Bao Lau Cho Mot Chuyen Yeu Xa
Lưu ý: Nếu muốn đặt chân tới nhiều cung bậc cảm xúc khác nhau, hãy vừa đọc vừa nghe nhạc không lời của Yiruma, ví dụ như "Kiss The Rain" hoặc "Spring Time".
***
Lặng lẽ đi qua năm tháng thanh xuân. Vội vã hỏi người nơi giấc mơ đẫm nước mắt : "Thanh xuân của em vì người mà trở nên tươi đẹp. Cũng vì người mà bỗng chốc hoá hư vô. Là em mù quáng hay vì người tàn nhẫn?"
***
Tình yêu với tôi như một trò chơi, được ăn cả ngã về không. Nếu người tôi yêu cũng yêu tôi, hãy chúc mừng đi vì tôi thắng rồi. Còn nếu người tôi yêu không yêu tôi thì quả thật là một thất bại thảm hại, với tôi là thế. Có lẽ tôi là một cô gái nhạy cảm, được rồi, ai cũng bảo tôi vậy, và tôi biết.Nhưng mấy ai khi yêu mà dùng lí trí? Thay vì như thế, họ sẵn sàng dùng trái tim và nhiệt huyết của tuổi trẻ để đánh đổi giây phút được ở cạnh người mình yêu. Bỗng chốc cả thế giới như đẹp đẽ và thu nhỏ lại vừa bằng một chữ "thương". Cứ thế họ đắm, chìm, chìm sâu vào giấc mộng mang tên "tình yêu" để rồi lụy lúc nào không hay.Chẳng cần phải đặt vé máy bay, tàu hoả để đi tìm hiểu một ví dụ điển hình cho việc thắng thua trong tình yêu. Tôi ngày nào cũng được chứng kiến, nhiều là đằng khác, dần dà cũng quên đi cái ước muốn một ngày nào đó mình có thể định đoạt được kẻ thắng, người thua.Vì sự thật lại chẳng bao giờ đi cùng đường với suy nghĩ của tôi. Mẹ tôi thua rồi, hơn 20 năm chung sống với bố lại chẳng bằng khoảng thời gian nói ngắn không ngắn, nói dài chẳng dài - vỏn vẹn 5 năm tình đầu của ông. Nói gì thì nói, thiếu nhau hai chữ "Duyên phận" cũng đã là một vấn đề.Tôi đã từng mường tượng tới một con chim bị nhốt trong chiếc lồng sắt, nhìn quãng trời cao rộng mà thèm khát được một lần tung cánh, nhưng rồi lại thương người chủ đã cùng mình đi qua những năm tháng khó khăn nên chần chừ ở lại đành vụng dại "ngó đầu ra".Giá như lúc ấy, mẹ đủ tỉnh táo thì bây giờ tôi cũng chẳng phải chơ vơ, chịu sự cay nghiệt, đả kích của bạn bè tới mức phải nghỉ học, cũng chả cần dày vò bản thân tới điên loạn. Đừng cố gắng tìm gặp tôi, cái xác không hồn có được gọi là con người không? Kết hôn để được tự tay xây dựng hạnh phúc gia đình, nay nó sụp đổ rồi dù khó để chấp nhận nhưng cũng nên cho nhau hai lối đi. Giữ lại đôi khi là đau khổ, cho đi đôi khi là hạnh phúc.Mẹ tôi đi xa rồi, tới nơi mà trong đời ai cũng phải đặt chân tới, chỉ là vấn đề thời gian mà thôi. Nhìn mẹ tôi kìa, bà ra đi trong uất ức, tay còn nắm chặt tờ giấy hôn thú. Rồi sao, giữa căn nhà hoang vắng và tĩnh lặng, nay lại xuất hiện thêm một người phụ nữ xa lạ mà bố nói đó là mẹ tôi.Màn chào đón bà không thể nào tưng bừng hơn, là một cái tát của bố và nụ cười châm biếm của vợ ông...