TruyenHHH.com

Bat Phu Nhu Lai Bat Phu Khanh Tan Ban

- Cô nương ấy đột nhiên xuất hiện, khi đó, một giọng nói chợt vang lên bên tai tôi, nói rằng hãy mau đưa nữ tử này đến cứu pháp sư. Tôi nào dám đoán bừa chỉ ý Phật tổ. Nhưng, nếu đô đốc cho rằng tôi dựng chuyện, thì...

Pusyseda đưa mắt đảo quanh một lượt đám đông phía trước, rồi mới quay lại nhìn Lữ Quang, ánh mắt sắc lạnh, không chút sợ sệt:

- Xin Lữ đô đốc giải thích, vì sao một cô nương chân yếu tay mềm, không một tấc sắt trong tay lại có thể đột nhiên biến mất giữa chốn hoàng cung vốn được canh giữ cẩn mật như vậy?

- Chuyện này...

Lữ Quang cứng họng, không biết nói gì, đành quay lại trừng mắt trút giận lên Lữ Soạn, khiến hắn sợ hãi cúi đầu. Tiếng bàn tán ngày càng trở nên náo động trong đại điện khiến Lữ Quang nổi giận, điều đó cho thấy, những lời của Pusyseda đã phát huy hiệu quả. Đôi mắt gian xảo của Lữ Quang đảo liên hồi, ông ta ngẩng đầu, hẳn là lại vừa nghĩ ra một âm mưu mới, ông ta cười nhạt:

- Pháp sư phá giới tức là vẫn còn lưu luyến hồng trần. Nếu vậy, hãy để ta giúp pháp sư sắp xếp việc hôn sự. Ý ngài thế nào?

Các hòa thượng hiểu tiếng Hán thảng thốt gật đầu, tiếp theo đó lại là những lời bàn tán rầm rộ.

- Vì sao đô đốc nhất thiết phải gây khó dễ cho ta? Chuyện này tuyệt đối không thể được!

Giọng nói sắc lạnh của Rajiva cho thấy chàng chẳng thể nhẫn nhịn thêm nữa.

- Pháp sư không nên khiêm tốn. Phụ thân ngài cũng hoàn tục, thành thân, sinh hạ ngài và thừa tướng đấy thôi!

Lữ Quang suy nghĩ một lát, gật gù nói tiếp:

- Thế này đi, lệnh tôn đã cưới công chúa Khâu Từ, pháp sư cũng là bậc danh sư đức cao vọng trọng, ta sẽ không khiên pháp sư phải chịu thiệt thòi.

Lữ Quang quay sang đức vua Bạch Chấn, nãy giờ chẳng dám ho he một tiếng, hỏi:

- Chẳng hay bệ hạ có vị còn vị công chúa nào chưa thành thân không?

- Ta...

Bị bất ngờ với câu hỏi đột ngột của Lữ Quang, Bạch Chấn ấp úng đáp:

- Các vị công chúa của ta đều đã thành thân.

Ánh mắt mờ đục của nhà vua có ý né tránh, phải gắng gượng lắm mới thốt lên lời khuyên can:

- Xin Lữ đô đốc đừng làm khó pháp sư nữa.

- Hả? Nghe nói vẫn còn một vị công chúa kia mà, tên là A....cái gì....ti, lẽ nào đức vua không muốn gả cô ấy cho pháp sư?

Bạch Chấn bối rối nhìn Pusyseda:

- Chuyện này...nàng ta hiện đang ở đâu?

Khuôn mặt Pusyseda biến sắc, nhưng cậu ấy vẫn không chịu lên tiếng. Lữ Quang cất tiếng cười nham hiểm, đưa mắt quét nhanh một lượt đám mỹ nữ Khâu Từ của ông ta:

- Nếu thế, ta đành chọn trong đám thị nữ một người bất kì để gả cho Pháp sư vậy!

Pusyseda chợt cao giọng nói với Lữ Quang:

- Khoan đã! Bệ hạ, người quên rồi sao? Công chúa Akieyemoti hiện không phải đang ở phủ hạ thần hay sao?

Bạch Chấn lập tức vui mừng rạng rỡ:

- Đúng đúng, là ở trong phủ ngươi.

Lữ Quang cất tiếng cười hoan hỉ hỏi:

- Ồ, thế thì tốt quá! Vậy hãy mau đi đón, hôm nay đi ngày mai về. Tốt lắm, ngày kia, Lữ mỗ sẽ đích thân tổ chức một hôn lễ thật long trọng cho pháp sư tại chùa Tước Li này.

