TruyenHHH.com

[Bbangsaz] [Futa] Thanh xuân của tôi và em

41

hannipahm0610

Ngọc Hân đương nhiên không biết chuyện mình và Mẫn Trí yêu nhau đã bị Park Soyeon mách lẻo với cô giáo.

Park Soyeon trở về chỗ ngồi với đôi mắt và cái mũi đỏ hoe, Ngọc Hân trong lòng còn cảm thấy cô ta đáng thương, cũng nhìn thấy ánh mắt của Park Soyeon như có như không mang theo vẻ chột dạ, nhưng cô cũng không để ý đến chuyện đó.

Cho đến khi cô giáo chủ nhiệm đi vào lớp.

Bầu không khí trong lớp rất nặng nề, vốn dĩ đang ồn ào náo nhiệt, giờ lại như thể đột nhiên bị bọc trong túi ni lông, tiếng ồn được giảm đi bớt, nhưng vẫn còn tiếng xì xào bàn tán.

Cô giáo chủ nhiệm bình tĩnh giảng bài, không hề bị ảnh hưởng.

Khi tiếng chuông tan học vang lên, bà bước đến chỗ Ngọc Hân và bảo cô đi theo mình đến văn phòng.

Khi đi qua Mẫn Trí, cũng gọi đi cùng luôn.

Những người khác trong lớp chỉ nghĩ rằng cô giáo gọi hai người họ lên văn phòng vì vấn đề học tập, bọn họ tiếp tục thảo luận về Park Soyeon với ánh mắt và giọng nói kín đáo.

Chỉ có đương sự - Park Soyeon biết, cô ta ngồi gục đầu xuống bàn, trái tim trong lồng ngực đang đập thình thịch thình thịch.

Trong góc của văn phòng của cô giáo chủ nhiệm, ba người đang ngồi trong góc.

Trong văn phòng chỉ có hai ba giáo viên, tất cả đều cúi đầu làm việc của mình.

Ngọc Hân đang định nhìn trộm bạn gái mình thì bị cô giáo chủ nhiệm bắt gặp --

Cô giáo chủ nhiệm nói với cô: "Gần đây em rất ngoan, thành tích học tập cũng có chút tiến bộ."

Được khen ở trước mặt người yêu, Ngọc Hân liếc mắt nhìn Mẫn Trí, khóe miệng cong cong lên, đuôi mắt cũng cong tít lên cao.

Ngay sau đó, cái đuôi đó bị cô giáo chủ nhiệm hung hăng kéo xuống.

Cô giáo chủ nhiệm mím môi, ánh mắt đảo qua giữa hai người bọn họ, sau đó nói thẳng: "Hai em đang yêu nhau đúng không?"

Ngọc Hân tự nhận mình là người có tâm lý tốt, lúc bình thường không có gì có thể khiến cô sợ hãi, nghe người khác bàn tán về mình cũng nhẹ nhàng lướt qua.

Nhưng bây giờ, dưới ánh mắt dò xét của cô giáo chủ nhiệm, cô thực sự không biết phải làm sao, nhịp tim của cô nhất thời tăng nhanh, cô vô thức nhìn Mẫn Trí, ánh mắt hoảng loạn, đang muốn thề thốt phủ nhận thì Mẫn Trí thừa nhận.

Cậu hơi nghiêng người về phía trước, sau đó nói với cô giáo chủ nhiệm: "Vâng ạ."

Giọng nói không lớn, nhưng kiên định và mạnh mẽ, cậu trả lời bình thường như thể đang trả lời những câu hỏi thông thường.

Dường như cũng không cảm thấy rằng mình đang làm chuyện gì không đúng.

Ngọc Hân ngậm miệng lại, bên tai đều là tiếng tim đập thình thịch. Cô quay đầu nhìn Mẫn Trí một cái, sau đó lại quay lại nhìn cô giáo chủ nhiệm, cũng không biết mình nên làm gì, chỉ cảm thấy lúc này hình như mình đang được Mẫn Trí bảo vệ.

Trí rất tốt.

Cô giáo chủ nhiệm hơi bị sốc trước câu trả lời không chút giấu giếm của Mẫn Trí, trong ấn tượng của bà, Mẫn Trí sẽ không bao giờ làm như vậy, nhưng sau khi nghĩ lại, hình như cậu cũng có thể trả lời như vậy.

Cậu luôn là một cô bé có trách nhiệm, không kiêu ngạo không siểm nịnh, rất có trách nhiệm.

Nhưng bà không biết, cậu có nghĩ việc yêu đương bây giờ là vô trách nhiệm với bản thân sau này hay không.

Bà đã đi dạy nhiều năm, gặp nhiều học sinh yêu sớm.

Bây giờ đã là cấp ba, một gậy đánh chết* đã là lỗi thời, trước đây cũng có một vài trường hợp yêu nhau rồi cùng nhau tiến bộ.

(*)một gậy đánh chết: phép ẩn dụ cho rằng không có giá trị gì trong đó và hoàn toàn phủ định nó.

Nhưng bà vẫn cảm thấy có chút đáng tiếc, dù sao thì Mẫn Trí cũng là một người rất ưu tú.

Nghĩ đi nghĩ lại một lúc, bà không nói thêm gì nữa, chỉ hỏi hai người: "Hai em có biết mình đang làm gì không?"

"Biết ạ." Hai người đồng thanh.

"Thành tích học tập của em tiến bộ là có liên quan đến Mẫn Trí đúng không?"

"Vâng ạ." Ngọc Hân giống như con chim cút, đột nhiên trở nên cẩn trọng, sợ nói thừa một câu sẽ khiến cô giáo thất vọng với Mẫn Trí.

Cô giáo chủ nhiệm nhìn chằm chằm hai người một lúc rồi thấp giọng nói: "Tôi cũng không thể ép hai em chia tay, nhưng bây giờ đang là thời điểm quan trọng cần tập trung cao độ để thi vào đại học, hai em đều phải coi chuyện thi vào đại học là chuyện quan trọng nhất, nếu chuyện yêu đương ảnh hưởng đến thành tích của hai em... Thì có thể tôi sẽ làm một số biện pháp."

...

Hai người ra khỏi văn phòng, Ngọc Hân mới phát hiện lòng bàn tay của mình đã đổ đầy mồ hôi.

Đây là lần đầu tiên cô nói chuyện với giáo viên mà lòng bàn tay đổ đầy mồ hôi.

Cô quay đầu lại nhìn Mẫn Trí, vẻ mặt của cậu bình thường như thường, khi cúi đầu nhìn cô, lập tức trở về dáng vẻ dịu dàng.

Cậu mỉm cười nhìn cô, hạ giọng nói với cô: "Tất cả là do em học tập có tiến bộ, nên cô giáo mới không nói gì cả."

Đến lúc này mà cậu vẫn dùng kiểu đùa này để an ủi cô.

Ngọc Hân trong lòng cảm thấy chua xót.

Cô chăm chú nhìn cậu, chỉ muốn ngay lúc này được trao cho cậu một nụ hôn thật sâu và nóng bỏng, nhưng sợ bị giáo viên bắt gặp và mắng, nên cô kìm nén sự kích động của mình xuống, tiến lại gần Mẫn Trí và nói : "Em sẽ luôn đối xử tốt với Trí."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com