Bat Giu Trai Tim
"Sao lại là cậu nữa?" Kwak Ji Chang xoa xoa trán, hình như đây đã là lần thứ 3 trong tuần anh thấy gương mặt của Kim Ky Myung. "Tôi có muốn đâu, tại mấy tên đó gây chuyện trước mà. Chú nhìn xem, bọn chúng đánh tôi ra nông nỗi này mà còn không nghiêm trọng à?" Cậu chỉ vào cái vết bầm mờ mờ trên trán, mạnh miệng tố cáo. "Cậu học sinh, tôi rất thông cảm cho tâm lí người bị hại của cậu, nhưng..." Kwak Ji Chang cố nhìn vào vết thương sắp lành trên trán Kim Ky Myung "... là một Alpha trội, vết thương này thật sự không thể cấu thành tội cố ý gây thương tích, cậu có thể chủ động đè ép bằng pheromone mà không cần dùng tới bạo lực để đáp trả." "Thêm nữa, học sinh Kim Ky Myung, tôi mong cậu nói với gia đình chuẩn bị miếng dán ức chế cho mình, tuy mấy vụ gây rối giữa các cậu không phải do cậu bắt đầu nhưng.... Pheromone của cậu thật sự có chút đặc biệt, đối với các Alpha, đó như là sự khiêu khích nên họ mới có hành động quá khích như vậy." "Chú là cảnh sát, không được có hành vi phân biệt đối xử." Kim Ky Myung khó hiểu, kim chi củ cải thơm vậy sao ai cũng kêu cậu dán miếng ức chế mùi. Vì không muốn dùng đến thứ đó, cậu còn chủ động xin chuyển từ lớp Alpha qua lớp Beta thế mà mấy tên vớ vẩn trong lớp cũ vẫn không bỏ qua. Nói gì mà chỉ cần cậu đi ngang là đã xúc phạm khứu giác của tụi nó. "Mà sao Kim Gi Tae lâu thế nhỉ?" Kim Ky Myung thầm nghĩ. Trừ lần đầu bị bắt là do sơ suất, còn lại mấy lần sau là cậu bị hắn ép tới đồn để hắn đi đón, để hắn đóng giả làm một người anh tận tình vì em trai bé nhỏ. Kim Ky Myung lờ mờ hiểu ra hình như ông anh cậu chấm ai trong cái đồn này rồi. Quét mắt nhìn xung quanh, mấy chị cảnh sát trong này cũng xinh vl, không biết ai sẽ làm chị dâu cậu. "Mà khoan, nếu ổng muốn cua gái thì chủ động thả thính rồi xin số hẹn người ta đi chơi đi, mắc gì bắt cậu lên đồn. Yêu vào IQ giảm hả ta?" Suy nghĩ của Kim Ky Myung bắt đầu lại bay xa, không chú ý người cậu chê IQ giảm đã đứng lù lù sau lưng từ bao giờ. "Thằng em tôi khiến chú vất vả nhiều rồi. Thật phiền chú quá, chú Ji Chang." "Cậu không cần khách sáo, công việc của tôi thôi. Nhưng tôi mong gia đình quan tâm đến em ấy nhiều hơn. Việc bị ghi vi phạm quá nhiều sẽ ảnh hưởng đến tương lai của em ấy, dù có là Alpha trội thì cũng không ngoại lệ." Kwak Ji Chang là thật lòng quan tâm, vì trong thâm tâm anh cũng có chút đồng cảm với Kim Ky Myung. Pheromone là ngẫu nhiên, bản thân anh cũng vì pheromone đặc biệt mà gặp rất nhiều khó khăn và trắc trở, nên anh không muốn cậu trở thành một người bạo lực vì điều này. "Vâng, tôi sẽ để ý em ấy nhiều hơn. À, chú có thể cho tôi phương thức liên lạc được không? Tôi thật sự rất muốn kết thân với chú." Kim Gi Tae bắt đầu chủ động làm thân, thông tin của Kwak Ji Chang hắn cũng đã nắm rõ phần nào. Thật may là anh còn độc thân, nếu không, xử lý cũng phiền phức lắm. Nhìn ánh mắt Kim Gi Tae nhìn anh, Kwak Ji Chang cứ thấy quái quái, là anh nhạy cảm hay ánh mắt đó thật sự giống ánh mắt của dã thú khi nhìn thấy con mồi. Nó làm anh hơi lo lắng nên đành tìm cách từ chối. Vội vàng lập biên bản cho Kim Ky Myung rồi đuổi khéo hai người