Lữ Quang đưa mắt quan sát khắp lượt chúng tăng, cười đắc ý:

- Trước nay chưa từng có chuyện hôn lễ được cử hành trong đền chùa, đúng không? Pháp sư là người đầu tiên phá lệ. Hôm đó, các nhà sư hãy đến tham gia hôm lễ của sư phụ các vị, hôn lễ phải tổ chức thật náo nhiệt mới được!

- Xin thứ lỗi, ta không thể tuân theo ý Lữ đô đốc được.

Rajiva mặt mày tái xanh, hai tay chắp lại, gắng gượng kìm nén nỗi tức giận:

- Tôi xuất gia từ nhỏ, đã nguyện cả đời phụng sự Đức Phật, không thể đắc tội với công chúa.

- Pháp sư sai rồi!

Lữ Quang cười thâm độc:

- Hưởng thụ mỹ vị tình yêu nam nữ là niềm vui lớn nhất trong đời. Phụ thân ngài có thể hoàn tục lấy vợ, pháp sư cũng có thể học theo người, việc gì phải lần nữa khước từ như thế?

- Xin ngài chớ nhọc lòng, ta quyết không chấp nhận chuyện này. Nếu Lữ đô đốc vẫn cố ép buộc, kể từ hôm nay ta sẽ bắt đầu tuyệt thực, cho đến khi nhắm mắt xuôi tay.

Bất chấp nộ khí hiểm hiện trên gương mặt của Lữ Quang, Rajiva dõng dạc tuyên bố quyết tâm của mình, sau đó hướng về chúng tăng, truyền đạt lại một lượt bằng tiếng Phạn rồi ngồi xuống, nhắm mắt tụng kinh trong tư thế thiền. Tất cả các nhà sư đều tỏ ra bất bình, họ đồng loạt ngồi xuống thiền định, khắp trong và ngoài điện lúc này đã không còn dù chỉ một chỗ trống. Một lát sau, tiếng tụng niệm lan dần và lớn dần, bắt đầu từ Rajiva truyền đến khắp đại điện rộng lớn. Tiếng tụng niệm càng lúc càng đều đặn, nhịp nhàng và vang rộng, khiến Lữ Quang gần như mất hết thể diện. Lữ Quang trừng mắt nhìn Rajiva dầy hằn học, tia nhìn hung hiểm. Tôi lặng lẽ lên chốt chiếc súng gây mê giấu trong tay áo, khoảng cách vừa đủ để thuốc phát huy tác dụng. Nếu ông ta gây bất lợi cho Rajiva, tôi sẽ hạ gục ông ta rồi tính tiếp.

Gương mặt Lữ Soạn trở nên bí hiểm, hắn thì thầm vào tai cha mình vài câu gì đó. Lữ Quang gật đầu. Lữ Soạn hô một tiếng, vài tên thuộc hạ lập tức rời khỏi vị trí. Tôi đang băn khoăn không biết Lữ Quang có âm mưu gì, thì thấy ông ta cười mỉa, nói với Rajiva đang miệt mài tụng niệm:

- Pháp sư nhất quyết không thuận theo ý của ta, vậy đừng trách ta vô tình.

Đang chuẩn bị rút súng gây mê, chợt nghe thấy những tiếng đổ vỡ ầm ầm phía sau. Quay lại, tôi thấy Lữ Soạn và bọn thuộc hạ đang ra sức đập phá bức tượng Phật tuyệt đẹp trên đại điện. Tượng Phật bị xê dịch khỏi bệ đỡ, đổ rầm rầm xuống đất, những mảnh vỡ vương vãi trên nền gạch.

- Phật tổ!

Các sư tăng gào khóc thảm thiết, những cánh tay bất lực chìa về phía tượng Phật, họ phủ phục trên mặt đất, tiếng khóc than vang đông đại điện.

- Lữ đô đốc, phá hủy tượng Phật sẽ bị quả báo, tạo nghiệt sẽ bị đẩy xuống địa ngục! Xin đô đốc suy xét!

Rajiva ra sức kìm chế giọng nói đã có phần run rẩy, bão tố xoay vần trên gương mặt chàng.

- Thế ư?

Lữ Quang nghếch mặt lên tỏ vẻ khinh miệt, giọng đầy mỉa mai:

- Ta chẳng tin gì mấy thứ chuyện nghiệp báo. Nếu quả thật Đức Phật của các người hiển linh, hãy giáng tội xuống cho ta xem thử.

