TruyenHHH.com

Be Con Toi Khong The Cho Chau

Thì ra chỉ có cô không nỡ rời xa anh, nhưng anh không cảm giác được, Hơn nữa còn bảo sẽ tự mình tiễn cô đi!

Thật quá đáng! Cô bỏ tay ra và trượt khỏi chân anh.

Cô cố tình ủ rũ vẻ mặt, cố ý bày ra vẻ khó chịu, rất khó chịu.

Quả nhiên, cổ tay nóng ran, ngay sau đó, lại bị kéo đến ngồi trên đùi anh.

Anh hơi cúi đầu. Đầu mũi áp vào cô.

“Em muốn ở lại đến vậy à?”

“Không hề! Em không đợi qua Tết nữa, ngày mai em sẽ đi luôn!” Phi Nhung tức giận.

Cô cố cứng miệng. Anh cười.

“Này, bây giờ khắp mặt em đều viết đầy chữ “không nỡ xa anh” đấy” Anh trượt những ngón tay dài trên khuôn mặt nhỏ nhắn của cô.

Đầu ngón tay nóng rực cùng giọng nói trầm thấp đột nhiên càng làm nóng thêm vào bầu không khí.

....

Dưới trời tuyết trắng xóa, giao thừa cuối cùng cũng đã đến.

Phi Nhung thức giấc vì tiếng pháo nổ. Cô mở rèm cửa nhìn ra ngoài, bên ngoài phủ một màu trắng xóa.

Mạnh Quỳnh cuộn cô lại trong vòng tay anh và kéo chăn bông lần nữa, sợ cô bị cảm lạnh.

“Đi ngủ đi. Hôm nay không có việc gì.”Anh lười biếng, vẫn nhắm mắt.

“ Nhưng bên ngoài sôi động quá. Cháu trai dì Lý đến đây và đốt pháo bên ngoài ”

Anh mở to mắt nhìn cô bất lực.

“ Muốn ra ngoài chơi đốt pháo sao?”

“ Vui vẻ cũng tốt mà”

Anh cười sờ sờ đầu cô.

“ Em vẫn như một đứa trẻ! Nằm với anh một lát, sau đó để em đi chơi.”

Anh không buông tha mà còn ôm cô chặt hơn.

Phi Nhung cũng rất vui. Nằm trong vòng tay anh cũng hạnh phúc.

Tiếng chuông điện thoại di động phá tan buổi sáng yên tĩnh của hai người. Đó là điện thoại di động của anh ấy.

Tay cô chạm vào đầu giường, đưa điện thoại tới cho anh. Cô vô tình lướt qua màn hình, vẻ mặt trầm xuống, không nói gì, chỉ đưa điện thoại cho anh. Người gọi đến là mẹ anh.

Mạnh Quỳnh liếc cô một cái, cúi đầu ôm cô chặt hơn.

Anh nhận điện thoại của bà cụ.

“Alo?” Một lúc lâu, bà cụ Nguyễn không lên tiếng, Mạnh Quỳnh cũng im lặng.

Thật lâu sau, bà cụ mới nói:

“Bữa tối nay là bữa cơm đoàn viên, trở về cùng nhau ăn bữa cơm. Mọi người trong nhà đều đến”

Ngày 30 Tết. Anh không có lý do gì để từ chối.

“Con biết rồi.”

“Còn nữa… Đưa Lăng Ái Xuyên đến cùng đi, hai đứa cũng bên nhau được thời gian dài rồi… Nếu hai đứa ở bên nhau, mẹ sẽ không phản đối”

“Việc này, để buổi tối rồi nói sau.” Giọng của Mạnh Quỳnh trở nên cứng rắn hơn. Rõ ràng, anh không thích chủ đề này.

Bà cụ nghe giọng điệu này thì không nói thêm gì nữa.

Sau khi nói lời tạm biệt và hẹn gặp vào buổi tối, hai người cúp máy.

Sau đó một hồi lâu… Mạnh Quỳnh không nói gì, Phi Nhung nằm trên ngực anh, nhắm mắt nghỉ ngơi, như thể cô đã lại ngủ.

Một lúc sau… Tay anh, và tay cô, đan vào nhau.

“Phi Nhung, tối nay cùng anh về nhà mẹ anh ăn giao thừa được không?”

