bị bất ngờ là điều hợp lí. Chính anh cũng còn chưa hòan toàn tin tưởng vào quyết định của mình. Anh chỉ vừa nghĩ ra nó cách đây vài phút mà thôi, vì anh nhớ đến những lời sơ Anna nói.

" Đời người không thể lường trước chuyện gì sẽ xảy ra, nên nếu muốn làm gì thì phải làm ngay. Đừng để bản thân mình phải hối hận"

Yi Jung không muốn giống cha mình. Không dám đối diện với tình cảm của mình để rồi ân hận khi mất đi. Mà anh biết chắc rằng anh không muốn mất Ga Eul. Hòan tòan không muốn. Anh không dám chắc là mình có thể mang hạnh phúc cho Ga Eul. Nhưng anh muốn thử, muốn bắt đầu mở lòng ra để cô có thể bước vào

Ga Eul vẫn đứng yên tại đó. Cô không tin vào những gì mình vừa nghe được. Yi Jung nói cô sẽ bắt đầu bước vào cuộc sống của anh? Nghĩa là anh yêu cô sao?

"Khoan đã, bình tĩnh lại xem nào Chu Ga Eul. Này sao tim lại đập nhanh thế? Đã bảo bình tĩnh cơ mà"

Cô hít một hơi thật sâu trước khi bước về phía anh

- Anh tin em chứ?

- Tin chuyện gì?

- Chuyện trên báo sáng nay

- Anh tin

Yi Jung gật đầu. Cô chống tay lên bàn, nhìn chằm chằm vào mặt anh. Rồi đột nhiên, cô ghé sát mặt mình vào tai anh, thì thầm

- Vậy em cũng sẽ tin anh

Và khi cô chồm tới định hôn anh, thì cánh cửa phòng bật mở

- Tổng giám...ơ

Cả hai cùng quay lại. Thư ký Lee đứng đơ một cục ngay cửa phòng, mặt đỏ như gấc

Ga Eul đứng thẳng dậy, vuốt tóc. Yi Jung cười, anh biết cô đang bối rối

- Có việc gì thế?

- Em thấy phu nhân để quên cái này

Cô vừa nói vừa đưa hai cái nạng ra.

- Ah cám ơn

- Cô ra ngòai được rồi

Cô thư ký cúi đầu chào rồi quay phắt đi, mặt vẫn chưa hết đỏ. Yi Jung nhíu mày nhìn đôi nạng như muốn hỏi " Cái này ở đâu ra". Ga Eul chống nạng đi đến sofa ngồi xuống

- Em bị tai nạn lúc sáng

- Sao không nói với anh?

- Anh có hỏi đâu

- Không biết sao mà hỏi

- Thì giờ biết rồi. Trước sau cũng vậy thôi

Cô vừa nói vừa tỉnh bơ châm trà uống

- Vậy lúc nãy em đến đây bằng gì

- Em lái xe. Chẳng lẽ đi trực thăng

Ga Eul trả lời. Cô đóan trước anh sẽ phản ứng như Ji Hoo, hoặc thậm chí còn quá hơn

- Cái gì? Em lái xe đến?

- Đừng có hét lên thế không người ta tưởng em làm gì anh

- Em có bị điên không đấy? Chân cẳng thế này mà còn lái xe

- Thì em đã đến đây an tòan rồi đó thôi. Anh làm gì mà ghê thế

- Tại em hên thôi. Lỡ có chuyện gì thì làm sao?

- Thì anh được trả tự do. Sướng thế còn gì

Ga Eul cười khúc khích khi thấy mặt anh đỏ bừng lên vì la hét. Cuối cùng, cô thôi không chọc tức anh nữa

- Hôm nay anh đưa em về nhé. Xe em hết xăng rồi

- Để anh gọi tài xế

- Thôi đi. Em đã nói không thích ông tài xế của anh rồi. Mặt mày cứ hầm hầm

- Vậy để anh đuổi việc ông ta

- Đừng có điên. Tự dưng lại đuổi người ta

- Tại em bảo không thích

- Thì anh đưa em là được chứ gì

- Muốn anh chở thì cứ nói thẳng chứ cần gì quanh co cho tốn hơn thế

- Uh thì vậy đi. Đâu phải ai cũng có vinh dự được tổng giám đốc So Yi Jung làm tài xế riêng

Cô lại bật cười. Tiếng cười lanh lảnh khiến anh cũng thấy vui lây. Yi Jung đứng dậy, cầm lấy áo khóac

- Để anh đưa em về

- Thôi anh làm việc đi. Em chờ

- Anh phải làm đến tối đấy

- Thì em chờ đến tối.

- Nhưng mà...

- Em cũng phải làm việc nữa mà.
Làm ở đây hay ở nhà cũng vậy thôi

Ga Eul nói rồi lôi cái laptop trong giỏ ra, bắt đầu đánh máy có vẻ rất chăm chú. Còn Yi Jung cũng đang chăm chú...nhìn cô

- Anh làm việc đi chứ nhìn em làm gì

- Anh sợ em để ý anh mà làm việc không được thôi

- Để ý anh làm cái quái gì. Thôi không linh tinh nữa. Việc ai nấy làm làm. Không được quấy rầy đối phương

Cô nói rồi lại quay mặt nhìn vào laptop. Yi Jung khẽ cười rồi cũng quay lại với đống hồ sơ còn dang dở trên bàn

********

8:00 p.m

Yi Jung đứng dậy, vươn vai khiến xương cốt kêu lên răng rắc. Cuối cùng cũng quyết tóan xong doan thu tháng này. Những tin xấu về gia đình anh liên tiếp bị đăng báo khiến cổ phiếu không ngừng rớt giá. Tình hình không mấy khả quan.

