TruyenHHH.com

Bbangsaz Minji Hanni Kia Hau Phuong

Phía Mẫn Trí, cô chạy sang nhà của Viên Anh. Viên Anh nó là bạn thân của Ngọc Hân, Mẫn Trí nghĩ tâm sự với cái Anh có thể sẽ tìm được lí do chính đáng nhất. Nhìn Mẫn Trí ũ rũ kể lại sự tình, Viên Anh cũng gật gù chịu khó hiểu:

" Ngọc Hân là nó vậy á! Hay đanh đá, ngang ngược vậy chứ nó sống tình cảm lắm đó! Bữa nó còn kể với tui là nó tội Trí...nó thích nói chuyện với Trí á!"

Mẫn Trí hẫng một nhịp nơi trái tim, Ngọc Hân thích nói chuyện với cô?

Mẫn Trí ôm đùi lại, ngẫm nghĩ một hồi thì mặt trời cũng dần chuyển màu. Mẫn Trí nhìn ra biển, hoàng hôn đẹp như này...lâu rồi cô mới cảm nhận được sự bình yên như này! Nhìn cảnh đó Mẫn Trí lại nhớ tới Ngọc Hân, ước gì có nó ở đây...

" Viên Anh...hình như...tui thương người ta rồi..."

" Người ta...ai? Đừng có nói là..."

Viên Anh bất ngờ quay sang Mẫn Trí, nhìn cô xụ mặt xuống trông tội lắm í. Viên Anh hiểu ra, nó lườn trước mọi chuyện nhưng sốc khi linh cảm là thật. Trong bữa ăn mấy hôm trước, Mẫn Trí nhìn Ngọc Hân với ánh mắt lạ lắm, lại còn ân cần chăm lo. Người ngoài nhìn vào chắc cũng nghĩ chị em hay bạn bè bình thường, nhưng nhìn kĩ và hiểu, nó phải đong đếm bằng tình cảm người thương.

Mẫn Trí biết Viên Anh đang nghĩ gì, cũng gật gù xác nhận. Viên Anh vừa bất ngờ vừa vui, nhưng cái quan trọng là...nó lại làm cái Anh nhớ tới quá khứ. Tình cảm nữ nữ là cái gì đó thật sự khó tin lúc bấy giờ, nhưng đối với Hân thì Trí sẵn sàng bỏ đi những định luật oái oăm đó, để có thể nắm lấy tay Hân, bảo vệ suốt đời. Nhưng thời chiến như này, nghĩ xa quá thì càng khó bước.

" Thương người ta thì giữ cho kĩ! Không chỉ Hân mà còn cái thân của Trí nữa kìa!"

" Vậy...cái Anh có thương ai hay tia ai chưa?"

" Chưa...không nên nhắc tới..."

Mẫn Trí gật gù, cũng chiều rồi, về mắc công hồi bị mắng. Mẫn Trí phủi quần ra về, để lại cái Anh đang nở nụ cười lại dập tắt, nó quay đầu vào trong nhà, bần thần nhìn vào chiếc khăn rằn được gấp cẩn thận từ lâu. Viên Anh nuốt khan cổ, nén đi nước mắt của mình mà cất giọng:

" Hai năm rồi Trân à...thư của em đâu...?"


Tới lúc vác xác về nhà, Mẫn Trí bị sững lại trước khung cảnh bừa bộn của nơi đây. Nhưng cái cô đau tim là Ngọc Hân đâu? Sao không thấy ai hết!

Mẫn Trí cuống cuồng chạy ra sân sau, để ý có cái nhà bè bỏ hoang trên sông. Mẫn Trí tiến lại gần lóng tay lên nghe thử, cô hoàn toàn nín họng:

" Tui lạy ông...tui hông có muốn lấy cậu Phú...tui lạy mấy người đó! Rũ lòng thương...đừng có đào mộ tía má tui lên mà..."

