TruyenHHH.com

Bat Phu Nhu Lai Bat Phu Khanh Tan Ban

Tôi một mình đứng giữa sảnh cung điện, đối mặt với ánh nhìn chăm chú của Bạch Thuần. Tôi cúi đầu, cố thể hiện vẻ sợ sệt, rụt rè của một thiếu nữ vốn có.

- Tại sao đã 10 năm trôi qua nhưng dung mạo của cô nương vẫn không thay đổi?

Tôi gượng cười:

- Cái này...có lẽ là do tôi đã bảo dưỡng nhan sắc cẩn thận...

Bạch Thuần vẫn giữ thái độ ôn hòa, nói chuyện rất khách sáo với tôi:

- Bản vương sớm đã biết cô không giống như những cô gái khác. Vốn dĩ 10 năm trước đã xảy ra sự hiểu lầm nên đã khiến cô phải rời khỏi Khâu Từ, ta vô cùng hối hận. Thật may cô nương đã quay trở lại.

- Đa tạ bệ hạ đã hậu ái. Nhưng tôi đã hứa với sư phụ Bandhadatta rằng sẽ rời khỏi Khâu Từ ngay lập tức.

Bạch Thuần cười lớn:

- Bản vương hôm nay triệu cô vào cung chính là vì điều này. Ta muốn nói cô không cần phải lo lằng về việc này, cứ yên tâm tiếp tục ở lại Khâu Từ.

Bạch Thuần nhìn tôi, tiếp tục dùng những lời ngon ngọt để dụ dỗ:

- Bản vương bằng lòng nhận cô làm nghĩa nữ, phong cho cô làm công chúa Khâu Từ, để cô nương có thể đường hoàng chính chính ở lại nơi đây. Sau này sẽ không ai dám làm khó cô nữa.

- Nhưng bệ hạ...

Bạch Thuần lại mỉm cười:

- Bản vương biết cô định nói điều gì: là Rajiva – pháp sư nổi tiếng khắp Tây Vực, cháu trai của ta.

Tôi trưng ra bộ mặt ngơ ngác đúng như mong muốn của ông ta.

- Bản vương có thể nhìn ra, hai người các ngươi sớm đã tâm ý tương thông. Tuy nhiên, Rajiva vốn dĩ là một nhà sư, mọi hành động lời nói của nó đều bị chú ý, chưa kể danh tiếng của nó lại được biết đến rộng khắp.

Bạch Thuần thở dài một cái, dường như đang hối tiếc điều gì

- Lại một đôi uyên ương bị chia cắt. Thật đáng tiếc!

Tôi lấy hết can đảm lên tiếng:

- Lẽ nào bệ hạ...?

- Người duy nhất có thể giúp cô nương trên đời này chỉ có bản vương mà thôi.

Ông ta như vừa nhớ ra chuyện gì đó, liền cười đắc ý:

- Nhớ năm đó, nhờ có bản vương mà quốc sư có thể hoàn tục một cách suôn sẻ và kết nên một mối lương duyên tốt đẹp với muội muội cùa ta. Quốc sư không những được người dân Khâu Từ chào đón mà bọn chúng còn rất kính trọng ông ta.

Tôi vẫn cúi đầu im lặng, chìm sâu vào suy nghĩ. Ông ta nói không sai! Nếu tôi muốn ở bên cạnh Rajiva một cách đường hoàng, Bạch Thuần thật sự là một chỗ dựa rất tốt. Thế nhưng...Aksayamati rất thích Rajiva, chắc chắn cô ấy đã cầu xin Bạch Chấn rất nhiều lần. Vậy thì tại sao Bạch Chấn lại không giúp con gái mình mà lại đi giúp một kẻ bên ngoài như tôi?

