TruyenHHH.com

Bao Gio Minh Cong Khai

Ông Võ nghe được lời này của anh liền quát lớn vào điện thoại.

"Mày lại bắt đầu dở chứng rồi phải không, rõ ràng mày bảo con bé về chuẩn bị cho lễ đính hôn, giờ mày nói vậy là sao?"

"Từ đầu tới cuối con chưa từng nói sẽ đính hôn với cô ta, là cô ta tự mình đa tình sao có thể trách con." Trường Giang lạnh lùng nói.

"Tao không cần biết, mày lập tức về nước cho tao, đừng để tao phải dùng biện pháp mạnh." Ông Võ cũng không hề chịu nhún nhường, kiên quyết.

"Bố muốn làm gì con cũng không cản được." Dứt lời Trường Giang cúp máy rồi trở về chỗ Vỹ Dạ, cùng cô đi ra xe.

Video Trường Giang ngồi trước phòng cấp cứu ngày càng xuất hiện nhiều trên các trang mạng xã hội, có người thì mê mẩn vẻ đẹp trai của anh, có người thì lại đưa ra nghi vấn tại sao anh lại ngồi trước phòng cấp cứu với bộ dạng như vậy. Trong vài ngày đã thêu dệt lên không biết bao nhiêu câu chuyện hoang đường.

Nhưng Trường Giang không quan tâm, anh chỉ tận lực quan tâm đến cô gái của anh mà thôi. Vì được bà Loan đồng ý, nên Trường Giang có thể đến nhà cô thường xuyên hơn, gần như là cả ngày.

Trường Giang cùng Vỹ Dạ quấn quýt như đôi vợ chồng son.

Lúc này Vỹ Dạ đang ngồi cạnh Trường Giang trên xích đu ở trước sân nhà cô.

Vì được chăm sóc tốt cộng với tinh thần luôn vui vẻ nên vết thương của cô rất nhanh lành, đã sắp bóc vẩy rồi, cô cũng không còn cảm thấy đau nữa.

Trường Giang để tay lên chỗ vết thương của cô, xoa nhẹ.

"Còn thấy đau nữa hay không?"

"Không đau." Vỹ Dạ lắc lắc đầu nhìn anh mỉm cười.

"Anh có cái này cho em." Trường Giang từ phía sau lấy ra một chiếc túi.

Vỹ Dạ vừa nhìn thương hiệu bên ngoài liền biết bên trong là gì.

"Đây là phiên bản mới ra của Apple luôn đó."

Vỹ Dạ vô cùng phấn khích, nóng lòng mở ra. Đã lâu lắm rồi cô mới có lại cảm giác đập hộp thế này. Cầm chiếc điện thoại mới tinh, sáng loáng lên, khóe môi cười sắp rộng ra mang tai tới nơi.

Vỹ Dạ bất ngờ hôn chụt lên má anh một cái.

"Em cảm ơn."

Trường Giang thấy cô thích như vậy thì cũng vui vẻ, anh nhìn cô cưng chiều nói.

"Chỉ cần em thích là được."

Vỹ Dạ hứng thú khám phá chiếc điện thoại mới.

Trường Giang chăm chú nhìn cô một hồi lâu rồi đột nhiên nói.

"Dạ, em có muốn gặp bố anh không?"

Vỹ Dạ ngạc nhiên nhìn anh, gặp bố anh? Cô chưa từng nghĩ tới việc đó. Nhưng qua những lời ít ỏi mà Trường Giang nói về bố của mình cô có thể phán đoán ông ấy là người rất cứng rắn và nghiêm khắc. Nghĩ đến đây cô có chút sợ.

Nhìn thấy sự chần chừ trong mắt của Vỹ Dạ, Trường Giang khẽ cười xoa đầu cô.

"Nếu em không muốn thì thôi vậy" Trong giọng nói của anh có chút gì đó thất vọng.

"Ai nói em không muốn, em muốn xem xem ông ấy là người như thế nào mà lại may mắn có đứa con trai vừa đẹp trai vừa tài giỏi như anh." Vỹ Dạ cười ngọt ngào dựa vào lòng anh.

Có trời mới biết lúc này anh hạnh phúc đến thế nào. Cũng chỉ có cô mới có thể khiến anh cảm thấy bình yên và hạnh phúc như vậy.