Cuối cùng anh cũng lên tiếng hỏi cô.

Phi Nhung khẽ chớp hàng mi, rồi nhẹ nhàng nói:

“Thật ra em… không muốn nhìn thấy bà ấy… cũng không muốn thấy Mạnh Thiên.”

Cô ấy ám chỉ bà cụ Nguyễn

Mạnh Quỳnh không phải là không biết.

Anh hôn lên ngón tay cô:

“DÌ Lý và mấy người giúp việc đêm nay sẽ về nhà và được nghỉ, em phải ở bên cạnh anh. Còn nữa, anh muốn tất cả mọi người, kể cả mẹ anh hiểu quyết tâm ở bên em của anh.”

Phi Nhung suy đi nghĩ lại.

Cô ngẩng đầu nhìn anh:

“Vậy anh để em nghĩ đã, được không?”

“Cho em một buổi sáng để suy nghĩ.”

Phi Nhung đã suy nghĩ vấn đề này rất nghiêm túc. Nếu có thể, cô muốn trốn tránh. Tuy nhiên, cô cũng biết rất rõ rằng có một số điều cô không thể trốn tránh.

Vì anh muốn mọi người thấy quyết tâm của anh khi ở bên cô. Vậy tại sao cô không cho bà cụ biết quyết tâm ở bên anh của cô?

Phi Nhung nằm trên giường một lúc, nhưng vẫn bị âm thanh vui vẻ dưới tầng cám dỗ, cô nhấc chắn bước ra khỏi giường.

Chạy xuống cầu thang, cháu trai của dì Lý đang chơi với que hàn bên ngoài. Cô cũng tham gia và có một khoảng thời gian tuyệt vời.

Đứa trẻ có vẻ rất thích cô. Ôm đùi cô suốt, rồi chạy theo cô cùng chơi. Hai người sau khi nghịch pháo hoa, nghịch tuyết thì mặt và tay đỏ bừng vì lạnh, nhưng vẫn không muốn quay lại nhà.

Mạnh Quỳnh mặc quần áo ngủ từ trên tầng đi xuống, nhìn thấy cô và cháu của dì Lý ngồi xổm trên mặt đất làm người tuyết vô cùng thích thú.

Cô ấy giống một đứa trẻ hơn.

Nụ cười hằn sâu trên khuôn mặt. Ngày càng có nhiều sự dịu dàng trong mắt anh.

Sau này nếu có con, cô nhất định là một người mẹ kiên nhẫn.

Xem ra có thêm một đứa trẻ thực sự là một lựa chọn tốt…

“ Cô Phạm thật đúng là một cô bé mãi không chịu lớn” Dì Lý nhìn cảnh tượng bên ngoài, cũng buồn cười.

“Còn không phải sao” Trong giọng điệu của anh ẩn chứa một sự cưng chiều vô hạn. Anh chỉ muốn chiều chuộng cô như một đứa trẻ.

“Tôi thấy hai người cũng mau mau sinh một đứa đi. Nhìn xem, cô Phạm thích trẻ con lắm!” Dì Lý thở dài.

Mạnh Quỳnh cười:

“Tôi sẽ suy nghĩ về việc đó.”

Thất thần nhìn cảnh tượng bên ngoài ngôi nhà, nhưng những gì anh phác họa ra trong đầu có cô và con của họ. Một đứa trẻ lớn, một đứa trẻ nhỏ đều là của anh… như thế mới có thể coi đây là một tổ ấm thực sự!

“Phi Nhung, đừng chơi nữa, vào nhà ăn sáng đi.” Anh cao giọng, đứng ở cửa vẫy tay gọi cô.

Cô vui vẻ đồng ý, dì Lý cũng ra hiệu gọi cháu mình đến đó. Hai người tay trong tay bước vào. Cô thậm chí còn học theo đứa trẻ, nhảy từng bước về phía cửa. Sự cưng chiều trong ánh mắt anh càng sâu hơn.

Phi Nhung đưa đứa trẻ cho dì Lý sau đó mới lau tuyết trên vai cô.

“Chơi đủ chưa?”

Cô lắc đầu chỉ ra bên ngoài:

“Anh nhìn xem, người tuyết đã được một nửa rồi. Ăn điểm tâm trước đi, nhất định phải giúp cháu dì Lý làm xong đống kia. Nếu không, em ấy sẽ rất thất vọng đấy.”

