TruyenHHH.com

Be Con Toi Khong The Cho Chau

Sự thật tàn nhẫn lạnh lùng này đã khiến nước mắt Phi Nhung không kìm được mà rơi xuống. Hai chân cô như nhũn ra, cô dựa vào vách tường mà mềm oặt người ngồi bệt xuống. Hơi lạnh lan khắp nơi, theo chân có thẩm vào cả da thịt cùng trái tim đang tan nát của Phi Nhung lúc này. Cảm giác lạnh lẽo thấu tận tâm can khiến cho mạch máu cô như một lần nữa bị đóng băng lại.

Bỗng nhiên di động Phi Nhung rung lên, cô vẫn ngây ngốc không kịp phản ứng lại. Tiếng chuông điện thoại ngừng lại rồi lại tiếp tục kêu lên dồn dập không dứt. Phi Nhung lúc này mới hoàn hồn, chậm chạp rút điện thoại từ trong túi ra. Cái tên nhấp nháy trên màn hình điện thoại nhưng cô lại thấy mờ mịt không nhìn rõ. Thế nhưng cô vẫn biết đó là cuộc gọi của Mạnh Quỳnh. Quả thật Phi Nhung đã đợi cuộc gọi này rất lâu rồi.

Thậm chí cô còn cảm thấy rất nhớ anh, rất muốn nghe thấy giọng nói của anh. Cô rất muốn anh trực tiếp nói thẳng với cô, liệu cái chết của cha cô có liên quan gì đến anh hay không.

Chỉ cần anh nói rõ ràng, cô nhất định sẽ tin anh! Thế nhưng ngay lúc này đây cô đã biết sự thật của chuyện này vô cùng tàn nhẫn. Tàn nhẫn đến mức như ngàn con dao cứa vào tim cô, không ngừng chọc khoét.

Phi Nhung đưa tay run run tắt điện thoại đi, sau đó cố gắng ổn định hơi thở. Điện thoại lại tiếp tục rung chuông không ngừng, Phi Nhung quyết định hít sâu rồi tắt máy. Chỉ là một động tác nhỏ như vậy nhưng dường như đã làm tiêu hao hết toàn bộ sức lực trong người cô.

Cô có người lại ngồi trong góc, lúc này Phi Nhung không có chút dũng khí nào để gặp Mạnh Quỳnh.

Mạnh Quỳnh vừa xuống máy bay đã gọi điện cho Phi Nhung, anh vốn dĩ cũng không có hi vọng gì cả, thế nhưng bất ngờ là lại nghe thấy tiếng chuông ở đầu dây bên kia.

Anh chưa kịp vui mừng thì điện thoại đã bị tắt đột ngột. Mạnh Quỳnh nhíu mày, anh lại thử thêm một lần nhưng vẫn thất bại.

Nghiêm Danh Sơn và mấy người khác kéo vali đi đến chỗ Mạnh Quỳnh, thấy vậy Mạnh Quỳnh hỏi:

“Cậu đã cử thư ký Thanh qua nhà Phi Nhung hỏi thăm chưa?”

“Anh yên tâm, Lý Thanh đang trên đường tới đó rồi” Anh ta cúi đầu nhìn đồng hồ rồi nói: “Khoảng chừng hai mươi phút nữa sẽ báo tin cho chúng ta.”

Mạnh Quỳnh yên tâm gật đầu. Anh nhìn điện thoại tiếp tục bấm dãy số kia để gọi đi. Nhưng đáp lại anh chỉ có âm thanh máy móc lạnh lùng của điện thoại, không hề có ai bắt máy khiến anh vô cùng phiền muộn.

Đoàn người lại tiếp tục di chuyển đến khách sạn.

Mạnh Quỳnh liên tục nhìn đồng hồ, không biết anh đã nhìn tổng cộng bao nhiêu lần. Đây là lần đầu tiên anh cảm thấy khoảng thời gian hai mươi phút trôi qua lâu đến vậy.

Cuối cùng anh cũng chờ được đến lúc mà Lý Thanh gọi điện cho mình để báo tin. Ở đầu dây bên kia Lý Thanh nói.

“ Giám đốc, cô Phi Nhung và bà Phạm bây giờ không có ở nhà, trong nhà bọn họ hoàn toàn trống không.”

“ cô thử hỏi hàng xóm xem có ai biết bọn họ đi đâu không.”