– Mẹ tôi? Bà ấy chết rồi. Vừa mới hôm qua thôi, ông quên rồi hả? Còn bà, là vợ bố tôi, nhưng không phải mẹ tôi.Và rồi, bên má trái tôi đỏ ửng, ánh mắt đỏ rực chứa đầy căm phẫn cũng lạnh đi vài phần. Trời mưa tầm tã, như cười vào mặt tôi : "Cô gái, cháu thảm hại thế, mẹ mất rồi, bố cũng không còn thương cháu nữa..."Tôi chạy trối chết ra ngoài, dưới trời mưa trông tôi không khác gì một người điên. Tôi điên, điên rồi, mưa cứ thế xả xuống như trút giận. Dư âm của cái tát ấy còn mãi, nhắc tôi rằng bố không cần tôi nữa.Từng hạt rơi...như bổ xuống đầu tôi từng nhát, tôi sợ mình sẽ ngã quỵ, chỉ cần tôi dừng lại, cánh cửa kia sẽ không mảy may quan tâm mà đóng chặt. Đương nhiên, tôi không được gặp mẹ nữa. Cái cảm giác mất mát tới cùng cực ấy trào dâng trong tim tôi, nghẹn ức ở cổ, mẹ tôi đi rồi, tôi biết tìm mẹ ở đâu? Ai nói tôi biết đi, mẹ tôi đâu?Tôi tuyệt vọng và mệt mỏi, khẽ hạ lưng xuống nền đất lạnh và ẩm ướt, mẹ tôi kìa, bà ấy đang nhìn tôi đầy trìu mến, nhưng tôi không đủ sức túm lấy cánh tay mẹ, nhào vào lòng mẹ... Hình bóng người phụ nữ với ánh mắt đượm buồn và nụ cười hiền từ ấy sao cứ quanh quẩn mãi trước mắt tôi. Mà dù sao đi nữa, tôi là kẻ thất bại, mẹ không cần tôi nữa đâu. Chốc lát, ảo ảnh tan biến vào cõi hư vô, văng vẳng bên tai là tiếng xe cứu thương, sao mà ồn ào quá, chẳng êm dịu như giọng mẹ gì cả...Tôi khẽ cười, mồ côi mẹ là khổ thế đấy, đau thế đấy, tủi thân thế đấy, liệu rồi có ai hiểu được mà cảm thông cho tôi? Nhìn đi, chẳng ai cả... Là mưa hay nước mắt? Tôi không rõ, chỉ cảm thấy trái tim như bị bóp nghẹt. Hôm qua, tôi còn ước mình sẽ trở thành một cô công chúa. Thôi thì ngay lúc này, tôi mong mình còn có mẹ trên đời.***
Sau khi trở về từ bệnh viện vào ngày hôm đó, tôi đã trở thành một cô gái mất nết, hư hỏng. Họ bảo tôi thế, tôi lại cũng thấy thế. Miệng lưỡi thiên hạ cả, một người nói, vạn người nghe, dù là thật hay không thì trong mắt những người xung quanh, hay kể cả bố, thì tôi chính là như vậy.Để tôi thuật lại bạn nghe những gì họ nói về tôi : "Con bé đó mồ côi mẹ, đáng thương thật, nhưng mà nhà gia giáo cả, ai lại có kiểu đi chơi đến sáng mới về, con trai tôi còn kể là gặp nó trong quán bar kìa. Đúng là thiếu giáo dục nên thế. Tội, tội, mẹ nó ngày trước chắc cũng người này người kia nên bố nó đòi li dị. Xong chắc không đồng ý nên tự tử."Xúc phạm đến tín ngưỡng thiêng liêng của một người chính là cái tội. Cũng vì bất bình như thế nên tôi mới được hưởng trọn cái tát thứ hai, không buồn đâu, vì ai cũng thương hại tôi mà. Mẹ, đừng vì con mà ám mấy người đó, con ám được, đợi con nhé!Một mình đơn độc sống trong thế giới do mình tạo ra, nghe sao mà lạc lõng và u buồn thế. Tôi chính là bị nhốt đấy, ai hỏi han tôi đi, hỏi tôi đi. Đừng hỏi nữa, tôi không nghe thấy đâu.Cái tát ấy khiến mọi âm thanh xung quanh tôi biến mất, không gian như rơi vào