Phi Nhung dẫn cô vào nhà bếp:

“Em thích trẻ con lắm hả?”

Phi Nhung quay lại nhìn Mạnh Quỳnh. Nếu khi đó, con của họ vẫn còn, thì bây giờ cùng lớn tầm cháu của dì Lý.

Nhưng, cô không nói ra điều này.

Đêm giao thừa, cô không muốn nhắc đến những điều đáng buồn này. Cô chỉ cười:

“Lần trước ở Hà Cảng không phải anh đã chọn rất nhiều quần áo trẻ con sao? Không thể để lãng phí số quần áo đó được.”

“Ừ, anh cũng thấy em nói đúng. Chúng ta sẽ từ từ dùng đến chỗ đồ đó.”

Lại là “từ từ”. Phi Nhung càu nhàu, bất đắc dĩ nói: “… Được rồi.”

Dù sao cô cũng không thể lay chuyển được anh. Thế thì cứ nghe những gì anh nói là được rồi!

Đến chiều tối, tất cả người giúp việc về nghỉ Tết. Dì Lý cũng dẫn cháu về.

Chẳng bao lâu sau, cả căn biệt thự chỉ còn lại hai người bọn họ.

Vào một ngày đặc biệt như hôm nay, ngoài đường mọi người cười nói rộn ràng, nhưng trong phòng có vẻ hơi vắng vẻ.

May mắn thay, hai người họ không cảm thấy cô đơn chút nào. Hiếm khi hai người được thoải mái bên nhau thế này, thật sự rất thích, họ ôm nhau ngồi trên sofa xem Chương trình hội xuân.

Chương trình vui vẻ, sống động và cũng rất thú vị.

“Sắp đến giờ rồi”

Mạnh Quỳnh nhìn đồng hồ trên tay, thì thầm vào tai Phi Nhung.

Phi Nhung ngơ ngác

“ để em xem” mắt vẫn dán lên màn hình tivi.

Dù sao vẫn là một đứa trẻ. Cô vẫn rất thích thú xem những chương trình Tết.

“Buổi tối, chúng ta đi cùng nhau đi. Đi cùng anh được không?” Giọng điệu của anh ta không độc đoán như mọi khi, mà chỉ nhẹ nhàng dỗ dành cô.

Như thế này thì làm sao mà Phi Nhung có thể từ chối được?

Bà cụ dù sao cũng là mẹ của anh…

Đêm giao thừa, cô không muốn anh phải hối hận.

Vì vậy, cô không nói nhiều, chỉ gật đầu.

Em lên thay quần áo luôn đây”

Mạnh Quỳnh khá ngạc nhiên. Anh tưởng mình sẽ bị từ chối, thậm chí anh đã định đêm nay sẽ ở lại bên cô nhưng không ngờ cô lại vui vẻ đón nhận như vậy.

Mãi đến khi cô chạy lên cầu thang, Mạnh Quỳnh mới định thần lại, nhìn bóng dáng nhỏ nhắn từ phía sau, anh nói:

“Mặc thêm đi, nhà bên mẹ anh lạnh hơn bên này”.

“Em biết rồi”

Cô đáp cao giọng đáp lại và đóng cửa phòng ngủ.

Nếu nói cô không căng thẳng thì nhất định là nói dối.

Suốt đường đi, tay Phi Nhung cứ bám chặt lấy hai đầu gối.

Lần trước, bà cụ Nguyễn có thể sắp xếp như vậy trong nhà hàng, điều này cho thấy bà ta không chỉ biết cô đã trở lại, mà còn không đồng ý họ ở bên nhau.

Lát nữa, trong nhà sẽ xuất hiện những cảnh tượng gì, bà cụ sẽ đối xử với cô như thế nào, người khác sẽ nhìn cô như thế nào, cô hoàn toàn không đoán trước được.

Cô hơi nghiêng đầu, liếc mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, trong lòng cảm thấy an tâm hơn một chút.

Cô nghĩ, chỉ cần anh ở đó, cho dù chuyện gì xảy ra, cô cũng sẽ xử lý được.

“Có sợ không?”