“ Dạ Vâng, bây giờ tôi lập tức đi hỏi thăm tối nay sẽ gửi tin tức về cho anh.”

Mạnh Quỳnh nghĩ tới việc Phi Nhung không nghe điện thoại, thần sắc anh bỗng chốc trở nên vô cùng tối tăm. Có phải anh nên gắn một hệ thống GPS định vị trên người cô thì mới có thể yên tâm hay không?

cùng lúc này ở bệnh viện, “ting” một tiếng, cuối cùng đèn phòng phẫu thuật cũng tắt. Không biết qua bao lâu cuối cùng cánh cửa bên trong mới mở ra.

Phi Nhung vội vàng từ dưới đất đứng lên. Do ngồi xổm quá lâu cho nên hai chân cô tê rần, lại không có chỗ dựa vững chắc khiến Phi Nhung lập tức ngã lăn xuống.

Mạnh Lương tiến hẳn lên phía trước, vội vàng hỏi bác sĩ:

“Bác sĩ, bệnh nhân sao rồi?”

Vị bác sĩ kia kéo khẩu trang xuống, lắc đầu, vẻ mặt nghiêm trọng trả lời:

“Tình trạng hiện tại của bệnh nhân không được khả quan cho lắm. bất cứ lúc nào cũng có thể rơi vào trạng thái nguy hiểm. Mong gia đình hãy chuẩn bị tâm lý trước.”

“Cái gì?” Mạnh Lương không giữ nổi bình tĩnh, sắc mặt lạnh lùng nhìn vị bác sĩ khiến cho ông ta sợ hãi: “Tôi không muốn bà ấy chết! Không quan tâm các người dùng cách gì, bắt buộc phải bảo vệ tính mạng cho bệnh nhân”

Vị bác sĩ khó xử nói:

“Chúng tôi thật sự đã cố gắng hết sức rồi… Nếu có thể thì gia đình và bạn bè bệnh nhân hãy tới chăm sóc thăm nom bệnh nhân nhiều hơn”

Phi Nhung đờ đẫn đứng ở một góc không nói ra được một câu nào.

Cô dựa cả người vào tường, môi dưới cắn đến trắng bệch, hai mắt trống rỗng ngây ngốc đến mức ngay cả nước mắt cũng không thể chảy ra.

Mạnh Thiên cũng đờ đẫn trầm mặt ở một bên. Trong phút chốc cả hành lang dài của bệnh viện bị bao phủ bởi bầu không khí ảm đạm nặng nề.

Lâm Vân Thanh vẫn đang hấp hối nằm trên giường bệnh. Phi Nhung ngồi cạnh bà, vẻ mặt đau đớn khôn nguôi. Rõ ràng bàn tay của mẹ cô đang trong tay cô nhưng Phi Nhung không hề cảm nhận được độ ẩm của nó, tựa như sẽ biến mất khỏi cô bất cứ lúc nào. Rõ ràng Lâm Vân Thanh đang gần như vậy nhưng cô lại cảm thấy rất xa…

Cô lưu luyến vùi mặt vào bàn tay của mẹ mình, thầm nghĩ có lẽ điều tàn nhẫn nhất trên cuộc đời này chính là vừa có lại được đồ vật mà mình từng mất đi, nay lại rời khỏi mình một lần nữa.

“Phi Nhung… Phi Nhung, là con sao?”

Bỗng nhiên một âm thanh khàn khàn yếu ớt vang lên. Bàn tay đặt trong tay cô lúc này cũng khẽ cử động, khiến cho Phi Nhung hoàn hồn, xúc động vươn người về phía bà ta:

“Mẹ, là con đây! Là con đây!”

Ngay cả đôi mắt của Lâm Vân Thanh cũng mờ đi, vẻ mặt không có một chút biểu cảm nào.

Bà ấy đã phải cố gắng rất nhiều để đưa đôi tay lên chạm vào gương mặt của Phi Nhung, nhưng toàn bộ cơ thể đã đau đớn đến mức một chút sức lực cũng không có.

Khi đã biết bản thân sẽ ra đi, đồng thời sẽ để lại cô con gái của mình một thân một mình trên thế giới này, hoàn toàn không còn nơi nào để nương tựa, trái tim bà ấy như thắt lại đau đớn vô cùng.

