Baus Bao Real Khong Real Cung Phai Real
H.Khoa mỉa mai nhìn Binz vừa đi vừa chat mess...
-" Anh ấy không đến đâu ... nhấn làm gì .."Binz bỏ điện thoại vào túi rồi xoa xoa chán ..
Hắn đang cùng Khoa vào bệnh viện thăm Bảo ..
Vì trong truyện này cả hai cũng có phần trách nhiệm : -" Đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với câu ấy mà đến nổi ngất bên đường không biết ... " -" Hôm đó Bảo cũng không đến nổi say sỉn .." -" Đã bảo là Anh về đi , em về cùng cậu ấy .. cứ không chịu .. may là cậu ấy không sao .. có chuyện gì em bâm anh ra ... " -" Sao lại đổ cho Tôi ... em cũng hư hỏng cả đêm còn gì ... có cần tôi nhắc lại không ... " Binz vừa nói vừa cho 1 tay sang bóp mông cậu 1 cái rồi nham hiểm cười ... -" Anh .... "
Cậu vừa hét vừa muốn lao vào đấm hắn liền bị hắm tóm được cả hai tay rồi ôm lấy :-" Em đến để thăm bệnh .. chứ không phải làm loạn nhớ chưa ... " Hắn hôn "chụt" một cái vào môi cậu rồi nhẹ nhàn đi trước .. kiến H.Khoa chỉ thề là tức muốn nội thương ...###### Thanh Bảo thấy mình đang đi trên một cánh đồng hoa cỏ lau ... từng cơn gió nhè nhẹ thôi vào gương mặt thanh tú nhợt nhạt .
Cánh đồng hoa cỏ lau rộng lớn như muốn nuốt cậu vào lòng ... cậu chỉ biết bước đi trong vô thức ...
Cậu không biết nên đi đâu về đâu .. chỉ biết cậu cần tìm một người ..
Nhưng lại không nhớ rõ người đó là ai ...
Nhưng người đó lại rất quan trọng ... Cậu cứ chơi vơi với phía trước đầy mù mịt Rồi bất chợt trời lại đổ cơn mưa ... cậu vội chạy thật nhanh .. chạy cho đến lúc ngã quỵ cậu ngã xuống giữa một rừng hoa cỏ lau ướt ác .. rồi cứ co người lại chịu đựng ... Lạnh lẽo cô đơn bao trùm lấy cở thể cậu mà cấu xé mà hành hạ ..... cậu chỉ biết chịu đựng ... không thế khóc ... không thể hét .. cũng không thể trốn tránh .
Chỉ biết cầu xin ai đó cứu lấy cậu với ...
Xin hảy giúp cậu vượt qua nổi đau này ...###### H.Khoa ngồi cạnh giường của cậu đã 2 tiếng đồng hồ ..
Cậu không rời mắt khỏi Thanh Bảo , như sợ rằng chỉ cần nhìn đi nơi khác cậu sẽ biến mắt .. Binz đã ra khỏi phòng được một lúc rồi vẫn không thấy quay lại ..
Bây giờ đã chuyển sang chiều , ánh hoàng hôn soi vào cửa kính đỏ rực cả một vùng trời Sài Gòn ... H.Khoa vẫn cứ nắm lấy tay Thanh Bảo không rời , cậu thấy thật có lỗi khi lại bỏ mặt cậu lúc đó ...
Lúc cậu ngất đi lại là lúc mình không có bên cạnh ... mãi tới sáng hôm sau cậu gọi cho Bảo thì bà Phương mới báo là cậu bị ngất ở ngoài đường đã được đưa vào viện ... Cậu thở dài , cậu thấy đáy mắt mình cay sộc lên mũi ... :
-" Nè .. thằng kia .. mầy có chịu dậy đi không .."
" Tao biết lỗi rồi ... đừng giận tao nữa ... "
" Dậy đi có được không ... coi như tao xin mầy đó mà Bảo .... "
" M như vậy t sợ lấm ... " Cậu gục đầu xuống giường rồi òa khóc ...