Đưa mắt nhìn về phía sofa, Yi Jung bật cười khi thấy Ga Eul đang dựa đầu vào đó mà ngủ. Anh cầm áo bước đến, khóac lên người cô. Sự đụng chạm nhẹ nhàng đó khiến Ga Eul thức giấc. Cô dụi mắt nhìn anh

- Xong việc rồi ah

- Uh

- Sao anh không gọi em?

- Thấy em ngủ ai mà dám gọi. Gọi dậy lỡ em đánh anh thì sao?

- Anh làm như em là ác quỷ

Cô vừa nói vừa đưa tay che miệng ngáp. Sao đến bây giờ anh mới nhận ra Ga Eul rất dễ thương nhỉ?

- Chưa thấy ai ngáp bao giờ sao mà cười

- Thấy rồi. Nhưng chưa thấy ai ngáp mà xấu như em

- Vậy mà anh lại lấy em. Chắc thần kinh anh có vấn đề

- Uh chắc thế thật

Yi Jung bật cười khi nghĩ đến việc anh và Ga Eul bây giờ đang cãi cọ giống Jan Di và Jun Pyo. Và anh nhận ra việc này thực sự làm anh thấy vui. Thì ra...niềm vui chỉ đơn giản vậy thôi. Cãi cọ với Ga Eul, và nhìn thấy cô cười. Vậy là đủ để anh thấy vui

- Anh còn định ngồi đó cười đến bao giờ? Về thôi

Ga Eul càu nhàu. Cô đang loay hoay với cặp nạng một cách khổ sở. Yi Jung lắc đầu, bước đến giật hai cây nạng ra khỏi tay cô

- Anh làm cái gì thế hả? Trả cho em
Anh không trả lời, mà vòng tay bế xốc cô khiến cô la oai óai. Tiếng cô vang vọng khắp cả tầng lầu

- May là công ty không còn ai đấy
Yi Jung lẩm bẩm, rồi bước nhanh ra thang máy

******

Đặt cô vào xe rồi, anh vòng qua ghế bên kia. Vừa ngồi xuống, anh bắt đầu than vãn

- Em ăn gì mà nặng quá vậy hả? Bế em muốn gãy cả tay

- Ai bắt anh bế mà nói? Em đã bảo thả ra

- Anh mà chờ em đánh vật với hai cây gỗ đó thì chắc đến năm sau mới về tới nhà

- Tại em chưa quen thôi

Anh lắc đầu, lái xe ra khỏi bãi. Khi anh định chạy về nhà thì Ga Eul lên tiếng

- Mình đến bệnh viện một lát được không?

Yi Jung ngạc nhiên nhìn cô. Nhưng rồi anh dễ dãi gật đầu

*******

Seoul hospital. VIP room 8:30p.m

- Bố, là con Ga Eul đây

Cô nói khi gõ cửa phòng

- Vào đi

Ga Eul đẩy cửa bước vào. Ông ngồi trên xe lăn ngòai ban công, có lẽ đang ngắm sao. Đặt giỏ trái cây xuống bàn, cô với lấy lọ hoa gần đó rồi quay ra ngòai

- Con đi thay nước. Hai người nói chuyện nhé

Rồi cô bỏ đi. Trong phòng chỉ còn lại hai người. Yi Jung bước ra ngòai ban công, đứng cạnh cha mình

- Bố đang ngắm cảnh ah

- Uh. Mẹ con rất thích ngắm sao

- Con nhớ mà. Lúc con còn nhỏ cả nhà chúng ta vẫn thường lên núi ngắm sao

- Đó là khỏang thời gian hạnh phúc nhất đời ta

- Con cũng thế

- Yi Jung ah?

- Dạ

- Sau khi ra viện, bố sẽ trao chức chủ tịch hội đồng quản trị cho con

- Còn bố?

- Bố sẽ sang Thụy Điển cùng bà nội con

- Sao bố lại đi? Có phải vì con..

- Ngốc ah. Dĩ nhiên là không phải. Chỉ là bố và bà nội con muốn được sống một cách bình yên. Mà ở Seoul thì không thể làm được việc này

- Con biết rồi

- Con không trách bố chứ?

- Trách gì ạh?

- Vì đã trút gánh nặng này lên vai con

- Bố đã gánh quá lâu rồi. Bây giờ đến lượt con

- Cám ơn con, Yi Jung ah

- Chúng ta là cha con mà. Không cần nói cám ơn

- Còn một chuyện này ta muốn nhờ con

- Chuyện gì ạh?

- Chăm sóc thật tốt cho Ga Eul nhé. Tuy không tiếp xúc với nó nhiều, nhưng bố biết con bé là người tốt. Vì vậy hãy đối xử tốt với Ga Eul. Được không?

- Con hứa

Ông đặt tay mình lên tay anh vỗ nhẹ. Cái vỗ nhẹ nhàng đó, tượng trưng cho niềm tin và trách nhiệm mà ông giao lại cho anh

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com