Bao Boi Song Sinh
-"Mẹ ơi, nơi này tại sao lại cao quá vậy?" Cao hơn nhà bé nhiều lắm luôn. -"Đây là nhà lớn của Hứa gia.".Hứa Hạo Nhiên ôn tồn nói. Hạ Tịnh Nghi ngước nhìn.Quyết định của cô, là đúng hay không đây?Sao cô lại có cảm giác mình đưa con về đây là một việc sai lầm thế này? -"Cậu chủ, cậu về rồi." Bà quản gia vui vẻ nói. "Còn họ là..."-"Vợ con của con."Hắn ôn nhu cười, cuối xuống bế Cà Chua lên. Bà quản gia đơ hẳn luôn. Cậu chủ có vợ con?!? Cô gái này cũng trông rất quen mắt.Ai nói cho bà biết chuyện gì đã xảy ra không?Ông nội hắn sinh được hai đứa con trai. Là cha hắn và bác hắn.Kỳ thực, nhà họ Hứa không mấy hòa thuận. Luôn ngấm ngầm đấu đá nhau, cuối cùng chỉ vì một mục đích duy nhất. Gia sản của nhà họ Hứa!Trùng hợp thay, hôm nay nhà họ Hứa lại tụ họp đầy đủ.-"Hạo Nhiên, con nói đi. Việc này là sao?"Ông nội Hứa nghiêm mặt nhìn hắn và cô, cả hai đứa trẻ nữa. -"Ông nội, cô ấy là Hạ Tịnh Nghi, vợ tương lai của cháu. Hai đứa trẻ này, là con của con!"Một câu nói, làm chấn động cả nhà họ Hứa. Hứa Hạo Nhiên có con rồi?Bà Hứa bất ngờ đến đờ người luôn. Ông Hứa bình tĩnh được đôi chút. Quan sát hai đứa trẻ này.Anh họ của Hứa Hạo Nhiên ngước nhìn hai đứa trẻ này. Từ bấy ngờ đến lo lắng. Đưa con đến đây, không phải đề giành tài sản của ông nội với anh ta sao?Anh ta cưới vợ nhiều năm, chỉ sinh được một đứa con gái. Còn Hứa Hạo Nhiên lại sinh con trai rồi! Ánh mắt hắn thâm độc nhìn hai đứa trẻ.-"Con về rồi!"Hứa Gia Mẫn đang ở công ty lại nhận được cuộc gọi hối thúc trở về nhà. Không biết chuyện gì đã xảy ra. Cô nhìn thấy Hạ Tịnh Nghi, đơ mất vào phút.-"Chị Tịnh Nghi!!!"Hứa Gia Mẫn thốt lên, lao đến chỗ cô như một vị thần. Cô ấy ôm lấy cô, mừng đến phát khóc.-"Em nhớ chị lắm luôn. Chị đi lâu quá."Hạ Tịnh Nghi bị ôm đến khó thở, cũng chỉ bất đắc dĩ mỉm cười. -"Làm em lo lắng rồi."Người ta nói tình cảnh chị dâu em chồng thường không tốt. Nhưng cô cùng Hứa Gia Mẫn quan hệ còn thân thiết hơn cả chị em ruột.Lúc này, Hứa Gia Mẫn mới chú ý đến hai cô cậu đang đứng kế cô.-"A, tại sao cháu ở đây? cháu còn nhớ cô không?"Trí nhớ của đứa trẻ gần bốn tuổi làm sao có thể tốt đến thế. Bé và cậu dĩ nhiên là không nhận ra rồi.-"Hai đứa là con của anh và Tịnh Nghi. Cháu của em!"Hứa Gia Mẫn kích động đến điên cuồng. Cháu của cô!!!Cô có cháu rồi sao?Oa, thật sự là cháu của cô sao? Hạnh phúc quá trời quá đất luôn. Cô bám lấy Rốt, vừa vuốt vừa xoa mặt cậu. Còn véo véo mặt Cà Chua.Cô không muốn cưới chồng, chỉ muốn có con. Có thể bắt một đứa về nuôi không?[…]-"Ông nội, tại sao lại cho hai đứa dơ bẩn đó ở trong nhà? Đuổi nó đi đi nội."Hứa Kỳ Duyên mè nheo ôm lấy ông nội Hứa. Liếc Cà Chua và Cà Rốt.-"Hai đứa là em của con đó! Đừng có nói như vậy!"Ông nội Hứa nhắc nhở đứa cháu gái bướng bỉnh của mình. Từ nhỏ, Hứa Kỳ Duyên đã được nuông chiều. Ông cũng rất thương con bé. Nhưng dù sao hai đứa trẻ kia của là người của Hứa gia. Đâu thể để con cháu của Hứa gia lưu lạc bên ngoài được.-"Con không thích, nội đuổi nó đi đi. Hôm qua nó còn muốn lấy đồ chơi của con."Hứa Kỳ Duyên giận dữ dậm chân. Cà Chua vô tội đứng nhìn chị mình.Hôm qua, bé nhỉ đứng từ xa nhìn thôi mà. Có lấy của chị ấy đâu?Bé biết, trong nhà này, ngoại trừ mẹ, chú người xấu, ông bà nội và cô út ra. Không ai thích sự yêu thích bé cả.Mẹ có nói, người ta không thích mình. Mình cũng không cần thích người ta. Chỉ cần đừng bất kính, làm chuyện sai trái, gây hại đến người ta là được.Bé không thèm quan tâm đến chị ấy nữa. Bé kéo anh trai mình cùng chơi búp bê với mình.[…]-"Cà Chua và Cà Rốt, con có muốn đi chơi với cô không?"Hứa Gia Mẫn ôm lấy Cà Chua, cưng chiều nói.Nếu không phải Hứa Kỳ Duyên quá tự cao, ăn nói không được lễ phép. Cô chắc chắn sẽ không bất mãn Kỳ Duyên như thế.-"Đi đâu vậy cô út?"Mắt Cà Chua long lanh như hồ nước mùa thu.-"Đi khu vui chơi, sau đó cô út sẽ đưa con đi mua đồ chơi."Cà Chua và Cà Rốt gật gật đầu. Ở đây chán lắm, suốt ngày chỉ ở nhà, không có được ra ngoài chơi.Và thế là Cà Rốt, Cà Chua và Kỳ Duyên theo Hứa Gia Mẫn đến khu vui chơi. Ở đây bự lắm, rộng lắm. Nhiều trò chơi nữa. Cà Chua được vào trong ngôi nhà cổ tích chơi, thích lắm.-"Kỳ Duyên, trông Cà Chua đi. Cô và Cà Rốt đi mua đồ ăn."Kỳ Duyên không thèm liếc nhìn cô, gật đầu cho có lệ. Đợi khi hai người họ khuất bóng, Kỳ Duyên mới lôi kéo Cà Chua. -"Đi, lại kia chơi."Kỳ Duyên nói giọng ra lệnh.-"Nhưng cô út bảo phải chờ cô út."Kỳ Duyên bước đi, bỏ Cà Chua một mình. Dù sao cô bé cũng mười tuổi, không sợ đi lạc. Cà Chua lật đật chạy theo. Nhưng Cà Chua lần đầu đến đây. Người đông nghẹt, Cà Chua sớm đã bị xô đẩy, lạc đường.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com