Be Con Toi Khong The Cho Chau
Trên đỉnh núi Thái Bình, Tần Nguyên khó hiểu nhìn cuộc gọi bị cắt đứt trên điện thoại, nhất thời mấy hết tinh thần.Mình suy nghĩ nhiều à? Cứ cảm thấy giữa Phi Nhung và tổng giám đốc Nguyễn không đơn giản như mình nghĩ. Cho nên... Cô ấy đột nhiên cúp máy là vì anh ta sao?Rời khỏi khách sạn, khuôn mặt Phi Nhung vẫn đỏ rực, cẩn thận giữ khoảng cách một mét với Mạnh Quỳnh. Nghiêm Danh Sơn đã lái xe đến chờ bên ngoài. Thấy hai người đi ra, anh ta lập tức mở cửa xe ghế sau cho hai người.Phi Nhung còn chưa thể bình tĩnh lại, một cơn gió thổi qua, cô chỉ cảm thấy hơi thở của mình vẫn còn dính đầy hương vị của anh.Hai người ngồi trên ghế sau, không gian rất yên ắng, không ai lên tiếng nói chuyện trước. Phi Nhung vẫn đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ chứ không dám nhìn anh, nhưng dù vậy, trái tim của cô vẫn đập loạn nhịp.“Ngồi qua đây” Anh bỗng lên tiếng ra lệnh, giọng nói quyết đoán không cho phép người khác phản kháng.Phi Nhung khẽ cắn môi, chỉ làm như không nghe thấy lời anh nói, nhưng bàn tay đặt trên đầu gối lại không nhịn được cuộn tròn. Cô không dám đến gần anh, người đàn ông này chính là một đóa hoa anh túc. Bốn năm trước, cô đã bị dụ dỗ say mê, bốn năm sau, cô vẫn không thể tự kiềm chế. Nhưng anh lại không phải là người có kiên nhẫn, lập tức vươn tay ra kéo lấy tay cô, lôi cô về phía mình.Phi Nhung bất ngờ bị kéo ngã vào lòng anh. Cô đỏ mặt nhìn Nghiêm Danh Sơn đang lái xe đằng trước, ngượng ngùng thẳng lưng: “Anh làm gì vậy hả?”“Ngồi yên” Anh vẫn nói bằng giọng ra lệnh.Phi Nhung hừ một tiếng, đồng thời trừng anh, nhưng anh lại lấy tay cô ra rồi nằm lên đùi cô, động tác vô cùng tự nhiên, khiến cô ngây người, tim đập thình thịch.“Anh… Anh làm gì vậy?” Thật lâu sau, Phi Nhung mới có thể lên tiếng.“… Em không thấy à?” Anh chậm rãi nhắm mắt lại, cầm tay cô che lên mắt mình. Phi Nhung có thể cảm nhận. được lông mi của anh quét qua bàn tay mình từng chút một, như gợn sóng trên mặt hồ phẳng lặng, mãi không tan biến.“Anh… Muốn ngủ à?”“Ừ. Tôi hơi mệt, đêm qua hầu như chưa ngủ” Mạnh Quỳnh lười biếng đáp.Cũng chính lúc anh nhắm mắt, Phi Nhung mới dám quan sát gương mặt anh. Vẻ mặt mệt mỏi của anh khiến cô đau lòng. Anh vẫn luôn là một kẻ cuồng công việc, mấy năm qua, chắc anh cũng vẫn liều mạng làm việc như trước kia.Thế nên cô không nỡ đẩy anh ra, chỉ lặng lẽ điều chỉnh tư thế để anh nằm thoải mái hơn, lúc này mới hỏi: “Anh làm gì mà lại không ngủ?”“Một mình, rất khó ngủ” Anh vẫn luôn rất khó ngủ, chỉ có đêm hôm đó ở trong phòng cô, anh mới được ngủ một giấc thoải mái.Một người rất khó ngủ ư? Thế nên “Bình thường anh đều..” Ngủ cùng Lăng Ái Xuyên hả? Cô gần như buột miệng nói câu này, nhưng cuối cùng vẫn dừng lại. Nghe thấy đáp án sẽ chỉ khiến mình càng khó chịu hơn mà thôi, cần gì phải hỏi nữa?Phi Nhung thở hắt ra một hơi, cố gắng muốn làm cho mình nhẹ nhõm hơn.