Phi Nhung đáng thương…Sau này nếu như bị thương ai sẽ chăm sóc cho con đây? Những lúc đau buồn ai sẽ ở bên cạnh con đây? Mỗi khi khó chịu, ai sẽ là người dỗ dành con đây?

Nhắm mắt ra đi như thế này thật sự khó mà có thể yên tâm được.

“Phi Nhung, Mạnh Thiên đâu?”

“ Chú ấy đang ở bên ngoài ạ”

Phi Nhung trả lời. Mặc dù ngay từ đầu cô luôn lo lắng về thân thế của Mạnh Thiên, khó mà có thể chấp nhận được. Nhưng bây giờ, mẹ cô lâm bệnh nặng khó mà qua khỏi, nên những điều đó không còn quan trọng nữa.

“Mẹ muốn chú ấy vào đây sao?”

“Ừ, để cho cậu ấy vào đi.” Giọng Lâm Vân Thanh trầm xuống, mỗi một câu bà ấy nói ra đều rất khó khăn.

Phi Nhung không dám chậm trễ, vâng lời xoay người đi ra ngoài phòng bệnh.

Mở cánh cửa ra.

Mạnh Thiên cúi đầu, ngồi ở hàng ghế bên hành lang. Cúi đầu xuống, từ góc độ của Phi Nhung nhìn qua, chỉ có thể nhìn thấy được khuôn mặt của anh ta, trong lúc này khó mà nhìn rõ được cảm xúc của anh ta. Nhưng mà, có thể nhìn thấy được… anh ta cũng không dễ chịu gì.

“Chú… không phải, Mạnh Thiên” Phi Nhung vô thức gọi “Chú Tư” rồi sửa lại.

Mạnh Thiên nghe thấy, nhưng không đáp lại, chỉ liếc nhìn cô.

Ánh mắt của anh ta không hề dao động không thể hiện một chút tình cảm nào, u tối không có ánh sáng.

Phi Nhung mím môi, nói:

“Mẹ bảo chú vào trong”

Mạnh Thiên cau mày, sững lại một chút rồi nói một câu:

“Đó là mẹ của cháu, không liên quan gì đến chú cả.”

Tuy nói vậy nhưng anh ta vẫn đứng dậy.

Trong lòng Phi Nhung bắt đầu bực bội. Nếu không vì anh ta, mẹ cũng sẽ không bị ảnh hưởng tới tính mạng như vậy. Bây giờ anh ta còn bày ra cái thái độ này ư!

Sợ mẹ ở trong phòng nghe được nên Phi Nhung phải chịu đựng mà không nổi điên lên.

Mạnh Thiên bước vào trong, ngay khi Lâm Vân Thanh vừa nhìn thấy anh ta, đôi mắt vốn không còn chút sức sống kia đã rạng rỡ hơn một chút.

Sương mù, lan tỏa.

Khuôn mặt vốn nghiêm túc của Mạnh Thiên khi chạm phải ánh mắt của bà ấy bất giác trở nên dịu dàng hơn một chút. Anh ta kéo một chiếc ghế rồi ngồi xuống bên giường. Im lặng.

Ánh mắt của Lâm Vân Thanh dừng một lúc lâu trên mặt của Mạnh Thiên. Giống như muốn nhìn lại khoảnh khắc đã mất của cuộc đời này. Ánh mắt đó khiến anh ta vô cùng khó chịu.

Qua một lúc lâu, giống như nhìn đã đủ rồi, Lâm Vân Thanh mới chậm rãi dời tầm mắt đi chỗ khác nhìn về phía Phi Nhung:

“Phi Nhung… con lại đây”

Phi Nhung không dám lơ là, bước nhanh tới, nắm lấy tay mẹ cô.

Lâm Vân Thanh kéo tay cô lại và đặt lên mu bàn tay của Mạnh Thiên. Mạnh Thiên sững sờ, đến bây giờ vẫn không thể chấp nhận được chuyện mình và Phi Nhung có quan hệ huyết thống…

Dù sao, đã rất nhiều lần anh ta đối xử với cô....m Khi nghĩ đến những điều đó, anh ta cau mày phản kháng muốn rút tay về.

Nhưng anh ta chỉ cảm thấy mu bàn tay có sức nặng, Lâm Vân Thanh gần như dùng hết sức lực đè lên mu bàn tay anh ta và Phi Nhung.