Mạnh Quỳnh hỏi. Giữ vô lăng bằng một tay, còn tay kia đặt lên đầu gối cô.

Phi Nhung không nói gì, nhưng thở dài thườn thượt.

“Đừng quá nặng nề, cũng đừng sợ hãi. Lát nữa, chỉ cần em cảm thấy không thoải mái, thì cứ trốn vào trong vòng tay anh, biết không? Lúc nào em cảm thấy không muốn ở đó nữa cứ nói với anh, anh sẽ lập tức đưa em đi.”

Phi Nhung miễn cưỡng cười:

“Anh đừng lo lắng, em không sợ. Bà ấy không thể ăn thịt em được.”

Một số người, mặc dù không ăn thịt người ta, nhưng họ có thể khiến người ta kinh hoàng hơn cả bị ăn thịt.

Chiếc xe nhanh chóng dừng lại trước ngôi nhà.

Khi họ đến nơi, đã có một số ô tô đậu trước nhà. Nhìn thấy xe của Mạnh Đức, Phi Nhung cảm thấy thư thái hơn.

Mặc kệ những người còn lại trong nhà họ Nguyễn nghĩ gì về cô, lúc này Mạnh Đức nhất định phải đứng về phía cô.

Tốt xấu gì cô và chú ba cũng có thêm một đồng minh. Cũng có thêm sự hỗ trợ khi họ bị làm khó.

Tiếng ô tô vang lên, người giúp việc vội vàng ra đón. Khi nhìn thấy xe của Mạnh Quỳnh, người đó không khỏi reo lên:

“Bà chủ, bà chủ, cậu ba về rồi!”

Mạnh Quỳnh đã lâu không đến đây, người giúp việc nhìn thấy anh như nhìn thấy khách quý.

Lại biết rằng bà cụ Nguyễn rất mong ngóng cậu ba, nên trong nhà ai cũng mừng thay cho bà chủ.

Sau khi dừng xe, Mạnh Quỳnh xuống xe trước, sau đó vòng qua cửa ở ghế phụ mở cửa xe, đưa tay về phía Phi Nhung:

“Xuống đi.”

Đã đến rồi, không có lối thoát nào khác.

Thế nên… Chết thì chết vậy! Nếu đã quyết tâm ở bên anh thì còn sợ gì nữa?

Cô hít một hơi thật sâu, đưa tay cho anh rồi bước xuống xe.

Một lần nữa bước vào nhà họ Nguyễn, đứng bên cạnh nắm tay anh. Là bạn gái của cậu ba nhà họ Nguyễn, chịu ánh mắt của mọi người trong nhà họ Nguyễn, cảm giác này rất khó chịu.

Mọi cặp mắt đều được chiếu vào cô như tia X quang. Những ánh nhìn lạnh lùng.

Giống như trong quá khứ, Phi Nhung chào hỏi mọi người. Vợ chồng ông cụ Nguyễn vẫn chưa xuất hiện, Thanh Hằng vừa thấy họ đã lên tiếng.

“Chú ba, chú dẫn theo ai đến vậy? Đêm giao thừa, những người đến đây đều là người nhà họ Nguyễn chúng ta, sao chú lại dẫn một người ngoài đến nhà vậy?”

Thanh Hằng cố tình nhân mạnh chữ “người ngoài”. Còn lạnh lùng liếc về phía Phi Nhung.

Hừ! Phi Nhung càng ngày càng xinh đẹp, lại còn là người yêu của chú ba!

Thật là đáng ghét! Đáng ghét chết mất!

“Phi Nhung, cô thật sự tưởng rằng ở nhà họ Nguyễn chúng tôi nhiều năm như vậy thì cô thực sự đã trở thành người nhà họ Nguyễn sao? Bây giờ bà nội hoàn toàn không nhận cô!”

“Đủ rồi, Thanh Hằng!” Không đợi Phi Nhung phản ứng lại, Mạnh Quỳnh đã thấp giọng nói.

Mặc dù anh sẽ không nổi giận với cháu chắt trong nhà, nhưng khả năng khiến người khác khiếp sợ của anh vẫn khiến Thanh Hằng phải ỉu xìu im lặng.

Cô ta phụng phịu, rõ ràng là không cam lòng.