trạng thái tĩnh lặng. Thấy thương tôi không? Thời gian đầu, tôi tuyệt vọng lắm, sao cuộc đời nỡ lấy đi mọi hạnh phúc của tôi như thế? Nhưng rồi sự thật vẫn là chính nó, không nghe được cũng không phải ăn tát nữa, mẹ cũng yên yên bình bình mà sống kiếp người thứ hai.Tôi buồn chán lắm, nhưng quen rồi, may là không vô cảm xúc đấy. Tôi bắt đầu sử dụng máy tính. Dần dà, nó cũng trở thành đứa bạn thân duy nhất của tôi. Xem phim không nghe được đoạn hội thoại của nhân vật, càng không thể nghe nhạc, chơi game thì tôi vốn không hứng thú, chỉ còn cách là vào Microsoft Word gõ những điều mà tôi hằng nghĩ. Nhiều lắm đếm không xuể đâu. Rồi tôi gặp được những giấc mơ kì lạ, và ngày mai chúng lại trở thành sườn cho câu chuyện của tôi. Cuộc sống vẫn trôi qua tẻ nhạt và vô vị như thế, chẳng ai nói chuyện với tôi cả, mà tôi cũng không thực sự muốn.Cho đến ngày nọ, tôi phát hiện ra một trang web đăng tải rất nhiều tác phẩm văn học, tiểu thuyết, tản văn, ngôn tình, truyện ngắn, truyện tranh...thì dường như tất cả thời gian trong ngày tôi đều dành để đọc lần lượt từng tác phẩm trên bảng xếp hạng.Họ có lẽ viết rất hay nhưng tôi lại chẳng thể tìm thấy cảm xúc của mình qua từng câu chữ. Tôi bắt đầu học cách đăng tải những câu chuyện của mình lên trang. Bạn biết không, tôi đã từng rất phân vân có nên hay không nên đăng chúng lên, phân vân tới nỗi còn tung cả đồng xu để quyết định thay. Nhưng trong thoáng một giây nó chới với giữa không trung, tôi đã tìm ra được đáp án, mặc kệ khi nó rơi xuống là úp hay ngửa. Và kết quả là tôi đã liều lĩnh cho nó ra lò dù biết sẽ không nhận được mấy phản hồi tích cực.Tôi cũng không đủ can đảm để đọc bình luận nữa, vậy nên trèo lên giường và thiếp đi lúc nào không hay.Tôi lại mơ, mơ thấy có rất nhiều nhận xét hết sức tiêu cực về tác phẩm của tôi, có người chê bai tôi không biết lượng sức mình, hoảng sợ và thất vọng, tôi quyết định gỡ truyện xuống thì có một thiên sứ tới và nói rằng: "Cô gái, em viết để thoả mãn niềm đam mê, cho dù nó hay hay không thì vẫn là niềm đam mê của em, không ai có thể phủ nhận được điều đấy". Tôi choàng tỉnh, trán đẫm mồ hôi, phải ngồi một lúc nhịp thở mới ổn định. Tôi vội vàng mở máy tính, truy cập vào trang web. Tim tôi đập liên hồi, cảm giác hồi hợp và chờ mong đan xen vào nhau, còn lo lắng nữa, tôi lo giấc mơ ấy chính là hiện thực tàn khốc mà tôi sắp phải đón nhận.Tôi nhắm mắt lại và nhớ đến mẹ, có phải mẹ vẫn cô độc một mình ở chân trời xa kia? Tôi thở dài, mở he hé mắt đón đọc những gì xuất hiện trên màn hình.Nhìn kìa, độc giả đang động viên tôi đấy :[+0175200471] Chị viết cảm động thế! Huhu![+0125168282] Giọng văn của cậu khá mềm mại! Viết rất cảm xúc!
[+0175911899] Cốt truyện của cậu tuy không mới mẻ nhưng đã chạm đến trái tim của tớ!! Oe oe!