“Cái gì?” Không nghe thấy câu sau nên anh lên tiếng hỏi bằng giọng mệt mỏi, rõ ràng là đã rất buồn ngủ.“… Không có gì, anh ngủ đi” Phi Nhung lắc đầu, không tiếp tục đề tài này nữa. Mặc dù còn chưa nghe thấy đáp án, nhưng lòng cô đã bắt đầu cảm thấy trầm uất. Cảm giác này thật tồi tệ.Rõ ràng là anh rất mệt, không lâu sau đã ngủ thiếp đi. Hô hấp đều đặn truyền đến, Phi Nhung chỉ cảm thấy cả thế giới đều trở nên yên bình.Cho dù đang ngủ anh vẫn nắm chặt tay cô, như thể cả đời sẽ không buông ra. Cô cẩn thận rời tay khỏi mắt anh, sau đó ngơ ngác nhìn khuôn mặt say giấc của anh, mãi mà không thể dời mắt được.Cô thật sự… Rất nhớ anh, rất nhớ…Mặc dù không muốn thừa nhận, nhưng cảm xúc đau đớn và quyến luyến trong lòng là không thể lừa dối bản thân. Cô bất giác vuốt ve má anh, chạm vào đôi mắt, chiếc mũi cao thẳng, lướt đến đôi môi mỏng khêu ngợi…Anh không cho cô yêu đương, nhưng tại sao… Anh lại có thể tiếp nhận một người phụ nữ khác nhanh đến vậy?Sống mũi Phi Nhung cay xè. Có lẽ là vì đối phương quá vĩ đại. Đúng thế, cô thua kém tất cả những cô gái luôn vây quanh anh.“Cô Phạm, cô không sao chứ?” Nghiêm Danh Sơn nhận thấy sự thay đổi cảm xúc của cô qua gương chiếu hậu, vừa lái xe vừa lo lắng hỏi.Phi Nhung ngẩn ra, hít vào một hơi rồi quay mặt đi, giấu kín cảm xúc của mình. Một lát sau, cô mới nói: “Anh bật máy sưởi lên đi. Anh ấy đang ngủ, tôi sợ anh ấy sẽ bị cảm”Nghiêm Danh Sơn vui mừng cười, vừa bật máy sưởi vừa nói nhỏ: “Sếp Nguyễn vẫn luôn bị mất ngủ. Bốn năm cô không ở đây, anh ấy đã tự giày vò bản thân rất vất vả. Quả nhiên cô Phạm mới là thuốc tiên chữa bệnh cho sếp tốt nhất. Cô vừa ngồi đó, không cần làm gì cả, anh ấy đã ngủ ngon giấc.” Phi Nhung chỉ coi như anh ta đang dỗ dành mình nên không để trong lòng, chỉ cười xem như đáp lại.Anh ngủ rất ngon. Phi Nhung rất mong đoạn đường này có thể dài một chút, nhưng cuối cùng vẫn đến khách sạn nơi cô ở.Anh vẫn còn chưa tỉnh lại.Nghiêm Danh Sơn quay sang, nhìn Phi Nhung: “Sếp Nguyễn hiếm khi ngủ ngon giấc như vậy, có thể nhờ cô Phạm ngồi một chút được không?”Phi Nhung cũng không muốn đánh thức Mạnh Quỳnh nên cũng đồng ý với yêu cầu của Nghiêm Danh Sơn: “Anh đỗ xe trong gara khách sạn đi, chỗ này không được đậu xe”Nghiêm Danh Sơn nở nụ cười:“Vậy thì sếp Nguyễn xin nhờ cô.”Chiếc xe chạy vào gara. Trong gara rất yên ắng. Bởi vì Nghiệm Danh Sơn vẫn còn công việc khác, không có khả năng vẫn ở lại đây với họ nên anh ta đã xuống xe rời đi. Trong xe chỉ còn lại Phi Nhung và Mạnh Quỳnh đang ngủ say.Phi Nhung cứ thế ngồi, lại không hề cảm thấy nhàm chán, ngược lại rất hưởng thụ khoảng thời gian yên bình này.Không biết đã qua bao lâu, trời cứ tối dần, Phi Nhung tựa lưng vào ghế xe, đang buồn ngủ thì điện thoại đột ngột reo lên. Cô gần như bừng tỉnh ngay lập tức, sợ làm ồn đến Mạnh Quỳnh nên cô vội đi lấy điện thoại. Anh vốn không nhúc nhích, nhưng vì cô rút tay ra nên lại bừng tỉnh. Anh nhíu mày lại nắm tay cô.