Bay Trong Tam Tri Cua Em
Gần mười giờ tối. - Đây, của cô đây!Nguyên giơ tay đưa cho Thủy sợi dây chuyền vẫn còn nguyên vẹn và sáng lên dưới ánh đèn đường. Cô rụt rè nhận lại, cúi đầu cảm ơn anh và ngập ngừng hỏi:- Sao anh lại giúp tôi?Nguyên bất chợt ngẩng đầu lên nhìn trời, cúi xuống nhìn đất rồi lại quay ra nhìn cô gái mình vừa giúp bằng một nụ cười ranh mãnh.- Cũng chả biết nữa. Cô mau về nhà đi, thằng chồng tương lai của cô đang đợi đấy!Nghe đến đây, Thủy chột dạ. Chết rồi, cô mải đuổi theo tên cướp, quên luôn cả việc tìm Phong và Trâm. Bây giờ cô không biết hai người đó ở đâu, giữa một biển người mênh mông như vậy thì tìm kiểu gì đây? Cô nghĩ mình nên về nhà và nhắn tin cho cậu ta thì hơn.- Thật sự cảm ơn anh đã giúp tôi.- Không có gì. Thủy trầm ngâm một lúc rồi mới dám hỏi điều mà cô băn khoăn bao lâu nay:- Tại sao anh lại nhầm tôi với cái người tên Hạ Thu? Tôi giống cô ấy lắm à?Nghe câu hỏi này, Nguyên giật mình. Thủy đã vô tình chạm vào nỗi đau của anh. Bốn tháng nay không có lúc nào là anh không bị dằn vặt bởi cái chết của người mình yêu. Kết quả chờ đợi năm năm và bao nhiêu hi vọng của anh đều tan thành mây khói, tất cả đều vì cái chết không rõ ràng đó. Vậy mà cô ấy lại hỏi câu này. Nguyên cũng không biết phải trả lời như thế nào nữa.Nếu Thủy thật sự là Thu thì tốt quá. Anh sẽ làm mọi cách để giành lại cô từ tay tên nhà giàu đáng ghét kia. Chứng mất trí nhớ của cô cũng đâu thể cản đường anh được.- Cô nên về đi.Nguyên lạnh lùng buông ra một câu như muốn xua đuổi Thủy. Vẻ ranh ma giờ đã biến mất.Gió thổi lồng lộng ven hồ, con đường hai bên đầy muôn hoa nở bừng và ánh đèn đường sáng trưng. Cảm giác quen thuộc và có chút đau buồn như vấn vương trong lòng Thủy. Cô lại băn khoăn...Anh ấy rốt cuộc là ai???------------------------------------------------------------------------------------------
Thủy không biết rằng trong lúc mình và Nguyên đang ngồi ở đồn cảnh sát thì cặp bạn thân kia đã về biệt thự mất rồi. Cô gọi taxi và nhắn tin cho Phong mà lòng không sao dứt được suy nghĩ về chàng trai đã giúp mình bắt cướp.Căn biệt thự vẫn vậy, vẫn to lớn đến mức choáng ngợp, vòi phun nước giữa sân vườn xanh ngát và hàng dãy đèn càng thêm huyền ảo khi bóng tối bao trùm.Thủy bước chân xuống đường, nhìn cánh cổng đã khép lại. Tiếng giày cao gót lại phát lên, một bước một bước đều vội vã vô cùng.Tay vệ sĩ canh cổng cúi chào. Lúc này cô mới biết hai cái người kia đã bỏ rơi mình về trước rồi.- Hay cô để tôi báo với cậu chủ?