TruyenHHH.com

Bbb Allcy Cuu Roi

Tiền bạc, địa vị, danh vọng. Dù muốn chối bỏ nhưng chẳng ai có thể phủ nhận cách xã hội vận hành. Chống đối xã hội không phải là một ý kiến hay, một kẻ thông minh như Solar sẽ chẳng bao giờ chọn cách ấy.

Hắn dù sao cũng là kẻ uyên bác bậc nhất của vương quốc, địa vị của hắn cho hắn nhiều lợi ích hơn cả những gì hắn kỳ vọng, hắn dĩ nhiên chẳng có chút bất mãn nào.

Xã hội nào cũng tồn tại mặt trái, ẩn sau sự phồn thịnh của vương quốc là những khu ổ chuột ẩm thấp với tỉ lệ tội phạm cao ngất ngưởng. Mức sống chạm đáy, cái ăn cái mặc cũng không đáp ứng nổi. Một nhóm người không có tiếng nói bị lũ quý tộc coi như cỏ rác tụ tập một chỗ lại với nhau, rồi lại sẵn sàng phản bội nhau chỉ vì vài đồng bạc lẻ.

Solar hiểu rõ mọi thứ, nhưng hắn chẳng phải thánh nhân để cưu mang tất cả. Hắn là một kẻ như vậy, một kẻ có đủ trí lực để thay đổi đất nước nhưng lại yên phận với cuộc đời của riêng mình.

Đừng đánh đồng hắn với những kẻ khác. Nếu một người yếu thế xuất hiện trước mặt hắn, hắn có thể đưa tay ra cứu giúp tức thời. Bởi hắn nghĩ đó là nghĩa vụ của kẻ mạnh, nghĩa vụ phải bao dung với kẻ yếu, tuy nhiên hắn chưa từng nghĩ mình phải có trách nhiệm với bất cứ ai. Cứu giúp một lần thì sẽ có lần thứ hai. Với những người đứng trên ranh giới sống chết thất thường như bọn họ, sẽ chẳng hay ho gì nếu hắn là chiếc phao cứu sinh mà bọn họ bám vào. Và hắn thì không bao dung đến mức để những kẻ nọ bám víu lấy hắn lần thứ hai.

Cái danh kẻ bác học của hắn không phải để trưng, Solar thừa sức hiểu rằng cứu rỗi mấy kẻ kia chẳng giúp ích gì cho hắn. Tất cả cũng chỉ vì lòng thương cảm của loài người, mà hắn không thể nhắm mắt làm ngơ trước những điều xấu xa xảy ra trước mắt.

Hắn đã giúp vô số người, chỉ cần cho bọn họ vài đồng bạc, bọn họ liền cảm ơn hắn rối rít rồi chạy đi. Giải quyết đơn giản, cũng chẳng tốn quá nhiều thời gian của hắn, nhưng hắn không muốn điều này tiếp diễn chút nào. Hắn không muốn dính vào rắc rối.

Vậy mà những kẻ cần hắn giúp lại cứ luôn xuất hiện trước mặt, cứ như sự dàn xếp của thần linh. Dù là buổi sáng, hay khi màn đêm đã phủ xuống, dù hắn xuất hiện thật tao nhã, hay khi hắn khoác trên mình bộ đồ cải trang chẳng có mấy giá trị, dường như thần linh muốn hắn ban phát lòng tốt. Để làm gì ư? Hắn chịu, chỉ có các Ngài Tư tế và giám mục mới nghe được lời truyền của thần linh. Và hắn là người theo chủ nghĩa khoa học, hắn càng không có tư cách để hiểu các ngài đang nghĩ gì.

Mà hắn cũng chẳng bận tâm lắm, mỗi lần ra ngoài chỉ đem theo một số tiền nhỏ, so với gia tài của hắn thì cũng chẳng thấm vào đâu.

Hôm nay hắn rời dinh thự muộn hơn mọi lần. Trời đã chập tối, đi xe ngựa tới tiệm sách cổ mà hắn vẫn ghé thì trời đã tối đen. Hắn không muốn ghé qua muộn như vậy, nhưng hắn đã dành cả ngày trời trong học viện mà chẳng có lấy một tư liệu có ích. Chỉ trừ thư viện hoàng gia, hắn có thể ghé qua mọi nơi, bao gồm cả thư viện của học viện. Đầu sách tuy nhiều nhưng lại chẳng có ích với hắn, hắn đành tranh thủ thời gian khoảng thời gian ít ỏi, di chuyển từ dinh thự xuống phố.

Cũng may tiệm sách còn mở cửa, hắn vơ đại mấy quyển sách trông có vẻ liên quan đến chủ đề hắn cần, thanh toán và bước ra khỏi tiệm. Hắn không muốn chủ tiệm mất thời gian với hắn, nên đây là cách nhanh nhất hắn có thể giúp người nọ.

Để không gây chú ý, hắn đã dặn người đánh xe ngựa đỗ ở khá xa, còn hắn trùm mũ áo choàng kín mít, một mình đi vào khu phố vắng người. Hắn là kẻ dựa vào sức mạnh lí trí, nhưng sức mạnh thể chất cũng không đến nỗi nào. Dù biết khu này có nhiều khu ổ chuột lớn nhỏ, nạn trộm cắp cũng diễn ra thường xuyên, hắn vẫn tự tin cho rằng mình sẽ giải quyết được hết.

Rầm

Đống sách trên tay hắn rơi xuống đất, hắn cũng suýt chút nữa ngã lăn ra.

- Đi đứng cái kiểu gì đấy hả?

Hắn cao giọng, nhìn xuống cái người tự đâm vào hắn, rồi tự ngã ra đất. Không biết chừng người nọ đang vòi tiền hắn cũng nên, hắn khó chịu ra mặt.

Người nọ không đáp, sợ hãi nhặt vội chỗ sách dưới chân hắn, còn chưa kịp mở miệng nói điều gì, đã bị âm thanh từ phía sau doạ sợ.