Trường Giang trở về khách sạn, anh vừa vào phòng không lâu thì có tiếng chuông, như đã đoán trước được, anh chậm rãi đi về phía cửa rồi mở ra. Bên ngoài là năm tên vệ sĩ mặc vest đen, vẻ mặt lạnh lùng. Người đứng đầu lên tiếng nói.

"Thiếu gia, chủ tịch bảo tôi sang đón cậu về."

Trường Giang cười lạnh "Tôi lớn thế này, còn cần mấy người sang đón về sao?"

"Đây là mệnh lệnh của chủ tịch, chúng tôi chỉ có thể làm theo." Bọn họ đương nhiên biết Trường Giang là người rất cứng đầu, cũng rất lì lợm vì thế mới có thể trở thành người trong showbiz chứ không phải về quản lí công ty. Đối với Trường Giang cứng cũng không thể dùng, mà mềm thì cũng vô tác dụng.

Bọn họ cũng chỉ biết làm theo lệnh của chủ tịch mà thôi.

"Tôi cũng không muốn làm khó các anh, cho tôi một ngày, tôi lập tức về nước."

Năm tên vệ sĩ đều có chút ngạc nhiên, không nghĩ Trường Giang sẽ nghe lời như vậy. Nhưng sau đó cũng thở phào nhẹ nhõm, như vậy cũng tốt, bọn họ đỡ phải tốn sức.

Đến tối, trên con đường đổ đầy lá thu, khung cảnh lãng mạn vô cùng. Trường Giang nắm lấy tay Vỹ Dạ cùng nhau dạo bước về phía trước.

Hôm nay ngày rằm trăng đặc biệt tròn, chiếu sáng xuống nhân gian một ánh sáng huyền ảo và ấm cúng khiến không khí se lạnh cuối thu bỗng trở nên ấm ấp rất nhiều.

Trường Giang cầm tay cô bỏ vào trong áo khoác của mình, Vỹ Dạ nhìn anh mỉm cười ngọt ngào.

"Hạnh phúc thật đấy." Vỹ Dạ bật thốt lên. Cô có cảm giác bản thân dường như được sống lại một lần nữa, cô cảm nhận được sự nhiệt huyết trong người đang sôi trào một cách mãnh liệt, thứ mà cô nghĩ bản thân đã sớm đánh mất.

"Hạnh phúc khi có em.", Trường Giang nhìn cô bằng ánh mắt ngập tràn yêu thương.

Tình yêu anh dành cho cô đã nhiều tới mức anh chẳng thể tưởng tượng được. Tình yêu ấy chưa bao giờ mất đi, dù là hai năm trước hay là hai năm sau. Có được cô cũng giống với việc có được cả thế giới trong bàn tay.

Vỹ Dạ chủ động nắm chặt tay anh, cô ngước mắt nhìn lên ánh trăng vẫn luôn đi theo họ nãy giờ, khóe môi cong lên đầy xinh đẹp, giọng cô nhẹ nhàng như chiếc lá thu bay lơ lửng trên không rồi nhẹ nhàng đáp xuống mặt đất.

"Bọn họ nói đúng, kiếp trước em nhất định đã cứu cả thế giới nên mới có thể gặp được anh."

Cô còn nhớ lần đầu tiên gặp anh, sự cố ngã vào lòng anh đã được fan của anh tung lên mạng, lúc đó mọi người đều ghen tị với cô muốn chết, họ còn nói kiếp trước cô nhất định đã cứu cả thế giới. Lúc đó cô còn bĩu môi ra vẻ khinh thường và cảm thấy bọn họ đều đang nói quá. Nhưng hiện tại cô cảm thấy bọn họ nói thật đúng, anh tài giỏi, anh đẹp trai, anh nhiều tiền, anh chu đáo, dường như Trường Giang có được tất cả những ưu điểm mà mọi cô gái yêu thích, cô chưa từng thấy chút khuyết điểm nào trên người anh.

Trường Giang dừng bước, quay sang đối diện với cô.

Vỹ Dạ cũng nhìn vào mắt anh.

Trong mắt họ lúc này chỉ có đối phương.

