Bao Boi Em Nghi Em Thoat Khoi Toi
" Xin lỗi ngài tôi không có bán thân ". Triệu Vĩnh Thanh yếu ớt vùng vẫy như thú nhỏ đang cố trốn thoát khỏi tay kẻ săn mồi . Cậu lần đầu tiên gặp tình huống như thế này . Cậu nghĩ bản thân mình là một nam nhân chắc chắn không ai đem trò trêu chọc chỉ đối với nữ giới ra làm với mình . Vĩnh Thanh nghĩ sai rồi , cậu nghĩ hoàn toàn sai rồi .Hắn buông cậu ra , giơ hai tay lên đầu vờ như vô tội . Lúc này cậu đứng dậy xoay lưng định đi thì hắn chợt lên tiếng." Lạ thật , lần đầu tôi thấy có người từ chối cơ hội kiếm tiền đấy " . Hắn tỏ vẻ bất ngờ như nhìn thấy một việc chưa từng có trước đây ." Xin lỗi ngài , tôi không kiếm tiền bằng cách đó " _ Cậu chỉnh trang quần áo đã bị làm cho xộc xệch ." Vậy sao ? Nhưng tôi lỡ có hứng thú với cậu mất rồi " . Hắn cười vài tiếng lạnh như băng . Âm thanh đó cậu nghe mà tim nhảy thót trên đọt cây , hắn nắm tay cậu kéo cậu xuống ghế , cậu quay mặt lên nhìn hắn .Hắn không chần chừ rót cho cậu một ly , đưa trước mặt cậu : " Làm tốt cho đêm nay , sáng mai cậu sẽ trở thành chủ của nơi này . Thấy sao ? " . Bàn tay thô ráp lướt trên bên má lán mịn làm cậu thoáng rùng mình .Cái thái độ ngông cuồng không xem ai ra gì này khiến cậu muốn tránh xa hắn thật xa . Nhưng hiện tại cậu như thỏ rơi vào tay sói chỉ biết nằm im chờ chết .Hắn nãy giờ cứ nhìn cậu chằm chằm không chớp mắt làm cậu mặt cậu e thẹn mà đỏ lên." Nhìn tôi cái gì sao không mau uống đi " - Hắn cầm ly rượu kề sát môi cậu ." Nhưng mà xin lỗi ngài tôi còn đi phục vụ rượu các vị khách khác nữa ạ ! " _ Cậu ngại ngùng né tránh , ngón tay chắn ở miệng ly không cho rượu đổ vào miệng mình .Hắn hơi nhướn mày lên nhìn cậu , tay cầm ly rượu lắc qua lắc lại rồi lại chuyển mắt nhìn cậu, điềm đạm nói : " Hôm nay cậu sẽ ngồi đây uống với tôi, không cần phục vụ người khác "Hồ Nhất Hùng vòng tay qua eo siết chặt lấy cậu . Triệu Vĩnh Thanh bối rối cố gỡ gọng kìm cứng rắn ở eo mình ra ." Đừng chọc giận tôi , nghe lời " . Như một lời cảnh cáo cuối cùng khiến cậu không đủ tinh thần chống lại nữa .Hắn đưa ly rượu cho cậu , Vĩnh Thanh không thể phản kháng được mà ngoan ngoãn hớp hết một ly nữa . Sắc mặt cậu thoáng ửng hồng vì men rượu đổi lại là nụ cười thích thú của Hồ Nhất Hùng .Cậu bị ép uống tới nỗi đầu óc quay cuồng ,không còn tỉnh táo , nằm gã gục trong vòng tay của hắn . Tác dụng của rượu làm cậu mệt mỏi ,nhắm mắt thiếp đi . Nhìn cậu say đến nỗi như thế hắn cười nữa miệng . Bây giờ, chỉ còn hắn là tỉnh táo.............Sáng hôm sau, những ánh sáng mặt trời chiếu vào hai người không mảnh vải che thân đang nằm ngủ ngon trên giường . Họ ôm lấy nhau ngủ say như một cặp tình nhân thân mật .Người trong lòng có chút cử động , đôi mắt Vĩnh Thanh nặng trĩu dần mở ra ,cậu cố gắng