TruyenHHH.com

Bao Phong Chau Vu Dong Tam

15.

Cơm thì ăn rồi, đầu tàu cũng bái xong rồi, ngày hôm sau Châu Kha Vũ phân phó Vân tỷ đem lá trà đã chế biến cùng vàng ròng đến tặng, sau đó gọi một cuộc điện thoại cho Châu Dĩ Chinh.

"Lương Lạc Thăng và Thúy Đình ít nhiều có liên quan", Châu Dĩ Chinh nói trên điện thoại, "Con nói ép số xuống là làm rất đúng. Người dưới tay Tiểu Vân khoảng nửa năm trước cũng từng nói với ta, người nắm quyền Thúy Đình cùng các thuộc hạ thân cận đã mất tích, cả tổ chức như rồng mất đầu, nội bộ đấu đá rất ghê gớm." 

"Mấy việc đối ngoại trước đây là do một vị họ Phó trông nom, nhưng khi đám Lang Man biến mất thì rất nhiều nguồn hàng cũng mất theo, giờ vị trí ấy đã nhường lại cho một giao tế hoa (gái bán sắc) họ Văn."

Lang Man... Châu Dĩ Chính từng nói với hắn, đó là những kẻ dọn đường được Thúy Đình nuôi dưỡng, chỉ nghe lệnh của một người, không từ bất cứ thủ đoạn nào.

Còn về giao tế hoa họ Văn đó.

Trong đầu Châu Kha Vũ dường như có điều gì lóe lên, hắn nhớ tới đến chiếc váy màu vàng bắt mắt đó. Lương Lạc Thăng dặn việc cho cô ta với nụ cười giống như phật Di Lặc, nói cô ta là Tiểu Văn, thư ký mật của ông ta.

Có phải là trùng hợp không nhỉ? Người ở cơ quan đều ăn mặc phô trương như vậy à?

Hắn đột ngột bật dậy, đè thấp giọng nói với Châu Dĩ Chinh, "Cái người họ Văn này, có lẽ con cũng từng gặp qua rồi."

Châu Dĩ Chinh ở đầu dây bên kia im lặng một hồi, mãi sau mới nói với hắn: "Vậy thì con phải cẩn thận, vị giao tế hoa đó rất khó động vào. Cô ta mà xuất hiện thì số người liên quan không nhỏ đâu. Có thể cô ta đã biết con số của chúng ta từ lâu, đến chỉ để xem chúng ta có thành thật hay không thôi."

Châu Kha Vũ căng não ra nhớ lại những gì đã trải qua cùng với người phụ nữ đó, chợt nhớ ra cô ta từng mỉm cười chỉ về phía cái cây cứng cáp có quả trong sân, nói rằng đó là cây đại hiệp tản, quả không thể ăn được.

"Ông nội, đại hiệp tản có kết trái không ạ?"

Châu Kha Vũ không biết nhiều về thực vật, mà thực vật phương Nam lại càng đa dạng phong phú, các loài cùng một chi có thể có thiên hình vạn trạng. Hắn chỉ dựa vào bản năng, và bản năng nói cho hắn biết những thăng trầm lành dữ có thể ập đến.

Lưu Vũ vừa nhai kẹo cao su vừa ngồi trên ghế đẩu cao ngoài ban công rung chân. Nghe đến đây, cậu liền bỏ tai nghe xuống, lau chùi cẩn thận rồi giơ tay ném đi, vật nhỏ đó vẽ ra một đường vòng cung đẹp mắt và biến mất khỏi tầm mắt cậu.

"Em ấy thông minh ghê." Cậu tự nhủ, cúi đầu nhìn chân mình đang vắt vẻo tùy tiện, chụng vào rồi lại tách ra, "Không hổ là cậu em trai mà Tiểu Phong hết lòng bảo vệ. Hồi mình 18 tuổi không biết có thông minh thế này không nhỉ?"

"Nếu cứ tiếp tục thế này mà không chịu rời đi thì mình sẽ lộ đuôi mất." Cậu khổ não nhìn chằm chằm vào sàn nhà, thở dài, "Ôi, sao em ấy không thể làm một con chó ngốc mãi được nhỉ. Mình có thể nuôi em ấy, chỉ cần em ấy ngoan ngoãn là được rồi, cần gì phải có não người cơ chứ."