về. "Ông chú đó là chị dâu tương lai của tôi hả?" Kim Ky Myung đẩy bàn tay gớm ghiếc giả vờ thân mật đang khoác lên vai cậu ra, nói. Kim Gi Tae cũng không giận, trái lại còn nở một nụ cười tán thưởng: "Lâu lâu mới thấy mày có mắt nhìn đấy. Nhưng chú ấy cảnh giác quá, đành làm phiền thằng em này vài lần nữa nhé." "Vậy còn chuyện anh hứa giúp tôi xin ra ở riêng, anh làm tới đâu rồi." "Tao sẽ cho người dọn đồ của mày đi, muốn ở đâu thì ở. Nhưng mẹ có vài điều kiện nho nhỏ, tao nghĩ mày làm được." "Hửng?" "Một là Kwon Ji Tae sẽ dọn ra ở chung với mày, hai là mỗi tuần phải về ăn cơm với bà một lần. Đơn giản vậy thôi." "Đồng ý. Mà ông già không nói gì sao?" Kim Ky Myung thắc mắc, thật ra cậu muốn dọn ra ở riêng lâu rồi, nhưng lần nào cũng bị Kim Gap Ryong phản đối kịch liệt. Lần này sao lại để cậu dọn đi dễ dàng như vậy chứ. "Điều kiện là tao sẽ đi coi mắt người mà ổng chọn." Kim Gi Tae trả lời dửng dưng, như chuyện đó chỉ đơn giản như gặp mặt ăn bữa cơm. "Đậu, anh tính bắt cá hai tay hả? Vậy thì tôi không giúp anh nữa đâu. Đúng là con trai của ổng, lăng nhăng." "Bốp" đầu Kim Ky Myung xém nữa là cắm xuống đất. Cậu loạng choạng vài bước mới căm tức quay lại nhìn Kim Gi Tae. "Bộ tôi nói gì sai sao? Chú cảnh sát tốt thế, tôi không để anh bắt nạt người ta đâu." "Nói như ổng có mình tao là con? Tao chỉ đồng ý đi xem mắt thôi. Muốn tao cưới, để xem đối phương còn sống không đã." Nói rồi, Kim Gi Tae rút cái tẩu thuốc ra, châm một điếu, hít một hơi rồi cười giễu cợt. "Chả biết con cái nhà ai xui xẻo thế, bị ông già nhắm trúng. Nhưng anh cũng đừng có quá đáng đấy. Bên kia cũng là người bị hại mà." Kim Ky Myung nhỏ giọng, cậu biết thủ đoạn của ông anh mình, mong bên kia biết ý mà rút lui, đừng để ổng ra tay. "Hừ, cần mày lo. Mà mày tính dọn đi đâu?" "Cần anh lo." "Bộp" lần này thì đầu Kim Ky Myung cắm xuống đất thật. Kim Gi Tae cũng chả thèm ngoáy đầu lại, rít điếu thuốc, suy nghĩ làm sao để tóm con rắn đa nghi kia về nhà để mà vui vẻ. Phố mua sắm Big Deal "Anh Sin Woo, tụi em đến rồi đây. Mấy đứa, chào đại ca đi." Kim Ky Myung dẫn mấy đàn em thân thiết của hắn đến trước mặt Han Sin Woo. "Cậu nhóc hơi đô con này là em trai em Kwon Ji Tae,người tóc thắt bím là Lee Kun Woo, Yoon Kyung Heon thì đi giầy thể thao đỏ, người ốm ốm râu ria lỉa chỉa là Ra In Man với thành viên nữ duy nhất của nhóm Im Ru Ah. Đáng ra còn một người nữa nhưng cậu ấy bận nên hôm nay không tới được. Mọi người đều là bạn chúng lớp Beta với em." "CHÀO ANH" "Chào mừng, chào mừng mấy đứa. Mấy đứa ăn gì chưa, nhà hàng trung hoa của bọn anh dạo này hơi ế ẩm." Khi mọi người đang chuẩn bị cùng Han Sin Woo đi vào phố mua bán thì Kim Ky Myung thấy một bóng dáng quen thuộc đằng xa xa. Cậu mừng rỡ như chó thấy xương, vội vã xoay người chạy tới trước mặt người đó. "Seo Seong Eun, tao biết mày sẽ tới mà. Mày đúng là bạn thân của tao." Mày Seo Seong Eun nhăn lại, cố không dùng tay bịt mũi, thằng chó này vẫn kiên quyết hành hạ người khác bằng cái mùi kim chi củ cải không giống ai đó. Mẹ kiếp tại sao cậu không phải là Beta chứ, mà tại sao cậu lại đến đây để chịu tội, đúng là điên mà. "Đi