“ồn quá” Anh nỉ non.“Anh tỉnh rồi hả? Để tôi đi nghe điện thoại” Phi Nhung không thể rút tay trái ra, đành phải dùng tay phải thò vào túi quần bên trái, mãi mà không lấy điện thoại ra được, anh bèn duỗi tay lấy điện thoại cho cô.“Lại là tên nhóc kia à?” Sắc mặt anh lạnh lùng, nhưng khi thấy Trịnh Thanh Vy trên màn hình, sắc mặt lại dịu đi. Anh không đưa máy cho Phi Nhung mà tự bắt máy.“Anh làm gì vậy?” Phi Nhung sốt ruột muốn lấy lại điện thoại. Mạnh Quỳnh giương tay bắt lấy cả hai tay cô, liếc nhìn cô rồi nói như dỗ dành một đứa trẻ: “Đừng lộn xộn”“Anh đừng lộn xộn mới đúng. Đó là điện thoại của tôi.” Phi Nhung ai oán nói.Bây giờ hai người họ là gì của nhau? Cứ thế dây dưa một cách mời ám thế này thôi sao? Cô không muốn cho người khác biết chuyện này. Nhưng rất rõ ràng, anh lại không suy nghĩ như thế, ngược lại làm như chỉ hận không thể thông báo cho cả thế giới biết lúc này họ đang ở bên nhau.Bên kia, đột nhiên nghe thấy giọng Mạnh Quỳnh truyền đến, Trịnh Thanh Vy cũng sửng sốt trong chớp mắt, còn tưởng mình gọi nhầm số. Cô lấy điện thoại ra xem thì phát hiện mình không gọi nhầm.“Hai người đang ở bên cạnh nhau hả?” Trịnh Thanh Vy kinh ngạc hỏi.“Ừ, có chuyện gì?”“Các đồng nghiệp sắp đi ăn tối, cho nên bây giờ hai người...”“Không rảnh đâu” “Tôi cũng đoán thế?”Trịnh Thanh Vy không mời nữa. Nếu có thể cho hai người họ ở bên nhau thì cũng là chuyện tốt, cô mong còn không được nữa là. Cô cúp điện thoại, thương tiếc nhìn vẻ mặt ỉu xìu của Tần Nguyên. Có lẽ một số người đã được định trước là chỉ có làm khách quan đường trong cuộc đời của người khác.Ví dụ như… Hồ Minh Tuấn trong cuộc đời của cô…Anh cúp điện thoại rồi ngồi dậy. Mất hơi ấm của anh, Phi Nhung còn cảm thấy không quen, hoặc là nói hơi hụt hẫng, nhưng cô lại ép mình phải bỏ qua cảm giác đó, chỉ hỏi: “Chị Vy nói gì vậy?”“Vốn định gọi em qua ăn tối, nhưng tôi đã từ chối thay em rồi”Phi Nhung xem đồng hồ, đúng là sắp tới giờ cơm tối rồi. Nhưng anh…“Nếu anh đã tỉnh thì tôi về khách sạn đây.” Phi Nhung suy nghĩ kỹ rồi nói. Anh không giữ lại mà chỉ gật đầu. Không hiểu sao trong lòng cô lại hơi thất vọng, sau đó không cho mình nhìn anh thêm chút nào nữa, cất điện thoại, xách túi xách rồi mở cửa xe, cúi đầu xuống xe.“Phi Nhung”Vừa đi được mấy mét, Mạnh Quỳnh đột nhiên kêu cô.Cô ngẩn người, quay đầu lại, thấy anh tựa lưng vào thân xe, chăm chú nhìn cô.