Trời chạng vạng, những tia hoàng hôn rực rỡ xuyên qua bóng cây chiếu xuống ban công, viền ánh vàng lên bóng dáng của Lưu Vũ. Làn da của cậu cực kỳ trắng, đến mức như tan vào trong thứ ánh sáng chói lọi ấy, chỉ để lại mái tóc đen và cái miệng nhếch lên như thân con cá đỏ.

Tắm trong nắng, phần da lộ ra ngoài nhanh chóng ấm lên, bàn chân lạnh ngắt cùng hai bắp chân trắng nõn như củ sen cũng nóng dần, ánh sáng vô tư đập vào ngực cậu.

Lưu Vũ lấy viên kẹo đã chảy nước từ trong túi ra, dường như cả trái tim đang dần tan ra trước mắt cậu, biến thành một vũng chất lỏng màu đen nhạt.

Anh hơi thích em rồi đấy, Châu Kha Vũ.

Thế nên mới trong lúc chưa kịp phân tích tình hình rõ ràng, chấp nhận nguy hiểm bị bại lộ mà cứu lấy em.

Trái tim đập một cách nặng nề, Lưu Vũ cắn môi vì cảm giác ngượng ngùng khó chịu đang kéo đến. Nó trào dâng trong lồng ngực và dạ dày, nghẹn đến cả cổ họng.

Đây có phải là sự cố mà Tiểu Chân đã nhắc nhở cậu ngay từ đầu không nhỉ?

Cậu chợt nhớ lại mấy tháng trước, Phó Tư Chân nửa đêm nửa hôm lo lắng vội vàng chạy đến nhà cậu, nói muốn cùng cậu tới Bắc Kinh, nơi có Châu gia sắp phải đối phó với Lương Lạc Thăng. Cho dù biết rằng đã có Lục Phong ở bên cạnh Châu Kha Vũ, cậu vẫn không thể yên tâm được.


16.

"Lúc cậu mới lên kế hoạch thì cảm thấy rất tốt, nhưng đến lúc thực sự thực hiện rồi thì sẽ có những sự cố bất ngờ xảy ra." Tiểu Chân đã nói với cậu như thế.

Cậu đã là chim trong lồng quá lâu, Thúy Đình là vương đình của cậu, cũng là nhà tù dát vàng. Cậu quá khao khát được hít thở không khí bên ngoài, muốn tự do làm bất cứ điều gì mình muốn.

Vì vậy ngay khi biết nhị ca tốt đang có lên kế hoạch loại bỏ mình, cậu thuận thế mà tạo ra một sự cố ngoài ý muốn, để cho bọn chúng tin rằng cậu đã chết dưới vách đá sâu, tan xương nát thịt, không tìm thấy xác.

Tiểu Chân cùng cậu gia nhập vào Nitelive, thay thế cho cậu nhóc đáng thương mà lão đầu Châu gia an bài từ trước, kiên nhẫn chờ đợi sự xuất hiện của tiểu thái tử nhà ông ta. Theo kế hoạch ban đầu Tiểu Chân còn chuẩn bị trước một người khác, muốn chuốc say xong thì thần không biết quỷ không hay mà tráo luôn thái tử.

Nhưng khoảnh khắc đầu tiên nhìn thấy Châu Kha Vũ, Lưu Vũ đã thay đổi quyết định.

Châu Kha Vũ, hắn có tất cả mọi thứ mà một kẻ từ nhỏ đã bị giam cầm trong cô đơn như Lưu Vũ luôn khao khát. Hắn có một mái nhà trọn vẹn, có vóc người và khuôn mặt mà Lưu Vũ ao ước, lại còn là một thiếu niên 18 tuổi tràn đầy sức sống.

Tuổi 18 của Lưu Vũ ngoảnh lại mà sợ. Cậu nhìn tuổi 18 hoa gấm rực rỡ của Châu Kha Vũ, thật muốn biết cuộc sống của con người luôn cầu được ước này là như thế nào. Cậu quá tò mò, sự tò mò ấy đẩy cậu tiến về phía trước từng bước một, đợi đến khi cậu kịp nhận ra thì đã đi quá xa rồi, thậm chí còn không hiểu sao mình lại đi được đến tận đây nữa.

Thế giới của Châu Kha Vũ nhìn thì có vẻ mâu thuẫn nhưng thực ra lại vô cùng bình dị đáng yêu. Hắn tin rằng bầu trời là màu xanh, mây là màu trắng, gia đình là lối thoát của hắn, là áo giáp và thanh bảo kiếm. Hắn đã chịu đựng rất nhiều để rèn luyện mình trở thành một chiến binh đến Lưu Vũ cũng phải tán thưởng, lần đầu tiên da kề cậu đã biết rồi.