Ánh mắt Rajiva lạnh lùng, nói lớn:

- Lữ đô đốc cứ một mực chấp mê bất ngộ, trong 'Địa Tạng kinh' có câu: 'Nghiệp lực thậm đại, năng địch tu di, năng thâm cự hải, năng chướng thánh đạo. Cần phải biết rằng nhân tâm rất công bằng, ai đã làm gì thì sẽ nhận lại quả ấy. Nếu tâm ngài bất chính, thì địa ngục vô gián chính là nơi sẽ đợi ngài.

Đức vua Bạch Chấn mặt mày tái nhợt vì sợ hãi, vội vàng trừng mắt ra hiệu cho Rajiva đừng nói nữa. Ông ta cất giọng run rẩy, khuyên can:

- Lữ đô đốc, đây là nơi cửa Phật, xin ngài hãy ngừng tay!

- Đừng khuyên can ta, nhà vua đi mà khuyên can cháu của ngài ấy. Chỉ cần pháp sư gật đầu, ta sẽ lập tức ngừng tay.

Lữ Quang ra hiệu cho Lữ Soạn, để hắn cùng mấy đứa cháu khác cùa Lữ Quang là Lữ Long, Lữ Siêu tiếp tục khiêu khích, chúng hả hê nhảy từ hương án này sang hương án khác. Một bức tượng Phật A Di Đà và Phật Dược Sư nữa đã bị kéo đổ, những đám bụi đất bay mù mịt khắp đại điện. Lữ Quang xấc xược cười giữa tiếng kêu khóc thảm thiết của các sư tăng:

- Ta muốn xem xem, ta phá tượng Phật, các người dám làm gì được ta!

Rajiva kìm nén sự phẫn nộ, cất giọng sang sảng nói với chúng tăng bằng tiếng Phạn, tiếng khóc tắt dần. Các nhà sư tiếp tục ngồi thiền tụng kinh. Làn sóng tụng niệm ngày một dâng cao mạnh mẽ, vang động đến mọi ngóc ngách trong đại điện. Âm thanh tụng niệm ấy quả là có sức mạnh an ủi tâm linh rất lớn, đó là cách riêng của người nhà Phật để chống lại cái ác và thể hiện lòng kiên trì. Đó cũng như một cách tuyên bố với Lữ Quang: Ông ta có thể phá hủy tượng Phật nhưng không thể phá hủy tinh thần nhà Phật.

- Được lắm, cứ tụng kinh đi, để ta xem các người chống cự được đến khi nào!

Bị kích động, Lữ Quang gào lên:

- Người đâu, phá hủy phiến đá ngọc có dấu chân Phật tổ cho ta!

Gương mặt Rajiva vẫn điềm nhiên bất biến, vẻ kiên định trong ánh mắt cho thấy, không có gì có thể lay động được ý chí của chàng. Chàng chậm rãi, dõng dạc cất lên từng tiếng một:

- Lữ đô đốc, tượng Phật bị hủy có thể xây đắp lại, ngọc thạch bị hủy có thể tiếp tục tìm kiếm. Thậm chí, nếu ngài dỡ bỏ cả chùa Tước Li, ta sẽ đi nhặt từng viên gạch, xếp từng viên ngói mang về dựng lại chùa. Lòng hướng Phật của ta vững như bàn thạch, không gì có thể lay chuyển được. Chỉ cần lòng vẫn hướng Phật, thì cho dù là trong mái nhà tranh, trong hang cùng ngõ hẻm cũng đều có thể lễ Phật, thấu hiểu ý nghĩa thật sự của đạo Phật giữ chốn phồn hoa rực rỡ.

Lữ Quang không tin:

- Ngươi thật sự không sợ chùa Tước Li sẽ bị phá hủy bởi ngươi hay sao?

Rajiva đáp lại hắn ta bằng giọng nói chậm rãi và rõ ràng:

- Lữ đô đốc, ngài có biết, ta đang niệm Phật, không phải vì bản thân mình là vì cho ngài.

- Cho ta?

Rajiva chắp tay cung kính:

- Chúng ta nguyện xin Phật tổ tha lỗi cho những việc đã gây ra hôm nay, chúng ta nguyện nhận tội diệt Phật thay cho ngài, nguyện gánh chịu mọi nhân quả mà ngài đã gây ra hôm nay.

- Hay cho tên hòa thượng thối tha!

Lữ Quang nổi trận lôi đình:

- Được, nếu nhà ngươi đã nguyện ý gánh chịu mọi tội ác của ta gây ra trong hôm nay, vậy thì Lữ mỗ ta đây cũng không ngại gì gây thêm sát nghiệp.

Lữ Quang đưa tay túm một hòa thượng đứng gần y nhất, sau đó vung tay ra sau rút kiếm, kề vào cổ vị hòa thượng đang run lên bần bật.