Cậu thấy thương bạn mình ... cơn nghẹn ngào kiến cậu khóc như một đứa trẻ ... Chắc có lẻ vì lớn lên cùng nhau nên cậu thấy Bảo như ae ruột thịt ...
Từng tiếng nất nghẹn cứ vang lên đều đều như vậy ... Ánh hoàng hôn vẫn cứ âm thầm chìm xuống bên khung cửa xổ , mọi vật vẫn quay về đúng với vĩ đạo của nó ..####### Ở phòng trực của bệnh viện .. hắn đang đứng đó thảo luận cùng bác sĩ chịu trách nhiệm trực đêm qua .. Hắn đang hỏi tình hình của cậu và trao đổi cùng bác sĩ : -" Về bệnh nhân Thanh bảo phòng 301 , cậu ấy sao đến tận giờ vẫn chưa tỉnh lại ... à tôi là anh họ của cậu ấy .. "Vì Bác sĩ nhìn hắn rồi lật hồ sơ của cậu và trầm tư :
-" Câu ấy hiện tại tình trạng vẫn ổn , tuy nhiên cơ thể suy yếu , kèm theo căng thẳng quá nhiều dẳng đến suy nhược cơ thể trầm trọng .. nay mai cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ sẽ tự khắc tỉnh lại " -" Là ai đã đưa cậu ấy vào bệnh viện , gia đình chúng tôi muốn gữi lời cảm ơn đến người ấy .. nên làm phiền bác sĩ cho tôi được biết lai lịch " Tên Bs nhìn lại hồ sơ cuộc gọi liền đưa cho hắn rồi rời đi trước ... Hắn theo số máy mà gọi cho người đó , sau khi hỏi thăm và hậu tạ hắn phóng khoáng chuyển cho đối phương một ít coi như lòng cảm tạ vì đã giúp đở cậu lúc hoạn nạn .. #### Binz: T nghe nói Bảo ngất trước tòa nhà của m
Binz :rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì .. ?Bâus : Sao em ấy lại ngất trước tòa nhà của t ? T không hề biết .. Binz: M không thấy nó kì lạ và trùng hợp quá sao .. Bâus :..... Binz : có lẻ hôm qua Bảo đến tìm mầy ... Bâus :......Binz : Nếu M không yêu Bảo .. xin hay nói với cậu ấy ... Tú cũng đã quay lại ... đừng tổn thương Bảo nữa ... Hắn chỉ nói đến đó rồi tắt máy ....
Hắn vội quay lại với khoa vì hiện tại chỉ còn một mình Nhóc ở cạnh Thanh Bảo ####
Sau cuộc gọi của Binz kiến gã thêm phần lo lắng và khó hiểu ..
Cậu đã đến tìm gã sau ?
Gã thở hắt ra một hơi rồi chăm một điếu thuốc ...
Gã hít một hơi thật sâu rồi ngã lưng ra sofa
mà nghỉ về cậu về những chuyện giữa gã cậu Trong mùi khói tỏ ra nồng nặc Gã nhớ đến nụ hôn vụng về của cậu .. dư vị thuốc lá và bở môi cậu kiến gã thấy thật hoàn hảo .. Gã cầm lấy chiếc điện thoại rồi bật lại cái video đó .. Gã muốn nghe giọng nói của cậu .. nó kiến gã có chút gì nó nôn nao ở trong lòng ... #######
Hắn cho điện thoại vào túi rồi thong thả bước đi trên đoạn hành lan dẳn về phòng cậu .. : -" Đan .. Đan gọi Bác sĩ .. Bảo .. Bảo tỉnh rồi .." H.Khoa trong cơn hoảng loạn gọi tên hắn , hắn cũng vội lao đến , rồi cả hai chạy về phòng trực gọi BS .. Thanh Bảo mở mắt ... cậu chính là từ đồi hoa cỏ lau quay về ... trong lúc cậu đau đớn nhất cậu đã cảm nhận được đôi ban tay mình được nắm lấy .. kéo cậu ra khỏi nơi lạnh lẻo cô độc ... Cậu nhìn 1 lượt xung quanh ..
