TruyenHHH.com

Bbb Bnha Game

"Ôi...."

Boboiboy biết cảm giác này. Đó là cảm giác rơi từ trên giường xuống. Hồi nhỏ cậu đã cảm nhận quen đến mức không thể quen hơn, bây giờ vẫn vậy nhưng ít hơn.

Nhưng sao lại rơi từ trên giường??

Cậu mở mắt, đau đầu chống người ngồi dậy. Điều đầu tiên thấy không phải là căn phòng bé nhò rải rác đầy đồ chơi mà lại là bàn tay mình...

Nó béo vãi!

Cơ thể trai xuân 18 đẹp trai khỏe mạnh rạng ngời của tôi đâu!!?

Không chịu đâu đồ con game chết tiệt!!

Sau thời gian trấn tĩnh lại, cậu mới lục đục đi tìm nhà vệ sinh, may sao nó không ở cuối hành lang hay gì đó. Đứng trước gương là một con lợn... Được rồi, chính xác là một kẻ thừa cân đến kinh hãi! Cổ lè phè đến ba nọng, tay phân bốn khúc mỡ nặng trịch. Bụng béo tròn xệ xuống y như sôcôla để trong ngày nóng lực mà chảy xuống. Ấy thế mà chiều cao hình như còn chưa cả qua m65!?

Rõ ràng chỉ đang lứa tuổi học sinh sao có thể béo đến độ này!? Không biết rằng béo như thế này bất kì lúc nào cũng có thể chết hay sao?

Boboiboy đau đầu day trán, sợ giờ đứng lên cái cân còn sập luôn chứ đùa.

Nhưng quan trọng hơn là đọc tiểu sử của thân phận này đã. Nghĩ vậy cậu liền nghĩ trong đầu, một bảng ảo liền hiện ra trước mắt.

Sơ lược nhân vật:

• Chủng loài: Nhânloại

• Quốc tịch: Nhật Bản

• Họ tên: Takima Ukoyawa

• Tuổi: 14

• Đặc tính: Ham ăn, lười làm

• Thân phận: Con trai út của một gia đình khá giả.

• Tiểu sử: Là cậu con trai được cưng chiều nhỏ, luôn sống trong thoải mái và hạnh phúc

Boboiboy nhìn một tràng nhỏ sơ lược ngẫm một lát. Thân phận này không tệ, ít nhất cũng cho cậu cảm giác chơi một trò chơi bối cảnh nhập vai thực sự.

Lúc này ngoài cửa có tiếng gõ nhẹ. Cậu bị giật mình vội tắt bảng sơ lược.

"Ukoyawa" Là một giọng nữ

"Vâng?"

Người bên ngoài bỗng im lặng, Boboiboy hơi khó hiểu tiến về phía cửa thì giọng nói nữ đó lại vang lên:

"Mẹ gọi em xuống nhà" Sau đó không còn nghe thấy gì nữa

Có vẻ người đã đi

Boboiboy chần chừ một lát, sau đó vào phòng tắm vệ sinh cá nhân qua một lượt mới xuống. Đọc chi tiết về phần đặc tính thì cậu ấm nhỏ này có tính cách khá là kênh kiệu, cộng thêm được chiều từ nhỏ nên rất kiêu ngạo. Cậu không chắc mình có thể đóng giả nổi tính cách đó không.

Haiz... Nghĩ nhiều làm gì!

Khi xuống dưới lầu, một bàn ba người còn thừa một chỗ. Chắc là cho cậu. Vừa thấy Boboiboy xuống, gương mặt phụ huynh liền niềm nở.

Bà Takima là vui vẻ nhất; "Uko ngoan, lại đây mẹ nấu rất nhiều món ngon cho con này!"

"Hôm nay ngủ ngon chứ, con trai?" Ông Takima cũng vui vẻ hỏi thăm

Đối diện sự quan tâm này thật khiến cậu có chút không quen, cơ thể cứng nhắc cứ thế ngồi vào chỗ. Rồi cậu thấy một cô gái đối diện ngồi cạnh ộng Takima vẫn im lặng từ đầu tới giờ. Cậu nhìn lên phía trên đầu cô gái

Takima Yukira - Chị gái hơn một tuổi của Takima Ukoyawa.

Ánh mắt chạm nhau, cậu giật mình. Bởi đó không phải ánh mắt vui vẻ gì. Hình như người chị không hề thích cậu em trai tí nào.