[+0125984567] Em cần khoét sâu hơn nội tâm nhân vật! Nhưng mới viết mà đã tốt như này rồi!! Còn chị viết mãi mà chưa lên tay! -___
[+0175280628] Nhìn chung, văn phong của em khá mượt. Tuy cốt truyện không có những tình tiết cao trào nhưng vẫn có thể đưa độc giả tới những cung bậc cảm xúc khác nhau. Đó cũng là một thành công nho nhỏ đối với người cầm bút. Cần rèn luyện thêm cho chắc tay nha cô gái!Chính lúc này đây, niềm hạnh phúc trào dâng y như khi tôi được nhào vào lòng mẹ, được mẹ ôm ấp, vỗ về, cảm giác mơn man bao lâu mất đi, nay lại như dòng điện chạy khắp cơ thể. Tôi nhảy cẫng lên vì vui mừng, tôi của ngày trước là như vậy, luôn lạc quan và yêu đời như Lão Hạc, lâu lắm rồi tôi mới nhìn thấy mình của xưa kia. Sao mà vui, sao mà sướng! Hãy thử đứng ở vị trí của tôi, bạn sẽ thấy đó không phải là sự điên rồ như bố tôi nói.Tôi trả lời bình luận, bấm nhanh tới ríu cả tay, rồi lại vào trang cá nhân xem những tác phẩm của độc giả.Mọi hoạt động của tôi như dừng lại khi bắt gặp bộ tiểu thuyết trinh thám "Nguồn sống hay sự chết chóc" nổi tiếng của tác giả khác với tài khoản [+0175280628]. Tác phẩm mang hơi thở phương Tây, pha chút bí ẩn và quỷ quái, luôn gây bất ngờ cho độc giả, đặc biệt, tôi chưa bao giờ đoán trước được tình tiết nào cả, cũng chưa từng gỡ được bất kì một nút thắt nào trong các vụ án. Sự logic như một sợi chỉ đỏ xuyên suốt tác phẩm. Tôi nghĩ thế.Thể loại này chính là sở đoản của tôi. Cũng vì sự tò mò và khát khao muốn được học hỏi, tôi một lần nữa lại phân vân có nên hay không nên nhắn tin trao đổi với tác giả, giải pháp vẫn là tung đồng xu. Tôi lại tung, tung đến tám lần mà câu trả lời nhận được vẫn là "Không nên". Thế đấy, không cần phải tốn quá nhiều thời gian nữa đâu, vì vốn dĩ tôi đã quyết định lâu rồi. Có cơ hội để bước ra ngoài ánh sáng mà không biết nắm bắt thì chính là rước bóng tối về cho bản thân.- Chào chị! Em là Huỳnh Thanh Ân! Em mới bắt đầu viết truyện nên còn non tay lắm nên bây giờ em muốn thỉnh giáo chị một vài kinh nghiệm viết lách. (Icon mặt cười).