- Không cần đâu!Thủy bực mình, giẫm gót giày thật mạnh trên mặt đất và bước nhanh vào nhà. Vào được đến cái sảnh chính thì cô cũng mệt đứt hơi luôn. Cả buổi hôm nay bị Phong và Trâm kéo đi chơi, lại còn gặp cướp nữa chứ, đúng là xui xẻo! Vậy mà hai người đó lại chẳng mảy may quan tâm đến cô, bỏ người ta đi về trước như thế.Thủy không muốn đám vệ sĩ và người giúp việc báo với Phong, cô tự mình đi lên phòng ngủ cậu ta thích nhất. Bây giờ tên này không ở dưới tầng, chắc là đi ngủ rồi. Cô cũng chẳng hay Thùy Trâm vẫn còn ở đây, đang lục lọi đống đồ ăn dưới bếp. Cô ấy muốn tự mình tìm món ăn yêu thích của Phong chứ không nhờ đầu bếp.Thủy qua phòng ăn rộng như nhà hàng, bước lên cầu thang cẩm thạch bền chắc lộng lẫy.Cô thấy cánh cửa phòng ngủ cần tìm đang mở he hé, bóng tên công tử ngạo mạn kia đang đi đi lại lại giữa những món đồ nội thất xa hoa, ra vẻ sốt ruột và lo lắng lắm. Nếu cậu ta lo cho cô thì sao lại không để ý đến sự mất tích của cô, sao cậu ta lại bỏ về chứ?Thủy khẽ đẩy cửa phòng. Sự nhạy cảm của Phong đã phát hiện ra tiếng động đó, cậu ta quay đầu và đã nhìn thấy người lấp ló đằng sau cánh cửa. Phong lao đến như một cơn gió sau khi cửa phòng đã được mở toang ra. Thủy ngạc nhiên, chưa kịp mở miệng hỏi tội cậu ta thì đã bị tên này ôm chặt, phải nói là ôm đến mức nghẹt thở. Đôi tay của bạn trai bám lấy áo cô như lúc ở quán cà phê sáng nay, mỗi hơi thở mỗi cử động đều khiến cô quên bẵng đi sự giận dữ với cậu ta. Chiếc túi xách trên tay rơi xuống sàn, Thủy hoàn toàn đứng im trong vòng tay của Phong, không biết là do cậu ta ôm quá chặt hay là do cô bất ngờ và cảm động. Sức mạnh của cái ôm thật là lớn mà. Phong lên tiếng áp đảo cô vợ tương lai bướng bỉnh:- Em đi đâu vậy hả? Em làm anh lo lắm có biết không? Thấy Thủy vẫn chưa chịu mở miệng, cậu ta khẽ vuốt mái tóc ngắn đen nhánh của cô và nói ra những lời thật dịu dàng:- Anh nghĩ em đã về nhà rồi nên về xem thế nào thôi mà. Đừng có giận như trẻ con thế.Cậu ta vẫn vậy, cô chẳng tin cậu ta đâu. Nhưng bây giờ cô lại đặt gương mặt của mình lên bờ vai êm ái đó. Cô toan giơ hai cánh tay ra ôm lấy chồng tương lai nhưng lại buông xuống. Thủy không đủ can đảm. Cô chẳng hiểu tại sao mình lại không muốn gần gũi với Phong, dù cậu ta có vẻ rất quan tâm tới cô....Phía sau cánh cửa phòng, Thùy Trâm đứng đó với chai rượu vang thượng hạng và khay đồ ăn trên tay.Cô đã nhìn thấy tất cả, nghe những lời ngọt ngào và sự ân cần của thằng bạn thân với người yêu nó. Không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác rất khó chịu, khi thấy chàng trai hay nở nụ cười trêu đùa mình giờ đây lại ôm ấp bao bọc và tỏ ra lo lắng cho một đứa con gái hết sức tầm thường. Cảm giác này chẳng hề vui vẻ chút nào.Trâm cau mày lại, biểu cảm đang hào hứng chuẩn bị mang đồ tiệc tùng riêng một đêm với Phong bỗng chuyển sang sững sờ và có chút ghen tức đố kỵ. Cô suýt nữa đánh rơi cả mấy món đồ trên tay mình. Khuôn mặt xinh đẹp năng động giờ trông có nét khác lạ, nham hiểm và hơi đáng sợ nữa. Thiên thần chuyển sang ác quỷ. Ánh mắt Trâm nhìn vào hai người đó, cô đã nghĩ ra việc phải làm rồi. Chiếc điện thoại thông minh xuất hiện trên tay cô, hướng về phía đôi nam nữ đang gần