“Đi ăn tối với tôi đi” Anh yêu cầu.Phi Nhung đang định nói gì đó, anh lại lên tiếng:“Tối nay tôi sẽ lên máy bay về thành phố An Lập. Sau này… Nếu không còn công chuyện thì sẽ không tới Hà Cảng nữa”Phi Nhung ngẩn người. Nói cách khác… Sau này anh sẽ không đến thành phố này vì bất cứ việc tư nào, trong đó cũng bao gồm cả mình…Dưới ánh tà dương ngày đông, cái bóng của hai người bị kéo thật dài.Bốn mắt nhìn nhau, khóe mắt Phi Nhung bỗng cay xè, ánh mắt mơ hồ. Cô không biết tại sao mình lại không nhịn được muốn khóc, nhưng rồi cô lại nở nụ cười: “Chẳng phải lần nào anh cũng đến đây vì công chuyện hay sao?”“Lần trước là thế, nhưng lần này không phải”Phi Nhung gật đầu ra vẻ đã hiểu. Anh đi cùng Lăng Ái Xuyên đến đây, có lẽ là dẫn cô ấy đi mua sắm, nhân tiện làm việc luôn. Mà đêm nay, anh sẽ cùng Lăng Ái Xuyên về thành phố An Lập, trở về với tình cảm đó.Tất cả những mê ly và kích tình vừa rồi cùng mình đều như bọt biển, gió thổi qua liền tan biển.Trong nhà hàng, mọi người ngồi đối diện nhau trông như tình nhân.Suốt bữa ăn, Phi Nhung không nói một lời, vẫn luôn cúi gằm mặt xuống, mái tóc rũ xuống che khuất khuôn mặt tràn đầy đau buồn.Anh gọi hai phần bít tết, cả hai phần đều đặt trước mặt mình. Anh cắt thành từng miếng nhỏ rồi mới đưa một phần đến trước mặt cô. Ánh mắt Phi Nhung lại mơ hồ. Đây là lần đầu tiên sau bốn năm, hai người lại cùng ăn cơm với nhau, nhưng chắc hẳn cũng là lần cuối cùng…Cô xiên một miếng nhỏ đưa vào miệng. Trước kia cô rất thích nhà hàng này, cảm thấy rất hợp khẩu vị, nhưng bây giờ lại tràn đầy chua xót.“Em không thích hả?” Anh hỏi.Cô lắc đầu: “Trước kia tôi rất thích đầu bếp ở đây, nhưng… Nghe nói gần đây mới đổi đầu bếp khác”Cô vừa nói chuyện vừa mỉm cười như trước kia. Tối nay cười thật vất vả. Nhưng cô sợ nếu mình không cười thì sẽ không nhịn được rơi nước mắt.“Nếu em không thích thì chúng ta lại gọi món khác”“Không cần, thế này cũng được”Món ngon nhất cũng chỉ cay đắng mà thôi, cần gì phải làm điều thừa. Vì thể, cô lại cúi đầu tiếp tục dùng cơm.Mạnh Quỳnh thường xuyên ngẩng đầu nhìn cô. Đến lần thứ mấy, cuối cùng anh mất hết kiên nhẫn, đặt dao nĩa xuống, tao nhã lau miệng rồi nói:“Tôi sắp đi rồi, em không có gì muốn nói với tôi à?”Phi Nhung ngẩn người, suy nghĩ một lát rồi mới nhẹ nhàng nói: “Chú ba…”Ánh mắt Mạnh Quỳnh bỗng tối sầm. Đã lâu lắm rồi anh chưa nghe thấy xưng hô này, giọng cô vẫn êm tai như xưa. Bốn năm qua, anh nằm mơ cũng muốn nghe thấy giọng nói mềm mại ấy, cùng với xưng hô này…“Tôi thật lòng muốn nói cảm ơn chú”“… Cảm ơn tôi chuyện gì?”