TruyenHHH.com

Because You Are You

Những tia nắng đầu tiên soi xuống giường đánh thức Yi Jung. Mở mắt. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt anh là Ga Eul đang ôm lấy Manson. Cả hai đều đang ngủ. Môi cô cong lên như đang cười.

- Vui đến vậy sao, con bé này

Yi Jung lẩm bẩm một mình.Anh đột nhiên nhận ra vẻ mặt cô lúc này rất giống mẹ anh. Dịu dàng và tuyệt đẹp. Ga Eul chớp mắt. Mở mắt, việc đầu tiên cô làm là cười với anh

- Chịu dậy rồi đấy ah?

- Giường này êm thật, ngủ ngon quá

- Này, cô lười thì nhận đi, đừng đổ thừa cho cái giường của tôi

- Ai nói tôi lười. Tôi chỉ thư giãn thôi

- Thư giãn áh? Trễ lắm rồi đó cô Hai

Đột nhiên Ga Eul trợn mắt, vẻ nghiêm trọng

- Trễ? Mấy giờ rồi

- 8h - Anh đưa đồng hồ lên nhìn giờ

- Oh shit

Ga Eul chồm dậy thật nhanh, rồi phóng khỏi giường cũng nhanh y như vậy. Cô lao như tên bắn sang phòng bên kia, trong khi Yi Jung ngơ ngác nhìn theo, tự hỏi có chuyện gì. Hai phút sau, Ga Eul bước ra, quần áo chỉnh tề và chuẩn bị bước ra cửa

- Tôi đưa cô đi

Quay lại, cô nhìn anh, rồi phẩy tay

- Không cần. Tôi tự lái được

- Tiện đường thôi. Chờ một lát
10 phút sau, hai người đã ngồi trên xe.
Nhìn vẻ nhấp nhổm của Ga Eul, anh bật cười.

- Cô nhìn kiểu đó cái đồng hồ sẽ bị mòn đấy

- Hôm qua tôi đã bỏ việc giữa chừng rồi, hôm nay mà đi trễ nữa thì bị đuổi chắc

- Ghê vậy à?

- Anh tưởng ai cũng là ông chủ lớn sung sướng như anh sao? Muốn làm thì làm muốn nghỉ thì nghỉ à

- Không sướng vậy đâu

Giọng anh trầm lại. Ga Eul nhìn anh, rồi cô chép miệng

- Giờ tôi mới nhớ hôm qua đến giờ chưa ăn gì hết

- Cô lại muốn gì nữa đây?

- Đi ăn sáng. Anh cứ phải hỏi mấy câu dư thừa vậy mới được à?

- Tôi tưởng cô sắp trễ mà

- Đã trễ rồi chứ không phải sắp

- Vậy mà còn đi ăn sáng?

- Trễ ít trễ nhiều cũng là trễ. Vậy tội gì phải hành xác vô đó giờ này. Trước sau gì cũng bị "dũa" mà

- Ok. Tùy cô. Vậy giờ đi đâu ăn sáng?

- Lái đi. Tôi chỉ đường cho

**********

Họ ngồi ăn trong một quán lề đường. Giờ này quán đang rất đông khách, và cả chủ lẫn khách trong quán đều đang tập trung chú ý vô hai người. Dĩ nhiên là Yi Jung và Ga Eul chứ ai nữa

- Anh làm gì mà ngóay như giun thế?

- Có nhất định phải ăn ở đây không?

- Dù sao cũng lỡ đến rồi, ngồi yên chờ chút đi

- Tôi...

- Chưa tới mấy chỗ này lần nào chứ gì?

- Biết vậy sao còn đưa tôi tới đây?

- Vì anh chưa đến nên mới đưa anh tới đây. Sống ở Seoul mà chưa tới những chỗ như vầy thật là uổng nửa đời người đấy. Anh đã làm gì suốt hai mươi mấy năm nay vậy chứ hả?

- Làm những việc bình thường cô thấy đấy. Đâu có ai chết vì không ăn ở quán vỉa hè

- Dĩ nhiên là không chết nhưng anh đã bỏ lỡ nhiều đấy. Bây giờ tôi đang giúp anh bù đắp thiếu sót đây

- Vậy thật cám ơn quá

- Không có chi. Dù sao cũng là vợ chồng mà, đừng khách sáo

Ga Eul nói và bật cười. Nhưng tiếng cười của cô không gây phản ứng quá mạnh vì ở đây ai cũng cười nói một cách thỏai mái.