- Cái thằng oắt kia chạy đi đâu rồi không biết.

Người cậu ta run lên bần bật, nhìn vào thấy đáng thương vô cùng. Solar không phải kẻ bao đồng, nhưng tất nhiên, hắn không phải kẻ thấy chết sẽ không cứu. Chưa cần biết đúng sai, nhìn thái độ sợ sệt của cậu ta, lẫn thái độ hống hách của kẻ kia, hắn cũng đoán được phần nào. Hắn cởi áo choàng trên người mình, phủ lên người cậu nhóc. Cậu ta chỉ cao đến ngang vai hắn, khoác áo choàng của hắn lại dài tới mắt cá chân.

Solar kéo cậu nhóc ra sau lưng, giả bộ nhặt đống sách dưới đất, coi như không có chuyện gì. Mặc cho gã đàn ông trước mặt gặng hỏi, hắn vẫn kiên quyết trả lời không biết.

Hắn thấy ánh mắt gã nhìn ra phía sau hắn, tức là nhìn thẳng vào cậu nhóc kia. Người cậu nhóc vẫn run như ban đầu, nhờ có lớp áo choàng che đi mới không cảm nhận được rõ. Gã nhìn khoảng vài lần nữa rồi mới bỏ đi.

Từ lúc ấy, người nọ chưa một lần ngước lên nhìn hắn, ánh nhìn vẫn cắm chặt xuống nền đất. Hắn không biết có chuyện gì, tháo túi tiền giắt bên hông đưa ra trước mặt cậu.

- Cầm lấy đi.

Có lẽ cũng chỉ giống như bao người khác, chỉ cần chút tiền là có thể giải quyết được thôi. Chỗ tiền này có hơi nhiều hơn mọi lần, nhưng hắn cũng không keo kiệt tới mức lấy lại tiền dư.

Cậu ta đẩy túi tiền về phía hắn, tay giữ chặt lấy tấm áo choàng như lớp phòng hộ cuối cùng.

- Nếu nhóc thích tấm áo choàng đó đến vậy thì cứ cầm đi.

Người này kì quặc quá, hắn thầm nghĩ, nhưng hắn cũng đã giúp hết sức rồi. Hắn xoay người, toan bỏ đi, gấu áo lại bị níu lại.

Người đó ngước mắt lên nhìn hắn. Giữa màn đêm tối đen như mực, cặp mắt cậu ta ánh lên thứ sắc xanh dịu như làn nước, trong vắt khiến hắn như bị hút chặt vào. Một bước chân của hắn, cậu ta phải đi hai bước mới bắt kịp. Đôi chân run rẩy cứ thế bám theo, loạng choạng rồi vấp ngã. Phiền phức thật, nhưng hắn không nỡ đuổi đi. Cứ thế, cậu nhóc theo hắn tới tận xe ngựa.

Hắn lên xe ngồi, nhìn cậu nhóc thấp thỏm vẫn đứng dưới xe.

- Lên đây đi, tên kia không bám theo nhóc đâu.

Hình như hắn nói sai trọng tâm rồi thì phải. Solar vốn không phải kẻ giỏi đoán suy nghĩ của người khác. Sau câu nói của hắn, cậu nhóc vẫn một mực đứng yên ở chỗ cũ, tay siết chặt lấy áo choàng không buông, mà hắn thì không có dư sự kiên nhẫn.

- Tôi không có chê nhóc. Lên đây.

Cậu nhóc ngập ngừng thêm một hồi, rồi cũng quyết định lên xe, ngồi ở phía đối diện với hắn.

Lúc này hắn mới nhìn mặt cậu nhóc rõ ràng hơn một chút, nhưng đúng là đẹp thật. Đẹp tới mức khiến người khác cảm thấy xiêu lòng.

- Nãy nhóc bước lên xe, nhóc không có giày sao?

Solar nhớ lại đôi chân trần bước từng bước lên xe hắn, da trắng nõn nhưng lòng bàn chân lại đầy bụi bẩn.

Cậu nhóc xấu hổ, mặt đỏ lên vì ngại. Hắn cũng không muốn chèn ép, liền đổi câu hỏi khác.

- Vậy bố mẹ nhóc đâu? Tại sao tên kia lại đuổi theo nhóc?

Không có câu trả lời nào cho hắn. Cậu nhóc lại cúi gằm mặt, hai bàn tay cứ bấu chặt vào nhau tới mức ửng đỏ cả lên.

- Tôi không thể đưa người mà tôi không biết chút gì về dinh thự. Ít ra nhóc cũng phải cho tôi biết gì đó về nhóc chứ. Nhóc có tên không?

Cậu chậm rãi gật đầu. Hắn chờ đợi một cái tên, nhưng bầu không khí giữa hai người lại rơi vào im lặng.

- Nhóc không nói được, hay là không muốn nói?

Solar chống cằm, ánh mắt sắc bén nhìn thẳng vào người cậu nhóc khiến cậu không khỏi run lên. Thở dài một hơi, hắn vươn tay, tính cởi mũ choàng của cậu nhóc xuống, tránh việc nhóc ấy tiếp tục trốn tránh như hiện tại. Thế nhưng cậu nhóc phản ứng dữ dội một cách bất thường. Tay hắn càng chạm tới, người nhóc ấy càng run lên, tới mức khi hắn chạm vào, nhóc ấy bật thẳng người dậy, cộc đầu vào thành xe một cái đau điếng.

- Đừng có đứng lên trong xe vậy chứ.

Cậu nhóc loạng choạng suýt ngã, cũng may có Solar nhanh tay tóm lấy, giữ cả hai được thăng bằng.

Vạt áo lộn xộn, chân trần dưới áo choàng hiện lên trong phút chốc. Solar nhíu mày, mặc cho sự phản đối của người nọ, hắn dứt khoát hất tung mảnh vải do chính tay hắn khoác lên.