Vân Yến kéo Thanh Hằng lại:

“Sao con có thể không hiểu chuyện như vậy, chú hai và thím hai của con ở đó còn chưa nói gì, làm gì đến lượt con thay chú thím lên tiếng hả? Hơn nữa Mạnh Đức vẫn ở đây đấy. Người có quyền lên tiếng nhất là nó, không phải con”

Vân Yến vừa lên tiếng đã quay mũi giáo về phía gia đình Mạnh Thành Từng câu từng từ đều như khiêu khích.

Mạnh Thành sao có thể không nghe ra được?

Ông ta cau mày không vui.

Trịnh Ngọc Vân cũng buồn bực, vừa định nói gì đó thì Mạnh Đức uể oải đứng dậy đi về phía Phi Nhung.

Anh ta cười híp mắt rồi quàng tay qua vai cô.

“ Thanh Hằng, sau này đừng có nói chuyện tùy tiện như thế. Mọi người ở đây trừ anh ra, ai cũng là bề trên của em. Ừm, ví như Phi Nhung, sau này sẽ là thím ba của em đấy! “

Mạnh Đức vừa vỗ vai Phi Nhung vừa nói.

“Thím ba?” Thanh Hằng khó chịu khi nhìn thấy Phi Nhung, bây giờ Mạnh  Đức không những không giúp cô ta mà còn giúp Phi Nhung, cô ta đã tức giận rồi. Bây giờ nghe từ “thím ba” lại càng tức hơn.

Ai muốn gọi cô là thím ba!

“Anh không cần gọi thím ba sớm như vậy đâu, cứ gọi em là Phi Nhung như trước. Anh gọi em là thím ba, em không quen”

Phi Nhung mỉm cười, một nụ cười ngây thơ, nhưng đủ để đối phó với Thanh Hằng.

Thanh Hằng tức giận đến mức mặt đỏ bừng, hậm hực nói:

“Cô thật đáng ghét, ai muốn gọi cô là thím ba? Đồ đáng ghét, đồ đáng ghét, đồ đáng ghét!”

Giống như một đứa trẻ bướng bỉnh, cô ta hậm hực gọi cô là “đồ đáng ghét” lại khiến Phi Nhung thấy buồn cười.

Cãi nhau với Thanh Hằng, chưa đến nỗi buồn chán và căng thẳng.

Mạnh Quỳnh cũng bỏ qua. Bọn trẻ chỉ đang cãi nhau mà thôi. Hơn nữa, rõ ràng là cô gái nhỏ của anh đang khá thích thú.

“Được rồi, đêm giao thừa, đừng làm ầm lên nữa.”

Khi Thanh Hằng, Mạnh Đức và Phi Nhung đang đối mặt với nhau, thì giọng nói của ông cụ vang lên.

Tay chống gậy, ông ấy từ sảnh phụ bước vào sảnh chính.

Bà cụ Nguyễn đi theo sau. Phi Nhung đã im lặng đúng lúc.

Phi Nhung nhìn qua, lúc này cô mới chú ý hai ông bà cụ đã không còn như bốn năm trước.

Hôm nọ ở nhà hàng, Phi Nhung không có thời gian nhìn kỹ bà cụ, nhưng bây giờ lại gần nhìn kỹ, mới nhận ra bà thật sự già đi rất nhiều.

Mắt bà cụ Nguyễn từng rất sáng và minh mẫn, nhưng bây giờ không còn nữa.

Lưng của ông cụ cũng còng hơn, không còn khỏe như xưa.

Hai ông bà cũng gặp Phi Nhung vào lúc này. Ông lão bàng hoàng và ngạc nhiên. Còn bà lão, ngoài kinh ngạc thì còn có vẻ chán ghét sâu sắc.

“ Mạnh Đức, cháu… cháu đuổi cô ta ra khỏi đây cho bà!”

Hơi thở của bà cụ bỗng trở nên dồn dập.

Năm hết Tết đến, bà ta bảo anh đưa Lăng Ái Xuyên đến nhà ăn cơm, nhưng anh lại đưa Phi Nhung về nhà. Đây không phải là cố tình chống đối khiến bà ta không vui sao?

“ Phi Nhung ở lại, con sẽ ở lại, Phi Nhung đi, con cũng sẽ đi.” Mạnh Quỳnh nhướng mày không nhúc nhích, mà chỉ ôm Phi Nhung vào lòng.