bên nhau trong căn phòng rộng lớn. Xong chuyện, Trâm lập tức quay lưng bỏ về mà Phong không hay biết gì.Cô sẽ không để yên cho Thủy đâu. Thủy muốn trở thành vợ của bạn thân cô sao? Một đứa con gái hết sức bình thường so với tầng lớp trung lưu, lai lịch không rõ ràng và còn bất tài nữa, sao xứng với thằng bạn cô được?Không chỉ mình Trâm có suy nghĩ đó, một người có ảnh hưởng rất sâu sắc đến Phong chắc cũng sẽ có suy nghĩ tương tự....Nằm trên giường mà Thủy không thể chợp mắt nổi, còn Phong thì đã say giấc như một đứa trẻ. Cô nghĩ về anh chàng kì quái đã giúp mình hôm nay và nghĩ về cả tương lai sau này. Công việc viết sách, ước mơ yêu thích liệu có thành hiện thực? Còn bao nhiêu khó khăn đang đợi cô ở phía trước? Cuộc hôn nhân này tốt đẹp hay không? Hàng tá câu hỏi cứ xoay vần trong đầu Thủy. Cô không biết rằng ... thử thách phía trước mà cô phải đối mặt sẽ rất khó để vượt qua.-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một trụ sở ở Singapore.Người phụ nữ đứng tuổi đó ngồi trên bàn làm việc, khoác chiếc áo lông thú sang trọng, ánh bạc lấp lánh từ vòng cổ như không thua ánh đèn hoa lệ bên ngoài cửa sổ. Bà đang ngồi ở tầng khá cao, đường phố tràn ngập đèn đóm lấp lánh đủ chứng minh sự hiện đại của đất nước này.Cặp kính bà đeo trên mặt có hơi trễ, đôi môi đỏ chót cong lên càng tô điểm nét quý phái của người phụ nữ trung niên, gương mặt đầy nghiêm nghị nhưng không mấy già dặn đối diện với màn hình máy tình, bàn tay gõ liên tục như thành thạo và quá quen với công việc này rồi.'' Cộc! Cộc!''Tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên. - Vào đi! Giọng nói từ tốn đồng ý của người phụ nữ đáp lại. Một gã đàn ông mặc com lê chỉnh tề bước vào, trên tay là chiếc điện thoại. Đây là một trong những vệ sĩ của bà ấy.- Bà chủ, có người gửi ảnh của cậu chủ cho tôi.- Vậy hả? Có mỗi thế mà cũng làm phiền tôi. Anh có muốn bị đuổi việc không?Bà nhìn tay vệ sĩ bằng ánh mắt như kiểu nửa cảnh cáo, nửa đe dọa, giọng nói thật sự khiến người ta sợ hãi. - Chuyện... chuyện này ... có liên quan đến người mà cậu chủ đang hẹn hò. - Anh ta ngập ngừngCon trai người phụ nữ này có tính ngạo mạn, nhưng tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu ta cũng không quá cao nên dễ dàng qua lại với nhiều cô nàng. Người phụ nữ này lại muốn con bà phải kết hôn với người mà bà chọn lựa, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, phải có một đám cưới môn đăng hộ đối và có lợi cho sự nghiệp của gia đình. Thế nên đã có khá nhiều cô gái công khai hẹn hò với cậu ta bị người mẹ này dồn đến bước đường cùng, làm đủ mọi cách để ép cô ấy phải từ bỏ chàng trai mình yêu.Người phụ nữ này cầm lấy chiếc điện thoại từ tên vệ sĩ, chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón tay sáng bóng càng tô đậm vẻ cao quý. Màn hình điện thoại là ảnh con trai bà ấy đang