“Lần trước… Hộp thuốc dạ dày kia, tôi vốn tưởng là Tần Nguyên đưa”“… Cảm ơn chuyện này à?” Giọng anh lạnh lẽo. Ai cần cô cảm ơn? Huống chi còn dính líu tới Tần Nguyên! Hoàn toàn khác hẳn những gì anh muốn nghe.Thấy cô gật đầu, anh kiên nhẫn hỏi tiếp: “Em còn gì muốn nói nữa không?”“Ừ, có...”Ánh mắt anh lại xuất hiện vẻ mong chờ.“Về sau, có lẽ chúng ta sẽ không gặp nhau nữa, cho nên lần này chúng ta tạm biệt nhau đi.”Cô vươn tay ra, muốn bắt tay với anh. Mặc dù nói là phải chào tạm biệt, nhưng nỗi buồn trong lòng lại liên tục trào dâng, khiến cô suýt nữa không cười nổi nữa.Thật sự… Rất vất vả…“Không còn gặp nhau nữa ư?” Anh cười lạnh, gằn từng chữ, lạnh lùng nhìn bàn tay cô, không cầm lấy mà còn ngửa ra sau, lạnh lùng nhìn nụ cười của cô.“Em chưa bao giờ nghĩ đến chuyện trở về thành phố An Lập hả?” Cho dù là vì mình.Vươn tay mãi sẽ rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn vươn tay mà không rút về, chỉ nói: “Tôi sẽ không trở về đó nữa”“Tại sao?” Sắc mặt anh càng lạnh lẽo hơn.Cô cười gượng: “Ở Hà Cảng có bạn bè của tôi, công việc của tôi, đồng nghiệp của tôi, cùng với bạn trai.”Anh nguy hiểm híp mắt.“Nhưng thành phố An Lập… Trừ hồi ức, thành phố đó đã không còn ý nghĩa gì với tôi” Cô đang nói dối.“Được lắm Phi Nhung! Em luôn có bản lĩnh khiến tôi nổi giận! Nhưng có rất nhiều chuyện không phải là do em quyết định!” Anh nghiến răng nghiến lợi nói, nhìn chằm chằm cô như thể muốn nuốt chửng cô. Sau đó anh tức giận ném khăn lên bàn, không thèm nhìn cô mà xoay người bỏ đi.Phi Nhung ngơ ngác ngồi ở đó nhìn bóng lưng anh rời đi, ánh mắt trông rộng, cứ như ngay cả trái tim cũng không còn…Cô không muốn rời đi, cứ như anh vẫn còn đang ngồi đối diện mình, chỉ cúi đầu ăn bít tết một cách máy móc.Mãi đến khi nhà hàng đóng cửa, nhân viên phục vụ thúc giục nhiều lần, cô mới bất đắc dĩ đứng dậy rời khỏi nhà hàng.Cô biết anh đã thật sự rời đi, từ nay sẽ không trở về nữa…Tuần kế tiếp, Phi Nhung sống một cách vô tri vô giác, trong đầu tràn ngập bóng dáng của người đàn ông. kia. Cảnh tượng trong khách sạn định núi tra tấn khiến cô đau đớn. Sớm biết như thế thì thà rằng bốn năm sau không gặp lại anh. Anh trêu chọc mình rồi bỗng nhiên rời đi, khiến cô đau đớn không nguôi.Đêm đã về khuya, cô ôm máy tính, cô đơn tựa vào đầu giường, vô thức loay hoay máy tính. Chờ đến khi hoàn hồn, cô mới phát hiện mình đã không nhịn được đặt vé máy bay đến thành phố An Lập vào ngày mai. Khoảnh khắc ấy, đôi mắt cô chợt đỏ hoe, nước mắt tuôn trào như vỡ đê, không thể kìm nén được nữa.Làm sao bây giờ? Nỗi nhớ điên cuồng sắp nuốt chửng cô mất rồi. Trừ phi trở lại thành phố An Lập gặp anh, còn gì có thể giải cứu bản thân?