- Ga Eul ah

Tiếng gọi làm cả hai cùng quay lại nhìn. Jan Di bước về phía bàn họ, trong tình trạng mắt mũi đều tròn xoe

- Jan Di? Anh Jun Pyo. Chào

Jun Pyo vẫy tay với Ga Eul, trong khi Jan Di vẫn còn há hốc mồm

- Hai người làm gì ở đây?

- Ăn sáng, cậu thấy đấy

Ga Eul nhún vai cười. Jun Pyo nhăn mặt

- Em hỏi gì mà ngốc thế

- Anh có im ngay không?

- Này em điên đấy ah, tự dưng lại cáu

- Em đang điên đây

Jan Di nói, mắt liếc Ga Eul muốn xẹt lửa.

- Hai người ngồi cùng đi. Quán đang đông khó tìm chỗ lắm

Ga Eul kéo ghế ra. Jan Di ngồi xuống, vẫn còn ấm ức

- Tớ nghe nói là cậu đi thực tập hả?

- Uh, lên máy bay sao hôm cậu về. Nên tớ chưa có cơ hội "hỏi chuyện" cậu đấy

JanDi nghiến răng, nhấn mạnh chữ "hỏi chuyện" với ánh mắt tóe lửa. Ga Eul hiểu cô bạn chỉ lo lắng cho mình thôi, nên cô không tìm cách đối đáp, chỉ cười hiền lành

- Hôm nay chắc Seoul ngập mất. So Yi Jung mà lại xuất hiện ở cái chỗ thế này

- Ya anh nói chỗ thế này là sao hả? Em vẫn tới đây mỗi ngày đây

Jan Di độp lại ngay khi Jun Pyo vừa nói hết. Và sau đó hai người bắt đầu cãi nhau chí chóe. Họ cãi lớn đến nỗi mấy người trong quán phải bỏ dở hết thức ăn mà quay lại theo dõi như coi tường thuật bóng đá. Ga Eul và Yi Jung chỉ còn biết nhăn răng cười trước cặp đôi nhí nhố này. Nhưng sâu trong lòng, có gì đó nhen lên như là ghen tị. Yêu và được yêu, thật là hạnh phúc. Thứ hạnh phúc đơn giản mà cả hai đều không có được.

*********

JanDi và Ga Eul ngồi trong một quán ăn nhỏ gần nhà Jan Di, là nơi họ vẫn hay đến lúc còn đi học. Cả hai cùng im lặng, giữa quán ăn nhỏ và ồn ào. Hai người đều đợi cho đối phương lên tiếng trước. Và trong trò chơi này, bao giờ Jan Di cũng là người thua cuộc

- Cậu định cứ im như thế đấy à

- Thì cậu cũng có nói gì đâu

- Tớ đang nói đây này

- Tớ nghe được mà

- Này, cậu cố tình không chịu hiểu đấy hả?

- Hiểu chuyện gì?

- Lí do tớ gọi cậu ra đây

- Chắc phải cậu muốn mời tớ ăn tối đâu nhỉ?

- Cậu giả vờ hay ngốc thật đấy hả Chu Ga Eul

- Cậu vẫn bảo tớ ngốc mà, quên rồi sao Jan Di?

- Phải gọi cậu là đại ngốc mới đúng. Thật là...Cậu nghĩ gì mà lại lấy anh ta thế hả?

- Cậu đang nói Yi Jung đấy ah?

- Chứ cậu nghĩ là ai?

- Tớ nói rồi mà. Dù sao anh ấy cũng tốt hơn...

- Thôi đóng kịch đi Ga Eul. Tớ mới quen cậu ngày đầu đấy ah. Cậu là lọai con gái chịu bị ép buộc như vậy sao?

- Đúng thật là không giấu được chuyện gì với Geum Jan Di cả

- Vậy nói thật đi xem nào. Tớ biết là phải có gì đó giữa cậu và anh ta

- Jan Di ah. Có nhớ tớ từng kể với cậu về cậu nhóc tớ gặp hồi 9 tuổi không?

- Dĩ nhiên. Mối tình đầu của cậu mà

- Tớ đã tìm thấy cậu nhóc đó rồi, Jan Di

Ga Eul nhìn thấy sự ngỡ ngàng hiện trong mắt cô bạn thân.