khóa môi một cô gái với mái tóc ngắn, cặp kính cận và thân hình mảnh mai. Một ảnh khác cũng là cô ấy đang đứng trong vòng tay của cậu ta, trông thật tâm đầu ý hợp.Cậu con trai đó chính là Trương Đức Phong.Người đang xem ảnh cũng không phải ai khác mà là mẹ của cậu ta- Lê Quỳnh Hoa- một người phụ nữ tài ba làm trong Bộ Ngoại giao, cũng là người đàn bà độc đoán đã làm tan vỡ bao giấc mộng được trở thành dâu nhà giàu của mấy cô nàng từng qua lại với Đức Phong.Bà ấy xem và khẽ cười, nhưng sau đó lại nghiêm mặt và hỏi bằng một giọng không có vẻ gì là đùa:- Ai là người gửi ảnh?Tay vệ sĩ đáp:- Cô Nguyễn Hoàng Thùy Trâm ạ. - Thùy Trâm? Phải, nó về nước rồi mà nhỉ? Còn được chồng tôi cho làm trưởng ban biên tập sách nữa. Thế đứa con gái này tên gì?- Dạ, theo lời cô Trâm kể thì đó là Đỗ Thanh Thủy, bằng tuổi với cậu chủ, muốn hợp tác với nhà xuất bản của ông chủ trong mảng sách văn học.Bà Hoa thở dài và nói bằng giọng có chút tức giận:- Thật là... Thám tử và vệ sĩ ta thuê để theo dõi thằng Phong lại là một lũ vô dụng, để cái Trâm phải ra tay.Mẹ của Phong đẩy cặp kính lên, đặt chiếc điện thoại xuống bàn bằng một động tác rất mạnh. Tên vệ sĩ có hơi giật mình. Lại thêm một cô gái phải rời xa cậu chủ vì bà chủ sao? Những cô gái ham tiền của hoặc tầm thường sẽ không có cửa bước chân vào biệt thự của nhà họ Trương đâu. Tuy gia đình bà còn thua xa thế giới thượng lưu nhưng đã có biết bao người ngày đêm trông ngóng rồi. Tiền của, vật chất, sự kính mến và ngưỡng mộ của mọi người, ông trời dường như đã hào phóng ban cho gia đình này tất cả, chỉ trừ chuyện con cái. Bà Hoa hiếm muộn chỉ sinh được một người con cũng là thằng con trai duy nhất, bà lại không muốn hao phí tiền của vào việc sinh nở nên đổ hết hi vọng lên đầu Đức Phong. Tương lai của nó không thể bị hủy hoại vì lũ tôm tép thấp kém kia.Một cô gái như Thủy, lai lịch bất minh, ngoại hình không mấy nổi bật và cũng chẳng giàu có, ở bên con trai bà chỉ tổ gây phiền phức và cản đường nó thôi. Muốn làm con dâu bà sao? Không dễ vậy đâu, đừng tưởng Phong yêu cô ta là cô ta có thể tùy tiện tác oai tác quái.Bây giờ bà Hoa đang có chuyến công tác, sẽ không về được trong vài ngày tới. Nhưng mọi chuyện Phong và Thủy muốn làm, người mẹ khó tính này đều sẽ biết cả. Bởi vì bà có một gián điệp dễ bảo mà.Bà và Thùy Trâm sẽ không để yên cho con nhỏ đó đâu.
Thủy không biết rằng trong lúc mình và Nguyên đang ngồi ở đồn cảnh sát thì cặp bạn thân kia đã về biệt thự mất rồi. Cô gọi taxi và nhắn tin cho Phong mà lòng không sao dứt được suy nghĩ về chàng trai đã giúp mình bắt cướp.Căn biệt thự vẫn vậy, vẫn to lớn đến mức choáng ngợp, vòi phun nước giữa sân vườn xanh ngát và hàng dãy đèn càng thêm huyền ảo khi bóng tối bao trùm.Thủy bước chân xuống đường, nhìn cánh cổng đã khép lại. Tiếng giày cao gót lại phát lên, một bước một bước đều vội vã vô cùng.Tay vệ sĩ canh cổng cúi chào. Lúc này cô mới biết hai cái người kia đã bỏ rơi mình về trước rồi.