Đến khi hoàn hồn lại, lý trí mách bảo cô rằng nên hủy vé đi, nhưng cuối cùng cô vẫn không làm thế.Cô tắt máy tính, ôm chăn co ro nằm trên giường, ngơ ngác nhìn bầu trời đêm ngoài cửa sổ. Không biết từ khi nào mà ban đêm đã trở nên vừa lâu dài vừa chán nản như thế.Sau này có phải vượt qua những đêm dài đằng đẵng như thế này bằng cách nào đây?Tại Thành phố An Lập.Màn đêm đã về khuya, ánh sao lấp lánh bao phủ cả phố thị. Mùa đông ở thành phố này còn lạnh hơn Hà Cảng nhiều. Mạnh Quỳnh đứng trên tầng cao nhất của tòa cao ốc, tối tăm nhìn điện thoại.Suốt hai ngày qua, anh chưa từng nhận được một cuộc điện thoại của cô. Có phải cô nhóc kia đã quên mất mình rồi không?Anh lắc lư ly rượu vang trên tay, ngửa đầu uống cạn, lồng ngực như muốn nghẹt thở. Xem ra nếu anh không chủ động thì cô nhóc kia sẽ thật sự từ bỏ quá khứ của họ. Đúng là cô bé vừa tàn nhẫn vừa đáng giận.Mạnh Quỳnh đang suy nghĩ thì điện thoại bỗng reo lên. Người gọi tới chính là Nghiệm Danh Sơn.“Đã khuya rồi, cậu có chuyện gì?”“Sếp Nguyễn, đã có động tĩnh!” Nghiêm Danh Sơn hạ giọng, nghiêm túc nói: “Gần đây hội đồng quản trị đã bắt đầu có động tác, kẻ cầm đầu chính là Mạnh Thiên, chị gái và anh rể của anh”“Cuối cùng cũng đã đến” Mạnh Quỳnh không hề kinh ngạc mà còn rất bình tĩnh: “Tạm thời không cần quan tâm họ. Mặc cho họ bày trò đi”“Vâng, thưa sếp”.Hai người không nhiều lời mà cúp điện thoại ngay. Mạnh Quỳnh ngồi trước bàn làm việc, đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ. Có câu nói chỗ cao khó tránh khỏi rét lạnh, đến nay anh đã bốn bề thọ địch, mặc dù đứng trên cao thì phong cảnh rất đẹp, nhưng ai thấu hiếu nỗi cô đơn ấy? Nếu cô bé kia ở bên cạnh mình thì có lẽ giờ đây đã là quang cảnh khác rồi.Anh mệt mỏi dời mắt, ngả người trên ghế nằm, ấn điều khiển kéo rèm lại. Phố thị phồn hoa về đêm và bầu trời đầy sao tức khắc bị che khuất ở bên ngoài, chỉ còn lại căn phòng lạnh lẽo.Hôm sau, Phi Nhung đến công ty với quầng thâm mắt đen sì.“Phi Nhung, bữa sáng của em nè” Tần Nguyên đã chuẩn bị bữa sáng sẵn: “Đây là do anh tự tay làm, em ăn thử đi”.Trong hộp cơm là bánh trứng gà và cơm chiên, trông rất ngon miệng.“Cảm ơn anh” Phi Nhung mỉm cười, trong lòng rất cảm động, nhưng lại không có chút khẩu vị.“Dora, nói thật đi, có phải em đã quen biết với tổng giám đốc Nguyễn từ trước rồi không?”Đột nhiên Susan chen miệng vào, nhìn chằm chằm Phi Nhung. Rõ ràng cô vẫn còn nhớ chuyện người nào đó đã kéo Phi Nhung rời đi trên núi Thái Bình.Phi Nhung không ngờ mình. muốn quên một người đến thế, chẳng những không quên được mà vừa đến công ty còn phải nghe đến tên anh ấy. Cô có chút mâu thuẫn, chỉ nói: “Chị đừng nói lung tung, bọn em không quen nhau”.Cô cầm bữa sáng ngồi vào chỗ của mình. Susan vẫn không chịu buông tha:“Chị vẫn luôn tin vào giác quan thứ sáu của mình. Chị nhìn kiểu gì cũng thấy hai người không đơn giản. Nếu