Điên thật. Khi nãy là do trời tối quá, hắn cũng chỉ nhìn thấy cậu nhóc ngồi bệt dưới nền đất, mà không nghĩ rằng phía dưới cậu nhóc chẳng có lấy một mảnh vải. Chiếc áo rách bươm trên người, hắn cá cũng chẳng phải đồ của cậu ta. Tấm áo cũ rích, lăn lộn với đống bụi bẩn mà màu từ trắng chuyển sang ngà, dài tới gần đầu gối. Cầu vai lệch xuống cả một đoạn, trông cậu nhóc lọt thỏm trong cái áo khổng lồ. Hơn nữa, trên tay và bắp đùi là vô số dấu vết nhức mắt vô cùng. Nếu không có tấm áo kia che chắn, e là hắn còn nhìn thấy nhiều dấu vết hơn.

Hắn không có ý định làm cậu sợ, nhưng hành động hung hăng của hắn lại khiến cậu nhóc co rúm lại một góc, người run rẩy không ngừng.

- Xin lỗi, tôi không muốn làm nhóc sợ.

Hắn trấn an bằng một câu xin lỗi, thở dài, nhìn cậu nhóc không buông lỏng cảnh giác với hắn lấy một giây.

Nhìn vào những vết tích kia, cộng thêm thái độ bài xích khi người khác chạm vào, hắn cũng có đáp án của riêng hắn. Lí do vì sao cậu nhóc lại trở nên như vậy, hắn đã hiểu. Một kẻ thấp kém không có tiếng nói sẽ mãi bị lợi dụng, bởi cậu ta không thể cầu cứu bất cứ ai.

Solar trầm mặc, hết nhìn cậu nhóc rồi lại đảo mắt ra khung cảnh bên ngoài xe ngựa. Hắn không muốn nói gì thêm, và có vẻ cậu nhóc kia cũng thoải mái hơn khi hắn không còn cố ý chèn ép cậu nhóc.

Ngựa hí lên hai tiếng rồi dừng bước, vừa thả lỏng chưa được bao lâu, cậu nhóc đã quay về trạng thái căng thẳng ban đầu.

- Xuống thôi. Ở đây nhóc sẽ được an toàn.

Hắn liếc nhìn cậu nhóc một cái, đắn đo không biết có nên đỡ nhóc ấy xuống hay không. Quay sang nhìn người đàn ông trung niên cung kính cúi chào mình, chân sải bước về phía trước, khi khoảng cách hai người được thu hẹp, Solar nhỏ giọng:

- Chuẩn bị đồ ăn tối cho tôi.

Vị quản gia ngây người, rõ ràng cậu chủ nhà bọn họ đã ăn tối trước khi rời đi. Ông quay đầu, nhìn đứa trẻ lạ lẫm bước xuống từ xe ngựa, trong đầu tự đoán định đáp án.

- Tôi sẽ chuẩn bị cho ngài.

Solar có chút ái ngại khi để mặc cậu nhóc ở lại một mình. Nhưng biết sao được, cậu nhóc có vẻ không thấy thoải mái khi hắn kề cạnh. Hắn cũng không muốn thúc ép quá vội vàng.

Khi Solar sửa soạn xong, cậu nhóc vẫn chưa có mặt tại phòng ăn. Hắn gõ từng nhịp lên mặt bàn, kiên nhẫn chờ đợi. Cánh cửa bật mở thu hút sự chú ý của hắn.

Cậu nhóc rón rén từng bước, và vị quản gia từ tốn ở phía sau.

- Lại đây.

Solar không muốn gây áp lực, cậu nhóc có vẻ khá hợp tác khi người hầu dẫn đi tắm rửa và thay đồ, nhưng khoảng cách giữa hai người bọn họ hiện tại là thế nào đây? Dù hắn biết bàn ăn trong dinh thự khá rộng, nhưng một người ngồi đầu bàn, một người ngồi cuối bàn thì cũng xa quá rồi.

Cậu nhóc ngập ngừng, quay đầu nhìn về vị quản gia phía sau như đang hỏi ý kiến.

- Đừng lo, tôi chỉ muốn dùng bữa với nhóc thôi. Ngồi xa như vậy sẽ phiền đến mọi người.

Hầu gái đẩy xe thức ăn tiến vào phòng, thuần thục đặt từng đĩa đồ ăn xuống trước mặt Solar. Cậu nhóc thấy vậy, cũng biết điều mà tiến lại gần, ngồi ở phía đối diện Solar.

Suốt bữa ăn, cậu nhóc không nói một lời. Solar cũng dự đoán được như vậy, nên chỉ im lặng hoàn thành bữa ăn. Chủ yếu bữa ăn dọn lên là vì cậu nhóc, vốn dĩ hắn cũng không cần phải ngồi cùng, nhưng hắn đã tha cậu nhóc về đây mà lại thẳng tay vứt nhóc ấy lại một mình, tự hắn cũng cảm thấy bứt rứt.

- Nhóc không có chỗ để đi đúng chứ?

Cậu nhóc vẫn luôn đặt tầm mắt vào mấy đĩa đồ ăn để tránh ánh mắt của hắn, nhưng khi hầu gái đã dọn sạch bàn ăn, ánh mắt cậu lại hoảng loạn tìm lấy một cự điểm.

- Ở đây thì sao? Đằng nào nhóc cũng không có chỗ để đi, dinh thự này cũng tương đối rộng, thêm một người cũng không thành vấn đề.

Người nọ khẽ ngẩng lên nhìn hắn một chút, ánh mắt tràn ngập tia do dự.

- Cũng không phải ở không. Nhóc sẽ phải làm việc như mọi người. Thế nào, nghe được không?

Hai tay cậu nhóc đan vào nhau, móng tay cào vào da liên tục tới mức ửng đỏ.