Tiếng khóc của Ngọc Hân xen lẫn tiếng áp bức của một tên đàn ông nào đó. Mẫn Trí cầm lấy cây cuốc được máng ngoài nhà, cô run tay run chân đập cửa xông vào. Cảnh tượng là ông hội đồng, ổng đang đánh rồi giật tóc Hân, miệng thì luôn buông những câu khó hiểu hết sức. Thấy cô, Ngọc Hân hoàn toàn tàn tạ, tóc nó như mới bị điện giật xong, cha nội hội đồng ỷ có tài sản rồi ép Hân cưới cậu Phú: con trai út của ông.

Mẫn Trí chạy lại quật ngã ông ta, đứng ra che cho Ngọc Hân. Ông còn cười vẻ thách thức, đứng lên bẻ răng rắc khớp xương. Đột nhiên ông ta cười trước vẻ đẹp tự nhiên của Mẫn Trí, cũng không thua gì Hân là mấy, ông ta còn mặt dày hỏi:

" Cô gì đây cũng xinh! Sao không đi lấy chồng mà đi làm mấy chuyện không đâu vậy?"

" Đây lấy chồng hay chưa không liên quan tới ông! Mời ông về cho!"

Ngọc Hân đưa ánh mắt nhìn Mẫn Trí, trong hoàn cảnh này nó thấy mình nhỏ bé hơn hẳn.

" Tui có thằng con út cũng tới tụi lấy vợ, cái Hân nó không chịu thì cô đâu coi coi! Biết đâu lại có tướng phu thê?"

Mẫn Trí quay sang nhìn Ngọc Hân, rồi lại dành cho ông ta một ánh nhìn khinh bỉ:

" Bờ vai này chỉ dành cho con gái! Không có dành cho những thằng ái sân si ảo tưởng sức mạnh như ông!!"

Một câu khẳng định thốt ra từ miệng của Mẫn Trí. Ngọc Hân bất ngờ nhìn cô, con người này...đúng là rất tuyệt! Mẫn Trí giơ cây cuốc lên dí vào mặt cha hội đồng, trợn mắt nhìn ông:

" Tiễn khách!"

Cha đó quê quá nên cũng vác cái xác đi về. Mẫn Trí quay lại là một cô gái đoan trang hiền thục như ngày nào, quay sang đỡ Ngọc Hân vào trong mùng nằm.

" Cha nội gì đâu mà vô duyên! Hân có sao hông...?"

Cô nhẹ nhàng xoa nhẹ từng vết thương trên mặt cho nó. Nó sợ lắm chứ, vì nhà hội đồng có tiền lại quyền cao chức trọng, Hân nào dám lên mặt.

" Trí...tui xin lỗi..."

" Sao lại xin lỗi?"

" Hồi trưa tui nặng lời với Trí..."

" Hông sao! Tui bỏ qua cho Hân lâu rồi!"

Ngọc Hân nhìn cô bằng ánh mắt nghi ngờ.

Sao trên đời này lại tồn tại một người bao dung như Mẫn Trí?

Trí...hông mấy...đừng đi có được hông...?- suy nghĩ hiện lên trong đầu Ngọc Hân, cảm giác lưu luyến đến lạ thường...

" Mai tui lên đường tái nhập ngũ, Hân ở nhà ngoan...đợi tui về được hông?"

" ...hông đi hông được hở...?"

" Sao hông đi...chuyện nước nhà mà bỏ xó thì sao được..!"

Mẫn Trí mỉm cười, cũng buồn lắm nhưng không nỡ khóc. Vì cô đã tự lập một lời thề khi nhập ngũ, sẽ không khóc cho đến khi đất nước hoà bình, nước mắt rơi đồng nghĩa với việc mặt trận của cô kết thúc.

" Hân...biết gì hông...?"

" Sao...?"

Mẫn Trí hít một hơi sâu, nuốt khan cổ nhưng lời nói dần như muốn thoát ra đến nơi. Cô sợ nếu không nói thì sẽ không còn cơ hội...Nhìn vẻ tò mò của Ngọc Hân, cô nắm chặt lấy một tay của nó, nghiêm túc nói:

" Tui thương Hân..."

Mặt Ngọc Hân sượng lại, đứng hình trước lời nói của Mẫn Trí. Im lặng được hồi lâu, Ngọc Hân đột nhiên bật khóc, nó kìm rồi mà không nhịn được, giật phắt tay ra khỏi tay cô:

" Không...không phải...sao vậy được!?"