không quen thì sao hôm đó trên đỉnh núi, anh ấy lại đột nhiên kéo em đi?”Phi Nhung nhất thời nghẹn lời. Nhớ đến hôm đó mình suýt nữa buông thả trong khách sạn, lại nhìn bữa sáng trên tay, chỉ cảm thấy áy náy vô cùng.Cô không để ý tới Susan mà chỉ ngẩng đầu nói với Tần Nguyên: “Tối nay sau khi tan tầm, chúng ta có thể nói chuyện không?”Tần Nguyên ngẩn ra, nhìn đôi mắt của Phi Nhung, không hiểu sao trong lòng anh ta bỗng cảm thấy buồn bã. Cô ấy… Muốn nói chuyện gì? Anh ta có thể thấp thoáng đoán được.“Ừ, anh chờ em” Tần Nguyên gật đầu.Sau khi đã hạ quyết tâm, trong lòng Phi Nhung mới thoải mái hơn một chút, mặc dù rất có lỗi với Tần Nguyên. Susan vẫn còn đang than thở: “Dora, em đã có bạn trai tốt như Tần Nguyên rồi mà còn bắt cá hai tay thì rất có lỗi với cậu ấy”“Chị nói gì vậy?”.“Nói em với tổng giám đốc Nguyễn chứ sao!” Susan nhìn vẻ mặt cô đơn của Tần Nguyên, hạ giọng nói nhỏ: “Chị cảm thấy tổng giám đốc Nguyễn muốn theo đuổi em đấy”.Cô thoáng khựng lại, chỉ cảm thấy tim đập loạn một nhịp, nhưng sau đó cô lập tức phản bác“Chị đừng nói bậy, anh ấy đã có bạn gái rồi, mọi người cũng thấy rồi đấy, hai người họ rất xứng đôi, còn nữa.”“… Anh ấy sẽ không đến Hà Cảng nữa đâu”Cô nói những lời này chẳng những cho Susan nghe, mà còn cho bản thân nghe. Họ đã kết thúc rồi, cho nên cô cũng nên hủy vé máy bay đến thành phố An Lập thôi…Cô không bận tâm tới Susan mà mở máy tính, hít sâu rồi mở trang web mua vé máy bay. Còn chưa kịp làm gì thì thấy Trịnh Thanh Vy bước ra từ văn phòng của boss Inoue, nói: “Susan, Spring, hai người các cô trở về dọn dẹp hành lý đi, hôm nay chuẩn bị đi công tác. Còn nữa..”Trịnh Thanh Vy chỉ vào Phi Nhung“Em cũng đi cùng”“Em á?” Phi Nhung chỉ tay vào mình.“Ừ. Dự án RQ lên sàn khá phức tạp, chúng ta phải về thành phố An Lập bàn kỹ hơn mới được, đã tìm được bên rót vốn rồi”.“Cho nên lần này chúng ta sẽ đến thành phố An Lập công tác hả?” Susan hỏi.Trịnh Thanh Vy gật đầu.Phi Nhung vẫn không thể hiểu được: “Nhưng em không cùng nhóm với các chị mà”.“Đúng thế, chẳng lẽ Tần Nguyên không cần đi? Cậu ấy thuộc nhóm chúng ta mà?”.Tần Nguyên cũng đang nhíu mày chờ đáp án của Trịnh Thanh Vy. Lần đầu tiên mọi người thấy sắc mặt anh ta khó coi đến thế.Trịnh Thanh Vy cũng cảm thấy hụt hẫng: “Tần Nguyên sẽ có công việc mới, đó là dẫn dắt nhóm khác làm dự án khác, còn Phi Nhung sẽ chuyển qua nhóm chúng ta. Công việc của Tần Nguyên sẽ được giao cho em, các em giao tiếp công việc với tốc độ nhanh nhất đi”.“Nhưng thế này thì không công bằng với Tần Nguyên chút nào?”Các đồng nghiệp bênh vực Tần Nguyên. Dù sao dự án đi đến nước này, anh ta đã trả giá rất nhiều tâm huyết. Bây giờ lại bị đá ra dự án, thật sự là rất tồi tệ.