Solar không nghĩ cậu nhóc sẽ chần chừ lâu đến vậy. Điều kiện hắn đưa ra quá tốt, ngược lại, nếu quay lại kia với cái nhan sắc này, kết cục nằm dưới thân một kẻ nào đó là quá rõ ràng.

Hắn kiên nhẫn chờ đợi, và may mắn là cậu nhóc đã gật đầu đồng ý.

- Nhưng mà, trước hết thì nhóc nên học cách nói chuyện với mọi người đã. Chẳng lẽ nhóc cứ định im lặng như vậy?

Solar không có ý định thúc ép, hắn chỉ muốn hiểu rõ, nhóc này là không muốn nói hay không thể nói. Dù sao hắn cũng đưa cậu nhóc này về dinh thự, hắn phải có trách nhiệm quản lí người của mình.

- Cy...

Hắn đã định bỏ cuộc, cho tới khi nghe âm thanh lí nhí trầm khàn của người nọ. Âm thanh trầm đục chẳng hợp với vẻ ngoài một chút nào. Người nọ bụm miệng, che giấu cụm từ vô nghĩa nào đó mà hắn chưa kịp nghe ra. Khuôn mặt xấu hổ lảng tránh ánh mắt của hắn, Solar biết hắn chẳng thể đòi hỏi gì hơn.

- Thôi, cũng muộn rồi. Nhóc về phòng nghỉ đi. Có lẽ nhóc không thích tôi lắm, nên tôi sẽ cử người dạy nhóc.

Solar chỉ thuận miệng nói vậy, hắn đúng thật là rất bận rộn với công việc của riêng hắn, nhưng dành ra vài phút mỗi ngày cũng không phải không có khả năng. Song, hắn không khô khan tới mức không biết đùa, nhìn xem, chỉ là một câu "nhóc không thích tôi", mà biểu cảm của cậu nhóc thay đổi đáng kể rồi kìa.

Chẳng một kẻ nào quanh hắn dám trưng ra cảm xúc thật như vậy đâu. Solar nhìn lại gương mặt cậu nhóc một lần, rồi vui vẻ bước về phòng riêng.

Cậu nhóc bối rối nhìn Solar khuất sau cánh cửa, cậu không ghét người nọ, tuy rằng người đó mang đến cảm giác cao ngạo bức người, nhưng ngoài việc có chút e sợ, cậu chưa từng có chút cảm giác ghét bỏ. Muốn lên tiếng phủ nhận, lại nhớ về thứ âm thanh khàn đặc do chính mình phát ra, cứ thế, người đó đi mất khi chưa kịp nghe cảm xúc thật của cậu.

Theo sự hướng dẫn của quản gia, cậu được đưa đến một căn phòng nhỏ. Gọi là nhỏ, chứ so với cậu nhóc, căn phòng ấy là nơi đẹp đẽ và rộng rãi nhất mà cậu từng được ở. Chăn ấm, nệm êm, một loạt vật dụng thường ngày mà cậu chưa từng được chạm vào, tất cả đều khiến cậu cảm thấy lạ lẫm. Cậu chưa từng nhận được đãi ngộ như vậy, với một kẻ chẳng đem lại lợi ích gì cho người khác như cậu, liệu có xứng đáng để hưởng những điều này hay không?

Nằm trên giường, bọc lấy bản thân trong lớp chăn dày, ánh mắt cứ nửa phút lại nhìn về cánh cửa. Cậu đang trông đợi điều gì, hay đúng hơn, cậu đang lo sợ điều gì? Một đêm yên giấc là một điều quá xa xỉ, cậu cảnh giác rồi vẫn yếu thế mà bị đè xuống dưới thân. Gào khóc, rồi cầu xin, phía dưới bị dày vò tới đau điếng, trên miệng bị đâm rút tới mức cổ họng chẳng thể cất lời. Nỗi bất an cứ thế ập tới mỗi khi đêm về, không phải cậu không muốn tin người kia, mà xã hội đã dày vò cậu tới mức cậu chẳng thể tin vào lòng tốt của bất kì ai.

- Nhóc không ngủ được?

Ánh mắt xanh trong thiếu sức sống, cơ thể lờ đờ tới đứng còn không nổi. Không phải hắn đã dặn quản gia đưa cậu nhóc tới phòng riêng rồi hay sao, hắn không nghĩ phòng đó thiếu thoải mái đến mức không thể chợp mắt nổi.

Mất ngủ cả đêm khiến cậu không giữ nổi tỉnh táo, chân bước theo vị quản gia phía trước trong vô thức, hai mắt lim dim thậm chí còn không đủ sức nhìn đường. Đầu gật gù chưa từng nhìn lên, lại vì giọng nói quen thuộc mà dời tầm mắt.

Solar trong bộ trang phục đắt tiền quả đúng khiến cậu mở mang tầm mắt. Người nọ rất đẹp, dù tối qua chỉ mặc qua loa một bộ đồ hạng xoàng cũng chẳng thể che giấu khí chất bức người. Ngũ quan, hay giọng nói đều mang vẻ áp đảo người khác. Là một người xuất chúng vô cùng.

Cậu chậm rãi lắc đầu, đối mặt với cái nhìn thấu tâm can của Solar, có chút chột dạ. Hắn biết thừa cậu nhóc đang nói dối, thể trạng lúc này so với tối qua còn kiệt quệ hơn, nhưng dĩ nhiên, hắn không nỡ vạch trần. Thở dài một hơi, hắn chuyển ánh nhìn đi chỗ khác.

- Lát nữa sẽ có người đến dạy cho nhóc. Nếu không muốn nói chuyện thì cứ dùng giấy viết đi. Cậu ta mặt có chút khó ở, chứ thực ra là người tốt lắm.

- Tôi đến đây để nghe cậu nói về tôi như vậy à?

Cậu nhóc khẽ nấp sau lưng vị quản gia, đưa mắt nhìn chàng trai với mái tóc ánh tím tiếp cận họ với giọng điệu chẳng mấy vui vẻ.