“ Mẹ?” Phi Nhung nhìn mẹ mình nghi ngờ.

“ Mạnh Thiên… đồng ý với tôi, giúp tôi chăm sóc cho Phi Nhung.”

Mạnh Thiên liếc nhìn Phi Nhung.

Hai mắt Phi Nhung đỏ hoe.

“Lần này tôi đi rồi… ngoài cậu ra thì Phi Nhung không còn người thân nào cả… Cậu hãy hứa với tôi rằng sẽ chăm sóc cho con bé đi, như thế tôi mới có thể yên tâm ra đi được.”

Đó là di ngôn trước khi ra đi của Lâm Vân Thanh.

Ngay cả Mạnh Thiên nghe xong cũng cảm thấy không đành lòng. Muốn lấy tay ra nhưng lại không thể.

“Mẹ, mẹ đang nói cái gì vậy? Mẹ sẽ không chết! Con không cần người khác chăm sóc, chỉ cần mẹ thôi.”

Phu nhân đã nhịn không khóc cả nửa ngày rồi, lúc này cô không nhịn được nữa, nước mắt rơi xuống không ngừng.

Lâm Vân Thanh vẫn ngoan cố nhìn chằm chằm vào Mạnh Thiên:

“Cậu hứa với tôi đi, xem như người mẹ này van xin cậu…”

“…” Anh ta im lặng. Cuối cùng Mạnh Thiên gật đầu một cách nặng nề: “Tôi biết rồi”

Nghe anh ta nói vậy, khuôn mặt tái nhợt của Lâm Vân Thanh hiện lên một nụ cười nhẹ nhõm.

Vậy nên… bà ấy có thể yên tâm ra đi rồi…

Ngay lúc này, cửa phòng bệnh được đẩy ra. Trợ lý của Mạnh Lương đẩy xe đồ ăn vào. Mạnh Lương đi vào rồi nói:

“Bữa trưa đến rồi đây, mọi người ăn một chút đi”

Phi Nhung rút tay mình ra khỏi tay của Mạnh Thiên.

Liếc nhìn Mạnh Lương, rồi xoay người cúi đầu ngồi trên ghế số pha, trợ lý mang đồ ăn tới, nhưng cô xua tay từ chối. Từ sau khi biết sự thật về cái chết của cha mình, cô đã không thể bình tĩnh đối mặt với Mạnh Lương được.

Nhưng mà.. Nhưng mà sau này cô phải đối mặt với chú ba, người đàn ông đã bức chết cha cô như thế nào đây?

Nghĩ đến anh, trong lòng Phi Nhung như bị kim châm vậy. Ngón tay cô gần bám chặt vào da thịt. Tại sao sự thật lại tàn nhẫn đến như vậy?

“Cô Phạm, cô cũng ăn một chút đi chứ.” Trợ lý của Mạnh Lương đưa bữa ăn được bày trí tinh tế cho Phi Nhung.

Hộp cơm vừa mở ra, mùi dầu mỡ xộc lên, Phi Nhung chỉ cảm thấy bụng cồn cào.

“ Oẹ..” Cô che miệng, đứng dậy lao vào phòng vệ sinh.

Theo bản năng Mạnh Lương và Mạnh Thiên cũng quay đầu nhìn theo. Cánh cửa bị đóng sầm lại, bên trong truyền ra tiếng nôn ọe và tiếng nước bắn tung tóe.

Lâm Vân Thanh đang không hiểu chuyện gì xảy ra. Nhưng mà khi vừa nhìn thấy dáng vẻ đó của Phi Nhung, da đầu bà ấy lập tức căng ra. Không thể nào, con bé… Hai tay ghì chặt trên giường, ngay cả hô hấp cũng đột nhiên nặng nề hơn rất nhiều.

Nôn rồi lại nôn. Phi Nhung ngồi xổm ở bên cạnh bồn cầu, cảm thấy mình nôn mửa như sắp ngất vậy. Từ sáng đến giờ chưa ăn một hạt cơm nào, bây giờ lại nôn ra gần hết cả dịch mật đến nơi rồi. Cô dùng một tay ôm nhẹ bụng dưới, thở hổn hển vì đau.

Ngay lúc đó, cửa phòng vệ sinh kêu lên.

