TruyenHHH.com

Bbangsaz Minji Hanni Kia Hau Phuong

" Hân ơi!"

" Cái giống gì mà kêu quài hong biết!"

Ngọc Hân đang rửa đống đũa chén ở sân sau. Mẫn Trí thì nằm trong mùng, liên tục than đau ở bả vai. Hân kéo tay áo, rửa hết đống xà phòng rồi chạy vào.

" Đây nè! Đau ở đâu đâu?"

" Ở đây nè...ui da..."

Mẫn Trí lồm cồm ngồi dậy, chỉ chỉ vào chỗ vết thương. Ngọc Hân thở dài, nó vạch nhẹ vai áo cô ra xem, Hân bất ngờ lắm chứ, sao nó chảy nhiều máu quá:

" Trời ơi, ngồi im tui dặm máu cho! Nó hở ra rồi nè!"

" L...là sao nữa?"

Mẫn Trí quay đầu lại, nhìn kĩ vết thương. Nhưng chưa kịp nhìn được thì Ngọc Hân đã đẩy đầu cô lại, nó cau mày nhìn cô:

" Ngồi im! Móc họng bây giờ!"

Nó bắt đầu dặm lấy ít máu, quấn lại một dải bông băng cho cô. Mẫn Trí rát lắm chớ, nhưng vẫn nín họng để nó làm. Từng động tác của Hân đều tỉ mỉ không khác gì một y tá thực thụ, không biết ai đã dạy Ngọc Hân mấy chuyện này ta?

" Rồi đó! Ngồi đi đừng nằm nữa! Nằm nó cạ vào cái chiếu lại chảy máu nữa!"

" Biết gòi...cằn nhằn quài..."

Mẫn Trí bĩu môi, xụ mặt rồi ôm chân lại. Ngọc Hân cười gượng rồi quay đầu đi ra ngoài trước. Vừa lúc đó có một người phụ nữ từ ngoài cửa đi vào, nhìn bà béo đó thấy ghét lắm. Tự nhiên bước vào cái vênh mặt nói với Hân:

" Tao bảo mày qua nhà tao dọn đống biểu tình sáng nay mà nhỏ này! Rồi nhỏ này ai nữa đây?"

" Dạ! Mợ đợi lát con qua! Nhỏ này Việt minh, bị thương nên vào nhờ nhà con sáng giờ đó mợ!"

" Nói mà! Ở nhà hưởng hong chịu đâu, đi theo Việt minh chi cho khổ...?"- Giọng bà ta vẻ thảo mai khiến Mẫn Trí ghét vô cùng.

Ngọc Hân quay sang Mẫn Trí với đôi mắt hơi khó xử. Mẫn Trí thì cau mày, khó chịu ra mặt với bà cô đó. Bà ta còn ra vẻ thách thức khiến Ngọc Hân ngồi đó cũng ngán ngẩm mà lắc đầu:

" Mợ về trước đi! Lát con qua!"

" Lẹ nha mậy!"

Nói rồi bà ta quay đầu đi. Mẫn Trí ghét quá nên lườm lé cả mắt. Ngọc Hân thấy vậy thì bất giác phì cười, ngồi lại nói với cô:

" Đó là mợ cả nhà cuối làng đó! Tài phiệt dữ dằn lắm! Hơi thấy ghét vậy chứ bả nuôi tui hong đó! Đừng có lo gì hết!"

" Ai thèm lo? Nói chiện kiểu đó là ghét rồi!"

Ngọc Hân thở dài, nó đứng dậy rồi đi ra ngoài trước, ngoẳn đầu lại nói với cô:

" Nào đau thì bông gạc tui để dưới đích giường, muốn ăn cái gì thì xuống cuối làng kiếm nhà mợ cả nghen!"

" Bộ ở nhà hết gạo hở?"

" Có đất kìa! Cạp ăn đi!"

Nó lườm cô một phát rồi rời đi hẳn. Mẫn Trí ngồi im phăn phắt, không biết cãi gì với con người này nữa. Mà giờ nhà chỉ có mình cô thì chán lắm, Trí nhanh chân chạy ra với Hân:

" Ê! Cho tui đi với, ở nhà nóng với chán lắm!"

" Chán thì hít đất đi cô, qua bển hong dọn phụ tui đá đít về nha?"

" Rồi rồi, phụ mà!"

Mẫn Trí bĩu môi đi theo sau lưng nó, dáng người nhỏ nhỏ, đi còn dung dăng vậy nhìn cưng kiểu gì í, Trí mê chết đi được!

Tới nơi, chưa kịp thưa chào gì thì Hân đã xông thẳng vào ôm lắy một bé gái đang đi khập khễnh. Hình như là con hay cháu của mợ cả hay gì rồi.

" Mèn ơi! Bé Xíu đi được rồi nè! Cưng quá à!"

" Xíu...là ai vậy Hân ơi?"

" Cháu của một bạn người làm ở đây! Mợ cả thương nên nuôi!"

" Ồ...mấy tuổi vậy?"