Yêu chiều.

Dịu dàng. Và kiên định.

Bà cụ nghẹn họng, mặt nghệt ra. Điều này chưa rõ ràng sao? Rõ ràng là anh đã đứng về phía Phi Nhung.

Không biết nói gì hơn, ông cụ Nguyễn nghiệm mặt nói:

“Đêm nay là 30 Tết, mọi người có thể nhịn nhau được không? Để các con trải qua một năm tốt lành. Được rồi, Phi Nhung, Mạnh Quỳnh, và mọi người ngồi vào đi, đồ ăn sắp dọn ra rồi”

“Vâng, thưa cha.”  Mọi người đều hưởng ứng và đứng dậy.

Vân Yến đã đến giúp bà cụ. Bà cụ lạnh lùng liếc nhìn Phi Nhung, Phi Nhung siết chặt lấy tay Mạnh Quỳnh, không cho phép mình rụt người lại.

Thân hình cao lớn của Mạnh Quỳnh hơi nghiêng về một bên, ngăn giữa hai người. Phi Nhung lập tức thấy yên tâm hơn.

Anh như ngọn núi không bao giờ đổ, đủ sức cản mọi giông tố vì cô.

“ Vân Yến, con đã gọi điện cho chú Tư chưa? Nó rốt cuộc đang làm gì vậy? Ăn giao thừa mà cũng đến muộn!” Sau khi mọi người ngồi xuống, ông cụ hỏi Vân Yến. Rõ ràng là rất không vui.

“Chú tư bảo chúng ta ăn cơm trước, nói là còn phải đi đón ai đó.”

“Đón ai? Giao thừa rồi còn đón ai nữa?”

“Còn có thể đón ai về nhà ăn Tết được nữa? Hẳn là bạn gái” Vân Yến liếc nhìn Phi Nhung, sau đó nói thêm: “Con cũng vừa nghe nói chú ấy đã có bạn gái nhưng chưa thấy bao giờ. Có lẽ tối nay chú ấy muốn đưa bạn gái đến để mọi người gặp mặt. “

“Thật sao? Nó cũng không còn quá trẻ nữa. Có thể tìm được bạn gái là một điều tốt.”

Ông cụ nói, rồi cầm đũa lên trước tiên.

Những người khác, sau đó mới bắt đầu ăn.

Bà cụ Nguyễn không nhúc nhích, mà ngồi thẳng ở chỗ đó nhìn đứa con thứ ba của mình:

“ Mạnh Quỳnh, con rốt cuộc làm sao vậy? Nếu mẹ nhớ không lầm, bạn gái của con là Lăng Ái Xuyên. Sao con không đưa bạn gái đến mà lại đưa một người ngoài đến?”

Mạnh Quỳnh buông đũa. Phi Nhung cũng bỏ đũa xuống.

Chớp mắt, không khí trên bàn ăn vô cùng lúng túng.

Hiện tại, mọi người đều không có cảm giác ngon miệng. Thanh Hằng cắn đầu đũa và nhìn quanh ba người họ.

“Đưa Phi Nhung đến đây hôm nay không phải để mẹ lườm cô ấy, cũng không phải để nhận được sự đồng ý của bất kỳ ai trong số những người ở đây. Con chỉ đang làm những việc cơ bản nhất với tư cách là một người con trai” Nói đến đây, bàn tay của anh nắm lấy tay của Phi Nhung rồi đặt lên bàn.

Chiếc nhẫn trên ngón áp út trên tay hai người rất rõ ràng.

“ Phi Nhung, con quyết định rồi! Từ hôm nay, cô ấy là người phụ nữ của con, cho nên…”

Ánh mắt anh nhìn mẹ mình lúc này nặng nề hơn rất nhiều. Sau đó, từ từ chuyển sang Vân Yến.

Đó là cái nhìn cảnh cáo.

Vân Yến căng thẳng đến mức hai tay cần đũa duỗi thẳng ra.

“Bốn năm trước, giữa con và Phi Nhung đã xảy ra chuyện gì, trong lòng mọi người hiểu rõ hơn ai hết, nếu chuyện như thế lại xảy ra, vậy thì đừng ai trách con không nghĩ tới gia đình, người thân!” Anh nói dõng dạc. Nói rồi, đôi đũa trong tay anh đập xuống bàn.