Trong 10 năm qua, Bạch Thuần đã rất cố gắng nâng cao danh tiếng của Rajiva ở Tây Vực nhằm lợi dụng chàng. Với tình hình hiện tại, Rajiva rất nhanh sẽ trở thành đệ nhất Phật tử ở Tây Vực. Mặc dù Rajiva vẫn luôn từ chối lời đề nghị của Bạch Thuần, nhưng về phía ông ấy, danh tiếng, sự tín nhiệm của Rajiva càng cao thì việc mở rộng lãnh thổ của Khâu Từ ngày càng dễ dàng. Nếu như chàng trở thành con rể của ông ta, điều này lại không hề có lợi cho ông ấy. Vì vậy, Bạch Thuần không bao giờ đồng ý với Aksayamati.

Nhưng nếu vậy thì tại sao ông ta lại đồng ý tác thành cho tôi và Rajiva? Trừ khi việc hoàn tục của Rajiva sẽ đem đến nhiều lợi ích hơn, và những lợi ích này, không nằm trên người chàng, mà là từ về phía tôi.

Tôi chậm rãi ngồi thẳng người lên rồi nhìn về phía Bạch Thuần:

- Bệ hạ muốn tôi làm gì?

Lúc này tôi không thể giả ngốc được nữa, nếu không ông ta sẽ không nói rõ mục đích thật sự của bản thân.

- Đột nhập vào cung điện Thiện Thiện (Shanshan), sử dụng pháp khí để khống chế quốc vương bọn chúng

- Bệ hạ đã đề cao bản lĩnh của tôi quá rồi. Pháp khí vốn dĩ chỉ có thể làm cho đối phương hôn mê một ngày một đêm, chứ không thể giết người.

- Cô nương không cần lo lắng! Chỉ cần cô nói rằng, quốc vương Thiện Thiện vô đức, nên nay bị trời trừng phạt. Chỉ cần như vậy sẽ gây ra sự hoảng loạn trong cung. Một khi cô nương khống chế được tình hình bên trong, quân đội Khâu Từ sẽ cùng cô nội ứng ngoại hợp, kiểm soát mọi thứ bên ngoài. Chúng ta sẽ cùng nhau đánh chiếm Thiện Thiện mà không cần tốn một binh một tốt nào cả.

Hóa ra là như vậy, chỉ e rằng đây mới chỉ là bước đầu tiên trong tham vọng của ông ta. Tôi mệt rồi. Tôi giả vờ như không hiểu:

- Thiện Thiện chẳng qua chỉ là một tiểu quốc, bệ hạ cần gì phải tốn nhiều công sức lên kế hoạch như vậy

- Bản vương từ lâu đã không vừa mắt Thiện Thiện, vừa kịp lúc lại phù hợp để thử kế hoạch này.

Bạch Thuần dừng lại một chút, nở một nụ cười đầy ý nghĩa

- Sau đó, bản vương chỉ cần thực hiện y như vậy đối với các nơi khác như Yên Kỳ, Sache, Jushi...sẽ lần lượt quy hàng Khâu Từ ta. Chỉ cần có cô nương giúp sức, bản vương sẽ trở thành bá vương thống trị Tây Vực!

Xem ra trong mắt Bạch Thuần, giá trị của tôi cao hơn so với chàng. Chỉ cần đổi một mình Rajiva, thì lấy được lòng biết ơn của tôi và ông ấy nghĩ rằng tôi sẽ giúp ông ta bằng hết sức mình. Cuộc giao dịch này quả thật có lời chứ không lỗ.

Tôi vui mừng quỳ xuống tạ ân:

- Bệ hạ đồng ý tác thành cho tôi và Rajiva, Ngải Tình vô cùng cảm kích.

Nhưng sau đó, tôi liền thay đổi vẻ mặt buồn bã:

- Nhưng tôi không dám lừa dối bệ hạ, pháp khí của tôi đã bị thất lạc vào 10 năm trước, mà pháp khí này chỉ có duy nhất một cái mà thôi. Nay pháp khí đã không còn nữa, xin bệ hạ tha lỗi cho Ngải Tình lực bất tòng tâm.

Bạch Thuần cười lớn:

- Việc này có gì là khó?