“Đúng thế, bản kế hoạch dự án này là do chúng ta thức mấy đêm cùng nhau làm ra. Không thể không kể công của Tần Nguyên”Trịnh Thanh Vy đặt văn kiện xuống, đưa mắt nhìn mọi người: “Trong công việc không có chuyện công bằng hay không. Tôi cũng đã cố gắng tranh thủ giúp Tần Nguyên rồi, nhưng đây là quyết định của sếp. Nếu mọi người nhận tiền lương của boss thì chỉ cần hoàn thành tốt công việc của ông ấy là được rồi”Dứt lời, cô đưa mắt nhìn Tần Nguyên, nhẹ giọng an ủi: “Công việc mới cũng là nơi rất tốt. Cậu đừng nản chí, không chừng cậu sẽ có cơ hội phát huy trong đội ngũ mới. Chỉ cần cậu có tài năng thì xã hội này sẽ không lãng phí cậu đâu”.Tần Nguyên gật đầu, từ đầu tới cuối không nói một lời. Thấy Phi Nhung vẫn ngẩn người ngồi ở đó, còn chưa hoàn hồn, Trịnh Thanh Vy Vỗ tay:“Còn ngơ ra đấy làm gì? Mau giao công việc, sau đó thu dọn hành lý đi. Tối nay lên máy bay, đừng kéo dài thời gian”.Phi Nhung ngây người hồi lâu. Cô vẫn không tài nào hiểu nổi tại sao lại đổi Tần Nguyên thành mình. Là trùng hợp, hay là…Cô không dám suy nghĩ sâu xa, sợ kết quả chỉ là một lần mình tự đa tình. Có lẽ thật sự chỉ là vì công việc thôi. Nhưng về thành phố An Lập bàn về kế hoạch RQ, có phải là… Mình sắp được gặp lại anh ấy rồi không?Vừa nghĩ đến khả năng này, cô lại không thể bình tĩnh nổi. Cô im lặng hủy vé máy bay của mình, sau đó mới đi giao tiếp công việc với Tần Nguyên.Tân Nguyên trông rất chán nản. Phi Nhung áy náy nói: “Xin lỗi, em không ngờ chuyện lại thành ra thế này..”.“Có gì đâu mà xin lỗi. Dù sao ở trong đội ngũ nào thì cũng phải làm việc thôi. Hơn nữa người thế chỗ anh là em chứ không phải là người khác.” Đây đúng là điều duy nhất khiến Tần Nguyên vui mừng.“Em sẽ cố gắng hoàn thành tốt công việc của anh”Tần Nguyên cưng chiều xoa đầu cô: “Công việc thì công việc, nhưng em bên kia phải nhớ ăn cơm đúng giờ, đừng giày vò dạ dày của mình nữa, biết chưa?”Phi Nhung cảm thấy ấm lòng:“Em biết rồi, anh yên tâm, em sẽ chăm sóc mình thật tốt.”“Còn nữa..” Nói đến đây, Tần Nguyên nhìn cô một cách trịnh trọng: “Em Sẽ về đây chứ?”.“Gì cơ?” Câu hỏi bất ngờ khiến Phi Nhung không hiểu ra sao, khó hiểu nhìn anh ta.Tần Nguyên bỗng cảm thấy chua xót, không khỏi ôm chầm lấy cô.Cô thoáng sửng sốt, hơi ngượng nghịu muốn lùi về sau, nhưng lại nghe thấy anh ta chua xót nói: “Anh cứ cảm thấy thành phố An Lập rất quan trọng đối với em. Dường như sau chuyến đi này, em sẽ ở lại nơi đó mãi mãi.”Tần Nguyên cười khổ._______Chap sau tui sẽ cắt ngắn những đoạn k cần , nên sẽ hơi khó hiểu , gán tập trung nha 🤣🤣🤣Chap sau sẽ tua đến lúc Phi Nhung về lại An Lập và đi xem fim với Mạnh Quỳnh 😆😆Mng chuẩn bị vui mừng đi kkkk40⭐ có chap mới😆😆😆
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com