Phi Nhung nhanh chóng đứng dậy, súc miệng, vỗ nhẹ vào khuôn mặt tái nhợt của cô rồi mở cửa như không có chuyện gì xảy ra.

Mạnh Thiên đứng ở bên ngoài, nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ, đôi mắt tìm kiếm điều gì đó. Phi Nhung cảm thấy không thoải mái bởi ánh mắt của anh ta, mập mờ né tránh, rồi nghe anh ta nói:

“Mẹ cháu có chuyện muốn nói với cháu”

Trong lòng Phi Nhung vô cùng căng thẳng.

Lặng lẽ bước ra.

Sau khi Mạnh Lương và Mạnh Thiên rời khỏi phòng bệnh. Bây giờ phòng bệnh chỉ còn lại hai mẹ con Phi Nhung.

Cô buông hai tay, duỗi thẳng người, có hơi căng thẳng. Hai mắt khẽ liếc nhìn mẹ, sau khi bắt gặp ánh mắt của bà, cô chột dạ thu lại tầm mắt.

“Mẹ..” Cô thấp giọng gọi một tiếng.

“Con… mang thai đứa bé của nhà họ Nguyễn sao?”

Phi Nhung cắn môi, cô hông dám nói ra sự thật. Tuy nhiên, việc nói dối trước mặt người khác, cô lại không làm được. Phi Nhung hít một hơi thật sâu, khẽ nhắm mắt rồi gật đầu.

“..” Dù đã dự đoán được điều này từ đầu, quả nhiên là như vậy, nhưng nhìn thấy cô gật đầu, Lâm Vân Thanh thở dốc.

Sau khi thở vài hơi một cách nặng nhọc, sau đó hô hấp mới trở lại bình thường. Bà ấy hỏi một cách yếu ớt:

“Đứa bé này, bây giờ con định sẽ giải quyết thế nào?”

“…” Phi Nhung nhắm mắt, cúi đầu nói: “Con.. dự định sẽ sinh nó ra”

Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ dần. Gần như bản thân cô cũng không thể nghe thấy.

“Sinh nó sao? Con muốn ở bên Mạnh Quỳnh sao?” Lâm Vân Thanh lắc đầu, trong mắt hiện lên vẻ kiên định: “ Phi Nhung, tin mẹ đi, bà Nguyễn sẽ không để con sống yên ổn đâu… Hứa với mẹ, hãy bỏ đứa bé này đi! Khi mẹ đi rồi, đừng có bất kỳ liên hệ gì với nhà họ Nguyễn nữa, có thể trốn càng xa càng tốt!” Ánh mắt của mẹ cô thật sự sợ hãi.

Ngay cả Phi Nhung cũng cảm nhận được. Nếu không phải vì những thủ đoạn của người đàn bà kia, thì làm sao mẹ cô có thể bị thương nằm ở đây được?

“Mẹ… nhưng mà đứa bé vô tội.”

“ Phi Nhung, con có thể chấp nhận một người đã ép chết cha con, một người đàn ông không đội trời chung với con hay sao?” Giọng Lâm Vân Thanh có chút kích động.

Một lời nói như đâm vào tim của Phi Nhung, vô cùng đau đớn. Cô cảm thấy bản thân đã đi vào con đường cùng rồi. Không thể từ bỏ, không thể chấp nhận được…

“Có được không?” Lâm Vân Thanh hỏi lại lần nữa.

Phi Nhung nhắm mắt lắc đầu.

“Vậy thì… sau khi đứa bé này được sinh ra con định sẽ làm gì? Nhà họ Nguyễn không phải bọn ngốc. Cho dù con bí mật sinh ra, đứa bé này nhất định sẽ bị nhà họ Nguyễn mang về. Còn nữa…” Lâm Vân Thanh thở hổn hển. “Bà cụ Nguyễn tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho con đâu… Phi Nhung, cuộc đời này mẹ đã trải qua quá nhiều chuyện rồi, mẹ không muốn con đi lại trên vết xe đổ đó nữa”

Những ngày tháng như rơi vào địa ngục trần gian, tối tăm ngột ngạt ấy. Làm sao bà ấy nỡ để con gái mình chịu đựng chuyện đó được?

“Mẹ, sẽ không đâu… Đứa bé là con của con, bọn họ không thể mang đi được… Hơn nữa, con đã gọi bà cụ Nguyễn là “bà” sáu năm rồi. Bà ấy từng đối xử với con như cháu gái vậy. Bà ấy sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu.”