Chỉ là một thân tài nghệ ấy cũng vô ích, ở nơi cá lớn nuốt cá bé này sớm muộn cũng bị nuốt sạch đến xương cũng chẳng còn. Có lẽ chính vì như thế mà lão già Châu gia dù biết thân phận của cậu trong sạch đáng ngờ nhưng vẫn ngầm chấp nhận để cậu ở lại bên cạnh Châu Kha Vũ.

Một người như cậu chỉ có thể dùng ngàn vạn nuông chiều để nuôi dưỡng, và Châu Kha Vũ có thể không chút phòng bị mà đối tốt với cậu. Hoặc là hắn vốn dĩ đã không cần phải đề phòng người khác, hắn có đủ tình yêu thương để phung phí, đâu giống như cậu chỉ có một muỗng nhỏ tình cảm đã phải lo trước lo sau.

Thứ mà loại người sinh ra ở nơi đất hoang như Lưu Vũ khó chống lại nhất chính là tình cảm tràn trề.

Lẽ nào cậu không cảm nhận được ư? Ánh mắt hắn càng ngày càng chăm chú vào cậu, những động chạm đơn thuần dịu dàng sau khi làm đủ chuyện thân mật, cái cong môi mỗi lần vô tình nhắc đến, rồi cả cách hắn đè nén nghi vấn đối với cậu, cách hắn âm thầm bảo vệ cậu, sao mà cậu không cảm nhận được.

Lưu Vũ không phải là không có bạn đồng hành. Năm tám tuổi, Lục Phong phải chia xa với cậu vì bị cha mẹ gửi đến Châu gia, nhưng hàng năm vẫn đều đặn viết thư cho cậu. Đứa trẻ ghét cay ghét đắng việc viết lách mà có thể lải nhải với cậu bao nhiêu trang giấy, cuối thư còn động viên cậu phải kiên trì đi tiếp, đừng để những con quái vật kia đánh bại.

Còn Phó Tư Chân, so với anh trai thì lại càng giống một người cha mà cậu chưa từng có được hơn. Tuy chỉ lớn hơn cậu 8 tuổi nhưng Tiểu Chân vẫn luôn bảo vệ cậu, bao lần đưa cậu vùng ra khỏi cõi chết, cùng cậu leo từng chút một đến vị trí dưới một người trên vạn người. Sau này cơ hội ngàn năm khó gặp đó Phó Tư Chân cũng dành lại cho cậu, lúc ở cạnh cậu luôn cam tâm tình nguyện khom lưng, cúi đầu xưng thần.

Những gã Lang Man của cậu, vào sinh ra tử vì cậu, quét sạch mọi chướng ngại trên con đường phía trước cho cậu, một lòng trung thành, chăm sóc lẫn nhau.

Cậu không phải không có nổi một người bạn đồng hành có thể giao phó sống chết.

Nhưng Châu Kha Vũ khác với bọn họ.

"Sao lại nghệt ra thế?" Một cái bóng mảnh khảnh đổ xuống người cậu, cậu liền nheo mắt lại trong ánh sáng chói lóa để phân biệt. Nhưng còn chưa kịp nhìn rõ khuôn mặt của người đó cậu đã theo phản xạ mà thả lỏng người ra.

"Anh đang nghĩ", Lưu Vũ vươn vai, nhảy khỏi chiếc ghế đẩu cao và quàng tay qua cổ Châu Kha Vũ, "Em có thích anh không nhỉ?"

Người chưa bao giờ cam chịu số phận là cậu, người tiên hạ thủ vi cường cũng là cậu.

Cậu không còn kiềm chế sự u ám và huyết tinh đang ẩn náu trong từng khúc xương từng tấc da thịt nữa, mà dường như đã biến thành một người khác. Ánh mắt sắc như dao cuối cùng cũng mở ra, như muốn bóc tách trái tim của Châu Kha Vũ, tỉ mỉ quan sát bí mật của từng tế bào.

Xen lẫn với ánh nắng, chứng bệnh không tên nào đó đã thiêu đốt gò má cậu ửng hồng.

"Nếu em thích anh không đủ nhiều..."

Thì anh sẽ giết em.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com