- Chào em! Anh là nam! :)) cứ gọi anh là sư huynh cũng được :))) à em là tác giả của bộ "Khi hoàng hôn tắt nắng" hả? Em muốn hỏi gì cứ hỏi đi, sư huynh trả lời tất.Tôi ngẩn người, nhưng khoé miệng không tự chủ được mà khẽ cong lên, sư huynh thân thiện tới nỗi tôi tưởng cách xưng hô ban đầu của mình quá sức phù hợp với anh.Nguyên cả buổi chiều tôi dành để hỏi anh về một số vấn đề mà các tác giả thường mắc phải, anh nói kể cả anh đến giờ vẫn chưa sửa được hết. Thú thật, tôi không có hỏi, anh "tự khai" đấy.Anh trả lời rất nhanh, chúng tôi nhắn tin tới tối khuya cơ mà. Vì đói nên tôi lẻn xuống nhà tìm đồ, ăn ngấu nghiến cho dạ dày đỡ tủi thân.Cả ngày hôm nay tôi ngẩn người rất nhiều lần, khi nào không nhất thiết phải nói các bạn cũng biết rồi đấy và lúc này đây, khi anh chúc tôi ngủ ngon:– Muộn rồi, ngủ đi cục cưng. Mai anh lại tiếp cưng, nhé. Ngoan, anh thương.(Đây là tin nhắn thật nha mọi người -__ em bị trúng thính nặng luôn oe oe! Ai cứu em đi! Mọi người đọc thấy thế nào? "Feedback" lại cho em :v)Tôi cười như một con ngốc, người ta hay nói cái gì mà thính với bả nhỉ? Tôi nguyện ngốc mãi như bây ngờ, cho tôi tôi chọn cả hai. Rồi ngày mai, ngày kia, ngày kia nữa, chúng tôi vẫn tiếp tục trò chuyện với nhau. Không bẻ cong sự thật đâu, anh ấy rất gần gũi, rất dễ thương, tôi cũng mở lòng mình hơn, nhưng với riêng anh thôi, vả lại nói về kinh nghiệm thì tôi cũng trau dồi thêm không ít.Nhưng cuối tuần, anh nói mình phải đi công tác nên nguyên ngày thứ bảy, chủ nhật chúng tôi chưa nói với nhau câu nào.Cũng vì thế mà tôi lại thấy thiếu thiếu một chút hương vị gì đó, đặt tên cho nó là ngọt ngào thì có quá phô trương? Tôi đứng dậy và đi dạo trong vườn nhưng tâm trí lại luôn hướng về anh, được rồi, tôi ngốc, tôi không biết vì sao lại thế nữa?Rồi ngày thứ hai, cảm giác ấy lại trỗi dậy mãnh liệt hơn, tôi tự hỏi chẳng lẽ mình lại cảm nắng anh ấy rồi hay sao? Tôi khẽ rụt cổ, tôi chưa từng biết yêu, tôi nói thật, vì chả ai ngoài mẹ yêu tôi cả. Anh là người thứ hai chịu nói chuyện với tôi lâu thế, nhưng liệu rồi anh nhìn tôi ngoài đời còn thanh thanh thản thản nói chuyện với tôi tự nhiên như vậy? Trên đời, bạn có thể đoán trước được mọi thứ? Không đâu.Tôi cũng phần nào đoán ra được tâm tư thầm kín của mình, là như thế đấy. Nhưng tình yêu qua mạng có thể hiên ngang gạt đi cái mác "ảo" huyền thoại mà mọi người đã áp đặt lên không? Gạt bỏ được rồi thì có trở nên bền vững được không? Chỉ có kẻ ngốc mới thản nhiên nói "Có". Tôi nguyện ngốc thêm một lần nữa, cũng nguyện thua một lần nữa, biết đâu tôi lại chiến thắng. Tôi ngồi trước màn hình máy tính, mạnh dạn gửi cho anh dòng tin nhắn mặc dù bây giờ anh chưa có hoạt động:– Sư huynh, em nói em lỡ trúng thính của anh rồi thì sao? Lúc này bỗng có thông báo tài khoản của anh đã hoạt động. Tôi vừa vui mừng lại vừa ngài ngại, cũng lại sợ mình vừa mất tình cảm huynh đệ mà còn chẳng có được thứ mình muốn. Nếu có chỗ delete tôi nguyện bấm cả trăm lần, để xoá đi dòng tin nhắn ấy và xoá cả ý nghĩ vẩn vơ trong đầu.Giữa căn phòng rộng mà trống bị bóng tối bao trùm, yên tĩnh tới nỗi tôi còn nghe được tiếng thở dài ngao ngán của mình, bỗng phát lên âm thanh báo tin nhắn tới "tinh" :– Cô gái, anh mới đi có 3 ngày, mới đó mà đã nhớ anh rồi sao?Anh có thể khuyên tôi một vài điều, đôi khi lại khiến tôi dứt bỏ được, nào, sao anh lại trả lời như thế khiến tôi nghẹn họng... Tôi nhìn nhưng không đáp.