TruyenHHH.com

Bảy - Tử Tiện

Chương 31: Câu chuyện về Nhược Tuyết

JinYun1172

Năm tôi Sáu tuổi, mẹ tôi sinh cho Trần gia một đứa con trai, ba tôi thật sự rất vui vẻ. Lúc đó, tôi không hiểu lý do tại sao ba mẹ tôi lại hạnh phúc tới vậy. Về sau lớn lên, mới từ từ hiểu được...

  Ba mẹ tôi không tuân theo kế hoạch hóa gia đình, cho nên mẹ tôi mất việc, căn bản nhà tôi cũng không giàu có gì, sau đó trở nên hoàn toàn lụn bại. Trọng trách gia đình đổ dồn lên ba, ông ấy vốn dĩ đã ít nói, về sau lại càng trở nên ít nói hơn. Vì áp lực cuộc sống gia đình, mẹ tôi trở nên cáu kỉnh hơn, thỉnh thoảng tìm tôi phát tiết. Em trai mỗi khi không ngoan, lại quay sang quở trách tôi, nói tôi không chăm sóc tốt cho nó.
  Ba tôi thỉnh thoảng xen vào can mấy câu nhưng thường thì kết quả đều không như ông ấy mong muốn. Những lúc mẹ mắng tôi đều sẽ mang bố ra mắng luôn. Dần dần ba tôi cứ trầm ngâm hút thuốc rồi im lặng luôn. Còn mẹ tôi thấy ông như vậy lại càng trở nên hung hăng hơn, thêm vào mấy câu mỉa mai.
  ...
  Một ngày nọ, mẹ gọi tôi vào phòng, thản nhiên nói: "Nhược Tuyết, nhà này ba mẹ tương lai sẽ để cho em trai mày, gia sản cũng để lại toàn bộ cho nó. Ba mẹ sẽ không để lại cho mày cái gì hết."
  "..." Trong phòng thật an tĩnh, ba tôi ngồi trong góc hút điếu thuốc lá rẻ tiền, cúi đầu không nhìn tôi.
  "Con chỉ có thể dựa vào bản thân vậy." Mẹ nói thêm.
  Thời điểm đó, tôi chỉ có thể đem câu nói đó khắc sâu trong tim "Chỉ có thể dựa vào bản thân". Tôi không khóc, tôi không thể khóc.
  Bước ra khỏi phòng, thấy em trai ngồi xổm trên sàn nhà, chơi với con robot mà nó kêu la đòi mua cho bằng được chỉ mới vài ngày trước. Gia đình túng quẫn là vậy, nhưng từ đầu tới cuối, bất kể nó muốn gì, đều sẽ được đáp ứng. Chỉ cần nó mở miệng, ba mẹ nhất định sẽ ra sức thỏa mãn những đòi hỏi của nó, còn con búp bê Barbie mà tôi vừa cầm trên tay, sớm đã bị nó giật lấy rồi ném sang một bên.
  Tôi lặng lẽ đi đến bên cạnh nó, nhặt búp bê trên mặt đất lên rồi nhè nhẹ phủi bụi. Đây là món quà duy nhất thuộc về tôi, món quà mà ba tôi phải tằn tiện để mua cho tôi.
  Thấy tôi nhặt búp bê lên, nó òa khóc. Nghe thấy tiếng khóc của nó, mẹ tôi liền vội vã chạy ra ngoài, giật lấy con búp bê trả lại cho nó.
  Sau đó những tiếng trách mắng vang lên ...
  Khoảnh khắc tôi nhận được giấy báo trúng tuyển đại học, tôi thực sự rất vui, bởi vì cuối cùng tôi cũng...tự do rồi.
  Sau khi lên đại học, tôi chủ động chọn ra riêng, tự nhiên ít liên lạc với họ hơn. Tôi sẽ không bao giờ quên được mùi thuốc lá rẻ tiền của ba. Cứ cách vài tháng, tôi lại gửi về cho ông vài bao thuốc lá ngon. Còn việc nhà tôi có đem nó đi bán hay không thì tôi không rõ.
  Trước mặt mọi người, tôi một mặt bày ra dáng vẻ bất cần đời, mặt khác lại gồng mình lên tự thân chiến đấu. Tôi không quan tâm đến việc phải một mình lang bạt. Loại cuộc sống tự do này ước chừng khoảng tám, chín năm. Một ngày nọ họ đến tìm tôi, họ đều già rồi, còn tôi thì đã trưởng thành. Mẹ tôi đột nhiên nắm lấy tay tôi, liên tục bày tỏ nỗi niềm, rằng bà ấy nhớ tôi đến thế nào sau bao nhiêu năm không gặp. Thù hận trong lòng tôi phút chốc đã bị lung lay...
