Bat Phu Nhu Lai Bat Phu Khanh Tan Ban
Làm sao tôi không nhớ được chứ, sử sách đã ghi rằng: 'Nếu như vào năm 35 tuổi, không phạm phải giới luật, thì ngày sau con sẽ thành công trong việc chấn hưng và phát triển Phật pháp, siêu độ vô số chúng sinh, công đức lớn lao không kém Upagupta. Còn nếu không tuân thủ giới luật một cách nghiêm khắc, rồi đây con sẽ chỉ là một pháp sư thông minh sáng láng không hơn không kém'Rajiva cười khổ:- Ta vốn dĩ chưa bao giờ để tâm lời tiên tri này, cho rằng đó chỉ là những suy đoán vô căn cứ mà thôi. Nhưng không ngờ ta lại phá giới vào đúng năm 35 tuổi, lẽ nào ý trời sớm đã định!Tôi đã khóc đến mềm cả tim gan, chưa bao giờ chàng thổ lộ với tôi nhiều đến vậy, mà mỗi câu mỗi tiếng thốt ra đều đau đớn đến xé lòng.- Xin lỗi chàng, thiếp đã phá vỡ thế giới tĩnh tâm thiền định của chàng, đã khiến chàng khó xử. Nếu chàng muốn, thiếp sẽ ra đi.- Không kịp nữa rồi...Chàng run rẩy hôn tôi, vị mặn chát nồng đượm nơi đầu lưỡi, không biết là nước mắt của chàng hay của tôi.- Không cần biết nàng quay về là vì để khảo nghiệp tấm lòng của ta với Phật tổ, hay là vì muốn cứu ta khỏi hiểm nguy. Nếu nàng đã quay về thì sao ta có thể để nàng ra đi- Rajiva...- Ngải Tình, một roi nàng tự quất vào người mình đã khiến ta bừng tỉnh. Ta chỉ biết tự trách mình vì đã phá giới, vì không thể trở thành một bậc danh sư, mà quên rằng nỗi đau khổ mà nàng phải chịu đựng lớn hơn ta gấp bội phần. Nàng đã trở về khi ta cần có nàng nhất. Đêm qua nàng đã dùng tấm thân trinh trắng của mình giải cứu ta khỏi sự đày ải ấy. Nàng sẵn sàng san sẻ đau khổ với ta, bằng lòng cùng ta vượt qua phong ba bão tố, lẽ nào Rajiva không dám thừa nhận tình cảm với nàng?Tôi ngây ngốc nghe chàng giãi bày, do dự một lúc, cuối cùng tôi cũng lấy hết can đảm để hỏi một câu vốn đã được tôi giấu kín trong lòng bấy lâu nay:- Rajiva, thiếp...thiếp ở trong lòng chàng, có vị trí thế nào?Rajiva nhìn tôi, mấy lần định đáp lại nhưng vẫn chưa nói được thành lời.- Aksayamati bị nhốt ở đay với chàng suốt 3 ngày, nàng ta si mê chàng như vậy, còn chàng khi ấy đã bị chuốc rượu với xuân dược, làm sao chàng có thể kiên trì chịu đựng như vậy?- Vì sao ư?Rajiva ngẩng đầu nhìn tia nắng xuyên qua khe cửa:- Từ trong sâu thẳm trái tim ta, ta luôn đợi nàng...Ta luôn có linh cảm rằng nàng nhất định sẽ xuất hiện như trước đây đã từng và cứu ta thoát khỏi hiểm nguy...Tôi ngã vào vòng tay chàng và òa khóc. Rajiva nhẹ nhàng vỗ lưng tôi, nở nụ cười thật nhẹ nhàng:- Ngải Tình, cơ thể của chúng ta đã hòa vào làm một, nàng vẫn luôn ở trong trái tim ta, tâm hồn ta. Trở thành bậc danh sư, đạt đến đỉnh cao tu dưỡng, nhập Niết Bàn thì sao chứ, không có nàng ở bên, ta cũng chỉ như một thân xác vô cảm, không có linh hồn mà thôi.Chàng rời khỏi bờ vai tôi, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, nâng cằm tôi lên, để ánh mắt lạ kỳ của cháng phủ lên gương mặt tôi:- Có nàng ở bên, ta cam tâm tình nguyện bị đẩy xuống tầng địa ngục sâu nhất – địa ngục vô gián.- Chàng đừng quên, luôn có thiếp bên chàng...Mười ngón tay đan vào nhau, chúng tôi ôm nhau và hôn nhau mãi miết, hôn cho nhau cạn những giọt lệ tràn mi, nhưng những nụ hôn ngọt ngào ấm áp ấy chỉ càng khiến những dòng nước mắt tuôn trào. Cuộc đời còn mấy lần mười năm nữa để uổng phí? Bắt đầu từ bây giờ, chúng tôi sẽ trân trọng mỗi giây mỗi phút...Không biết chúng tôi đã khóc với nhau bao lâu. Rồi chàng đột ngột buông tôi ra, ngẩng đầu thở dài:- Chàng sao vậy?