TruyenHHH.com

Be A Light In The Dark Sea 2

Ngay khi âm thanh kỳ lạ vang lên trong bóng tối đen kịt, mọi người bắt đầu lo lắng nhìn xung quanh. Seo Jihyuk, người đã ném lon, trốn cạnh tôi và Kim Jaehee, đưa ngón trỏ lên môi. Tôi hạ giọng, thì thầm hỏi:

"Sao cậu lại ném lon?"

"Giờ thì họ sẽ bớt đánh nhau và cảnh giác hơn thôi."

Seo Jihyuk có vẻ như đang cố gắng kìm nén cơn giận, muốn lao vào túm lấy cổ áo ai đó ngay lập tức. Tôi và Kim Jaehee mỗi người nắm lấy một bên vai cậu ấy, bắt đầu bước đi.

Cấu trúc của khu Hyeonmu càng đi sâu vào càng rộng ra. Hơn nữa, toàn bộ từ sàn đến trần đều được sơn bằng sơn dạ quang. Ở hành lang và lối vào khu Hyeonmu không có gì được vẽ, nhưng khu vực nghỉ ngơi gần lối vào khu Hyeonmu thì đầy rẫy những hình vẽ và chữ viết màu dạ quang chói lọi đến nhức mắt.

Nếu không mất điện, có lẽ tôi đã không thấy được cảnh này.

Trên tường có viết dòng chữ "[Con người phải khoan thì mới sống được]", sử dụng từ Drill (khoan) để ám chỉ việc khai thác. Một câu nói làm tôi liên tưởng phần nào khi nhìn lại nghề nghiệp của mình. Tôi chưa bao giờ nghĩ mình có thể tìm thấy sự đồng cảm với những người làm ngành nghề khác.

Những hình vẽ dễ thương về rùa và chuột chũi đang cố gắng đào đất bằng tay không giống như thợ mỏ. Có cả những trò chơi chữ bằng cách thay đổi hai ba chữ cái trong các từ tiếng Anh về khai thác (Mining) và đào bới (Excavating), và cả những cụm từ tục tĩu về việc khoan sâu vào tận lõi Trái Đất.

Một mặt tường lớn có viết dòng chữ "[The world is your oyster]" (Thế giới là con hàu của bạn), ngay bên dưới là hình vẽ một miếng thịt và vỏ hàu khổng lồ được vẽ giống với hình dáng Trái Đất. Thế giới là con hàu sao? Thế giới là miếng ăn trong miệng sao? Tôi không hiểu ý nghĩa của nó. Có lẽ đó là một câu thành ngữ. Điểm tốt của máy phiên dịch là nó sẽ dịch vào tai tôi khi tôi đọc một câu mà tôi không biết. Tiếc là không thể sử dụng nó lúc này.

* Câu "The world is your oyster" có nghĩa là thế giới rộng lớn đầy cơ hội dành cho bạn, bạn có thể đạt được bất cứ điều gì nếu bạn cố gắng hoặc có phương tiện để làm điều đó. Câu này xuất phát từ vở kịch The Merry Wives of Windsor của Shakespeare, trong đó "oyster" (con hàu) ám chỉ rằng nếu bạn biết cách mở nó ra (giống như nỗ lực trong cuộc sống), bạn có thể tìm thấy "viên ngọc" bên trong (cơ hội, thành công).

Không phải chỉ có những lời tốt đẹp. Ở một góc, có một bức vẽ dạ quang khá đáng sợ về một con muỗi trắng to lớn với cái vòi dài đang hút cạn đất và biển. Con ngươi của con muỗi khổng lồ được vẽ giống như con người, với mống mắt và thủy tinh thể, và toàn thân nó được trang trí bằng những phụ kiện lấp lánh.

Nhìn kỹ thì phần vòi của con muỗi giống như một đường ống dài và khổng lồ, tượng trưng cho hình ảnh con người đang khoan vào Trái Đất. Và có một dòng chữ được viết: "[Ý chí sống là tội ác]".

