TruyenHHH.com

Bao Thu Ky

Chương 63: Máu hoà lẫn nước mắt

Thanh Nghi đã thử dùng mê dược, nhưng thu lại chỉ có một tràng cười ghê rợn của nữ quỷ. Thứ này đã vượt quá giới hạn của loài người, chẳng có dược liệu gì tác động đến được. Điều đó càng chứng tỏ tác dụng thần kỳ của Ma Dẫn thạch, có thể hoá giải mọi loại độc trên đời.

-       Chúng ta phải lấy tim của ả mang về thật sao? - Trọng Khanh nói ra một câu nhụt chí. - Biểu muội à, không thể tiếp tay tạo ra một con quỷ băng nữa.

-       Đây là kẻ sa ngã, một dạng tẩu băng nhập quỷ đã được Vĩnh Cửu thần răn đe. Tâm bất tịnh, tham muốn sức mạnh, cường bạo phá vỡ giới hạn con người sẽ tiến nhập ma đạo, vạn kiếp bất phục. - Nàng bình tĩnh trả lời. - Với trái tim cứng rắn như Quân Lâm, có thể dễ dàng vượt qua thử thách này.

-       Muội đừng đề cao tiểu sư thúc như vậy. Người đó chỉ là một thiếu niên mười lăm tuổi. - Trọng Khanh thở dài.

-       Không phải đề cao, mà là tuyệt đối tin tưởng. - Thanh Nghi nói ra một cách tự hào.

Bỗng nàng nhìn thấy đại sư huynh ở bên cạnh dợm bước tới trước. Thanh Nghi lập tức nắm tay Hiên Vũ kéo lại, như thể trước mặt hắn là vực sâu vạn trượng.

-       Huynh làm gì vậy? - Trái tim nàng đập mạnh từng hồi sợ hãi.

-       Lấy viên đá về. - Hiên Vũ nói một cách thản nhiên. - Đó chẳng phải mục đích chúng ta đến đây sao?

-       Đúng là như vậy, nhưng chưa tìm ra đối sách nào mà. - Nàng bối rối trả lời.

-       Cứ xông tới mà lấy thôi!

-       Nhưng kia là nữ nhân, huynh không sợ sao?

-       Thứ này cả dung mạo lẫn ý thức đều chẳng còn là con người nữa. Ta có gì phải sợ một khối băng.

Thanh Nghi không hiểu sao đến lúc này lại tỏ ra chần chừ nhát gan. Nàng luôn muốn lợi dụng đại sư huynh, dùng bản thân bắt hắn giúp hết chuyện này đến chuyện nọ. Nhưng khi thật sự đối đầu với hiểm nguy, nàng lại không muốn Hiên Vũ lao vào đó. Dù kẻ được lợi là nàng và Quân Lâm; Thanh Nghi cũng không cam lòng bỏ tay ra.

Hiên Vũ gỡ từng ngón tay nàng ra khỏi cái nắm kiên định kia. Hắn vỗ vai Thanh Nghi an ủi, sau đó nở nụ cười tươi rói.

-       Nên nhớ, ta làm việc này không phải vì tiểu sư thúc.

Hắn quay đi, kiếm nâng cao, hét lên một tiếng oai hùng khi lâm trận. Băng yêu cũng gào lên kích động khi có kẻ muốn giao nộp mạng cho mình. Đã là quỷ, thân thể băng tinh cứng như sắc thép, sức mạnh tựa ngàn cân. Chỉ với hai bàn tay không, ả cũng có thể đối đầu cùng thiên binh vạn mã. Băng yêu đã nhanh, Hiên Vũ còn muốn dùng sức mạnh nhanh hơn vậy. Chín năm ở Tinh Quang, không phải tự nhiên mà hắn được lên đến chức đại sư huynh.

Cùng là người dùng kiếm, Thanh Nghi dễ dàng nhận rõ thực lực của Hiên Vũ. Nếu không có Quân Lâm, người này xứng đáng được xưng tụng là thiên tài. Kiếm pháp linh hoạt, đủ nhanh, chuẩn. Mỗi chiêu xuất ra đều thoải mái ung dung, không thừa cũng không thiếu lực khi phát công. Mũi kiếm như trường thương, lưỡi kiếm tựa đại đao. Tuy vũ khí mỏng nhẹ, nhưng uy lực tuyệt đối không thua trọng khí của binh gia.