- Đừng cau có như vậy, nhìn xem, cậu làm nhóc này sợ rồi này.

Solar biết cậu nhóc có trở ngại giao tiếp, không biết là do bản tính vốn đã nhút nhát, hay vì nhiều biến cố mà trở nên như vậy, nhưng hắn không nghĩ mình sẽ hối hận khi nhờ Fang tới đây chỉ dạy cho cậu. Như hắn đã nói, Fang là một người vô cùng khó ở, song trong mặt công việc, cậu ta lại vô cùng đáng tin. Muốn phá vỡ rào cản của cậu nhóc kia, hắn tin rằng thời gian là yếu tố mấu chốt. Hắn cần một ai đó có thể ở bên cạnh, có thể dưới tư cách là người chỉ dạy hay gì khác, khiến nhóc kia chịu mở lòng.

Lí do hắn tìm đến Fang thực ra rất đơn giản: Thứ nhất, bọn hắn là bạn. Hắn sẽ không phải lo đến việc cậu ta truyền tin tức bất lợi trong dinh thự ra bên ngoài, và còn vì hắn tin cậu ta có đủ tư chất để chỉ dạy người khác. Thứ hai, hắn không nghĩ bản thân hắn phù hợp. Hắn đã nghiêm túc cân nhắc về điều này, và hắn nghĩ bản thân hắn đã có chút thô lỗ trong lần đầu gặp mặt. Cậu nhóc đó sợ hắn, và thậm chí nếu cậu nhóc mở miệng nói ba từ "Tôi ghét anh", hắn cũng có thể hiểu được nguyên do.

Hắn chưa từng suy luận sai, và tình thế hiện tại đã chứng tỏ cho luận điểm của hắn. Mặc dù hắn mới là người đưa cậu nhóc về, nhưng tên nhóc đó lại chọn nấp sau lưng quản gia chứ không phải hắn, người có vị thế cao hơn hẳn trong dinh thự này.

- Đây là Fang, sau này cậu ấy sẽ chỉ dạy cho nhóc.

Solar đứng giữa hai người, giới thiệu Fang với cậu nhóc. Cậu nhóc rụt rè ló đầu nhìn, trái ngược với vẻ mặt hoang mang ấy, Fang dường như không có gì bất ngờ. Có lẽ người nọ đã thuật lại tình hình cùng với lời nhờ vả, cậu nhóc khẽ đánh mắt về phía Solar.

- Lại đây.

Fang phẩy tay, thu hút sự chú ý đáng lẽ hắn phải nhận được chứ không phải tên Solar.

- Tôi sẽ không nhân nhượng với em như cách cậu ta làm đâu, nên hãy chuẩn bị tinh thần đi.

Solar chưa từng nghĩ hắn đối xử với cậu nhóc theo một chiều hướng nào đặc biệt. Đối với quan điểm của bản thân hắn, Solar chỉ đang thực hiện đúng những nghĩa vụ căn bản của một người chủ có trách nhiệm. Nếu cậu nhóc có một đặc quyền nào đó, hẳn là do xuất thân của cậu nhóc khiến hắn có chút quan tâm.

Fang quả thật không nói quá, cậu nhóc thật sự nhận được một lộ trình học tập vô cùng nghiêm ngặt. Biết viết là một chuyện, viết đẹp là một chuyện khác. Bảng chữ cái cậu đã viết đến thuộc lòng, nhưng với người cầu toàn như Fang, hai xấp giấy chỉ toàn nét chữ đơn lẻ vẫn chưa được gọi là xuất sắc.

- Thế này cũng tạm ổn thôi.

Lần đầu tiên trong suốt hai tuần học, cậu nhóc nghe được lời khen. Câu nói ấy là một lời động viên hữu hiệu, bởi lẽ từ trong ánh mắt toả sáng lấp lánh cùng thái độ hứng khởi mỗi khi ngồi vào bàn học, Fang có thể thấy rõ cậu nhóc đã thay đổi đáng kể so với lần gặp gỡ đầu tiên.

- Vì em đã có chút tiến bộ, hôm nay có muốn thử làm gì khác không? Viết một thứ gì đó không phải bảng chữ cái chẳng hạn?

Fang đưa ra lời gợi ý, và cậu nhóc thực sự suy nghĩ nghiêm túc về yêu cầu bất chợt này.

Fang kiên nhẫn chờ đợi, khoảng chừng hai mươi phút sau, cậu nhóc vẫn chưa đưa ra cho hắn một đáp án.

- Một thứ gì đó em thích thì sao? Nếu hiện tại không nghĩ ra, vậy chúng ta ra ngoài. Có lẽ sẽ tìm thấy một thứ gì đó mà em thích.

Cậu nhóc nhanh chóng đồng tình, khoảng thời gian hai tuần ở trong dinh thự được mọi người đối xử tốt, cậu nhóc dần trở nên năng động hơn, mấy hoạt động thường ngày cũng không còn phải đi hỏi ý kiến người khác mới dám thực hiện.

Tất nhiên với thân phận của cậu nhóc, sống quá thoải mái trong dinh thự là một điều không nên. Nhưng biết sao giờ, trong dinh thự này không ai là không quý cậu nhóc cả. Người nhỏ nhắn mà còn xinh xắn, đáng yêu, sức chẳng tới đâu nhưng mỗi khi thấy mọi người vất vả thì cũng đòi chạy lại giúp.

Gặp nhiều thành quen, ai trong dinh thự cũng nhớ mặt cậu nhóc. Vậy nên mỗi lần rời phòng học, cậu nhóc đều được săn đón chẳng khác gì vị chủ nhân của dinh thự này cùng với chỗ bánh ngọt thơm lừng từ nhà bếp.

- Sao, em thích chứ? Có muốn biết tên loại bánh này không?