...Viết những lời tích cực sẽ tốt hơn cho việc chịu đựng cuộc sống công ty, nhưng có vẻ như đội khai thác không nghĩ vậy. Một góc tường đầy rẫy những lời chửi rủa của những người trong đội khai thác về các công ty và tình hình công việc. Ngoại trừ những lời chửi rủa đơn thuần, chỉ cần nhìn vào những câu này thôi cũng đủ thấy:

'Tôi không muốn ở lại cái nơi khủng khiếp này thêm một giây phút nào nữa.'

'Cá còn hạnh phúc hơn tôi.'

'Mỗi ngày đi làm, tôi đều như chết đi, và khi tan làm, tôi lại sống lại. Vì vậy, tôi là Jesus hàng ngày.'

'Chúng ta đã bị lãng quên trên mặt đất.'

'Tôi nhất định sẽ sống sót trở về từ địa ngục này.'

'Lũ heo tư bản chủ nghĩa, trả lương đúng hạn đi. Tôi không muốn phải mua súng bằng tiền vay đâu.'

'Hôm nay tôi bị đứt ba ngón tay, nhưng tôi hạnh phúc vì được hưởng bảo hiểm tai nạn lao động.'

'Tuyển người giết trưởng nhóm của chúng tôi. Thật lãng phí oxy khi cho hắn ta thở.'

'Xin hãy ban cho con một ngày bình yên không tai nạn.'

'Những con người yếu đuối không thể không phát điên trước ánh nhìn của một Đấng cổ xưa.'

'Nếu có thể quay ngược thời gian, tôi muốn trở lại trước khi vào công ty. Quá mệt mỏi.'

Vô số chữ cái phát sáng rực rỡ trong bóng tối. Những lời chửi rủa cứ tiếp tục không ngừng, nhưng chữ viết quá sáng khiến tôi không thể đọc hết.

Không có quản lý nào đến Căn cứ dưới biển số 4 này sao? Còn có một vài bài viết vạch trần rất chi tiết thực trạng về các công ty liên quan đến tàu thăm dò và khai thác dầu khí.

Trên trần nhà có một bức tranh vẽ một con rùa cõng một con rắn. Trần nhà khá cao làm tôi thắc mắc làm thế nào họ có thể trèo lên đó và vẽ bức tranh trên trần.

...Có lẽ những người trong đội khai thác cũng sắp phát điên vì quá ghét làm việc ở đây. Tôi đã quyết định sẽ nghỉ việc ở căn cứ dưới biển này sau năm ngày làm việc, nhưng những người ở đây có lẽ đã chịu đựng lâu hơn.

Khu Hyeonmu có mùi nồng đặc trưng của bê tông và xi măng ướt. Tôi nghĩ có thể do nó bị ngập trong nước biển, nhưng cũng có thể tòa nhà khu Hyeonmu này đã quá cũ nên mới có mùi như vậy.

Có vẻ như họ không còn lựa chọn nào khác ngoài việc vẫn phải sử dụng những nơi thường xuyên bị rò rỉ nước hoặc ngập lụt. Nhớ lại lời giải thích rằng khu Hyeonmu là tiền thân của việc xây dựng Căn cứ dưới biển số 4, có lẽ khu Hyeonmu là tòa nhà lâu đời nhất ở Căn cứ dưới biển số 4.

Seo Jihyuk và Kim Jaehee có vẻ đã quen với những tiếng kêu gào của đội khai thác được viết một cách khoa trương đến mức nhức mắt. Tôi đang bận rộn nhìn quanh không gian nghỉ ngơi của khu Hyeonmu, nhìn lên trần nhà và sàn nhà, thậm chí quay đầu 360 độ, thì bị kéo trở lại thực tại bởi lời nói của Kim Jaehee.

"Dù sao thì có vẻ như cậu ta cũng đỡ khổ hơn rồi."

"Hả?"

Tôi đang bận rộn ngắm nhìn khu Hyeonmu nên không hiểu cậu ấy đang nói gì.

"Sanghyun ấy. Thời gian mà đội trưởng Shin giam cầm cậu ta cùng lắm cũng chỉ vài tháng thôi. Việc những thói quen và môi trường sống thay đổi đột ngột có thể là cơ hội để cậu ta sống một cuộc sống khác. Khi cơ thể thay đổi, tinh thần cũng có thể thay đổi. Nhưng liệu một tinh thần lười biếng và ích kỷ có dễ thay đổi không? Tại sao mọi người không thể sống theo kế hoạch của mình? Vì trạng thái tinh thần không thay đổi. Họ muốn sống một cách dễ dàng và thoải mái theo quán tính. Thực tế, thay đổi cơ thể dễ hơn thay đổi tinh thần."