Đây là bệnh viện .. cậu ngất được bao lâu rồi ..
Cậu gượng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường
Cùng lúc đó Khoa vz Đan cùng BS về tới , Khoa thấy cậu tự ngồi dậy liền chạy đến đở lấy cậu . -" Để tao đở cho .. mầy còn yếu lấm đừng cố .."
Cậu nhìn mọi người rồi ngân ngơ nhìn ra cửa ...
1 ... 2.... 3.... Gã vẫn không xuất hiện .. H.Khoa thấy cậu nhìn thẩn thờ liền nhanh môm đánh trống lãng :-" Ah .. ah... cô chú về nghỉ ngơi rồi .. bây giờ tao gọi báo tin .. " Cậu cuối mặt xuống nhìn đôi ban tay mình , BS cũng xin phép được khám sơ lại cho cậu một lần nữa .. Sau khi chuẩn đoán tình hình Bs liền đưa H.Khoa theo mình lấy đơn thuốc , câu ấy liền theo BS ra ngoài .. -" Đêm hôm qua đã xãy ra chuyện gì vậy ..."
" Nhóc đã gặp M.Tú .... đúng chứ ... " -" Đừng nhắc nữa ... xin anh .. " Cậu nhìn đối diện vào mắt Binz .. ánh mặt cậu nhìn hắn nó sâu thẩm như 1 hố đen bất tận vậy , không ai biết cậu đang nghỉ gì ... chỉ biết nó vô hồn và không có diểm đích y như ánh mắt gã của 5 năm về trước ... Cái ngày mà hắn nhìn thấy một Bùi Thế Anh với một ánh mắt thất thần tiệc vọng ..
Và hình thành nên một Bùi Thế Anh hư hỏng như bây giờ ...
Hắn xoay đi trách ánh mắt đó của cậu .. hắn đã quá ám ảnh và không muốn cậu cũng sẽ biến thành bộ dạng năm đó của gã .....#####.. End chap ...
Còn buồn dài dài ... kk
Dự là chap ngắn thì tới 10 cái ngược 🙃
-" Anh ấy không đến đâu ... nhấn làm gì .."Binz bỏ điện thoại vào túi rồi xoa xoa chán ..
Hắn đang cùng Khoa vào bệnh viện thăm Bảo ..
Vì trong truyện này cả hai cũng có phần trách nhiệm : -" Đêm hôm đó rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì với câu ấy mà đến nổi ngất bên đường không biết ... " -" Hôm đó Bảo cũng không đến nổi say sỉn .." -" Đã bảo là Anh về đi , em về cùng cậu ấy .. cứ không chịu .. may là cậu ấy không sao .. có chuyện gì em bâm anh ra ... " -" Sao lại đổ cho Tôi ... em cũng hư hỏng cả đêm còn gì ... có cần tôi nhắc lại không ... " Binz vừa nói vừa cho 1 tay sang bóp mông cậu 1 cái rồi nham hiểm cười ... -" Anh .... "
Cậu vừa hét vừa muốn lao vào đấm hắn liền bị hắm tóm được cả hai tay rồi ôm lấy :-" Em đến để thăm bệnh .. chứ không phải làm loạn nhớ chưa ... " Hắn hôn "chụt" một cái vào môi cậu rồi nhẹ nhàn đi trước .. kiến H.Khoa chỉ thề là tức muốn nội thương ...###### Thanh Bảo thấy mình đang đi trên một cánh đồng hoa cỏ lau ... từng cơn gió nhè nhẹ thôi vào gương mặt thanh tú nhợt nhạt .
Cánh đồng hoa cỏ lau rộng lớn như muốn nuốt cậu vào lòng ... cậu chỉ biết bước đi trong vô thức ...
Cậu không biết nên đi đâu về đâu .. chỉ biết cậu cần tìm một người ..
Nhưng lại không nhớ rõ người đó là ai ...
