TruyenHHH.com

Bbb Bnha Game

"Cậu gì ơi... Cậu có cần tớ giúp gì không?"

Midoriya vừa đến lớp liền thấy bóng dáng lạ lẫm đang ngó nghiêng bên ngoài cửa lớp A. Trông dáng vẻ bồn chồn kì lạ. Nhưng theo những gì cậu biết lớp hình như đâu có học viên mới nào sẽ chuyển vào?

Hoặc có lẽ là muốn tìm người quen. Nghĩ vậy Midoriya liền muốn giúp đỡ. Ấy vậy mà khi cậu bạn đó quay người lại, tâm trí của Midoriya cũng theo đó mà đứt quãng thoáng chốc. Chốc sau cũng không biết nên làm gì.

"Midoriya hả?" BoBoiBoy giật mình suýt cắn vào lưỡi. Thật sự lúc đang hồi hộp đột nhiên bị ai đó gọi sẽ rất có tính khiêu chiến đấy!

"Cậu là..." Midoriya nói lấp lửng

BoBoiBoy lại không để ý đến chi tiết đó, vội đáp: "Tớ là Takima Ukoyawa"

"A... Takima? Là cậu ư?" Midoriya kinh ngạc. Nhưng khi nhìn thẳng đôi mắt của Takima không hiểu sao lại cảm thấy nặng lòng đến lạ. Là cảm giác nhìn thấy lại điều thân thuộc mấy năm đã mất

"Ừm ừm." BoBoiBoy gật đầu, sau đó lại len lén nhìn vào lớp. Dằn lòng không sao đâu rồi nói: "Chúng ta vào lớp thôi!"

"À ừm" Midoriya còn định nói gì đó nhưng cuối cùng vẫn nuốt trở vào. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, người với người giống một hai nét cũng là bình thường.

Midoriya cười chấn định, theo chân BoBoiBoy vào trong lớp. Mọi người nhìn thấy hai người đi vào nhưng trọng tâm vẫn đặt trên cậu chàng tóc đen đi đằng trước.

Là ai vậy???

Cứ vậy một mảng yên tĩnh kéo dài cho đến khi BoBoiBoy đặt mông ngồi xuống ghế. Nhận ra đó là chỗ của ai, tất cả mọi người liền lập tức bùng nổ.

"T...Takima hả!??"

"Ô! S...sao cậu thành thế này rồi?"

"Mới có một ngày thôi mà! Sao đẹp trai thế này hay vậy!"

Vẫn là nhóm Kirishima phản ứng trước tiên hỏi tới tấp không chờ đối phương trả lời. BoBoiBoy nén cảm giác bị quan tâm đặc biệt xuống. Rồi chậm rãi giải thích lý do vừa nghĩ ra hôm qua.

"Vậy là cậu bị ốm khi sử dụng sức mạnh quá đà. Mà mỗi lần sử dụng sức mạnh như vậy sẽ đốt mỡ thừa trong cơ thể để tiếp lại năng lượng?"

"Đ...Đúng vậy" BoBoiBoy gật gật đầu. Tùy hiểu sao thì hiểu, hiểu vậy lại càng tốt

"Chà, lợi hại mà cũng có cái bất tiện nhỉ?"

Mineta xoa cằm nhận xét với ánh mắt nhìn người mẫu: "Chậc chậc, kiểu này phải giúp cậu béo lên lần nữa mới được! Không thể để đẹp trai như vậy! Còn cái vẻ ngông cuồng này... Chậc!"

BoBoiBoy dù quen chưa lâu cũng hiểu chút về tính cách của Mineta. Đuôi mắt cong cong bật cười: "Không cần như vậy đâu. tớ cũng sẽ sớm béo tròn lại thôi, nhanh lắm"

Midoriya vẫn im lặng ở đang xa quan sát, lúc thấy được đôi mắt kia cong lên, trái tim như chậm lại. Thật sự quá giống...

Giống đến mức khiến người ta không nhịn được muốn... lấy nó đi, lấy con mắt đó chôn sâu vào nơi an toàn nhất!

Mỗi suy nghĩ một vẻ, Boboiboy lại không hề biết. Đến khi tiếng chuông vào lớp cậu mới có sự yên tĩnh mong muốn. Có điều...

Hai ánh mắt lạnh lẽo kia có thể đừng nhìn nữa không? Cậu sắp chết rét rồi đấy!!

Wayaki im lặng, mắt không để ý bảng mà cứ chăm chăm nhìn gương mặt cúi gằm xuống của ai đó đang cố tỏ ra mình là vô hình.

Cả một tiết chịu sự tra tấn của ánh mắt đó, BoBoiBoy đã hoàn toàn gục ngã ở trên bàn. Cậu cũng có phải đồ châu báu hiếm có vật lạ gì đâu mà cứ nhìn hoài như thế? Bộ mắc nhìn lắm hả??