- Không ngờ sau khi cởi bỏ được nỗi day dứt quyện chặt trong tim suốt hai mươi năm qua lại khiến ta đau đầu đến vậy?Tôi bật cười:- Đây là canh giã rượu, chàng uống ngay lúc đầu thì đã không sao cả.Khi nhìn thấy chuỗi hạt, chàng không khỏi vui mừng:- Nàng đã xâu lại chuỗi hạt à?Tôi gật đầu. Chàng chìa tay về phía tôi để tôi lồng chuỗi hạt vào tay chàng. Ánh nắng buổi sáng chiều vào từng hạt châu trong suốt, tạo ra ánh sáng chói lọi trên mặt đất. Khi tâm trí tôi còn đang mê mẩn với vẻ thanh tú của gương mặt chàng thì trống bụng bỗng đổ liên hồi. Đã ba giờ chiều và tôi chưa có một hạt cơm nào trong bụng từ tối qua đến giờ. Tôi đỏ mặt xấu hổ, nhưng chàng đã nắm tay tôi, cười dịu dàng:- Chúng ta ăn cơm thôi...Chúng tôi ngồi đối diện nhau, cơm canh đã nguội ngắt nhưng tôi vẫn thấy ngon miệng lạ thường. Tôi vừa ăn vừa nhìn chàng, nụ cười ngây ngô không lúc nào tắt trên môi. Chàng mỉm cười rạng rỡ đáp lại, mười năm sương gió để lại vết dấu trên khóe mắt và vầng trán chàng, khi chàng cười, những nếp nhăn càng hiện rõ, tôi ước gì mình có thể xóa đi những dấu hiệu mỏi mòn của tuổi tác, tháng năm ấy. Tôi không muốn lại phải trải nghiệm mười năm đằng đẵng của chàng bằng vài tháng ngắn ngủi của mình nữa, lần này, tôi muốn được cùng chàng đi trọn con đường đời.Vì không muốn Rajiva lại lo lắng về chuyện đã phá giới, vì vậy, tôi cố gắng nhớ lại kinh Phật mà đã từng đọc:- Rajiva, thiếp nhớ trong kinh Phật có câu 'Phiền não tức bồ đề'. Giác ngộ chính là trí tuệ. Hóa ra trí tuệ vô tận là sự chuyển hóa từ phiền não mà ra. Câu nói này thật khiến cho chúng ta khơi mở trí tuệ.- Nàng nói đúng. Phiền não và giác ngộ thật ra không khác nhau, đều không tự sinh ra. Phiền não làbăng, giác ngộ là nước, băng và nước vốn là một thể, không hề có sự khác biệt. Có thể chuyển phiền não thành giác ngộ thì đó chính là sự chuyển thức thành trí tuệ.Tôi vui vẻ nói tiếp:- Ở nơi thiếp có câu: 'Núi không chuyển thì nước chuyển, nước không chuyển thì người chuyển, người không chuyển thì tâm chuyển'. Chính là ý này đúng khôngRajiva suy nghĩ một lúc rồi cười nói:- Nếu nàng thông suốt, phiền não sẽ là giác ngộ. Nếu nàng không thông suốt, giác ngộ sẽ thành phiền não. Sự thông suốt này là việc xuất phát từ tâm ta. Nếu trong lòng vẫn có sự phân biệt, chấp nhất, tính toán thiệt hơn thì sẽ là phiền não. Ngược lại sẽ là sự giác ngộ.Rajiva dừng lại một chút rồi sau đó bật cười to:- Ngải Tình, nàng đang muốn dùng những lời này là để thuyết phục ta sao?- Thiếp chỉ muốn chàng cởi bỏ được nút thắt trong lòng.- Nàng yên tâm, ta đã nghĩ thông suốt rồi. Tất cả những phiền não là những khảo nghiệm mà Phật tổ đặt ra cho Rajiva, và chính điều này cũng là phương pháp giúp Rajiva càng thêm ngộ đạo.Chàng nhẹ nhàng vuốt ve vết thương trên lưng tôi, vẻ xót xa dâng lên trong mắt- Sau này nàng tuyệt đối không được làm như vậy nữa, còn đau không?Tôi lắc đầu, nếu không nhờ một roi ấy, có lẽ chàng chưa thể bước ra khỏi những trăn trở nội tâm. Vì vậy, tôi không hề thấy đau.Gương mặt chàng bỗng đỏ bừng, chàng cúi đầu khẽ hỏi:- Để ta bôi thuốc cho nàng.Tôi sững người, mặt mũi nóng ran, một xúc cảm kỳ lạ len lỏi trong tim. Do dự một lát, vẫn thấy chàng nhìn tôi chăm chú, tôi xoay người ngồi xếp bằng trên nền nhà, vén mái tóc sang một bên, thả áo xuống thắt lưng.Chàng ngồi phía sau, nhìn hoài mà không lên tiếng. Tôi cảm thấy vô cùng bối rối khi phơi làn da trần trước mặt chàng, chỉ muốn nhanh chóng kéo váy lên, nhưng bàn tay chàng đã nhẹ nhàng giữ lại.Chợt một cảm giác lành lạnh, chộn rộn nơi sống lưng, là bàn tay chàng đang dịu dàng lướt trên vệt roi quất ấy.- Ngải Tình, ta sẽ không để nàng bị thương nữa.Không gian quanh tôi tràn ngập dư vị nồng nàn, tôi bỗng cảm thấy căng thẳng, mồ hôi lấm tấm trên cánh mũi.Cánh cửa phòng đột nhiên bật mở, tôi giật mình, vội vàng chỉnh lại y phục. Chúng tôi đã quên mất nơi này vốn là một nhà giam và người khác có thể ra vào bất cứ lúc nào. Nhưng thân hình cao lớn của Rajiva đã che chắn cho tôi.Một tên lính gác bước vào bẩm báo- Pháp sư, Lữ đô đốc muốn gặp
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com