Nhưng người đó lại rất quan trọng ... Cậu cứ chơi vơi với phía trước đầy mù mịt Rồi bất chợt trời lại đổ cơn mưa ... cậu vội chạy thật nhanh .. chạy cho đến lúc ngã quỵ cậu ngã xuống giữa một rừng hoa cỏ lau ướt ác .. rồi cứ co người lại chịu đựng ... Lạnh lẽo cô đơn bao trùm lấy cở thể cậu mà cấu xé mà hành hạ ..... cậu chỉ biết chịu đựng ... không thế khóc ... không thể hét .. cũng không thể trốn tránh .
Chỉ biết cầu xin ai đó cứu lấy cậu với ...
Xin hảy giúp cậu vượt qua nổi đau này ...###### H.Khoa ngồi cạnh giường của cậu đã 2 tiếng đồng hồ ..
Cậu không rời mắt khỏi Thanh Bảo , như sợ rằng chỉ cần nhìn đi nơi khác cậu sẽ biến mắt .. Binz đã ra khỏi phòng được một lúc rồi vẫn không thấy quay lại ..
Bây giờ đã chuyển sang chiều , ánh hoàng hôn soi vào cửa kính đỏ rực cả một vùng trời Sài Gòn ... H.Khoa vẫn cứ nắm lấy tay Thanh Bảo không rời , cậu thấy thật có lỗi khi lại bỏ mặt cậu lúc đó ...
Lúc cậu ngất đi lại là lúc mình không có bên cạnh ... mãi tới sáng hôm sau cậu gọi cho Bảo thì bà Phương mới báo là cậu bị ngất ở ngoài đường đã được đưa vào viện ... Cậu thở dài , cậu thấy đáy mắt mình cay sộc lên mũi ... :
-" Nè .. thằng kia .. mầy có chịu dậy đi không .."
" Tao biết lỗi rồi ... đừng giận tao nữa ... "
" Dậy đi có được không ... coi như tao xin mầy đó mà Bảo .... "
" M như vậy t sợ lấm ... " Cậu gục đầu xuống giường rồi òa khóc ...
Cậu thấy thương bạn mình ... cơn nghẹn ngào kiến cậu khóc như một đứa trẻ ... Chắc có lẻ vì lớn lên cùng nhau nên cậu thấy Bảo như ae ruột thịt ...
Từng tiếng nất nghẹn cứ vang lên đều đều như vậy ... Ánh hoàng hôn vẫn cứ âm thầm chìm xuống bên khung cửa xổ , mọi vật vẫn quay về đúng với vĩ đạo của nó ..####### Ở phòng trực của bệnh viện .. hắn đang đứng đó thảo luận cùng bác sĩ chịu trách nhiệm trực đêm qua .. Hắn đang hỏi tình hình của cậu và trao đổi cùng bác sĩ : -" Về bệnh nhân Thanh bảo phòng 301 , cậu ấy sao đến tận giờ vẫn chưa tỉnh lại ... à tôi là anh họ của cậu ấy .. "Vì Bác sĩ nhìn hắn rồi lật hồ sơ của cậu và trầm tư :
-" Câu ấy hiện tại tình trạng vẫn ổn , tuy nhiên cơ thể suy yếu , kèm theo căng thẳng quá nhiều dẳng đến suy nhược cơ thể trầm trọng .. nay mai cơ thể được nghỉ ngơi đầy đủ sẽ tự khắc tỉnh lại " -" Là ai đã đưa cậu ấy vào bệnh viện , gia đình chúng tôi muốn gữi lời cảm ơn đến người ấy .. nên làm phiền bác sĩ cho tôi được biết lai lịch " Tên Bs nhìn lại hồ sơ cuộc gọi liền đưa cho hắn rồi rời đi trước ... Hắn theo số máy mà gọi cho người đó , sau khi hỏi thăm và hậu tạ hắn phóng khoáng chuyển cho đối phương một ít coi như lòng cảm tạ vì đã giúp đở cậu lúc hoạn nạn .. #### Binz: T nghe nói Bảo ngất trước tòa nhà của m
Binz :rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì .. ?Bâus : Sao em ấy lại ngất trước tòa nhà của t ? T không hề biết .. Binz: M không thấy nó kì lạ và trùng hợp quá sao .. Bâus :..... Binz : có lẻ hôm qua Bảo đến tìm mầy ... Bâus :......Binz : Nếu M không yêu Bảo .. xin hay nói với cậu ấy ... Tú cũng đã quay lại ... đừng tổn thương Bảo nữa ... Hắn chỉ nói đến đó rồi tắt máy ....