Fang khẽ hỏi khi thấy cậu nhóc nâng niu túi bánh nóng hổi trên tay, cùng ánh mắt vui vẻ tạm biệt hai người hầu gái vừa rời khỏi.

Thích. Cậu tất nhiên là thích. Không phải cậu không biết mình thích gì, mà đúng hơn, cậu có quá nhiều thứ để thích. Cậu thích mọi người trong dinh thự, thích những món ăn họ nấu, thích những cái cây được cắt tỉa gọn gàng trong vườn. Cậu thích quá nhiều thứ để có thể liệt kê, vậy nên để chọn ra một thứ cậu yêu thích nhất, cậu chẳng thể lựa chọn nổi.

- Sao giờ này hai người lại ở đây?

Từ lúc Fang tiếp nhận công việc giảng dạy cho cậu tới giờ, Solar chưa một lần tìm đến. Nói thật, cậu nhóc có chút hụt hẫng, cậu muốn cho người nọ biết cậu đã tiến bộ như thế nào, nhưng từ những gì mọi người nói trong dinh thự, cậu biết thời gian hắn dành cho bản thân còn không có, nên cũng chẳng dám hi vọng có thể gặp được hắn dù là ít ỏi tới đâu.

- Còn cậu? Ở đây giờ này làm gì?

Fang không trả lời mà đưa ra một câu hỏi khác.

- Tôi qua thư viện lấy chút tài liệu. Quay lại câu hỏi của tôi đi, sao giờ này hai người lại ở đây?

Fang đi lại thoải mái trong dinh thự là điều hoàn toàn bình thường, nhưng nhìn thấy cậu nhóc da dẻ hồng hào, tinh thần phơi phới đi bên cạnh, Solar thấy không quen mắt cho lắm.

- Học trò có tiến bộ thì phải trao thưởng đúng không? Tôi là một giáo viên có tâm đấy nhé.

Fang thản nhiên quàng cổ cậu nhóc, kéo cậu nhóc sát lại rồi dương dương tự đắc khoe về tài dạy dỗ của bản thân. Solar vốn biết người bạn thân của hắn có lòng tự tôn cao ngất ngưởng, việc cậu ta tự cao tự đại, hắn sớm đã nhìn quen. Song, việc có người tiếp xúc trực tiếp mà không giãy giụa phản đối của cậu nhóc, hắn thấy thật kì lạ.

- Giỏi quá nhỉ.

Tay hắn ngập ngừng giữa không trung rồi hạ xuống. Kí ức từ lần đầu gặp mặt khiến hắn ái ngại cho một cái xoa đầu. Cậu nhóc có thể mở lòng với Fang, nhưng với hắn thì không rõ. Solar không muốn một đứa trẻ đang sống một cuộc sống vui vẻ, không vướng bận lại đột ngột trở mình vì những cái động chạm thô lỗ từ hắn.

- Vậy hai người học tốt nhé. Và nhóc phải học thật chăm chỉ, tôi sẽ qua kiểm tra thường xuyên.

Hai tuần bận rộn không rời thư phòng lấy một lần, dinh thự không chút thay đổi mà vẫn khiến Solar cảm thấy lạ lẫm. Tiếng nói chuyện ríu rít, mùi thơm từ những món ăn vặt mà hắn thường không mấy động tay, dinh thự là của hắn, nhưng cuộc sống dường như lại đang xoay quanh một người khác. Một người mà chính tay hắn đưa về, một người nhận được tất cả sự quan tâm, bao gồm cả hắn. Cảm giác bị gạt sang một bên, nếu hắn nói hắn không khó chịu thì là nói dối.

Những việc hắn cần giải quyết, về cơ bản cũng đã hoàn thành, dành ra một chút thời gian cho cậu nhóc kia, không phải là không có khả năng. Ngẫm nghĩ một chút về gương mặt cậu nhóc lúc tạm biệt hắn trên dãy hành lang, trông có chút tủi thân, không biết có phải do hắn không nhỉ?

Cơ thể cũng bắt đầu có da có thịt hơn một chút, hai má phúng phính, ánh mắt vẫn long lanh như ngày đầu nhưng có nét tươi tắn hơn nhiều.

Solar không thể ngừng nhớ lại, và hắn cứ thế mỉm cười trong vô thức.




- Em muốn viết tên cậu ta?

Dù Solar đã đi khuất dạng, ánh mắt cậu nhóc vẫn chưa từng rời khỏi hướng hành lang ấy. Vạt áo Fang bị níu lại, và cái chỉ tay rụt rè của cậu nhóc khiến hắn hiểu ra ý của cậu là gì.

- Thật đấy à? Biết bao nhiêu thứ, vậy mà lại chọn tên cậu ta?

Fang thở dài, hỏi lại một lần cuối, nhưng cậu nhóc vẫn liên tục lắc đầu khi những từ hắn đề cập không phải cái tên "Solar".

Không phải hắn ghét cậu ta, nhưng mà với hắn, có nhiều thứ quan trọng và thú vị hơn cái tên Solar nhàm chán đó. Chỉ có những kẻ hiểu biết không đủ nhiều như cậu nhóc kia mới đi tung hô kẻ khó ưa ấy mà thôi. Dù sao thì, nhìn cậu nhóc vui vẻ cầm tờ giấy trắng và cây bút trên tay, hắn không thể từ chối yêu cầu này được.

- Đây, em phải viết như này.

Fang cầm tay cậu nhóc, đưa bút viết từ "Solar" trên mặt giấy. Nhớ ngày đầu cậu nhóc còn tránh né động chạm, vậy mà giờ, mắt sáng rực nhìn dòng chữ nắn nót trên giấy, đến cả sự tiếp xúc thường ngày vẫn bài xích cũng chẳng mấy quan tâm.

- Từ này là "Solar", em có hiểu chưa? Là tên của người đã đưa em về đây.

- Solar.

Cậu nhóc lí nhí đọc theo.

- Đúng, đúng, là Solar. Cậu ta mà nghe được em gọi tên cậu ta chắc chắn sẽ rất vui.