" Sao lại không được...?"

Mẫn Trí nghiêm giọng hỏi nó, Ngọc Hân run cầm cập cả người.

" Sao được...Trí à...phận con gái như nhau...tía má tui biết..."

Mẫn Trí tắt nắng, khoé mắt cũng bắt đầu đỏ dần. Cô tiến lại gần, nắm chặt lấy vai nó, ngắn gọn:

" Tôi nghiêm túc...tôi thương Hân! Thương Phạm Ngọc Hân! Tôi biết khó tin nhưng làm ơn...có hay không...đừng vòng vo mà..."

Ngọc Hân mím môi, suy nghĩ trong đầu nhiều cái lắm. Nó bàng hoàng, đằng trước là người thương mình, nhưng tía má đặt nặng hi vọng lên nó lắm...

" Tui...nhưng tía má..."

" Hiếu và tình...em muốn bù cho ai...?"

Chữ hiếu nặng lắm...nhưng thật lòng mà nói nó cũng thương cô...ngay thời điểm này thật sự quá đột ngột và khó khăn đối với Ngọc Hân.

Một lần nữa...Mẫn Trí đã khóc. Cô khóc vì nó mà đã tự phá lời thề của bản thân.

" Hân...tôi thương em thật lòng...em có thương tôi không...?"

" ..."

" Hân...có...hoặc không?"

" Có...em cũng thương Trí..."

Mẫn Trí tự đánh bản thân xem có đang mơ không. Nhưng...đúng thật là như vậy, Mẫn Trí ôm chầm lấy em, cô mừng lắm chứ...thật lòng cô chưa từng lưu luyến ai nhường này. Ngọc Hân dụi đầu vào lòng ngực của Trí, một hai giọt nước mắt của em đã thấm vào đó.




Ngọc Hân lờ mờ tỉnh dậy, cái ồn của buổi sáng sớm khiến nó không tài nào ngủ được.

Là mơ sao...?

Một giấc mơ kì cục, sao lại mơ thấy Mẫn Trí thương nó, lại còn không ngại mà bày tỏ tình cảm với nó kia chứ? Mẫn Trí từ sân sau chạy vào, ánh mắt lo lắng nhìn Ngọc Hân:

" Hân! Sao?...còn đau ở đâu không?"

Mang máng là hôm qua, sau khi xin lỗi Mẫn Trí thì tự nhiên nó lịm luôn. Mẫn Trí hoảng lắm mà chả biết làm gì.

Mà mơ cũng kì...Ngọc Hân cũng thứ dữ lắm mới mơ mấy cái đó. Nhưng sao tự nhiên nó lại thấy hụt hẫng khi mọi chuyện chỉ là mơ.

" Trí...nãy tui mơ..."

" Mơ cái gì?"

Ngọc Hân định kể thì tự nhiên hụt hơi ngang, nó ngập ngừng quay mặt đi:

" À thôi..."

" Hân...chiều nay tui lên đường với Việt minh, nay tui còn vào chiến khu bàn việc...Hân ở nhà một mình được hông?"

" Được...Trí cứ đi đi..."

Nói vậy chứ Hân buồn thúi ruột, Trí đi rồi còn ai tâm sự với chở che cho nó đây? Mẫn Trí vuốt nhẹ theo gò má của nó một cách nâng niu, cô thương nó quá...không nỡ rời xa xị nào.

" Lần này đi, có duyên thì gặp lại, Hân đừng có buồn!"

" Biết rồi...hỏng sao đâu, Trí cứ đi đi"

Mẫn Trí gật đầu, mỉm cười nhìn nó một hồi lâu. Cô quay đầu ra ngoài cửa, vẫn còn muốn quay đầu lại nhìn nó, mà cứ mỗi lần như vậy cô lại không nhấc chân lên nỗi.

Tới khi bóng lưng cô đi mất, Ngọc Hân buồn rầu ôm chân ngồi trong mùng. Về giấc mơ đêm qua...sao nó lại muốn cô nói thương nó là thật.

#phmmina6

Teo thấy lãng xẹc quá nên gáng đợi vài chap nữa gòi tỏ tình nhau nghen:^

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com