TruyenHHH.com

Bảy - Tử Tiện

Chương 13: Biệt danh Tiểu tám

JinYun1172

Sau khi làm việc với  Nhược Tuyết được một thời gian, chợt nhớ đến "chiếc ghế bị nguyền rủa" mà tôi từng hiểu lầm. Cuối cùng không nhịn được, hỏi cổ: "Chị, tóm lại là chiếc ghế này bị nguyền rủa thế nào?"
Tôi dần làm quen với ánh mắt ngán ngẩm của Nhược Tuyết, chậm rãi lắng nghe: "Trước em, vị trí này chị ngồi cùng với một tiểu đệ đệ. Cũng làm việc với nhau được một khoảng thời gian. Vì vấn đề tiền lương của công ty, hắn liền đổi sang một công ty khác. Người trước đó cũng giống hắn. Cố gắng duy trì mối quan hệ thì sao? Dù sao thì cuối cùng cũng rời đi. Còn cố gắng dạy người ta học việc? Dù sao thì... muốn giữ cũng không giữ được."

" ... " Sau khi nghe, tôi trầm mặc hồi lâu, im lặng không trả lời.
  Nghe xong thực sự muốn nói với cổ, nếu tôi biết ngày mai mình sẽ chết, liệu tôi có cần sống không? Nếu biết ăn xong rồi sẽ đói, vậy có cần hay không ngày ba bữa cơm? Con người luôn sống để đấu tranh với chính mình. Nói thế nào đây? vốn dĩ mọi thứ không thể đoán trước, sống tốt bây giờ đã.
  Thời gian sau, tự nhiên cảm thấy bản thân có thể bình tĩnh, giữ vững lập trường, tỉnh táo đối với mọi thứ xung quanh, cũng tự nhiên hiểu được sự thờ ơ, giận dữ từ phía Nhược Tuyết. Không thể không suy nghĩ, có lẽ con người chỉ là một loại sinh vật không thể bày tỏ suy nghĩ bên trong, phải không? Sẽ liên tục bị người khác hiểu lầm, và sau thời gian thử thách, cũng liên tục bị người khác kiểm tra lại. Tôi cũng vậy, Nhược Tuyết cũng vậy, Vũ cũng vậy, mọi người cũng vậy ...
  Tôi dần dần hòa nhập được với các đồng nghiệp và tiến độ công việc. Nhược Tuyết đối với tôi chính là: tận tình chỉ bảo, khi biết câu trả lời đều là tận tâm trả lời. Nhưng vẫn luôn cảm thấy Nhược Tuyết là đối với mọi người có một khoảng cách không thể nói ra. Nó vốn cũng không phải là vấn đề lớn với tôi, nhưng tôi quả thật không giải thích được.
  Vũ và Quân luôn đến trường trước 7 giờ sáng vậy nên mỗi lần tôi thức dậy đều sẽ không thấy Vũ. Chuông báo thức vang lên, sẽ là Vũ đi làm, Quân đi học, sau đó Vũ tắt báo thức cho tôi. Hôm nay tôi rời giường tự nhiên cảm thấy không thăng bằng, khó để hình dung.
  Ăn bữa sáng Vũ chuẩn bị sẵn ở trên bàn xong. Đau đầu nhức óc nhớ tới lời hứa sớm giao nộp tài liệu cho Nhược Tuyết, liền vội vàng đến công ty. Vừa đến nơi, bắt đầu bận rộn tài liệu trình bày, liền nghe được Tiểu tám hỏi: "Thẩm hi, sắc mặt em không tốt, không sao chứ?"
  Muốn cường điệu giới thiệu một chút về nữ nhân này, nguyên danh là gì tôi cũng không biết, chỉ biết cổ họ Trương - vốn nổi danh là một bà tám lắm mồm. Trước tiên để tôi nói mấy cảm nhận của mình về Tiểu tám.
Chính là thời gian, tôi mới đến công ty chưa đầy ba ngày, vừa mới làm quen với những người xung quanh. Tiểu tám đã hỏi han về mối quan hệ yêu đương của tôi, rồi hỏi tôi còn độc thân không, có cần cổ giúp tôi tìm đối tượng không? Đối với những câu hỏi như thế này, tôi quả nhiên đứng hình, nhất thời không biết phải trả lời thế nào.