Fang liên tục bắt cậu lặp lại, để đến cả khi mơ, cậu cũng chẳng thể quên nổi.

Cái tên của người đã đưa cậu về đây.

Và trao cho cậu toàn bộ những ấm áp mà cậu chưa từng được nhận.

Solar.


Solar thực sự tới quan sát như những gì người ấy đã hứa. Phòng học của cậu nhóc vốn dĩ chỉ có một cái bàn nhỏ và một chiếc ghế dài để nghỉ ngơi, nay vì Solar thường xuyên ghé qua với đống công việc còn dang dở, lại đột nhiên xuất hiện thêm một cái bàn khác.

Cậu trong lúc học chưa từng gây ồn, Solar trong lúc làm việc cũng vô cùng yên tĩnh. Mỗi người đều có công việc của riêng mình, ấy vậy mà ánh mắt của cả hai người đôi lúc vẫn bắt gặp trong khoảng không, làm cậu chỉ biết rụt đầu tránh né.

Solar không còn quá nhiều việc, nhưng hắn cũng không phải kẻ sẽ dồn ứ công việc thành một đống. Chuyển địa điểm làm việc không phải một ý kiến hay, mỗi lần hắn thiếu tài liệu lại phải đi về thư phòng lấy, nhưng hắn vẫn chọn ở lại phòng học nhỏ xíu này để làm việc. Tất cả là vì thư phòng chỉ có mình hắn, còn ở đây có cậu nhóc kia. Hắn thích cách cậu nhóc lén lút nhìn hắn rồi lại ngại ngùng trốn đi khi bị bắt gặp. Đôi mắt xanh trong hoảng loạn rồi ngại ngùng, rồi vẫn tò mò mà bí mật ngắm nhìn hắn.

Thư phòng dần dần không phải địa điểm yêu thích của hắn, bởi lẽ đến cả lúc nghỉ ngơi, hắn cũng chọn ở lại căn phòng học này. Fang và cậu nhóc đã rời đi từ lâu, chỉ còn hắn nằm dài trên chiếc ghế mềm, nhìn vào vô định.

Hắn đoán chừng giờ này Fang và cậu nhóc đang ở nhà ăn, Fang cũng mời hắn từ trước nhưng Solar chán ăn tới mức hắn không muốn ăn gì và đành từ chối lời mời. Hắn định bụng sẽ đánh một giấc, nếu chiều có đói thì sẽ nhờ nhà ăn chuẩn bị ít quà chiều. Dù sao bỏ bữa một lần hắn cũng không chết đói được, giấc ngủ với hắn lúc này quan trọng hơn cả ngàn lần.

Hắn đã nhắm mắt lại, và ngay khi chuẩn bị ngủ, tiếng cửa mở khẽ khiến hắn hoài nghi. Người vào căn phòng này chỉ có ba người, ngoại trừ hắn thì còn Fang và cậu nhóc kia. Mà hắn dám chắc hai người nọ đang ở phòng ăn, vậy nên hắn không thể đoán ra người bước vào căn phòng này là ai.

Người nọ đóng cửa thật khẽ rồi tiến gần đến hắn. Một khoảng im lặng kéo dài, Solar thậm chí không biết người nọ có còn ở đó hay không. Không nhìn được khiến các giác quan còn lại của hắn trở nên rõ ràng, hắn ngửi thấy mùi bánh mới nướng, hắn nghe được tiếng tà áo ma sát khi người nọ ngồi xuống ngang tầm mắt hắn, vừa vặn che đi ánh sáng từ ánh đèn.

- Solar.

Thanh âm thật khẽ rót vào tai hắn. Thứ âm thanh dịu dàng mà hắn chưa từng nghe thấy bao giờ.

- Solar.

Người nọ gọi tên hắn thêm một lần, sau đó ngập ngừng cất tiếng.

- Em tên là Cyclone.

- Em vẫn luôn muốn có thể tự mình nói cho ngài biết tên của em.

Muốn ngồi dậy, muốn trực tiếp đối mặt lại e ngại làm cậu nhóc sợ. Cyclone, thì ra nhóc ấy tên là Cyclone. Nhóc ấy hoá ra lại có một cái tên đẹp như vậy, đến giọng nói cũng đẹp, khác hẳn với âm thanh trầm khàn mà hắn từng nghe trước đây.

Solar giữ cho bản thân bất động, cố gắng diễn tròn vai một kẻ đang say giấc.

Và cứ thế, mỗi khi hắn nằm dài trên giường, mỗi khi hắn đang giả bộ chìm sâu vào giấc ngủ, vẫn luôn có một thanh âm trong trẻo gọi tên hắn một cách lén lút.



Fang không phải kẻ thích tọc mạch chuyện của người khác, nhưng có chuyện này hắn nghĩ đi nghĩ lại và quyết không thể nhắm mắt làm ngơ. Hình như Solar và Cyclone thích nhau, mà không, hắn chắc chắn là vậy. Hai người nọ cứ dùng ánh mắt thâm tình nhìn nhau rồi coi hắn như không khí, hắn đâu phải kẻ mù mà không nhìn ra được. Nhưng kì lạ là hai tên cứng đầu nào đó nhất quyết không chịu thừa nhận. Cyclone giờ vô cùng hoạt bát, vậy mà đứng trước mặt tên kia lại im như hến, dùng mấy phương thức giao tiếp cũ rích mà cậu nhóc đó đã bỏ cách đây hơn hai tháng - sử dụng giấy viết. Solar thì khó dò hơn, cậu ta ngoài mặt chẳng có mấy biến đổi, nhưng khi hắn gọi Cyclone bằng từ "em" thân mật, tên nào đó nhất quyết so găng bằng được. Ở với hắn cũng bày đặt gọi Cyclone bằng "em", nhưng trước mặt người ta vẫn thuận miệng gọi một từ "nhóc".