- Hay cô để tôi báo với cậu chủ?- Không cần đâu!Thủy bực mình, giẫm gót giày thật mạnh trên mặt đất và bước nhanh vào nhà. Vào được đến cái sảnh chính thì cô cũng mệt đứt hơi luôn. Cả buổi hôm nay bị Phong và Trâm kéo đi chơi, lại còn gặp cướp nữa chứ, đúng là xui xẻo! Vậy mà hai người đó lại chẳng mảy may quan tâm đến cô, bỏ người ta đi về trước như thế.Thủy không muốn đám vệ sĩ và người giúp việc báo với Phong, cô tự mình đi lên phòng ngủ cậu ta thích nhất. Bây giờ tên này không ở dưới tầng, chắc là đi ngủ rồi. Cô cũng chẳng hay Thùy Trâm vẫn còn ở đây, đang lục lọi đống đồ ăn dưới bếp. Cô ấy muốn tự mình tìm món ăn yêu thích của Phong chứ không nhờ đầu bếp.Thủy qua phòng ăn rộng như nhà hàng, bước lên cầu thang cẩm thạch bền chắc lộng lẫy.Cô thấy cánh cửa phòng ngủ cần tìm đang mở he hé, bóng tên công tử ngạo mạn kia đang đi đi lại lại giữa những món đồ nội thất xa hoa, ra vẻ sốt ruột và lo lắng lắm. Nếu cậu ta lo cho cô thì sao lại không để ý đến sự mất tích của cô, sao cậu ta lại bỏ về chứ?Thủy khẽ đẩy cửa phòng. Sự nhạy cảm của Phong đã phát hiện ra tiếng động đó, cậu ta quay đầu và đã nhìn thấy người lấp ló đằng sau cánh cửa. Phong lao đến như một cơn gió sau khi cửa phòng đã được mở toang ra. Thủy ngạc nhiên, chưa kịp mở miệng hỏi tội cậu ta thì đã bị tên này ôm chặt, phải nói là ôm đến mức nghẹt thở. Đôi tay của bạn trai bám lấy áo cô như lúc ở quán cà phê sáng nay, mỗi hơi thở mỗi cử động đều khiến cô quên bẵng đi sự giận dữ với cậu ta. Chiếc túi xách trên tay rơi xuống sàn, Thủy hoàn toàn đứng im trong vòng tay của Phong, không biết là do cậu ta ôm quá chặt hay là do cô bất ngờ và cảm động. Sức mạnh của cái ôm thật là lớn mà. Phong lên tiếng áp đảo cô vợ tương lai bướng bỉnh:- Em đi đâu vậy hả? Em làm anh lo lắm có biết không? Thấy Thủy vẫn chưa chịu mở miệng, cậu ta khẽ vuốt mái tóc ngắn đen nhánh của cô và nói ra những lời thật dịu dàng:- Anh nghĩ em đã về nhà rồi nên về xem thế nào thôi mà. Đừng có giận như trẻ con thế.Cậu ta vẫn vậy, cô chẳng tin cậu ta đâu. Nhưng bây giờ cô lại đặt gương mặt của mình lên bờ vai êm ái đó. Cô toan giơ hai cánh tay ra ôm lấy chồng tương lai nhưng lại buông xuống. Thủy không đủ can đảm. Cô chẳng hiểu tại sao mình lại không muốn gần gũi với Phong, dù cậu ta có vẻ rất quan tâm tới cô....Phía sau cánh cửa phòng, Thùy Trâm đứng đó với chai rượu vang thượng hạng và khay đồ ăn trên tay.Cô đã nhìn thấy tất cả, nghe những lời ngọt ngào và sự ân cần của thằng bạn thân với người yêu nó. Không hiểu sao trong lòng cô lại có một cảm giác rất khó chịu, khi thấy chàng trai hay nở nụ cười trêu đùa mình giờ đây lại ôm ấp bao bọc và tỏ ra lo lắng cho một đứa con gái hết sức tầm thường. Cảm giác này chẳng hề vui