thôi, anh Sin Woo và mọi người đang chuẩn bị đi ăn. Mày cũng chưa ăn gì phải không?" Nói rồi, Kim Ky Myung nắm lấy tay Seo Seong Eun kéo đi một cách tự nhiên như thể đó là việc cậu hay làm. Han Sin Woo đăm chiêu nhìn Kim Ky Myung, lúc cậu bạn đẹp trai kia tới, sự vui mừng của Kim Ky Myung không gì có thể che dấu được. Hai đứa này, chắc chắn có một chân. "Chào, em chắc là Seo Seong Eun. Thằng Ky Myung hay kể về em lắm. Chào mừng em đến Big Deal." Seo Seong Eun gạt tay Kim Ky Myung ra, nhìn vào Han Sin Woo nói: "Tôi không tới để gia nhập cái gì gì đó. Chỉ là nghe người ta nói khen mấy nhà hàng ở con phố này, nếu ngon thì tôi tới ăn thôi." "Đồ ăn ở đây á? Đều là hàng đặt sẵn đấy nhóc à." Han Sin Woo liếc nhìn Kim Ky Myung bồn chồn đứng kế bên, cảm khái tuổi trẻ thật tốt "tôi nói có đúng không, Ky Myung ?" "Đúng, đúng, đúng. Seong Eun, cậu tham gia chung với bọn tôi đi. Đảm bảo không làm cậu thất vọng đâu." "Hừ" Seo Seong Eun nhắn nhó nhưng cũng không phản đối, cậu đã đồng ý với một người, đành phải canh chừng con chó ngốc này, phiền phức thật. Còn về phía Kwak Ji Chang, sau một ngày mệt mỏi, anh chỉ muốn thưởng thức một ly rượu rồi về nhà nghỉ ngơi. Cuộc sống của một ông chú độc thân chỉ đơn giản như thế. Bước vào quán rượu mới mở gần chỗ làm, với kinh nghiệm nhiều năm làm cảnh sát, anh cảm nhận được không khí xung quanh chợt là lạ từ lúc anh đi vào. Tất cả phục vụ trong quán đều như robot bị ngắt điện, ngưng lại công việc trên tay. Vài người lớn mật còn len lén liếc nhìn anh, rồi nhỏ giọng nói gì đó với nhau. Giác quan thứ 6 mách bảo Kwak Ji Chang rằng, người họ đang nói tới chính là anh. Kwak Ji Chang theo bản năng sờ nhẹ vào cây súng trên eo, bình tĩnh theo dõi tình hình. Ra khỏi cục anh đã thay một bộ vest nâu đơn giản, nên chắc chắn không phải vì họ biết anh là cảnh sát mà đề phòng, anh chỉ có thể giả vờ lơ đễnh quay người tính rời đi. "Cạch" một phục vụ khép lại cánh cửa khi anh quay đầu. "Quý khách cần giúp gì không ạ." Tên phục vụ nở một nụ cười thân thiện, đôi mắt hắn híp lại, giả lả, nhìn kỹ có thể thấy bàn tay trên cửa có vết chai nơi ngón cái và vết hằn dài mờ mờ ngay lòng bàn tay, là một kẻ có thói quen dùng dao. Đây cũng không phải người phục vụ bình thường. "Không, tôi nhận ra mình quên mang tiền nên tính rời đi thôi. Xin lỗi cậu, mong cậu nhường đường." Kwak Ji Chang không muốn giao chiến trong tình trạng bất lợi nên tìm cách rời đi. "Quý khách yên tâm, anh là vị khách thứ 100 của quán hôm nay, sẽ được miễn phí tất cả. Quý khách cứ yên tâm hưởng thụ , không cần trả tiền đâu ạ." Nhìn tên phục vụ liếng thoáng nhưng không hề có ý định lui lại để anh đi. Sự bất an trong lòng Kwak Ji Chang càng lớn, anh nhìn lướt qua một lược, trừ 2,3 nhóm khách có lẽ không biết gì, còn lại cũng phải tầm mười mấy, hai mươi người đang nhìn chằm chằm vào anh. Kwak Ji Chang thủ thế, chuẩn bị xoay người cho tên phục vụ một cú rồi rút lui.... "Chú, ngọn gió nào đưa chú đến quán rượu nhỏ của tôi. Nào, nào, phục vụ đâu? Mang rượu lên đây để tôi tiếp khách quý nào." Kwak Ji Chang ngừng lại, người cắt ngang hành động của anh không ai khác là Kim Gi