Sau đó, ông ta ra lệnh cho Côn Sa đi đến phòng cất giữ báu vật để lấy pháp khí. Chẳng lâu sau đó, Côn Sa quay lại đưa cho ông ta một chiếc hộp gấm. Bạch Thuần mở hộp gấm ra, bên trong liền xuất hiện một vật là khẩu súng gây mê của tôi.

- Pháp khí này ta đã cất giữ suốt 10 năm nay, chỉ mong có ngày có thể tận tay trả lại cho cô.

Tôi vừa giơ tay muốn cầm lấy khẩu súng gây mê, thì Bạch Chấn đã nhanh tay đóng lại hộp gấm:

- Bản vương sẽ phái mười cao thủ đi cùng cô lẻn vào vương cung Thiện Thiện, 10 ngày sau sẽ lên đường. Đến lúc đó, bản vương sẽ đích thân trả lại pháp khi cho cô nương.

Tôi khẽ cười trong lòng

- Xin cho tôi được phép hỏi bệ hạ là có phải trong 10 năm qua, ngài đã triệu kiến rất nhiều cao nhân vào cung để nghiên cứu pháp khí đúng không?

Bạch Thuần xấu hổ không đáp.

- Bệ hạ có biết, trên đời này không ai có thể làm ra cái thứ hai được. Cái khó nhất không phải là phần thân của nó mà chính là phần bên trong pháp khí, tức là thứ khiến cho đối thủ lập tức ngất đi.

Bạch Thuần cười lạnh:

- Cái đó có gì là khó? Ngự y trong triều đều có bản lĩnh này.

- Nhưng làm cách nào để bỏ đan dược vào trong pháp bảo? Nếu dễ dàng như vậy, hà cớ gì trong suốt 10 năm qua, bệ hạ vẫn chưa nghĩ ra.

Bạch Thuần ức nghẹn không nói nên lời

- Đây là một thủ thuật đòi hỏi rất nhiều sự khéo léo, và phải mất nhiều ngày để lấp đầy pháp khí. Nếu như bệ hạ muốn tôi xuất phát trong 10 ngày tới, ngài cần phải đưa lại pháp khí cho tôi ngay bây giờ để tôi có thể lập tức bắt tay vào chế tạo đan dược.

Thấy ông ta vẫn còn do dự, tôi nói thêm:

- Bệ hạ, tôi chỉ là một nữ nhân bình thường, không cầu danh lợi và quyền thế, chỉ mong được ở bên người mình yêu mãi mãi mà thôi. Trên đời này, người có thể bảo vệ tôi và Rajiva chỉ có mình ngài mà thôi, Ngải Tình nguyện hết lòng báo đáp bệ hạ!

Những lời tôi đã nói thật sự đã động lòng Bạch Thuần, cuối cùng ông ta cũng gật đầu đồng ý:

- Được, cô có thể lấy lại nó. Nhưng ta có một yêu cầu, hãy cho Côn Sa cùng cô chế tạo đạn dược.

Thật là một lão già quỷ quyệt! Tôi do dự rồi bất đắc dĩ trả lời:

- Bệ hạ, đây là bí thuật độc nhất vô nhị của tôi, không thể cho người ngoài biết được. Ngải Tình không phải không tin ngài sẽ không giữ lời hứa, cũng như là người thích chuyện thị phi. Nhưng lỡ như...

Ánh mắt sắc bén của Bạch Thuần quét qua tôi:

- Sao? Ngươi không tin bản vương sao?

Tôi thẳng thắn đáp trả ánh nhìn ông ấy:

- Tôi có ích với bệ hạ thì bệ hạ mới giúp tôi và Rajiva. Chuyện quan trọng nhất là lấy thứ ngài muốn.

Nếu tôi dễ dàng đáp ứng mọi thứ, ông ấy sẽ lập tức nghi ngờ. Chỉ bằng cứ khó dễ một chút thì ông ta mới có thể thực sự an tâm về tôi. Bạch Thuần nhìn tôi chằm chằm, một lúc sau, trên môi xuất hiện một nụ cười nhàn nhạt. Ông ta mở hộp gấm ra và bảo:

- Ngải Tình cô nương quả nhiên là người hiểu chuyện.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com