Bộ dáng lạnh lùng này thật là...

"Nào, mau ăn đi!"

"D... Dạ"

Bữa ăn trôi qua một cách khó khăn và rắc rối khi mà cả hai phía đối lập cứ rọi vào mình. Không hiểu sao cậu đặc biệt chú tâm đến người chị gái mới này 'của cậu'.

Nhưng không suy nghĩ được lâu như vậy. Khi trở lại phòng, cậu đã nhanh chóng lật giỏ thông tin thêm về gia đình này.

Cha của cậu, Takima Okito làm nghề công chức, chức vụ khá cao. Thức tỉnh Kosei là hóa hình thạch quyển. Nhưng năng lực quá hạn chế không thể phát triển.

Mẹ cậu, Takima Nanaki đến từ một gia tộc khá nổi tiếng. Sớm gả ra ngoài năng lực cũng không quá nổi bật, làm cho không khí lạnh hơn. Nhưng thực ra là hạ nhiệt hơi nước trong không khí.

Chị gái thì theo gen của mẹ, là học sinh giỏi, mục tiêu thi vào trường nghệ thuật. Không quá quan tâm đến năng lực của mình. Là cô gái ngoan ngoãn nghe lời.

Ngược lại Boboiboy theo gen bố.

Vậy thì năng lực nguyên tố đất của cậu hẳn là từ đây mà ra. Đúng là không có gì sai sót. Nhưng dùng được 50% sức mạnh ư? Đến đây cũng không có gì khó hiểu đâu. Chờ cậu ném được cái đống mỡ này đi rồi hãy nghĩ đến việc nâng cao sức mạnh nhé!

Với thân phận hiện tại thì cậu có vẻ cũng sắp tốt nghiệp trung học rồi. Thành tích thi thử này nhìn qua suýt soát tầm trung, sắp kém đến c. Coi bộ muốn vào một ngôi trường cao trung ngon nghẻ hơi... khoai.

Còn một tháng nữa là đến kì thi tốt nghiệp, ôn cấp bách khả năng vẫn kịp, cộng thêm việc giảm béo nữa.

Không sao cả, chuyện này hẳn không đến nỗi quá khó đâu!

.

Đệt! Là cực khó!

Boboiboy than trời nằm vật ra trên con đường ngoài công viên sau khi chạy được mười năm vòng. Nói thật giờ cậu thở còn hơn chó!

Đã nửa tháng! Nửa tháng mà từ ba nọng mỡ mới giảm có một!

Cậu thật sự phục mình ngày xưa!

Nhưng than khóc được cái gì đâu. Chạy buổi sáng xong rồi thì về nhà thôi chứ biết sao.

Bước vào cửa đã thấy người chị sáng sớm tinh mơ vác cặp sách đứng ngoài

Cậu bị dọa giật mình lắp bắp hỏi: "Chị... đi đâu sớm vậy?"

"Đến trường"

"À... Vâng"

Chị gái Yukira thường hay ở lại trường. Có lẽ là do không thích ở nhà, nên từ khi lên trung học là ở lại KTX. Một tuần về một lần. Ngày nghỉ đã kết thúc từ hôm qua, cậu đã không suy nghĩ đến mà hỏi câu ngu ngốc.

"Vậy chị đi cẩn thận"

"Ừ"

Yukira đã đi xa, cậu cũng nhanh chóng chạy lên phòng tắm rửa. Để tránh bị ba mẹ chú ý lên cậu thường dậy từ lúc mặt trời chưa ló để chạy bộ. Cha mẹ có thói quen vỗ béo con trai tự nhiên thấy không béo nữa còn gầy đi sẽ loạn lắm. Cậu lại không thích bị xen vào việc tập luyện nên thường luân phiên tập luyện ngày đêm thay đổi tránh bị bắt.

Thỉnh thoảng còn dùng chút sức mạnh. Nhưng mới vận tí đất đã muốn đứng tim nên liền dẹp qua bên. Cơ thể này thật sự không thể thích ứng nổi với sức mạnh khổng lồ của Crystal. Sợ một ngày không cẩn thận lại lên cơn đau tim chết đứng luôn thì thua.

Giờ đi học cũng sắp tới.

Có vẻ hôm nay sẽ lại là một ngày dài đây...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com