Hóa ra là cậu ấy đang nói tiếp câu chuyện lúc nãy. Seo Jihyuk nghiêng đầu về phía Kim Jaehee để nghe rồi ngáp một cái và hỏi.

"Ý cậu là một cuộc sống thực sự ăn năn và sám hối thì vẫn không thể đạt được, đại loại thế à?"

"Đó là lý do tại sao Sanghyun chỉ nghe lời của đội trưởng Shin. Có lẽ cậu ta nghĩ rằng mình đã đụng nhầm người nên mới gặp xui xẻo thôi."

"Jaehee, cậu nghĩ có cách nào tốt để Sanghyun trở thành một người tốt không?"

Tôi hỏi vì tôi muốn biết liệu Kim Jaehee có cách nào khác trong đầu ngoài việc quay trở lại quá khứ hay không. Nếu cách đó hiệu quả với Jung Sanghyun, tôi cũng sẽ thử dùng nó với cậu.

"Ừm. Tôi không biết. Tôi không phải là người dành thời gian và công sức cho người khác."

Rồi Kim Jaehee nói một cách đơn giản.

"Có lẽ chỉ khi chết một cách đau đớn thì cậu ta mới tỉnh ngộ thôi."

"...Chết rồi thì làm sao mà tỉnh ngộ được?"

Kim Jaehee chỉ cười nhẹ trước lời nói của tôi.

Đèn tắt đột ngột thì bật cũng đột ngột. Seo Jihyuk lùa tôi và Kim Jaehee như một chú chó chăn cừu, chỉ thị cho chúng tôi trốn sau một cỗ máy lớn được đặt ở quảng trường.

Những bức tranh đầy màu sắc dạ quang biến mất như chưa từng tồn tại ngay khi đèn bật sáng.

Cỗ máy mà chúng tôi đang trốn có kích thước bằng một chiếc ô tô. Nhưng nó không có bánh xe và cũng không có cửa sổ nên không thể gọi là ô tô được. Nhìn bề ngoài, nó giống như một cái phễu lớn đang há miệng xuống dưới, và có vẻ như đáy của nó hơi nhô lên khỏi mặt đất.

Seo Jihyuk dùng ngón tay chỉ vào cỗ máy rồi nói với tôi mà không mấp máy môi.

"Đây là robot khai thác."

"À."

"Nó lớn hơn anh tưởng tượng nhiều đúng không?"

Tôi nghĩ robot khai thác là một robot có kích thước bằng người máy android sẽ nhặt hoặc lấy khoáng sản từ đáy biển, nhưng tôi không ngờ nó lại là một cỗ máy lớn hình phễu như thế này. Những robot đi quanh căn cứ dưới đáy biển để dọn dẹp thì nhỏ thì cỡ bát cơm, lớn thì cũng chỉ cỡ chảo rán, nhưng đây lại là một robot có kích thước bằng một chiếc ô tô cỡ trung. Seo Jihyuk dùng mu bàn tay gõ nhẹ vào phần dưới của cỗ máy rồi nói.

"Phần này là đầu hút. Nó di chuyển quanh đáy biển để hút các nốt mangan. Nốt mangan có chứa niken, coban, titan, bạch kim, đồng, v.v. Tôi không biết tại sao chúng lại ở dưới đáy biển, nhưng dù sao thì nó cũng là một máy hút chuyên hút đá. Biệt danh của nó là 'Cá sấu' vì nó ăn đá."

* Nốt mangan (còn gọi là nốt đa kim hoặc nốt sắt-mangan) là các cục khoáng chất hình tròn hoặc bầu dục, có đường kính từ vài milimet đến vài chục centimet, chứa chủ yếu mangan (Mn) cùng với sắt (Fe), niken (Ni), đồng (Cu), coban (Co) và một số kim loại khác. Nốt mangan chủ yếu nằm rải rác trên đáy đại dương. Nốt mangan là một trong những nguồn tài nguyên khoáng sản tiềm năng của đại dương, mang lại cơ hội lớn nhưng cũng đặt ra nhiều thách thức về công nghệ và môi trường khi khai thác.