Hắn như cơn mưa dịu dàng đủ sức sói mòn mặt đất. Hình ảnh Hiên Vũ lúc nào khoan thai tự tại, đâu ai biết từ lúc nào lại in dấu đậm sâu trong lòng mọi người. Con người Hiên Vũ cũng như võ công của hắn, thoạt nhìn đơn giản, nhưng chứa đựng biết bao nhiêu điều thâm sâu ảo dịêu. Có khi hắn rất thật thà, lúc âm mưu thủ đoạn lừa người ta. Thanh Nghi vừa mới nghĩ mình hiểu rõ con người này, hắn lại làm nàng hoài nghi liệu bản thân có biết rõ Nam Cung Hiên Vũ không. Thật ra mưa có hình dạng thế nào?

“Ta làm việc này không phải vì tiểu sư thúc, mà là vì nàng.”

Vậy trước đó kẻ nào đã thánh thiện tuyên bố dù Thanh Nghi có chọn ai, đại sư huynh cũng ủng hộ không điều kiện. Ai đã kéo nàng về, giao vào tay tình địch, dù ruột nát gan bầm. Ai biết rõ mình có khả năng chiếm được nàng, vẫn một lòng giúp Quân Lâm giải độc. Hiên Vũ đã trở thành anh hùng đáng kính trong lòng nàng, nhưng phút cuối cùng hắn vẫn muốn làm một tên tiểu nhân.

Cảm giác trong lòng có thứ gì đó lung lay, xao động. Lời Hiên Vũ chưa nói hết, Thanh Nghi đã đoán được phần sau. Dù kết quả thành công hay thất bại, nàng vĩnh viễn nợ đại sư huynh ơn nghĩa này. Hắn lui một bước, nhưng lại tiếp tục xông tới năm sáu bước. Trong trận chiến với băng yêu, trái tim Thanh Nghi đã hoàn toàn ngã về phía đại sư huynh.

Khi bàn tay băng yêu sượt qua, để lại trên vai hắn một vệt máu đỏ, ruột gan nàng như thắt lại. Khi Hiên Vũ lật ngược thế cờ, nàng chỉ muốn reo hò cổ vũ. Lúc băng yêu phản công, nàng ước gì mình có thể một gươm đâm chết ả ta. Bàn tay nàng nắm chặt, hận không thể băm vằm nữ quỷ ra thành vạn đoạn. Khi máu đỏ của hắn rơi xuống nền tuyết trắng cũng là lúc nước mắt nàng lăn dài trên má.

“Đại sư huynh chết tiệt, chiêu khổ nhục kế này xưa rồi, ta nhất định không yêu huynh đâu.”

Trọng Khanh nôn nóng muốn xông vào giúp, nhưng bị Thanh Nghi cản lại. Y bực vội vùng ra khỏi tay nàng.

-       Muội muốn Nam Cung sư huynh xảy ra chuyện sao? - Trọng Khanh giận dữ hét lên.

-       Với trình độ của biểu ca, xông vào chỉ cản chân người khác. - Nàng đang rối đến điên lên, không còn biết nể mặt bất cứ ai. - Ở đây chờ đi, đại sư huynh nhất định không sao.

-       Rõ ràng huynh ấy đang rơi vào thế hạ phong. - Trọng Khanh cãi lại.

-       Muội tin huynh ấy. Nếu Hiên Vũ xảy ra chuyện, biểu ca cứ lấy mạng muội.

Trọng Khanh tức tối xì một tiếng, nhưng vẫn quyết định không tham chiến. Nàng có biết bộ dạng mắt mũi tèm lem của mình mà nói mấy lời đại khí như vậy rất không thích hợp? Trong căn hầm bí mật chỉ còn nghe tiếng dây xích loảng xoảng, tiếng vũ khí va chạm vào băng đá. Nữ quỷ gào lên những âm thanh như thú vật, hàm răng nhe ra tựa sói dữ đang vồ mồi.