Thôi không sao cả, chỉ vài tiết buổi sáng thôi mà. Đến buổi chiều tập luyện thực hành thì sẽ ổn ngay thôi. Ừm! Chính là vậy đấy!

Nào ngờ ngay khi hoàn thành 5 tiết buổi sáng. Vừa bước ra khỏi cửa lớp định xuống dưới căn tin thì đã bị một ngoại lực tóm đi.

Tình cảnh hiện giờ, bốn mắt nhìn nhau phía sau trường, tình cảm bạn bè mặn nồng trò truyện tán gẫu...

Có cái đít ý!

Ông cố ơi là ông cố! Ông làm ơn tha cho tôi đi được không vậy!? Chúng ta nào có kết thù bao giờ đâu đúng không chứ hả?

Cậu ôm lấy ngực, căng thẳng chạm mắt với gương mặt đầy tính đè ép phía trên. Cố kìm lòng chưa được đá vào hạ bộ người ta. Cùng là những thằng con trai, cậu hiểu sâu sắc cảm giác rung động nơi đó thốn đến nhường nào.

Vừa nghĩ vậy thì thấy một ngón tay tiến đến mặt cậu, đúng hơn là nhắm thẳng đến mắt cậu. BoBoiBoy nhanh lẹ ngồi thụp xuống tránh đi, bàn tay đưa đến liền dừng lại trên không trung. Đôi mắt đen đục như vực sâu di chuyển nhìn xuống.

"Này! Cậu định chọc vào mắt tôi đấy à! Làm vậy không tốt đâu, nguy hiểm lắm đấy nhé!" BoBoiBoy lên tiếng cực kì ương ngạnh. Cậu không thích bị thương.

Ánh mắt trầm xuống, Wayaki liền đưa tay kéo BoBoiBoy đứng dậy. Mặt đối mặt lần nữa, lần này cậu ta không có làm như lúc nãy nữa. Chẳng qua lại dùng ngón cái miết nhẹ đuôi mắt của cậu. Hành động này khiến BoBoiBoy có chút ngứa ngáy. Hàng mi đen dài vô thức run lên một chút.

Thằng cha này lại định làm gì vậy?

Cẳng chân đã chuẩn bị sẵn sàng tung cước. Lại nghe bên tai giọng nói trầm thấp đầy chê bai: "Đôi mắt đặt trên gương mặt này thật xấu xí. Y như ngọc trai rơi trong sỏi đá."

"....." Đây lại đang mắng hay chê người thế? Ờ, dù là gì thì thằng cha này nên bị đập cho nhừ tử rồi đấy.

Mà sao kiểu kịch bản này quen quen. Chắc câu tiếp theo không bệnh hoạn đến mức kiểu như tôi muốn móc mắt cậu đem đi ấy chứ? Uây uây! Là người bình thường phải ra dáng kẻ bình thường nghe hông!

"Nếu ta moi mắt ngươi ra..."

"....." Này có nên diệt khẩu luôn cho đời sạch thêm tí không nhỉ? Dù sao không có ai nhìn thấy...

Chậc, BoBoiBoy cũng nghĩ bệnh hoạn rồi. Tạm nhịn đã.

"Có điều..." Wayaki hơi nheo mắt, không biết nghĩ đến điều gì hắn nói, "Có tia sáng vẫn đẹp hơn"

"???"

BoBoiBoy không chịu nổi nữa liền hất tay Wayaki ra. Đừng tưởng hổ không gần mà tưởng hello... à nhầm, tưởng rừng xanh vô chủ nhé! Ông đây biết phản kháng đó!

"Cậu tránh xa tôi chút đi!"

Wayaki mặt nặng mày nhẹ, khoé môi tự nhiên hơi nhếch lên. Đôi mắt hoá đỏ. Mái tóc chậm rãi từ chân tóc hoá thành trắng. Hắn đưa tay nắm sau ót của BoBoiBoy xoa nắn nó thật nhẹ nhàng. Nhẹ nhàng đến mức dù giây sau cái cổ bé nhỏ này bị bẻ gẫy cũng không thể ừ hử gì. Bộ dáng cùng nụ cười hời hợt đó khiến BoBoiBoy thoáng sững lại. Cũng... đẹp trai ấy chứ.

Ấy chết, đâu đúng trọng tâm đâu! Cậu đang bị uy hiếp cơ mà! Tỉnh táo lại nào, mê trai là tê tái cuộc đời đấy!

Nghĩ vậy cậu cố gắng điều chỉnh giọng xuống, đuôi mắt run run, mấp máy môi khẽ khàng

"Đội trưởng ơi, tớ đau..."

Liêm sỉ là gì? BoBoiBoy ném cho Ochobot quên chưa lấy lại mấy năm rồi. Giờ là lúc cấp bách, không thể đối cứng được. Cậu là trứng, người ta là đá. Nhịn nào.

"...." Wayaki đang định bẻ gãy cổ ai đó liền vì một câu nói mà ngừng lại.

Hình như hắn bị cái gì đó bỏ bùa rồi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com