Có vẻ như cá sấu thường ăn đá. Tôi đã nghe nói gà ăn đá, nhưng đây là lần đầu tiên tôi nghe nói cá sấu ăn đá.

"Vậy cái bên cạnh có hình dạng hơi khác thì sao?"

"Đó cũng là một robot khai thác. Theo lời giải thích của những người trong đội khai thác, nó chỉ đào và ăn đất thôi. Vì vậy, biệt danh của nó là 'Giun đất'."

Họ đặt tên thật tệ. Giun đất... Giun đất ăn đất. Nhưng liệu đất dưới đáy biển có cần thiết cho loài người không? Tôi định nhìn những người đang rời khỏi quảng trường, nhưng Seo Jihyuk ngăn tôi không được ngẩng đầu lên nên tôi hỏi những gì mình thắc mắc.

"Tại sao lại khai thác đất?"

"Nghe nói có nhiều nguyên tố đất hiếm trong đất. Có hơn 40 thành phần kim loại. Dù sao thì nó cũng chỉ nuốt bùn thôi. Nhưng anh chàng này hay bị hỏng vì nuốt đá tảng. Những người khai thác tức giận nên thỉnh thoảng đá vào con Cá sấu này."

Đá vào những khối kim loại này chắc sẽ gãy ngón chân mất.

"Những cỗ máy lớn như thế này quét đáy biển, vậy những sinh vật sống ở đáy biển có ổn không?"

Trước câu hỏi của tôi, cả Seo Jihyuk và Kim Jaehee đều cười một cách khó xử. Họ nhìn nhau rồi Kim Jaehee lắc đầu và mỉm cười nói.

"Đặc điểm của những robot khai thác này là chúng hút sạch mọi thứ trên đáy biển như một chiếc máy hút bụi. Và chúng chỉ lấy những khoáng chất mà con người cần và nhả những thứ còn lại một cách bừa bãi. Những sinh vật xây nhà ở dưới đáy biển hoặc những sinh vật nhạy cảm với kích thích có lẽ sẽ bị phá hủy hoặc chết hết."

Seo Jihyuk gãi má rồi nói với tôi một cách hơi xấu hổ.

"Thay vì phá hủy rừng mưa nhiệt đới để khai thác khoáng sản hoặc gây ra chiến tranh đất hiếm, đây là kết quả của sự thỏa hiệp bằng mạng sống của những sinh vật biển kỳ lạ mà chúng ta không biết chúng sống ở đâu. Không ai biết sẽ mất bao lâu để sự tàn phá đáy biển mang lại kết quả có ý nghĩa cho con người. Có lẽ những nhà nghiên cứu về sinh vật biển sẽ biết rõ hơn? Trước đây, chúng ta đã sử dụng nhựa một cách tùy tiện và giờ phải nhận lại vi nhựa, đến mức nhựa được tìm thấy trong máu và não. Có lẽ nó cũng tương tự như vậy? Tôi hy vọng tôi sẽ chết trước khi phải nhận lại kết quả của việc tàn phá đáy biển."

Có vẻ như nhiều người làm việc ở căn cứ dưới biển đã biết về vấn đề này. Người ta nói rằng vẫn còn những sinh vật chưa được phát hiện ở biển sâu, vậy chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng chết hết như vậy?

"Đây có phải là một trong những tội ác nhất thời mà loài người đang phạm phải không?"

Kim Jaehee nhìn tôi rồi nói.

"Theo tôi thấy thì đây là đốt nhà để sưởi ấm."





lucien: trích cmt Ridi

"Tác giả có vẻ thực sự ghét con người nhưng đồng thời cùng yêu họ."

Cũng đúng thật. Tác giả viết một tác phẩm có xen lẫn hậu quả mà con người tương lai phải nhận từ những hành động ở thế hệ hiện tại của chúng ta. Nhưng con người vẫn lờ đi và tiếp tục vắt kiệt mẹ thiên nhiên 😥

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com