Tất nhiên, tiểu tám không phải là người vô ích à nha, xét tổng thế mấy bộ phận trong công ty, tính ra Tiểu tám chính là: tin tức linh thông nhất.
  Chắc bạn cũng thắc mắc, căn nguyên của cái biệt danh này là thế nào? Đối với điểm này, tôi rất vui lòng nhắc lại chuyện xưa liên quan tới cổ..
  Có lần, có nam đồng nghiệp không chịu được phong cách của Tiểu tám. Hắn tức giận đập bàn cái rầm, chỉ mũi Tiểu Tám mắng: "Cô đúng là đồ bà tám chết tiệt !!!"
  Tiểu tám chẳng qua chỉ là một cô gái, làm sao có thể chấp nhận mấy lời này. Cổ chưa bao giờ bị kích động như vậy, liền nằm gục mặt trên bàn rồi khóc ấm ức. Nhưng mà nếu cổ khóc thôi thì không sao, đằng này cổ khóc to tới nỗi, vách phòng chủ tịch kế bên bị cổ làm cho kinh thiên động địa. Chủ tịch nghe thấy liền đẩy cửa phòng rồi nhanh chóng nắm bắt tình hình. Ổng liền trêu ghẹo Tiểu tám: "Tôi đang ngủ trưa, nửa mê nửa tỉnh, liền nghe được tiếng ngáy to bên đây. Vội vàng chạy sang để hỏi: ai có thể ngáy to như vậy chứ? Chạy đến rồi thì mới biết đó là tiếng khóc, không phải tiếng ngáy! Thôi! thôi! thôi ! Ai chọc ghẹo cổ, mau tiến tới xin lỗi đi."
  Chiêu đó quả thực đã dọa đồng nghiệp của Tiểu tám một phen, hắn đành phải lọ mọ đến trước mặt chủ tịch: "Chủ tịch, cái này... không thể trách tôi. Tôi chỉ mới nói cổ có một câu, ai dè cổ khóc thành ra như vậy, cũng dọa chết tôi rồi. Thế này đi, để tôi nói Xin lỗi với cổ. "
  Đồng nghiệp nọ vô cùng khẩn trương, trịnh trọng quay sang nhìn Tiểu tám, khom khom người, nói "Tiểu tám, thật xin lỗi, tha lỗi cho tôi."
  Mọi người cười ầm lên. Kể từ đó, Tiểu tám đã trở thành biệt danh của cổ, rồi ai cũng gọi cổ là Tiểu tám luôn.
Suy nghĩ của tôi dừng lại vì hành động của Nhược Tuyết, lúc này tay của cổ đang đặt ở trán của tôi. Câu hỏi của Tiểu tám quả nhiên thu hút sự chú ý của mọi người, tôi ngần ngừ một giây, đỏ mặt giải thích: "Vâng, sáng nay quả là có chút không khỏe..."
  "Có phải có chút nóng lên không, cảm thấy người em nóng đó." Nhược Tuyết nhìn tôi một cái, vừa thu hồi tay vừa bình thản nói.
  "Náo nhiệt như vậy à ?!" Quản lý Kim từ cửa tiến lại, chợt thấy một nhóm người vây quanh tôi hỏi han.
  Quản lý Kim chỉ mới đến có ba giây đồng hồ, Tiểu tám sẽ không nhịn được, đem kể hết ra cho cổ nghe. Quản lý Kim không đáp lại, đi đến trước mặt tôi: "Nếu không thoải mái, em có thể về nhà nghỉ ngơi." Dứt lời, cổ xoay người hướng về phía văn phòng.
  Tiểu tám thấy quản lý rời đi, liền nói: "Thẩm Hi, nghe lời quản lý cũng tốt. Cảm thấy không ổn thì cứ về nhà đi. Công việc bất quá thì một ngày, hai ngày, em kiệt sức thì lại không có ai làm. "
  Nghe xong thấy cũng có lý, liền nghiêng đầu hỏi ý kiến Nhược Tuyết. Nhược Tuyết cũng gật đầu ra hiệu tôi có thể về nhà nghỉ ngơi, liền vội vã thu dọn đồ đạc quay về nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com