"Có thể phía trước sẽ còn nhiều khó khăn, nhưng hứa với anh đừng buông tay nhé?" Trường Giang nhìn cô với ánh mắt mong chờ, dù bọn họ đã trở lại như trước kia nhưng anh vẫn có chút sợ, sợ sẽ đánh mất cô thêm lần nữa.

Vỹ Dạ nhìn ra được sự lo lắng trong mắt anh, cô mỉm cười trấn an.

"Một khi đã quyết định bắt đầu lại thì em sẽ không bao giờ buông tay nữa."

Trường Giang cũng cười, sự lo lắng trong phút chốc tan biến. Anh tiến lên ôm lấy cô, ép sát cô vào lồng ngực mình. Chỉ cần lời này của cô là đủ rồi, không một ai có thể chia rẽ được bọn họ, dù người đó có là bố của anh đi chăng nữa thì cũng không thể.

*******

Trường Giang cùng Vỹ Dạ một trước một sau đi vào sân bay để tránh bị phóng viên bắt gặp.

Vào đến bên trong Trường Giang mới đi gần đến chỗ Vỹ Dạ, cô đưa cho anh hộ chiếu của mình để anh vào làm thủ tục, còn cô sẽ đợi ở bên ngoài.

Nhưng chỉ vài giây như vậy bọn họ không ngờ lại bị phóng viên chụp lại.

Trường Giang mua ghế ở phòng hạng vip, cô ngồi ngay bên cạnh anh.

Khi máy bay cất cánh không hiểu sao trong lòng cô lại dâng lên sự lo lắng, trong lòng hồi hộp như sắp chuẩn bị lên sân khấu biểu diễn như hồi cấp ba vậy.

Trường Giang thấy được sự nóng lòng ở cô, anh đưa tay khẽ nắm lấy tay cô thật chặt.

"Có anh ở đây rồi sẽ không sao đâu."

Vỹ Dạ khẽ gật đầu, trong lòng cũng dần bình lặng lại.

Nhưng khi hạ cánh, đặt chân đến Trung Quốc, nơi mà cô nghĩ sẽ chẳng bao giờ quay trở lại nữa, thì cảm giác bồn chồn lo lắng lại bắt đầu xuất hiện.

Để tránh phóng viên bắt gặp nên Vỹ Dạ cố tình đi cách xa Trường Giang một đoạn, nhưng anh lại không muốn, anh trực tiếp nắm lấy tay cô đi ra khỏi sân bay.

Bọn họ di chuyển đến nhà của Trường Giang.

Sau hai năm nó vẫn như cũ không hề có chút thay đổi.

Lúc Vỹ Dạ đang sắp xếp đồ trong vali ra bỏ vào tủ thì Trường Giang nhận được điện thoại, anh đi ra ngoài ban công nghe.

Vỹ Dạ dù không nghe rõ cuộc đối thoại, nhưng trong lòng cũng đã dự cảm được gì đó.

Dự cảm của cô quả thực không sai chút nào, Trường Giang sau khi cúp máy đi vào trong nói với cô.

"Tối nay chúng ta sẽ về nhà chính ăn cơm."

"Gấp vậy sao?" Cô vẫn chưa thực sự chuẩn bị sẵn sàng để đối mặt với bố của anh, người đàn ông quyền lực.

"Chỉ là một bữa cơm thôi em không cần lo lắng, cứ ở bên cạnh anh là được rồi." Trường Giang ngồi xuống đối diện cô, dịu giọng nói.

"Vâng"

Đến tối, Vỹ Dạ đứng trước tủ đồ rất lâu vẫn không biết nên chọn hộ đồ nào. Dù sao cũng là lần đầu ra mắt phụ huynh, không thể ăn mặc tùy tiện được.

Trường Giang đã thay đồ xong, đi ra vẫn thấy cô đang đứng trước tủ quần áo vẻ mặt rối rắm. Anh khẽ cười tiến đến.

"Sao? Không có bộ nào ưng ý à?"

"Không phải, em không biết phải mặc bộ nào để gây thiện cảm với bác trai."

Trường Giang xoa đầu cô, vươn tay lấy ra một chiếc váy màu trắng cổ vuông, vừa kín đáo nhưng lại không hề lạc hậu, thiết kế đơn giản nhưng đầy sang trọng.

Trường Giang đưa cho cô "Em mặc cái này đi."

Vỹ Dạ vẫn luôn tin tưởng con mắt nghệ thuật của anh nên lập tức cầm lấy đi thay.