Âm thanh đó vang lên trong căn nhà yên tĩnh thật khiến người ta chấn động.

Hiện tại mọi người đều im lặng không dám nói nhiều.

Vân Yến run lên, bà cụ Nguyễn không nói lời nào, chỉ có điều bàn tay cầm đũa yếu ớt run rẩy lộ ra cảm xúc tức giận lúc này.

Mạnh Quỳnh anh đưa cô đến đây không phải để ăn tối đêm giao thừa, mà là để cảnh cáo họ, phòng trường hợp bi kịch như bốn năm trước lại xảy ra.

Xem ra… Bà cụ Nguyễn e là lại đổ món nợ này lên đầu Phi Nhung.

Có điều, cũng hết cách rồi.

Nếu bà ta không ưa cô, thì cô làm bất cứ việc gì, bà ta cũng xù lông lên. Huống hồ cô vẫn chưa vững vàng đối mặt với bà ta, cô vẫn nghĩ đến chuyện của mẹ.

Ông cụ Nguyễn vừa muốn nói gì đó, nhưng còn chưa kịp nói gì, chỉ nghe thấy người giúp việc bên ngoài nói:

“Ông chủ, bà chủ, cậu tư đến rồi, còn dẫn theo một người khác. Nhìn có vẻ quen mắt!”

Bầu không khí băng giá đột nhiên bị phá vỡ.

Vân Yến thở phào nhẹ nhõm, cố ý bắt chuyện, chuyển chủ đề:

“Bạn gái chú tư đưa đến còn chưa ai thấy bao giờ, sao mà quen mắt được”

“Đúng vậy đấy”

Sau khi người hầu nói xong, Mạnh Thiên đã bước vào.

Đúng là đang ôm một người phụ nữ trong tay.

Ai cũng tò mò nhìn lên và vô cùng sửng sốt khi nhìn thấy người đó.

Phi Nhung và Mạnh Quỳnh nhìn nhau. Mạnh Đức che lỗ tai nói:

“Hôm nay thật sự có kịch hay để xem!”

Phi Nhung tức giận trừng mắt nhìn anh ta:

“Em không phải là kịch hay”

Tuy nhiên, Mạnh Thiên đã dẫn cô ta trở lại, đó thực sự là kịch hay!

Mặt ông già tối sầm lại. Nhìn chằm chằm Mạnh Thiên một cách dữ dội. Ông ấy chịu đựng, không nổi giận ngay lập tức.

Mạnh Thiên chào hỏi xong mới bảo người phụ nữ bên cạnh chào hỏi

“Chào mọi người đi.”

“Bác trai… Bác gái… Chị cả… Anh hai… Chị dâu.”

Người phụ nữ vẫn tiếp tục chào hỏi, khi đến lượt Mạnh Quỳnh, ánh mắt của cô ta hơi dừng lại, ánh nhìn trở nên phức tạp.

Cô ta cũng căng thẳng. Giọng nói cũng đanh lại.

“Chúng ta không quen nên không cần gọi.” Mạnh Quỳnh lạnh lùng nói. Từng chữ phát ra đều lạnh đến cực độ.

Người phụ nữ giật mình. Ánh mắt vẫn phức tạp, cô ta cũng không nói gì nữa

“Cậu tư, mời ngồi.” Người hầu kéo ghế ra và chào hỏi Mạnh Thiên. Cùng lúc đó, một chiếc ghế khác được kéo để người phụ nữ ngồi xuống.

Bà cụ cuối cùng nói:

“Chú tư, đây là bạn gái cậu sao?”

Vân Yến cau mày nhìn Mạnh Thiên, sau đó lại nhìn người phụ nữ, thấp giọng nói:

“Năm mới rồi, hai người đang chơi trò gì vậy?”

Mạnh Thiên mặt không chút cảm xúc:

“Chị cả, chúng em không phải đang chơi”

Sau đó quay đầu nói nhỏ với Tô Hoàng Quyên bên cạnh:

“Ngồi đi.”

Không sai.

Người mà Mạnh Thiên dẫn về không phải ai khác mà chính là Tô Hoàng Quyên.
_____

Chừ ưi tui tức á , sao không đi luôn quay về chi nữa dị 😠😠

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com