vẻ chút nào.Trâm cau mày lại, biểu cảm đang hào hứng chuẩn bị mang đồ tiệc tùng riêng một đêm với Phong bỗng chuyển sang sững sờ và có chút ghen tức đố kỵ. Cô suýt nữa đánh rơi cả mấy món đồ trên tay mình. Khuôn mặt xinh đẹp năng động giờ trông có nét khác lạ, nham hiểm và hơi đáng sợ nữa. Thiên thần chuyển sang ác quỷ. Ánh mắt Trâm nhìn vào hai người đó, cô đã nghĩ ra việc phải làm rồi. Chiếc điện thoại thông minh xuất hiện trên tay cô, hướng về phía đôi nam nữ đang gần bên nhau trong căn phòng rộng lớn. Xong chuyện, Trâm lập tức quay lưng bỏ về mà Phong không hay biết gì.Cô sẽ không để yên cho Thủy đâu. Thủy muốn trở thành vợ của bạn thân cô sao? Một đứa con gái hết sức bình thường so với tầng lớp trung lưu, lai lịch không rõ ràng và còn bất tài nữa, sao xứng với thằng bạn cô được?Không chỉ mình Trâm có suy nghĩ đó, một người có ảnh hưởng rất sâu sắc đến Phong chắc cũng sẽ có suy nghĩ tương tự....Nằm trên giường mà Thủy không thể chợp mắt nổi, còn Phong thì đã say giấc như một đứa trẻ. Cô nghĩ về anh chàng kì quái đã giúp mình hôm nay và nghĩ về cả tương lai sau này. Công việc viết sách, ước mơ yêu thích liệu có thành hiện thực? Còn bao nhiêu khó khăn đang đợi cô ở phía trước? Cuộc hôn nhân này tốt đẹp hay không? Hàng tá câu hỏi cứ xoay vần trong đầu Thủy. Cô không biết rằng ... thử thách phía trước mà cô phải đối mặt sẽ rất khó để vượt qua.-------------------------------------------------------------------------------------------------------
Một trụ sở ở Singapore.Người phụ nữ đứng tuổi đó ngồi trên bàn làm việc, khoác chiếc áo lông thú sang trọng, ánh bạc lấp lánh từ vòng cổ như không thua ánh đèn hoa lệ bên ngoài cửa sổ. Bà đang ngồi ở tầng khá cao, đường phố tràn ngập đèn đóm lấp lánh đủ chứng minh sự hiện đại của đất nước này.Cặp kính bà đeo trên mặt có hơi trễ, đôi môi đỏ chót cong lên càng tô điểm nét quý phái của người phụ nữ trung niên, gương mặt đầy nghiêm nghị nhưng không mấy già dặn đối diện với màn hình máy tình, bàn tay gõ liên tục như thành thạo và quá quen với công việc này rồi.'' Cộc! Cộc!''Tiếng gõ cửa phòng làm việc vang lên. - Vào đi! Giọng nói từ tốn đồng ý của người phụ nữ đáp lại. Một gã đàn ông mặc com lê chỉnh tề bước vào, trên tay là chiếc điện thoại. Đây là một trong những vệ sĩ của bà ấy.- Bà chủ, có người gửi ảnh của cậu chủ cho tôi.- Vậy hả? Có mỗi thế mà cũng làm phiền tôi. Anh có muốn bị đuổi việc không?Bà nhìn tay vệ sĩ bằng ánh mắt như kiểu nửa cảnh cáo, nửa đe dọa, giọng nói thật sự khiến người ta sợ hãi. - Chuyện... chuyện này ... có liên quan đến người mà cậu chủ đang hẹn hò. - Anh ta ngập ngừngCon trai người phụ nữ này có tính ngạo mạn, nhưng tiêu chuẩn chọn bạn gái của cậu ta cũng không quá cao nên dễ dàng qua lại với nhiều cô nàng. Người phụ nữ này lại muốn con bà phải kết hôn với người mà bà chọn lựa, cha