" 2 tuổi! Cô của ẻm bằng tuổi tụi mình đó!"

Mẫn Trí gật gù, ngó vào trong ngôi nhà thì thấy có hai ba người ở gì lận. Cô bị choáng ngợp bởi căn nhà rộng thênh thang này. Đồ vật trong nhà chắc đồ quý hết nè, nhà còn cao, bự nữa chứ! Nói chứ đó giờ ngoài Hà Nội cũng có nhưng Mẫn Trí chưa được nhìn kĩ bao giờ.

" Ra coi nhỏ Hân nó qua chưa!? Lỗ tai cây ha gì mà chưa thấy thây nó đâu vậy?"

Mợ cả từ trong nhà hét ra làm Mẫn Trí giật mình, Ngọc Hân đứng dậy, cong đít chạy vào trong nhà. Mẫn Trí quay qua nhìn bé kia với đôi mắt ngơ ngác, nhưng biết làm gì ngoài bế bé lên rồi chạy vào trong với Hân.

Vào trong thì thấy mợ cả đang chỉ dạy những người ở làm này làm kia. Đang đứng yên thì một bạn khác chạy lại bế lấy bé Xíu, mỉm cười với cô:

" Cảm ơn nhe! Cháu tui đó!"

Mẫn Trí gật gù, nhìn một loạt người ở nhà mợ cả. Trùi ui toàn mĩ nhân không à! Mẫn Trí được Ngọc Hân kéo tay lại giới thiệu với mọi người:

" Dạ mợ! Đây là Mẫn Trí, qua đây phụ mọi người một tay!"

Mọi người ồ lên, cười tươi và hoan hỉ chào đón cô. Mẫn Trí cười ngượng, hết nhìn Ngọc Hân rồi nhìn mọi người ở đây:

" À...tui là Việt minh, đang bị thương nên không phụ giúp gì nhiều được...thông cảm!"

" Tròi ơi, Việt minh luôn hở?"

" Vậy thì càng vinh dự rồi!"

" Không sao! Cứ làm việc vừa sức thôi!"

Mọi người vui vẻ chào đón cô, Ngọc Hân cũng nở một nụ cười tươi theo mọi người. Chỉ khác là nó đẹp nhất trong mắt Mẫn Trí thôi!

Tới tối, Ngọc Hân cùng các chị em dọn mâm ra cho mọi người dùng bữa chung. Mẫn Trí thì ngồi ngoài sân quạt mãi cho nồi canh bớt khói, mà hình như cô càng quạt nó càng lên khói ấy. Ngọc Hân chạy ra ngoài với cô, vỗ nhẹ vai cô từ đằng sau:

" Vào đó làm tiếp mấy người kia đi! Tui làm cho!"

" Coi chừng à! Nóng muốn chảy mỡ..."

" Ý nói tui mập hay sao? Hay ha!"

Ngọc Hân đột nhiên sồn sồn lên làm Mẫn Trí giật mình, ngả ngửa người ra đằng sau. Cô chề môi, đứng dậy rồi nói với nó:

" Làm gì làm đi! Cho tui coi coi làm gì được?"

Ngọc Hân nhếch môi vẻ tự tin, ngồi xuống quạt một hai đường gì đó. Ơ mà khói bay đi hết thiệt. Ngọc Hân quay sang nhìn Mẫn Trí với đôi mắt phán xét, cô hơi quê thì có đấy, nhưng cũng thầm khâm phục con người này thiệt.

" Hai đứa kia định để mợ cả nhịn đói hay gì!?"

" Dạ dạ biết rồi!!"

Mẫn Trí đi tới bưng tiếp Ngọc Hân một bên quai nồi canh, nói chứ nóng lắm, cầm mà xớn xa xớn xác là người nhịn ăn không phải mợ cả đâu.

" Rồi! Mời mọi người ăn cơm!"


Trong lúc ăn, Mẫn Trí cũng ngồi kế bên Ngọc Hân cho bằng được, nhưng nó thì cứ nhích qua con bạn Viên Anh mãi khiến cô tức mà không dám hé hó gì cả. Nhưng dồn quá mất vui, Mẫn Trí quay sang nhìn nó rồi kéo tay nó qua chỗ mình:

" Ngồi xích dô...khoái ra đó ngồi ha gì?"

" Kệ người ta đi chèng...dô diên"

Nói vậy chứ Ngọc Hân vẫn ngồi gần Mẫn Trí hết sức có thể rồi ấy. Mẫn Trí cứ dán mắt vào nó miết, vì nó xinh là một chuyện, còn lại là thứ gì đó khiến...Mẫn Trí muốn gần nó hơn!

Cảm giác khi nói chuyện với Ngọc Hân khiến Mẫn Trí thoải mái kiểu gì ấy. Mà kì...làm sao lại khẳng định mùnh có tình cảm với một người vừa gặp, mà còn đồng giới với mình nữa chứ...?

Nhưng với cô và nó thì khác!

#phmmina6

Bìa mới đẹp hông mí má😈
Thấy hay thì cho vào thư viện đi chèng!

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com