Bau Troi Ve Dem
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta đã viết tới viết viết lui cho người bao nhiêu dòng chữ mà mãi chẳng thành câu. Viết rồi lại xé,rồi lại chẳng gửi. Chắc bây giờ chữ nhạt mực,giấy phai màu và nằm phủ bụi thời gian ở một xó xỉnh nào đó trong nhà.
Thực sự khi mà ta viết đuợc ra những dòng này,thì người có thể hiểu rằng ta đã tổn thuơng quá nhiều,đau đớn quá nhiều vì người.
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta đã phải học cách buông bỏ cái thứ tình cảm mà ta đã nguyện thề sẽ gắn bó với nó suốt đời như lời ta đã hứa với người,như lời người hứa với ta. Và ta cũng đã mong rằng cái lời thề này sẽ kéo dài tới nghìn thu. Nhưng rồi...
Người vẫn quay đi bước về khoảng trời khác,bỏ lại ta chỏng chơ bơ vơ một mình trên con đường quen xưa kia-nơi ta và người đã từng có nhiều kỷ niệm,đã từng rong ruổi cùng nắm tay nhau trên cái xe máy chòng chành ở ngay giữa lòng Hà Nội,ở ngay giữa khoảng trời bình yên của hai ta là ở bên nhau. Ta vẫn nhớ như in cái ngày thu đó. Trời chợt đổ mưa nhưng chẳng thể tách rời hai bàn tay nắm thật chặt nên chỉ biết làm ướt vạt áo trước của người ngồi trước và ướt vạt sau của người ngồi sau. Chỉ đơn giản là người ngồi sau đã ôm người ngồi trước thật chặt mà không buông tay dù trời có mưa to thêm ra sao. Tình yêu của hai ta lúc đó ta cảm nhận như đã rèn nên xiềng xích để giữ hai người cô đơn với nhau không rời...
Sau cái ngày nói lời chia tay đó,ta chẳng biết ta có còn là ta không nữa. Chỉ biết rằng cái thói quen đi một mình giữa phố đông người của ta ngày một nhiều hơn,thường xuyên hơn. Bước chân thì vẫn chầm chậm như vậy. Nhịp tim vẫn thế thôi nhưng nó lại hoang hoải đi quá nhiều. Đôi khi ta lại cảm thấy nó đang mệt mỏi,gào thét vì muốn dừng lại ngay lập tức... Đơn giản vì nó đã tổn thương và hoang mang đủ rồi,chỉ muốn tìm một nơi nào đó an yên rồi mãi mãi vùi thân thể vào lòng người đó cho tới thiên thu...
Sau cái ngày nói lời chia tay đó,ta vẫn chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi luôn thường trực trong ta : Tại sao ta lại hay dành những ngày thanh xuân cho những nỗi buồn??? Người là ai mà có một thế lực ma mị khiến ta buồn miên mải??? Ta chẳng biết nữa. Phải chăng ta đã từng ngu muội tin những lời người nói để rồi bây giờ ra cũng chẳng nhớ???
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta đã không quên được người. Họa hoằn lắm thì vẫn nhớ về chuyện tình của ta và người,nhớ về cái ký ức chẳng thể bị dòng đời bon chen toan tính xô đẩy,nhớ về những niềm quên nỗi nhớ chẳng thể hao mòn như hơi thở. "Chẳng thể quên từng ánh mắt bờ môi
Lại ngồi vu vơ hát về chuyện tình của ta và người..."
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta hay tâm sự với giấy bút hơn. Người đi rồi,rời xa ta rồi nhưng tình cảm thì vẫn chai lì ở lại đây với ta...
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta nhận ra rằng,tình yêu của tuổi thanh xuân giống như cơn mưa rào. Dẫu biết đã từng bị cảm lạnh vì tắm mưa nhưng vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Và dẫu biết là ngốc nghếch,khờ khạo.
Sau cái ngày nói lời chia tay,là khi người nhẹ nhàng gỡ bỏ đôi tay ta ôm chặt người từ đằng sau bảo đừng đi,là khi người bỏ ta ở giữa cơn mưa rào sũng nước,mặc ta một mình tìm lấy một mái hiên để dựa vào và nhận ra đó là nơi an yên đầy yêu thương mà ta tìm bấy lâu...
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta và người mới phải cảm ơn người nhiều lắm ! Bởi người đã bỏ ta chơ vơ giữa cơn mưa sũng nước để người ấy kịp đến và nắm tay ta đi qua những giông bão nhưng sau đó là cầu vồng...
Cảm ơn người đã rời xa ta để ta có thể dành dụm đủ đầy yêu thương cho người ây-người đến sau xứng đáng...
"Nếu muốn thấy cầu vồng,ta phải bước qua những cơn mưa..."
Vậy đấy !