Hắn được nhờ tới để giảng dạy, mà có vẻ như hắn phải kiêm luôn cả tư vấn tình cảm cho hai kẻ khờ này. Fang ảo não thở dài, cứ như vậy thì khi nào mới có thành quả đây. Đảo mắt sang Cyclone đang đọc sách nơi góc phòng, có lẽ hắn nên thúc đẩy một chút. Hắn vốn dĩ không muốn để Cyclone chủ động, hắn muốn Solar phải là kẻ theo đuổi cậu học trò ngoan, xinh, yêu của hắn. Nhưng Solar đang bận tối mắt tối mũi với mấy dự án của cậu ta, dù hắn muốn thúc ép cũng không được.

- Cyclone này, em đưa giúp anh cái này cho Solar nhé?

Cyclone chẳng hiểu sao Fang không tự mình mà lại nhờ cậu đưa một hộp thần thần bí bí cho Solar.

Khi chưa kịp định hình, hộp nhỏ đã nằm trong tay cậu và trước mặt cậu đã là thư phòng của Solar. Cyclone nghe thấy tiếng nói chuyện vọng ra từ bên trong, cậu yên lặng đứng đợi, cậu không muốn xen ngang công việc của hắn.

- ...clone.

Hình như Cyclone nghe thấy tên của mình.

- Không có giá trị nào cả, không phải đã đến lúc bỏ đi rồi sao?

Cyclone cảm thấy lồng ngực như bị bóp nghẹt, hô hấp trở nên khó khăn, chân tay bủn rủn không đứng vững nổi.

- Này, em sao thế?

Fang không tính xuất hiện, dù có hơi bất bình cho hành động chậm trễ của Cyclone, hắn cũng không định ra mặt. Nhưng khuôn mặt Cyclone đột nhiên tái nhợt, khuôn mặt hoảng loạn tột cùng như thể trời sập tới nơi khiến hắn không thể làm ngơ.

Hộp gỗ trên tay rơi xuống đất, tạo nên một tiếng động không hề nhỏ, có lẽ đã đánh động tới những người trong phòng.

Cánh cửa bật mở, người đàn ông nọ bối rối gửi lời chào, theo sau là Solar cũng hốt hoảng chạy ra. Trước mắt hắn là cảnh tượng Cyclone vô lực ngả trên vai Fang.

- Có chuyện gì vậy?

Cyclone chưa từng có vẻ mặt này, dù nửa năm trước cũng không.

- Không phải tôi mới nên hỏi cậu câu đó ư? Cậu đã nói gì để khiến em ấy như vậy?

Solar thật lòng không nhớ nổi, hắn đã nói gì khiến Cyclone thảng thốt đến thế? Người duy nhất có thể trả lời khúc mắc của hắn, là người con trai nhợt nhạt trước mặt hắn hiện tại.

- Solar, Solar.

Cyclone khóc lóc gọi tên hắn. Từ bấu víu lấy vạt áo hắn, Cyclone chẳng mấy chốc đã nằm gọn trong lòng Solar.

Hắn nhìn em mềm nhũn trong lòng không khỏi đau xót. Hắn chẳng biết làm gì hơn ngoài việc vỗ về an ủi em, những cái vỗ lưng thật nhẹ dần dần cũng khiến Cyclone bình tĩnh trở lại.

Cyclone lôi trong túi áo ra một cuốn sổ tay nhỏ, luống cuống đặt câu hỏi trên trang giấy trắng bằng những nét chữ nguệch ngoạc viết vội.

- Xin đừng bỏ rơi em.

Làm sao có thể chứ? Ngay cả việc em ấy khóc cũng khiến hắn đau lòng đến vậy, thì hắn sao có thể bỏ rơi em đây?

Solar siết chặt Cyclone trong cái ôm của hắn, miệng ngoài lời xin lỗi cũng chẳng thể nói gì hơn.

- Xin lỗi vì đã khiến em lo lắng.

Cyclone cứ mãi thút thít trong lồng ngực hắn. Hắn đã mong chờ tiếng gọi đầu tiên, những cái chạm đầu tiên từ rất lâu nhưng hắn không muốn mọi chuyện xảy đến như hiện tại. Hắn không muốn Cyclone của hắn phải buồn phiền hay lo lắng vì bất cứ điều gì.

Vậy mà giờ đây, đôi mắt xanh trong lại ngập nước vì hắn.

- Xin lỗi em, và xin em đừng khóc. Xin em hãy để anh được tiếp tục ở bên em và yêu thương em đến trọn đời.

Hết

Nửa năm rồi và giờ mình mới viết được chương đầu tiên, hi vọng mọi người vẫn đang đón chờ "Cứu rỗi". "Cứu rỗi" lấy bối cảnh hoàng gia (giống mấy bộ truyện âu cổ của Hàn) nhưng về giọng văn thì... mong là mọi người không kì vọng ở mình quá. Tuy vậy thì mình vẫn mong mọi người tận hưởng câu chuyện này.

Mình nghĩ mình hơi quá tham vọng khi xây dựng cả bối cảnh lẫn chuyện tình trong một chương, đoạn cuối có thể sẽ không được liền mạch lắm vì thật sự là nội dung nặng quá so với dự kiến mình đề ra. Không tính phần chia sẻ này thì chương này cũng gần 7k từ, không biết mọi người thấy có ổn với mức này không? Hoặc mở đầu có dài dòng quá không?

Mình muốn nhận thêm nhận xét của mọi người để cân nhắc cho những câu chuyện đằng sau. Vì mình đã nói "Cứu rỗi" sẽ được viết theo từng route game, nghĩa là tính cách Cyclone và có thể là một số chi tiết sẽ tương đồng nên nhận xét của mọi người có thể giúp mình định hướng câu chuyện được ổn định nhất.

Ánh dương là phần tiên phong, và các cậu thích nó chứ?

► Kì tới: Sấm rền.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com