Sẽ không tàn nhẫn như vậy sao?

Lâm Vân Thanh run rẩy cởi quần áo bệnh nhân trên người mình ra. Dưới những vết thương mới, những vết thương cũ nhìn càng trở nên đáng sợ hơn, máu đỏ tươi từ từ rỉ ra nhìn thấy mà đau lòng.

Phi Nhung liếc nhìn một cái, mi mắt run run đến mức không dám nhìn thêm. Cô cố giữ hơi thở ổn định, định quay đi. Thì nghe thấy Lâm Vân Thanh chậm rãi nói.

“không phải con vẫn luôn hỏi mẹ rằng những vết thương này là từ đâu mà có sao? Bây giờ... mẹ sẽ nói cho con biết.”

“ Vết này... Là khi ở trong tù nhà giam bị người ta dùng bàn ủi, hai vết này là do bị cây gấp thang nung nóng đánh, khúc xương dị dạng này là do bị một cái cuốc đập nát...” Lâm Vân Thanh vừa xoa lên làn da của mình vừa run rẩy nói.

Chuyện đã hơn sáu năm rồi. Cho dù bây giờ bà ấy đã cận kề với cái chết, nhưng bà ấy vẫn không thể kể ra một cách bình tĩnh được.

“ Mẹ...” Phi Nhung khàn giọng gọi bà ấy, giọng nói bắt đầu thay đổi.

“những thứ này đều là do người mà con gọi “bà” trong sáu năm sai người làm đấy.”

Phi Nhung sững sờ, bà ta làm chuyện này sao? Tất cả điều này rõ ràng là thủ đoạn để ép mẹ vào chỗ chết!

“ Phi Nhung, bây giờ con còn cho rằng bà ta sẽ không đối xử tàn nhẫn như vậy với con không? Lòng dạ bà ta tàn nhẫn như thế nào, thủ đoạn của bà ta tàn độc ra sao, đứa trẻ như con làm sao có thể chống lại được cơ chứ?”

Phi Nhung không hề chuẩn bị trước nên cô hoàn toàn bất ngờ trước sự thật đột ngột và tàn nhẫn này.

Cô không thể tưởng tượng được làm thế nào mẹ mình có thể sống sót sau cuộc tra tấn như vậy.

Cô mím chặt môi không dám để những giọt nước mắt yếu đuối rơi trước mặt mẹ.

“Phi Nhung à, coi như mẹ cầu xin con lần này thôi… vì chính con, nhất định không thể giữ đứa bé này lại được! Mẹ không đành lòng để con bước vào con đường này. Phi Nhung… con hãy coi như đây là ước nguyện cuối cùng của mẹ đi…”

Lâm Vân Thanh nắm chặt tay cô, đưa ra yêu cầu tuyệt vọng như vậy.

Bỏ đứa con này đi, làm sao cô có thể nhẫn tâm như vậy được? Nhưng nếu con bé không bỏ nó đi, kết quả sẽ chỉ khiến con bé phải sống một cuộc sống tồi tệ hơn mà thôi. Lâm Vân Thanh không thể để cho Phi Nhung làm liều như vậy được! Huống hồ con bé mới có mười tám tuổi mà thôi, bản thân vẫn chỉ là một đứa trẻ, lấy cái gì để sinh con và nuôi con chứ?

Phi Nhung nghe từ “ước nguyện cuối cùng” mà lồng ngực đau nhức. Những vết thương trên người mẹ lần lượt rơi vào tầm mắt cô, cứa vào trái tim cô.

Làm sao cô có thể nói một chữ “không” đây?

Hàng mi của cô buông xuống, nước mắt đọng lại trên làn mi.

Đôi môi mấp máy, muốn nói một từ “vâng”, nhưng chỉ một từ đó thôi cô cũng không thốt lên được, nó cứ nghẹn lại trong cổ họng của cô.

Cô chỉ có thể miễn cưỡng gật đầu.

Khoảnh khắc cô gật đầu, trái tim cô như bị một con dao cứa vào vậy.

Đau đớn đến tột cùng…

Không biết thời gian trôi qua bao lâu.

Mạnh Lương gọi điện thoại cho vợ mình xong thì lập tức nổi giận đùng đùng bỏ đi tìm bà ấy. Mạnh Thiên có việc riêng cần giải quyết nên cũng đi.