ngồi dậy nhưng hạ thể đau nhức, nhúc nhích đâu cũng thấy đau . Triệu Vĩnh Thanh hoang mang , đầu óc đau như búa bổ , cậu ráng nhớ chuyện gì xảy ra ngày hôm qua nhưng càng nhớ đầu cậu càng đau . Cậu chỉ nhớ đêm qua cậu bị một kẻ xấu xa ép uống rượu muốn nôn mửa tại chỗ .Tối đó cậu bị Hồ Nhất Hùng , cái người được gọi là Hồ Tổng ép uống rượu say đến bất tỉnh . Lúc đó chỉ có Hồ Nhất Hùng còn tỉnh táo nhưng hắn đã làm gì cậu chứ sao cậu không nhớ ?Nhưng bây giờ nhìn lại cậu thì không có mảnh vải che thân, cơ thể trắng nõn của cậu hiện lên vô số vết hôn đỏ tím . Đó là tàn tích của một đêm mặn nồng hôm qua . Cậu cắn răng tức giận , cậu là nam nhân vậy mà hắn dám đối xử với cậu như thế , ỷ mình có quyền rồi muốn làm gì thì làm hay sao ?Nhìn qua kế bên, đập vào mắt cậu là cơ thể màu đồng rắn chắc với khuôn mặt đẹp tựa như đúc . Nhưng đối với cậu , tên đang nằm cạnh mình là một kẻ xấu xả chả tốt đẹp gì.Cậu bị hắn "ăn" rồi ! Tối qua hắn đã nhân lúc cậu say mà đã "ăn" cậu. Dù phẫn nộ nhưng không thể lên tiếng , cậu nhận thức rõ : cậu chỉ là một con kiến nhỏ mà thôi , cậu có thể làm gì chứ . Tay chân luống cuống , vội nhặt quần áo lên mặc vào và đi ra khỏi căn phòng đó. Mặc kệ người đang đau nhức cậu chạy như bay ra khỏi khách sạn không quay đầu lại. Vĩnh Thanh tự hứa với lòng sẽ không bao giờ gặp lại hắn nữa , có gặp sẽ tránh xa một chục mét .Triệu Vĩnh Thanh lấy điện thoại xin quản lí nghỉ việc . Lúc mới lên thành phố , kiếm việc làm ở chổ đất hẹp người đông này thật sự khó khăn, may mắn lắm mới tìm được một nơi có lương bổng tốt như thế mà chuyện này lại xảy ra .Cậu sẽ kiếm việc làm mới tốt hơn.Rất nhanh quản lí đã bắt máy . Cậu chưa nói năng chào hỏi gì thì quản lí đã hỏi : "Này Vĩnh Thanh à , sao hôm qua tôi thấy cậu đi mà không thấy cậu trở lại vậy ? ""..."" Vĩnh Thanh sao cậu không trả lời tôi? "Cậu căm tức nắm chặt điện thoại , dứt khoát : " Quản lí , tôi xin nghỉ việc. Cảm ơn anh đã chiếu cố tôi trong thời gian qua "" tút ....tút.........."Đầu dây bên kia ngạc nhiên, nhìn vào số cậu ,ngẫm nghĩ về tối hôm qua . Sau một hồi mới ngẫm ra được câu chuyện , quản lí thở dài:Haizzzz, con thỏ nhỏ bị sói già ăn thịt rồi.Câu lê cái thân mỏi nhừ đi về nhà .Vừa về tới nhà , cậu đã chạy thẳng vào nhà tắm cởi bộ đồ đồng phục trên người ra , đứng trước gương xem lại bản thân . Nhìn vào gương thân thể cậu không còn như trước nữa mà thay vào đó là vô số vết hôn , còn có cả mấy vết cắn sâu hoắm đã tím tái . Đủ để cậu xác nhận là bản thân đã như thế nào đêm qua .Cậu sẽ xem như mình bị chó cắn , coi như cậu xui đi . Cậu tắm rửa xong xuôi thì leo lên giường nghỉ ngơi . Mai là cuối tuần , theo định kì cậu sẽ về thăm ba mẹ nơi quê nhà .
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com