Sau chia tay của một tình yêu day dứt,trước sau gì cũng là day dứt mà thôi...
Thực sự khi mà ta viết đuợc ra những dòng này,thì người có thể hiểu rằng ta đã tổn thuơng quá nhiều,đau đớn quá nhiều vì người.
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta đã phải học cách buông bỏ cái thứ tình cảm mà ta đã nguyện thề sẽ gắn bó với nó suốt đời như lời ta đã hứa với người,như lời người hứa với ta. Và ta cũng đã mong rằng cái lời thề này sẽ kéo dài tới nghìn thu. Nhưng rồi...
Người vẫn quay đi bước về khoảng trời khác,bỏ lại ta chỏng chơ bơ vơ một mình trên con đường quen xưa kia-nơi ta và người đã từng có nhiều kỷ niệm,đã từng rong ruổi cùng nắm tay nhau trên cái xe máy chòng chành ở ngay giữa lòng Hà Nội,ở ngay giữa khoảng trời bình yên của hai ta là ở bên nhau. Ta vẫn nhớ như in cái ngày thu đó. Trời chợt đổ mưa nhưng chẳng thể tách rời hai bàn tay nắm thật chặt nên chỉ biết làm ướt vạt áo trước của người ngồi trước và ướt vạt sau của người ngồi sau. Chỉ đơn giản là người ngồi sau đã ôm người ngồi trước thật chặt mà không buông tay dù trời có mưa to thêm ra sao. Tình yêu của hai ta lúc đó ta cảm nhận như đã rèn nên xiềng xích để giữ hai người cô đơn với nhau không rời...
Sau cái ngày nói lời chia tay đó,ta chẳng biết ta có còn là ta không nữa. Chỉ biết rằng cái thói quen đi một mình giữa phố đông người của ta ngày một nhiều hơn,thường xuyên hơn. Bước chân thì vẫn chầm chậm như vậy. Nhịp tim vẫn thế thôi nhưng nó lại hoang hoải đi quá nhiều. Đôi khi ta lại cảm thấy nó đang mệt mỏi,gào thét vì muốn dừng lại ngay lập tức... Đơn giản vì nó đã tổn thương và hoang mang đủ rồi,chỉ muốn tìm một nơi nào đó an yên rồi mãi mãi vùi thân thể vào lòng người đó cho tới thiên thu...
Sau cái ngày nói lời chia tay đó,ta vẫn chưa tìm được câu trả lời cho câu hỏi luôn thường trực trong ta : Tại sao ta lại hay dành những ngày thanh xuân cho những nỗi buồn??? Người là ai mà có một thế lực ma mị khiến ta buồn miên mải??? Ta chẳng biết nữa. Phải chăng ta đã từng ngu muội tin những lời người nói để rồi bây giờ ra cũng chẳng nhớ???
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta đã không quên được người. Họa hoằn lắm thì vẫn nhớ về chuyện tình của ta và người,nhớ về cái ký ức chẳng thể bị dòng đời bon chen toan tính xô đẩy,nhớ về những niềm quên nỗi nhớ chẳng thể hao mòn như hơi thở. "Chẳng thể quên từng ánh mắt bờ môi
Lại ngồi vu vơ hát về chuyện tình của ta và người..."
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta hay tâm sự với giấy bút hơn. Người đi rồi,rời xa ta rồi nhưng tình cảm thì vẫn chai lì ở lại đây với ta...
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta nhận ra rằng,tình yêu của tuổi thanh xuân giống như cơn mưa rào. Dẫu biết đã từng bị cảm lạnh vì tắm mưa nhưng vẫn muốn đắm mình trong cơn mưa ấy lần nữa. Và dẫu biết là ngốc nghếch,khờ khạo.
Sau cái ngày nói lời chia tay,là khi người nhẹ nhàng gỡ bỏ đôi tay ta ôm chặt người từ đằng sau bảo đừng đi,là khi người bỏ ta ở giữa cơn mưa rào sũng nước,mặc ta một mình tìm lấy một mái hiên để dựa vào và nhận ra đó là nơi an yên đầy yêu thương mà ta tìm bấy lâu...
Sau cái ngày nói lời chia tay,ta và người mới phải cảm ơn người nhiều lắm ! Bởi người đã bỏ ta chơ vơ giữa cơn mưa sũng nước để người ấy kịp đến và nắm tay ta đi qua những giông bão nhưng sau đó là cầu vồng...
Cảm ơn người đã rời xa ta để ta có thể dành dụm đủ đầy yêu thương cho người ây-người đến sau xứng đáng...
"Nếu muốn thấy cầu vồng,ta phải bước qua những cơn mưa..."
Vậy đấy !
Sau chia tay của một tình yêu day dứt,trước sau gì cũng là day dứt mà thôi...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com