Lâm Vân Thanh yếu ớt nằm trên giường chậm chạp chìm vào giấc ngủ.

Bà ấy cứ lẳng lặng nằm đó và hơi thở cũng dần trở nên yếu ớt như không còn nữa, Phi Nhung ngồi đó nhìn bà với nhịp tim tăng nhanh mất kiểm soát, cô cứ có cảm giác một giây sau mẹ mình sẽ hóa thành làn khói và bay đi khỏi thế giới này.

Cô rất muốn giữ chặt lấy bà ấy. Nhưng… Vấn đề ở đây là cô không thể làm gì được cả.

Cảm giác bất lực buông xuôi này thật là tệ hại!

Ngày xưa dù là bất cứ lúc nào thì chú ba luôn ở bên cạnh. Anh như bầu trời, che chở cho cả thế giới của cô, an ủi nỗi tất cả mọi bất an và sợ hãi giấu sâu trong tận đáy lòng.

Nhưng bây giờ đây… Người đó… Lại là kẻ đầu sỏ đẩy cha cô vào chỗ chết…

Nên là… Bao nhiêu năm qua anh đối xử tốt với cô, thỏa mãn mọi yêu cầu và che chở bảo vệ cô như thế là vì yêu thương quý mến hay là… Làm thay cho sự áy náy và bứt rứt dằn vặt trái tim anh bấy lâu?

Nghĩ đến đó, Phi Nhung không dám đi sâu vào thêm nữa, Cô sợ mình cứ suy nghĩ lan man về nó thì khéo một ngày mớ bòng bong ấy là thứ ép cô phải nổi điên.

Cô đứng dậy cầm chứng minh nhân dân xuống lầu một để lấy số khám sản phụ khoa, ép mình phải bận rộn hơn một chút để không phải nghĩ đến những chuyện giày xéo tâm can như thế nữa.

Không thì cô sẽ sụp đổ bất kì lúc nào.

Tô Hoàng Quyên mặc bộ quần áo công sở đen tuyền rời khỏi phòng phát trực tiếp, cô ta vừa đặt tai nghe xuống thì trợ lý đã tới:

“Cô Hoàng Quyên, anh Mạnh Thiên tìm cô. Anh ấy đang ngồi ở phòng nghỉ chờ cô được một lúc rồi đấy.”

“ Nguyễn Mạnh Thiên hả?”

“Vâng.” Trợ lý gật đầu.

Tuy đã biết chắc là anh ta nhưng lòng Tô Hoàng Quyên vẫn thoáng nhói lên.

Cũng phải thôi.

Cô ta chờ mong vào điều gì cơ chứ?

Mạnh Quỳnh có bao giờ chủ động đến tìm cô ta bao giờ đâu? Ngày xưa khi anh vẫn chưa đến với Phi Nhung đã không chủ động tìm cô ta rồi chứ nói gì đến bây giờ?

Cô ta bình tĩnh lại, nhấc đôi giày cao gót lên đi thẳng tới phòng nghỉ.

Mạnh Thiên đang ngồi bên cửa sổ, cà phê trên chiếc bàn tròn nhỏ trước mặt đã nguội ngắt và anh ta vẫn chưa uống một ngụm nào. Góc nghiêng ấy chìm trong ánh sáng hắt vào từ cửa sổ thoáng vẻ lo lắng.

“Chuyện gì thế này? Anh Mạnh Thiên, anh chạy đến chỗ tôi diễn nét buồn bã thế này làm gì?”

Tô Hoàng Quyên thoáng đắn đo rồi liếc nhìn anh ta, hừ hừ cười:

“Anh đã có được tất cả những điều anh muốn rồi mà vẫn chạy đến chỗ tôi làm trò đau khổ thì không đúng lắm đâu nhỉ?”

Bấy giờ Mạnh Thiên mới ngước mắt lên nhìn cô ta với vẻ sâu lắng:

“Lấy mấy thứ đó ra đây!”

Chẳng dư hơi thừa lời dù chỉ là một câu. Tô Hoàng Quyên cầm lấy tách cà phê lên, hỏi:

“Cái gì cơ?”

Mạnh Thiên hơi mất kiên nhẫn:

“Đoạn phim và ảnh chụp tôi gửi cho cô hôm nay, lấy ra ngay!”

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com