Trong chớp mắt, bàn tay như dao của ả tóm được cổ Hiên Vũ. Thanh Nghi không hề chần chừ tuốt kiếm của Trọng Khanh xông lên. Lúc nôn nóng nhất, nàng hành động còn nhanh hơn ý nghĩ. Thanh Nghi có thể khuyên người khác nhận rõ tình hình, nhưng chính bản thân mình không thể bình tĩnh được. Với một tiếng thét mãnh liệt như nữ thần báo tử, Thanh Nghi vung kiếm chém xuống. Lưỡi kiếm chạm vào cánh tay băng yêu, dính chặt vào đó không thể lấy ra.

Ả quay đầu nhìn Thanh Nghi với khuôn mặt khiến người ta hãi hùng khiếp sợ. Băng yêu giơ tay hất nhẹ, cả thân người nàng bị đánh bật ra, văng vào vách đá rồi lăn xuống sàn. Thanh Nghi nghe như cả người vỡ tan, đầu óc ong ong, còn hai mắt thì hoa lên.

-       Trọng Khanh, muội ấy thế nào? - Nàng nghe giọng la sợ hãi của Hiên Vũ.

Thân thể nàng bồng bềnh như thể không còn kết nối với phần đầu nữa. Có ai đó nắm cổ áo của Thanh Nghi lôi đi trong vội vã. Một gương mặt ác quỷ dí sát đến gần, phà ra những hơi thở giác buốt. Băng yêu lại bị đánh lùi lại, ả rít lên nhưng âm thanh không cam tâm. Có chất lỏng gì đó nhỏ lỏng tỏng lên mặt nàng. Màu đỏ mỹ lệ nổi bật trong căn hầm chỉ toàn tuyết trắng. “Ai, là ai bị thương rồi?”

Một tiếng đứt phực, sau đó không gian rùng rùng chuyển động. Bụi đá bay lả tả khắp nơi, như một đám mây vừa mới bị thổi tung lên. Một người nào đó vác nàng trên vai, thân thể Thanh Nghi bị xốc lên theo từng bước chạy. Nàng cố ngẩng đầu lên, vui mừng vì nhìn thấy Hiên Vũ đang chạy theo phía sau.

“Vậy là chúng ta thoát rồi!” Đó là ý nghĩ cuối cùng của nàng trước khi ngất đi.

^_^

Thanh Nghi cảm thấy cơ thể lắc lư theo từng nhịp điệu nhàm chán. Nàng cố hé mở mắt, tìm hiểu việc gì vừa xảy ra lúc nãy. “Kết quả trận chiến ra sao, Hiên Vũ thế nào?” Thanh Nghi bật dậy, làm người đang cõng nàng mất thăng bằng té xuống. Cả hai huynh muội chật vật lăn tròn trên tuyết, đến một hồi sau mới dừng lại được. Trọng Khanh rên rỉ lên mấy tiếng bi thương.

-       Muội đã tỉnh rồi sao?

Cả hai người lồm cồm ngồi dậy, tìm thấy nhau giữa bãi tuyết trắng xoá ngút ngàn. Thanh Nghi ngó dáo dát, cố xác định thêm một bóng hình khác nữa. Nhưng chỉ có gió lạnh u u thổi, không ai đáp trả lại niềm mong mỏi của nàng.

-       Đại sư huynh đâu? Lúc nãy đã xảy ra việc gì? - Nàng hung hăng nắm lấy cổ áo Trọng Khanh.

-       Băng yêu đã bị Nam Cung sư huynh chém bay đầu, chúng ta cũng lấy được Ma Dẫn thạch rồi. - Y chìa một cánh tay trần ra, nơi viên đá máu đang bám chặt vào vết thương của Trọng Khanh. - Nó ngay lập tức tái mét khi rời khỏi băng yêu. Huynh sợ thứ này chết, đành phải để cho nó hút máu mình.

-       Hiên Vũ thế nào? - Nàng không còn kiên nhẫn nghe biểu ca kể lễ dài dòng.