  "Nhược Tuyết, em trai con cũng coi như là hăng hái, đi mượn nợ nặng lãi. Ba con và mẹ không còn cách nào khác mới tới tìm con, con xem có cách nào trước mắt trả giúp cho nó không. Con cũng biết mấy tên cho vay nặng lãi đều không phải loại tốt lành gì. Mẹ sợ chúng nó tìm em con sinh sự ... " Gặp mặt tôi chưa đầy ba phút đã nghe thấy bà ấy than thở.
  Vậy hóa ra đây là mục đích họ tìm tôi sao? Tôi cười, chỉ lặng lẽ rút tay bà ấy ra, lạnh lùng nói: "Chuyện này thì có liên quan gì đến tôi? Bà chỉ có thể tự dựa vào bản thân thôi!" Lời mấy năm trước nói với tôi, hôm nay tôi trả lại cho bà ấy nguyên văn, nói xong tôi đóng cửa lại.
  Tôi khó lòng khắc chế run rẩy của bản thân, từ đó trở đi, mỗi khi làm bất cứ điều gì, tôi đều tự đưa ra cho mình một yêu cầu rất cao. Phải chăng là bởi vì khoảnh khắc này? Nhìn họ cúi đầu nhận lỗi với tôi, cúi đầu cầu xin tôi. Đã nhiều năm tưởng tượng đến cảnh này, nay nó trở thành hiện thực nhưng bản thân lại không cảm thấy vui chút nào.
  Chẳng mấy chốc, tôi đã nghe thấy tiếng mẹ chửi rủa, xúc phạm tôi ngoài cửa: "Mày định cứ giương mắt nhìn em trai mày chết trước mặt mày đấy à? Tao kiếp trước đã làm gì, mà lại sinh ra cái thứ máu lạnh như mày?"
  "Nó nợ bao nhiêu? "Tôi mở cửa ra, trực tiếp hỏi. Tôi là chị của nó, cũng là người duy nhất bây giờ có khả năng cứu nó. Giữa tôi và nó, hoặc giả là vậy đi, còn lại một chút quan hệ với nhau?
  "Có lẽ khoảng Ba trăm nghìn đồng. Ban đầu chỉ có Năm mươi nghìn đồng, nhưng mấy tên cho vay đó ngày một cộng dồn, bây giờ khoảng Ba trăm nghìn rồi." Có lẽ bà ấy lo lắng tôi sẽ không đồng ý sau khi nghe được số tiền nọ, nên nói bằng một giọng điệu rất run rẩy. Tôi thậm chí cảm thấy rằng đối với đứa con trai bé bỏng yêu quý của mình, bà ấy còn có thể quỳ xuống không ngần ngại nữa kìa.
  "Được thôi, nhưng mà tôi có một yêu cầu" ...
  Nghe được lời khẳng định của tôi, mẹ tôi như trút được gánh nặng, bà ta mỉm cười nói: "Đừng nói một yêu cầu, mười yêu cầu, hay một trăm yêu cầu, mẹ đều đáp ứng con. "
  "Tôi chỉ muốn bà trả lại búp bê Barbie cho tôi." Tôi vừa dứt lời, nụ cười của bà ấy dường như đóng băng luôn.
  Ngày đó thấy ba mẹ tìm tôi, cuối cùng cũng đòi được Ba trăm ngàn từ tôi như ý họ muốn. Nhìn họ lặng lẽ rời đi, tôi thất vọng nhìn theo bóng lưng họ khóc thầm.
  Hôm sau, tôi đưa cho mẹ tôi Ba trăm ngàn, thấy được bà ấy nhìn tôi cười rất vui vẻ. Tôi lớn như vậy, chính là lần đầu tiên thấy được bà ấy nhìn tôi cười dịu dàng. Giá cho nụ cười này thì quả là hơi đắt, ngót nghét Ba trăm ngàn, tôi tự giễu bản thân.
  Từ đó trở đi, tôi vẫn không liên lạc với họ và tất nhiên họ cũng không thèm liên lạc lại với tôi. Dường như mọi thứ đã quay lại hiện trạng cũ, khiến tôi lại cảm thấy được tự do trong quỹ đạo cuộc sống.
  ...
  Cho đến một ngày, tôi nghe thấy tiếng gõ cửa, nhưng chạy ra mở cửa thì không thấy ai hết. Cúi đầu nhìn, mới thấy con búp bên Barbie tôi từng yêu thích nằm lặng lẽ trên mặt đất. Vội vã đuổi theo, thấy được người từng mang tôi đi khắp nơi cười đùa, hôm nay đã bị gánh nặng cuộc sống đè nén đến mức tiều tụy - chính là ba tôi.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com