mẹ đặt đâu con ngồi đó, phải có một đám cưới môn đăng hộ đối và có lợi cho sự nghiệp của gia đình. Thế nên đã có khá nhiều cô gái công khai hẹn hò với cậu ta bị người mẹ này dồn đến bước đường cùng, làm đủ mọi cách để ép cô ấy phải từ bỏ chàng trai mình yêu.Người phụ nữ này cầm lấy chiếc điện thoại từ tên vệ sĩ, chiếc nhẫn vàng đeo ở ngón tay sáng bóng càng tô đậm vẻ cao quý. Màn hình điện thoại là ảnh con trai bà ấy đang khóa môi một cô gái với mái tóc ngắn, cặp kính cận và thân hình mảnh mai. Một ảnh khác cũng là cô ấy đang đứng trong vòng tay của cậu ta, trông thật tâm đầu ý hợp.Cậu con trai đó chính là Trương Đức Phong.Người đang xem ảnh cũng không phải ai khác mà là mẹ của cậu ta- Lê Quỳnh Hoa- một người phụ nữ tài ba làm trong Bộ Ngoại giao, cũng là người đàn bà độc đoán đã làm tan vỡ bao giấc mộng được trở thành dâu nhà giàu của mấy cô nàng từng qua lại với Đức Phong.Bà ấy xem và khẽ cười, nhưng sau đó lại nghiêm mặt và hỏi bằng một giọng không có vẻ gì là đùa:- Ai là người gửi ảnh?Tay vệ sĩ đáp:- Cô Nguyễn Hoàng Thùy Trâm ạ. - Thùy Trâm? Phải, nó về nước rồi mà nhỉ? Còn được chồng tôi cho làm trưởng ban biên tập sách nữa. Thế đứa con gái này tên gì?- Dạ, theo lời cô Trâm kể thì đó là Đỗ Thanh Thủy, bằng tuổi với cậu chủ, muốn hợp tác với nhà xuất bản của ông chủ trong mảng sách văn học.Bà Hoa thở dài và nói bằng giọng có chút tức giận:- Thật là... Thám tử và vệ sĩ ta thuê để theo dõi thằng Phong lại là một lũ vô dụng, để cái Trâm phải ra tay.Mẹ của Phong đẩy cặp kính lên, đặt chiếc điện thoại xuống bàn bằng một động tác rất mạnh. Tên vệ sĩ có hơi giật mình. Lại thêm một cô gái phải rời xa cậu chủ vì bà chủ sao? Những cô gái ham tiền của hoặc tầm thường sẽ không có cửa bước chân vào biệt thự của nhà họ Trương đâu. Tuy gia đình bà còn thua xa thế giới thượng lưu nhưng đã có biết bao người ngày đêm trông ngóng rồi. Tiền của, vật chất, sự kính mến và ngưỡng mộ của mọi người, ông trời dường như đã hào phóng ban cho gia đình này tất cả, chỉ trừ chuyện con cái. Bà Hoa hiếm muộn chỉ sinh được một người con cũng là thằng con trai duy nhất, bà lại không muốn hao phí tiền của vào việc sinh nở nên đổ hết hi vọng lên đầu Đức Phong. Tương lai của nó không thể bị hủy hoại vì lũ tôm tép thấp kém kia.Một cô gái như Thủy, lai lịch bất minh, ngoại hình không mấy nổi bật và cũng chẳng giàu có, ở bên con trai bà chỉ tổ gây phiền phức và cản đường nó thôi. Muốn làm con dâu bà sao? Không dễ vậy đâu, đừng tưởng Phong yêu cô ta là cô ta có thể tùy tiện tác oai tác quái.Bây giờ bà Hoa đang có chuyến công tác, sẽ không về được trong vài ngày tới. Nhưng mọi chuyện Phong và Thủy muốn làm, người mẹ khó tính này đều sẽ biết cả. Bởi vì bà có một gián điệp dễ bảo mà.Bà và Thùy Trâm sẽ không để yên cho con nhỏ đó đâu.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com