- Hôm nay ta sẽ đấu với ngươi đến cùng. Nếu ngươi không chịu thành thân, cứ nửa canh giờ ta sẽ giết một hòa thượng. Để xem số hòa thượng trong chùa này nhiều đến mức nào.

- Ngài...

Rajiva bật dậy, ánh mắt nổi song, hai nắm tay run lên, tôi chưa từng thấy chàng tức giận như vậy bao giờ:

- Tính mạng con người là thứ quý giá nhất trên đời. Ngài phạm tội sát nhân, sẽ bị đày xuống địa ngục Vô Gián vĩnh viễn, chẳng thể đầu thai làm người!

Lữ Quang nhổ nước bọt lên bức tượng Phật đã nứt vỡ:

- Tính mạng con người là cái thá gì! Không được đầu thai thì đã sao! Ta đã giết không biết bao nhiêu người, thêm mất tên đầu trọc có xá gì!

- Lữ Quang, ngài ức hiếp người Khâu Từ chúng tôi quá đáng!

Pusyseda ánh mắt rục lửa, thanh gươm dài đã được rút ra, chực xông tới, nhưng đã bị con cả của Lữ Quang là Lữ Thiệu và thủ hạ đắc lực của ông ta là Đỗ Tiến chặn lại. Tất cả bọn họ dều đã rút kiếm khỏi bao, tình thế vô cùng căng thẳng.

- Pusyseda, bỏ kiếm xuống!

Đó là Bạch Chấn, vị vua nhu nhược, lúc này đang run rẩy, sợ hãi, giọng nói không còn được liền mạch. Nhà vua quay sang Lữ Quang, nghẹn ngào

- Lữ đô đốc, xin đừng làm vậy!

Lữ Quang vẫn giữ chặt vị hòa thượng kia, trên cổ vị hòa thượng kia đã bắt đầu xuất hiện vết máu, xoay người lại nói với Rajiva:

- Pháp sư mau quyết định đi, sự kiên nhẫn của ta có hạn. Ta sẽ đếm đến ba, một, hai, ...

- Khoan đã!

Lữ Quang ngừng tay lại, cả đại điện bỗng nhiên im phăng phắc, không khí căng như dây đàn. Mọi ánh mắt đổ dồn vào chàng. Khóe môi chàng rung động, đôi mắt ngấn nước hướng về phía tôi, ánh mắt ai oán ấy muốn truyền đi ngàn vạn lợi. Không gian như lắng đọng, thời gian quên trôi chảy, chỉ còn lại tôi và chàng, bất động, nhìn sâu vào mắt nhau...

Cánh tay tôi đã đặt vào nút gạt, nhưng không sao cử động nổi. Việc tôi có thể làm chỉ là khiên Lữ Quang bất tỉnh một ngày. Sau khi ông ta tỉnh lại thì sao? Lại thêm nhiều sự đày đọa, sỉ nhục nữa? Thậm chí có thể là chiến tranh. Tay chân của ông ta đông đảo là thế, chỉ quật ngã một mình Lữ Quang cũng đâu có ích gì. Tôi không thể ích kỉ, khiến Khâu Từ xảy ra chiến tranh được. Nước mắt lã chã, mắt tôi không rời mắt chàng, tôi khẽ gật đầu.

Chàng quay đầu lại, khóe môi càng thêm run rẩy. Chàng ngước mắt lên trời hít một hơi thật sâu, rồi cất giọng thê lương:

- Ta chấp thuận.

- Sư tôn!

Tất cả các sư tăng đều sụp xuống quỳ lạy, tiếng khóc thương thảm thiết vang động cả chùa Tước Li. Chàng lại đưa mắt nhìn về phía tôi, nỗi bi thương chẳng thể hóa giải nổi dâng lên trong mắt. Tôi lặng lẽ gạt nước mắt, gượng gạo nở nụ cười với chàng. Tuy trùm khăn che mặt nhưng tôi chắc chắn chàng sẽ nhận ra. Ánh mắt tôi vẫn chẳng thể rời khỏi chàng, thêm một lần nữa thôi, để hình ảnh chàng khắc sâu trong tâm trí tôi, từng nét một, không bao giờ phai nhòa. Vậy là tôi sẽ phải ra đi. Bánh xe số phận mới thật nghiệt ngã làm sao, những vòng quay vô tình vẫn thản nhiên xoay vần. Rốt cuộc em vẫn chỉ là một lữ khách đi qua cuộc đời chàng. Nhưng, Rajiva ơi, chàng đã lựa chọn đúng. Lịch sử cuộc đời chàng từ nay không còn cần đến em nữa. Vì vậy, em sẽ ra đi...

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com