– Đối với một tác giả, lời nói cũng quan trọng như mỗi dòng chữ viết ra vậy. Em không thể nói mà không biết giữ lời. Thính hay bả không còn quan trọng nữa. Quan trọng chính là em mau tìm đường về nhà đi, sao lỡ đi lạc vào tim anh?(Cái này cũng là thật, em bị ngộ độc vì ăn quá nhiều thính, mong người nói ra câu này mau vào nhận tội đi.)Nói những câu đường mật như vậy có chăng cũng là tài năng của một tác giả? Tôi chẳng cần biết trên đời này có bao nhiêu người như thế, ít nhất là có anh. – Thế em về nhà đây! Chào anh! See ya!– Em bước ra chính là giẫm đạp lên trái tim anh, khiến nó rỉ máu. Ở lại! Đây chính là yêu cầu hợp pháp! (Icon ngượng ngùng).Tổng kết lại tôi lỡ yêu phải người hai mặt, lúc đầu thì tỏ vẻ nghiêm túc, dần dần thì chẳng đâu với xoang, bản chất thật cũng lộ dần, chính là đáng yêu như thế!! – Em sẽ bảo vệ trái tim của anh. Lỡ nó đau thì em nằm trong đó cũng sẽ không tránh khỏi thương tích. – Có ai từng nói em rất dễ thương chưa? Có ai từng làm trái tim em rung động chưa? Có ai nói em là của riêng anh chưa?– Trước thì chưa có, nhưng giờ thì có rồi, là anh đấy. Vinh hạnh chưa?Chúng tôi bắt đầu thay những tin nhắn mang tính chất xã giao bằng những câu nói ngọt như đường và sánh quyện như mật ong. Nếu có thể, đừng ngần ngại nếm cảm giác yêu và được yêu.Rồi cứ thế, cuộc sống của tôi lại có thêm nhiều màu sắc hơn, văn học cho tôi một màu, anh cho tôi một màu, và tình yêu cho tôi hết thảy mọi màu sắc đẹp đẽ nhất. Tôi không dám khẳng định tình cảm này có thể kéo dài được bao lâu, nhưng còn nước còn tát, yêu được ngày nào thì ngày ấy chính là hạnh phúc, là niềm vui, là sự đánh đổi dù là mạo hiểm nhất. Nếu có thể, đừng ngần ngại đánh cược một lần, biết đâu lại có kì tích và bạn chính là người chiến thắng.Tôi cảm thấy yên tâm phần nào về tình yêu của chúng tôi dù nó có bị cho là "ảo". Nó không hề ảo, tôi nghĩ vậy, nhìn đi, tôi với anh vẫn hay gọi video với nhau mà, bất cứ ngày lễ nào anh cũng gửi quà về cho tôi, và giờ thì nó hợp với cái tên "yêu xa" hơn rồi :))Hầu như đều là sách, điều bất ngờ chính là tôi nhắc với anh có một lần duy nhất rằng mình khá thích đàn uku, vậy mà mấy ngày sau đã thấy người mang đến. Anh không bao giờ nói trước điều gì với tôi cả, nhiều khi tôi cũng tự hỏi liệu có phải chúng tôi thiếu niềm tin ở nhau? Đáp án đều là do tôi quá đa nghi.Tôi đã in bức ảnh anh chụp mình trong bộ vest và thắt chiếc cà vạt do tôi tặng rồi đóng thành khung. Tôi vuốt ve khuôn mặt điển trai ấy, cười thầm, đây là chàng trai mà tôi yêu, yêu rất nhiều.Một thời gian sau, tôi phải sang Úc du học theo lời khuyên của bố, gần như không có thời gian rảnh để trò chuyện với anh nhiều như trước. Mà có lẽ anh có việc bận nên cũng không giận tôi. Duy nhất một lần anh như thế đó là khi tôi trò chuyện với một tác giả nam khác, có được coi là ghen không anh?