- Đừng nói với tớ người đó là...

- Đúng Jan Di ah, chính là anh ấy

Khỏang lặng kéo dài giữa hai cô gái. Jan Di kinh ngạc đến mức không nói nên lời. Ga Eul hiểu được suy nghĩ của cô bạn thân, nên chỉ mỉm cười chờ đợi. Và đúng như cô đóan, khi sự kinh ngạc đi qua, Jan Di lên tiếng

- Nhưng Ga Eul ah, Yi Jung không còn là cậu bé 12 tuổi nữa. Anh ta...

- Tớ biết

- Cậu không biết đâu

- Tin tớ đi, tớ biết mà, Jan Di à

- Cậu biết được bao nhiêu chứ?

- Tất cả. Về những người đàn bà. Về gia đình anh ấy. Cả Eun Jae nữa. Tớ đều biết

- Vậy mà cậu vẫn đâm đầu vào?

- Tớ còn có thể gì khác?

- Cậu ngốc quá, Ga Eul ah. Anh ta sẽ không bao giờ yêu cậu

- Tớ biết chứ Jan Di. Nhưng dù sao đi nữa tớ vẫn phải làm như vậy. Thứ tớ cần không phải tình yêu của anh ấy. Chỉ cần anh ấy luôn mỉm cười, nụ cười thực sự, chỉ cần anh ấy hạnh phúc, vậy là đã đủ. Đến một ngày nào đó, khi anh ấy tìm được người anh ấy yêu thương, tớ sẽ để cho anh ấy đi

- Cậu thật là hết thuốc chữa rồi Ga Eul à. Sao bao nhiêu năm mà vẫn ngốc nghếch như vậy chứ

- Biết sao được đây - Ga Eul nhún vai - Vậy mới là bạn của cậu chứ

Jan Di nhìn sâu vào mắt Ga Eul. Cô nhìn thấy sự quyết tâm không gì ngăn được. Ga Eul luôn là như vậy, khi đã muốn làm gì thì sẽ phải làm cho được, bằng bất cứ giá nào. Cô chớp mắt, quyết định đổi đề tài

- Ah Ga Eul này

- Huhm?

Ga Eul người lên với cái ống hút còn ngậm trong miệng

- Ngày 14 tháng sau cậu rảnh chứ?

- Tớ cũng chưa biết nữa. Sao vậy? Có chuyện gì cần tớ ah?

- Uhm...cũng không phải là chuyện quan trọng lắm. Chỉ là....uhm....

Ga Eul nhíu mày trước vẻ lúng túng của Jan Di

- Chuyện gì vậy, Jan Di?

- Uhm...chẳng là...tớ muốn....uhm...thực ra

- Này, cậu bị sao vậy hả Geum Jan Di? Có nói cho đàng hòang không thì bảo?

- Thì...uh...thì....hôm đó...là ngày cưới của tớ

Ngụm nước vừa uống vào nghẹn lưng chừng cổ khiến Ga Eul ho sặc sụa. Khi cơn ho vừa ngớt, cô ngước lên, trợn tròn mắt

- Ya Geum Jan Di, chuyện quan trọng vậy mà đến giờ cậu mới chịu nói với tớ hả?

- Uhm...tớ vốn không định cưới sớm vậy đâu nhưng bên nhà bên kia nói hôm đấy là ngày tốt trăm năm có một gì gì đấy nên phải cưới gấp còn. Mới đầu tớ cũng không muốn nhưng hôm nay đến nhà anh ấy tớ thấy tình hình căng thẳng quá nên thôi cứ gật đầu đại cho rồi.

Jan Di tuôn một tràng giải thích lằng nhằng khiến Ga Eul bật cười. Thật khó mà tin được Geum Jan Di lại có lúc luống ca luống cuống thế này. Vậy mà chuyện đó lại đang xảy ra trước mắt Ga Eul, như một phép màu. Phép màu của tình yêu

- Chúc mừng cậu nhé Jan Di. Ngày đó nhất định tớ sẽ đến

- Cám ơn nhé, Ga Eul à

- Ya, cậu coi tớ là người lạ hay sao mà cám ơn kiểu đó hả?

Ga Eul đẩy nhẹ đầu cô bạn. Cả hai bật cười khúc khích. Tiếng cười trong trẻo của hai cô gái làm góc quán trở nên rộn rã

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com