Hắn vội quay lại với khoa vì hiện tại chỉ còn một mình Nhóc ở cạnh Thanh Bảo ####
Sau cuộc gọi của Binz kiến gã thêm phần lo lắng và khó hiểu ..
Cậu đã đến tìm gã sau ?
Gã thở hắt ra một hơi rồi chăm một điếu thuốc ...
Gã hít một hơi thật sâu rồi ngã lưng ra sofa
mà nghỉ về cậu về những chuyện giữa gã cậu Trong mùi khói tỏ ra nồng nặc Gã nhớ đến nụ hôn vụng về của cậu .. dư vị thuốc lá và bở môi cậu kiến gã thấy thật hoàn hảo .. Gã cầm lấy chiếc điện thoại rồi bật lại cái video đó .. Gã muốn nghe giọng nói của cậu .. nó kiến gã có chút gì nó nôn nao ở trong lòng ... #######
Hắn cho điện thoại vào túi rồi thong thả bước đi trên đoạn hành lan dẳn về phòng cậu .. : -" Đan .. Đan gọi Bác sĩ .. Bảo .. Bảo tỉnh rồi .." H.Khoa trong cơn hoảng loạn gọi tên hắn , hắn cũng vội lao đến , rồi cả hai chạy về phòng trực gọi BS .. Thanh Bảo mở mắt ... cậu chính là từ đồi hoa cỏ lau quay về ... trong lúc cậu đau đớn nhất cậu đã cảm nhận được đôi ban tay mình được nắm lấy .. kéo cậu ra khỏi nơi lạnh lẻo cô độc ... Cậu nhìn 1 lượt xung quanh ..
Đây là bệnh viện .. cậu ngất được bao lâu rồi ..
Cậu gượng ngồi dậy tựa lưng vào thành giường
Cùng lúc đó Khoa vz Đan cùng BS về tới , Khoa thấy cậu tự ngồi dậy liền chạy đến đở lấy cậu . -" Để tao đở cho .. mầy còn yếu lấm đừng cố .."
Cậu nhìn mọi người rồi ngân ngơ nhìn ra cửa ...
1 ... 2.... 3.... Gã vẫn không xuất hiện .. H.Khoa thấy cậu nhìn thẩn thờ liền nhanh môm đánh trống lãng :-" Ah .. ah... cô chú về nghỉ ngơi rồi .. bây giờ tao gọi báo tin .. " Cậu cuối mặt xuống nhìn đôi ban tay mình , BS cũng xin phép được khám sơ lại cho cậu một lần nữa .. Sau khi chuẩn đoán tình hình Bs liền đưa H.Khoa theo mình lấy đơn thuốc , câu ấy liền theo BS ra ngoài .. -" Đêm hôm qua đã xãy ra chuyện gì vậy ..."
" Nhóc đã gặp M.Tú .... đúng chứ ... " -" Đừng nhắc nữa ... xin anh .. " Cậu nhìn đối diện vào mắt Binz .. ánh mặt cậu nhìn hắn nó sâu thẩm như 1 hố đen bất tận vậy , không ai biết cậu đang nghỉ gì ... chỉ biết nó vô hồn và không có diểm đích y như ánh mắt gã của 5 năm về trước ... Cái ngày mà hắn nhìn thấy một Bùi Thế Anh với một ánh mắt thất thần tiệc vọng ..
Và hình thành nên một Bùi Thế Anh hư hỏng như bây giờ ...
Hắn xoay đi trách ánh mắt đó của cậu .. hắn đã quá ám ảnh và không muốn cậu cũng sẽ biến thành bộ dạng năm đó của gã .....#####.. End chap ...
Còn buồn dài dài ... kk
Dự là chap ngắn thì tới 10 cái ngược 🙃
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com