Tae. Chẳng biết hắn ở đây từ lúc nào, nhưng sự xuất hiện của hắn càng làm Kwak Ji Chang chắc chắn rằng Kim Gi Tae không phải người đơn giản. Vì chỉ vài giây, nhưng những ánh mắt sắc bén nhắm vào anh chỉ vừa thấy bóng dáng hắn đã vội cụp xuống, lo sợ. "Xin lỗi, chắc hẹn cậu lần sau. Hôm nay tôi có việc đột xuất, tôi đi trước." Khi Kim Gi Tae mở lời, một mùi hương nhè nhẹ nhưng lại mang theo chút dụ hoặc vởn quanh người Kwak Ji Chang. Nó dịu nhẹ, ngọt ngào, mê hoặc khiến anh suýt nữa buông lỏng, chấp nhận đề nghị của hắn. Đây là dấu hiệu không tốt chút nào, Kwak Ji Chang đình thần lại, vội từ chối. Kim Gi Tae thật sự rất nguy hiểm, Kwak Ji Chang lại một lần nữa chắc chắn điều đó. Kim Gi Tae nghe thấy Kwak Ji Chang từ chối thì liếc nhìn về phía sau một cái, tên phục vụ ban nãy rùng mình rồi vội mở cửa để Kwak Ji Chang đi. Sau khi bóng Kwak Ji Chang khuất xa, nụ cười Trên mặt Kim Gi Tea chợt tắt, nhẹ giọng hỏi: "Tụi bây làm cái trò gì đấy?" Tất cả nhân viên trong quán lập tức quỳ sụp xuống. Mấy vị khách cũng đang ngạc nhiên không hiểu chuyện gì thì có một người ăn mặc lịch lãm, hình như là quản lý, lịch sự nói chuyện với họ: "Xin lỗi, quán cần sửa chữa đột xuất. Bữa ăn hôm nay miễn phí, xin các vị rời đi ạ, xin cảm ơn." Khi vị khách cuối cùng bước ra khỏi quán, Kim Gi Tae mới liếc nhìn tên đó. "Raven, cậu nói xem. Chuyện vừa nãy là sao?" Người đàn ông tên Raven có mái tóc màu nâu hạt dẻ, làn da trắng với đôi mắt nâu thẫm chứng tỏ anh không phải người Châu Á. Hắn đẩy đẩy cặp kính, cung kính đáp: "Sếp, mọi người chỉ là hơi kích động nên mới có hành vi lỗ mãn như vậy. Xin anh thứ lỗi." "Kích động?" "Vâng, vì để tránh tụi đàn em vô tình làm tổn thương người trong lòng của sếp, dù sao anh ấy cũng là cảnh sát, nên tôi đã gửi hình anh ấy đến tất cả chi nhánh và cơ sở dưới sự quản lý của sếp. Nên khi người thật xuất hiện, tụi nó... khụ khụ... có hơi quá khích." Ai mà nghĩ người trong lòng sếp lại cảnh giác cao độ như thế, mọi người chỉ nhìn nhiều một chút mà anh ta đã nhận ra rồi. Thật thất trách mà. "Thật ra cũng không trách mọi người quá kích động được. Tụi em theo sếp cũng gần 8 năm, đây là lần đầu sếp theo đuổi ai đó. Nên khi nhìn thấy người thật ai cũng muốn phục vụ anh ấy thật tốt..." Raven ngừng một chút, nhìn lại tụi đàn em đang cố tỏ ra hối lỗi, đáng yêu nhỏ bé trên thân thể cao to vạm vỡ, mặt vài thằng còn có mấy vết sẹo lớn nhỏ khác nhau "...nhưng chắc nhìn tụi nó "hiền lành" quá nên mới làm đối phương hiểu lầm." Kim Gi Tae cũng không phải người ngang ngược, nếu chỉ vì đàn em nhìn chằm chằm vào "chị dâu" tương lai mà trách phạt họ thì hắn cũng quá vô lý. Nhưng xem ra, sự tiếp đón quá nồng nhiệt này lại làm chú ấy phản cảm, còn làm người ta đề cao cảnh giác hơn. Kim Gi Tae u phiền, hắn dù sao cũng là một Enigma, sao Kwak Ji Chang lại không để ý đến hắn chứ. Hay là hắn không đủ hấp dẫn, Kim Gi Tae xoa xoa tẩu thuốc trên tay, hoặc là cứ đánh ngất rồi đem về đánh dấu, biến Kwak Ji Chang thành người của hắn, làm đến khi anh có thai... Như vậy, Kwak Ji Chang sẽ mãi mãi thuộc về hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com