-__Tôi càng trở nên nhạy cảm hơn khi tần suất hoạt động của anh ít dần, mỗi tuần cũng chỉ có vài lần thôi.Tôi không sợ anh không yêu tôi, nỗi sợ kinh hoàng nhất chính là anh gặp chuyện gì đó bất trắc. Tôi không chắc chắn nữa nhưng dạo này trong giấc mơ của tôi luôn xuất hiện hình bóng của anh trong trạng thái suy nhược cơ thể, thiếu máu,... Tôi có nói với anh về điều này, nhưng cuối cùng anh cũng chỉ đáp :– Em ghét anh đến nỗi trong mơ cũng mong anh như thế à? Hư quá, xem sau này anh xử em như thế nào? – Còn không phải em lo cho anh sao? Anh cứ thử đi, có không giữ mất đừng tìm lew lew.– Đồ đáng ghét! Ân, em yêu anh không? Anh muốn nghe câu trả lời của em.– Sao anh lại hỏi thế? Hmm, thôi được rồi, em sẽ trả lời thật lòng. Em không yêu anh..., mà yêu rất nhiều, yêu như chính sinh mệnh của mình. Hứa với em đi, rằng chúng ta sau này sẽ là một đôi một cặp.– Em lo xa thế? Thôi nào bảo bối, lại đây anh thương! (Icon nháy mắt).Đến tận sau này tôi mới biết anh trả lời như vậy là có ý né tránh, nhưng thật sự lúc đó, tôi không để ý, chỉ biết mình có anh là một điều hết sức may mắn.Sau đó một thời gian, tôi trở về nước, một là vì đã hoàn thành việc học, hai là vì chúng tôi có hẹn với nhau.Tôi háo hức lắm, một mình chạy tới trung tâm thương mại lựa đồ dù cho vừa mới bay về từ bên Úc. Hôm ấy là một ngày đầu thu trong xanh, nắng dịu ngoài trời nắng ngọt trong tim, tôi cảm giác hết thảy mọi thứ đều đẹp đẽ, phải chăng là tôi đang yêu, đang yêu bằng cả trái tim và nhiệt huyết của tuổi trẻ. Tôi vội cầm túi và đi tới chỗ hẹn sớm hơn một tiếng so với dự định. Tôi khẽ nhấm nháp tách Capuchino, sao mà ngọt ngào tới thế. Mọi vật đều trở nên có sức sống hơn. Nhưng rồi đã quá giờ hẹn mà anh chưa đến. Tôi quyết tâm đợi, thêm năm phút, rồi lại thêm năm phút. Tôi không ngại đợi anh, chỉ sợ chẳng biết mình phải đợi đến bao lâu.Đến tối mò rồi, anh vẫn chưa đến, tôi khẽ cười, chắc anh quên hẹn thôi, không sao. Tôi nhấc chân bước ra ngoài, lúc này mới lôi chiếc điện thoại trong ví ra. Nhìn kìa, anh ấy nhắn tin cho tôi, tôi vội vàng mở hòm thư. Ôi sao lẻ loi thế kia, chỉ đơn độc một dòng chữ: " Cô gái của tôi, chúc em hạnh phúc, đời này tôi không dám hứa sẽ ở bên cạnh em vì tôi biết mình sẽ thất hứa sớm thôi. Nếu được hãy cứ nhớ đến tôi như một mảnh ghép trong thanh xuân của em".Những giọt mưa lất phất rơi. Mọi cảm xúc trong tôi như cục thủy tinh rơi từ trên cao xuống đáy đại dương, tôi không biết nó lặn sâu tới đâu, chỉ hiểu nó vỡ rồi, tan nát thành từng mảnh và chẳng thể nào lành lại được nữa.Mưa tầm tã, mưa như trút nước, mưa như nở nụ cười khinh bỉ. Trong mơ tôi thấy anh, vẫn là khuôn mặt khiến tôi ngày đêm mơ ước được một lần chạm tới, nhưng lại tái nhợt đi, bác sĩ nói anh bị bệnh máu trắng. Anh nằm trên giường bệnh trong phòng cấp cứu. Còn tôi chỉ có thể đứng bên ngoài, hai con người ngăn cách nhau bởi "một tấm kính"...
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com