Rất nhanh cô liền trở ra, Trường Giang lúc này đang nói chuyện điện thoại, nghe thấy tiếng bước chân liền quay người lại. Ánh mắt anh đầy sự tán thưởng dành cho cô.

Vỹ Dạ đi đến trước gương, mắt cô lập tức sáng rực, Trường Giang đúng là rất có mắt nhìn.

Cô còn đang mải ngắm nhìn bản thân nên không để ý Trường Giang đã đến chỗ cô từ lúc nào. Anh đứng phía sau, vòng tay ôm lấy chiếc eo mảnh khảnh của cô.

"Em thật xinh đẹp." Giọng anh trầm thấp ấm áp mê hoặc lòng người khiến cả người cô lâng lâng như trên mây.

"Thật sao?" Vỹ Dạ hơi quay đầu nhìn anh.

"Thật."

Trường Giang cúi xuống hôn lên gáy cô, rồi đến chiếc cần cổ trắng như thiên nga của cô. Anh đột nhiên dùng lực hút mạnh khiến cô không nhịn được rên lên một tiếng, phát hiện âm thanh xấu hổ mình vừa tạo ra khiến cô cắn chặt môi, mặt trong phút chốc đỏ bừng.

Trường Giang một hồi sau mới rời đi, nhìn ấn kí của mình trên người cô lúc này mới mỉm cười hài lòng.

Vỹ Dạ nhìn vào trong gương thấy cổ mình có một vết hôn to đùng liền trợn mắt nhìn anh.

"Anh bị điên rồi sao? Lát nữa em còn phải gặp bác trai đó."

"Thì thế nào?", Trường Giang vẫn ôm lấy cô, thản nhiên hỏi.

"Nhìn thấy cái này bác trai nhất định sẽ nghĩ em là loại con gái không ra gì?" Vỹ Dạ sờ sờ vết hôn trên cổ nhăn mặt nói.

"Thì kệ ông ấy." Trường Giang vẫn thản nhiên mỉm cười, xoay người cô lại rồi cúi xuống hôn lên gương mặt trắng nõn mà không cần phải dùng mỹ phẩm của cô.

Vỹ Dạ né tránh nụ hôn như mưa của anh.

"Anh buông em ra, em phải che đi vết hôn này." Vỹ Dạ muốn đẩy anh ra để tìm cách che dấu hôn trên cổ đi.

Trường Giang không buông cô ra "Chẳng phải nhìn rất đẹp sao." Cổ cô trắng nõn nên dấu hôn đỏ rực của anh đặc biệt rõ, ừm, nhìn rất đẹp mắt.

Đẹp cái đầu anh ấy, cô làm gì còn mặt mũi nào mà gặp phụ huynh anh nữa, mặt cô chưa dày đến mức đấy.

"Anh buông em ra trước đã." Vỹ Dạ gỡ tay anh ra, nhưng không được.

Trường Giang ôm chặt cô hơn, ép sát cô về phía mình, rồi bất ngờ cúi xuống đặt lên môi cô một nụ hôn. Anh nhanh chóng tiến sâu vào khoang miệng cô, cướp lấy tất cả những gì ngọt ngào nhất.

Nhiệt độ trong phòng nhất thời tăng cao, Vỹ Dạ bị Trường Giang hôn đến mụ mị đầu óc, quên luôn cả việc chính.

Trường Giang ban đầu còn yên phận, nhưng sau đó liền bắt đầu làm càn, tay anh di chuyển xuống mông tròn của cô, rồi chậm rãi tiến vào bên trong, khi anh sắp chạm đến nơi tư mật của cô thì bị cô giữ tay lại.

"Chúng ta còn có hẹn với bác trai mà." Vỹ Dạ thở gấp nói. Nếu tiếp tục sẽ không thể đến đúng giờ, lúc đó bác trai nhất định sẽ không hài lòng về cô.

Trường Giang dù trong người đang có ngọn lửa đang nhen nhóm nhưng cũng đành nhịn lại, anh hôn lên môi cô một lần nữa rồi cầm tay cô đi ra ngoài.

"Đêm nay sẽ là đừng hòng thoát khỏi anh."Trường Giang ghé sát tai cô nói khi giúp cô thắt dây an toàn.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com