-       Sau đó xác của nữ quỷ phát nổ. Chúng ta chật vật chạy thoát ra được, nhưng lại đánh động đến toàn thể người của băng cung. Nam Cung sư huynh đẩy ta ra trước, bản thân mình ở lại cản hậu. - Y bỗng đưa đôi mắt đau đớn nhìn về phía Băng cung phía xa xa. - Ý nguyện của huynh ấy, ta nhất định sẽ hoàn thành.

-       Không. - Thanh Nghi gào lên giận dữ.

Nàng buông Trọng Khanh ra, xăm xăm đi trở ngược về phía Băng cung. Y đuổi theo biểu muội, nắm tay nàng kéo lại.

-       Muội muốn gì? - Trọng Khanh hét lớn. - Huynh ấy đã liều mạng cho chúng ta chạy trốn, muội còn muốn phí phạm tâm sức của Hiên Vũ sao.

-       Muội nhất định phải mang huynh ấy về. Sống thấy người, chết thấy xác. - Thanh Nghi vùng tay ra. - Muội không hồ đồ, cũng không kích động. Bây giờ chỉ có muội mới vượt qua được bầy sói tuyết, đám cung nhân kia cũng không thể ngờ có người dám lập tức quay lại đâu.

-       Đừng liều mạng vô ích. - Trọng Khanh khuyên nhủ. - Muội đã có Ma Dẫn thạch, tiểu sư thúc được cứu rồi. Không phải muội đã chọn người này, dẫu sinh tử không màng, chỉ muốn ở bên cạnh Quân Lâm sao?

-       Trái tim muội không phải bằng đá. - Thanh Nghi bật khóc. - Nếu đi tiếp, cả đời này muội cũng không thể sống yên.

Thanh Nghi giơ tay lên, chùi đi thứ vẫn dính trên mặt mình nãy giờ. Máu hoà lẫn với nước mắt dính đầy trên găng tay trắng của nàng. Thanh Nghi quỳ sụp xuống, nắm lấy chân Trọng Khanh mà cầu khẩn.

-       Biểu ca, muội chỉ van xin huynh để mình đi lần này thôi. Không tìm được Hiên Vũ, muội có sống cũng bằng chết. - Nước mắt nàng thi nhau chảy xuống. - Muội nợ huynh ấy quá nhiều, cả đời này cũng không trả hết. Cùng Hiên Vũ xông vào Thiên Môn đạo, muội nhất định phải cùng huynh ấy trở ra.

-       Biểu muội, tội tình gì mà luôn thích đâm đầu vào vách đá. - Trọng Khanh đau buồn nâng Thanh Nghi dậy, ôm nàng vào lòng. - Lúc nào muội cũng có thể chọn con đường dễ dàng để đi.

-       Cầu xin huynh hãy đem huyết thạch về cho sự phụ. - Nàng tiếp tục nức nở trên vai biểu ca. - Nói với Quân Lâm, muội đã thay lòng đổi dạ rồi. Đời này kiếp này, Thanh Nghi muốn cùng Hiên Vũ lưu lạc thiên nhai.

-       Cả đường quay lại muội cũng muốn cắt đứt luôn sao?

-       Muội không thể để sư phụ day dứt sống tiếp vì cuộc đời mình được đổi bằng sinh mạng kẻ khác. Món nợ với Hiên Vũ cứ để một mình muội gánh lấy. Quân Lâm chẳng cần tự trách mình, muốn hận thì cứ hận muội bạc tình là được rồi.

-       Dụng tâm lao khổ. - Trọng Khanh thở dài. - Biểu muội, rốt cuộc trong lòng muội yêu kẻ nào?

-       Bây giờ muội đi tìm câu trả lời.

Nàng quyết liệt quay lưng đi, Trọng Khanh cũng không thể cản trở. So với biểu muội, y vẫn còn quá non nớt, chưa hiểu gì về ái tình sâu nặng. Cái chết chẳng là gì, phải cách xa người yêu mới là điều đáng sợ nhất. Nhìn thấy đối phương chịu bất hạnh mới là đau khổ nhất thế gian. Hiên Vũ đã hy sinh cả tính mạng để đổi lấy trái tim Thanh Nghi. Nàng lại vì sự bình an của Quân Lâm, mà không tiếc để y hận mình cả đời.

Ái tình quả là thứ độc dược chết người.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com