Bao Boi Em Chi Co The La Cua Anh
Sau khi từ sân bay trở về khách sạn, Khả Ngôn cảm thấy mệt trong người nên muốn đi tắm, vừa quấn khăn bước ra cô nhìn thấy trên giường mình có một cái gì đó. Thấy tò mò nên cô lại xem thử đó là gì, đó là một chiếc hộp. Khả Ngôn mở chiếc hộp ra liền thấy bên trong đó có một bộ váy, hình như là váy dạ tiệc, nó được may nhìn có vẻ rất công phu. Bên trong chiếc hộp còn kèm một lá thư : " Anh có việc nên phải rời khách sạn một chút, em cứ nghỉ ngơi thoải mái. Tối nay, tập đoàn Cố thị có mời anh đến tiệc rượu, em hãy sửa soạn và mặc chiếc váy anh đã chuẩn bị nhé !! Tối nay, anh sẽ quay lại đón em! - Vũ Hàn". Đọc xong lời nhắn mà Vũ Hàn để lại, Khả Ngôn chợt thở dài. Tối nay, cô phải cùng Vũ Hàn đi tiệc mà còn là tiệc ở Cố thị, không lẽ mới quay về mà lại phải gặp hắn ư?
——————
6 giờ tối, Khả Ngôn đã trang điểm và chuẩn bị xong xuôi để đi dự tiệc. Cùng lúc đó, Vũ Hàn cũng đã quay lại khách sạn để đón cô. Khi Khả Ngôn vừa bước ra, Vũ Hàn không thể nào rời mắt khỏi cô. Cô quá đẹp, đẹp tựa thiên thần với bộ váy màu trắng toát lên sự thuần khiết.
- Em trang điểm nhìn có hợp với bộ váy không ? - Khả Ngôn bất chợt hỏi.
- Em rất đẹp ! Chắc chắn em sẽ rạng rỡ nhất đêm nay !
Vũ Hàn để Khả Ngôn khoác tay mình. Hai người cùng bước lên xe và đến chỗ bữa tiệc.
Vừa bước vào trong, Khả Ngôn không giấu nổi sự kinh ngạc về sự xa hoa, lỗng lẫy của bữa tiệc. Nơi này toàn là người giàu có, có địa vị khiến cho người ta phải ghen tị, ngưỡng mộ.
Với nét đẹp thuần khiết, trong sáng của mình, cô ngay lập tức đã trở thành tâm điểm của bữa tiệc, ai cũng quay sang nhìn cô. Vũ Hàn thì thầm nhẹ vào tai Khả Ngôn : " Anh đã nói rồi mà ! Chắc chắn em sẽ trở thành tâm điểm của bữa tiệc ! Không ai có thể coi thường em được nữa". Vũ Hàn nói xong thì cùng lúc đó nhạc cũng đã nổi lên.
Anh quỳ nhẹ xuống :
- Tiểu thư xinh đẹp ! Tôi có thể mời cô nhảy một bài không ?
Cô khẽ gật đầu và đưa tay cho anh. Vũ Hàn cầm tay cô khẽ hôn nhẹ.
Hai người bắt đầu nhảy, Khả Ngôn nhảy rất đẹp, đẹp như thiên nga đang vỗ cánh. Mọi người xung quanh đều không rời mắt khỏi cô, cả hắn cũng vậy.
Khung cảnh thật lãng mạn, đôi nam thanh nữ tú đang uyển chuyển từng động tác nhìn rất hạnh phúc, rất đẹp đôi, những ai thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ nghĩ họ là thanh mai trúc mã, không thể gán ghép, tách rời.
Một lúc sau, nhạc cũng ngưng nổi, mọi người đều quay quanh chỗ Vũ Hàn và Khả Ngôn. Ai cũng cho rằng hai người rất đẹp đôi. Vũ Hàn thật may mắn khi kiếm được một người con gái đẹp tuyệt vời như thế để trở thành bạn đời. Nhưng rất tiếc, họ không thể. Khả Ngôn vẫn chỉ xem Vũ Hàn như một ân nhân.
Từ lúc nhìn thấy cô bước vào bữa tiệc, hắn vẫn không hề rời mắt khỏi cô, hắn nhìn cô mãi, nhìn mãi. Còn Khả Ngôn thì không hề liếc đến hắn. Tôi phải làm sao để giành em về đây ? Tôi nhớ em đến chết mất ! Cuối cùng tôi cũng tìm được em. Làm sao mà tôi có thể quên em được ?
Vũ Hàn trong thấy Mạc Thiên liền đi lại chỗ hắn để chào hỏi, cả Khả Ngôn cũng đi chung với anh.
Vừa chạm mắt hắn, Khả Ngôn liền kính trọng cúi đầu chào.
Vũ Hàn bắt đầu giới thiệu :
- Đây là bạn nhảy của tôi ! Tên là Khả Ngôn.
- Khả Ngôn ! Đây là chủ tịch tập đoàn Cố thị, chắc em cũng biết.
Vũ Hàn thừa biết Mạc Thiên đã không rời mắt khỏi cô từ lúc cô bước vào. Anh đang cố ý để chọc tức hắn, để hắn thấy được Khả Ngôn ở bên anh rất hạnh phúc. Hắn đáng phải trả giá vì những gì đã làm với cô.
——-
Gần 10 giờ tối, cũng là lúc bữa tiệc kết thúc. Mọi người đều nhanh chóng ra về. Ra đến cổng, Vũ Hàn bảo Khả Ngôn đứng đợi anh để anh đi lấy xe. Mạc Thiên đi theo cô thấy cô đứng một mình liền đi lại chỗ cô.
- Tiểu thư ! Cô làm gì mà đứng đây có một mình thế ?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc. Khả Ngôn không khỏi giật mình khi thấy Mạc Thiên đứng bên cạnh mình. Cô lấy lại bình tĩnh và trả lời hắn :
- Tôi đang chờ người !
- Có cần tôi chở cô về không ?
- Cảm ơn lòng tốt của Tiên sinh nhưng tôi không cần đâu.
Hai chữ Tiên sinh lạnh băng như thể không quen biết phát ra từ miệng cô khiến Mạc Thiên không khỏi đau lòng.
Đang nói chuyện, đột nhiên có ánh đèn xe chiếu vào hai người. Đó là Vũ Hàn.
Vũ Hàn bước xuống, mở cửa xe cho Khả Ngôn. Hắn không giấu nổi được nỗi buồn của mình.
- Xem ra, hai người hạnh phúc quá nhỉ ?
Khả Ngôn im lặng, không nói gì.
——————
6 giờ tối, Khả Ngôn đã trang điểm và chuẩn bị xong xuôi để đi dự tiệc. Cùng lúc đó, Vũ Hàn cũng đã quay lại khách sạn để đón cô. Khi Khả Ngôn vừa bước ra, Vũ Hàn không thể nào rời mắt khỏi cô. Cô quá đẹp, đẹp tựa thiên thần với bộ váy màu trắng toát lên sự thuần khiết.
- Em trang điểm nhìn có hợp với bộ váy không ? - Khả Ngôn bất chợt hỏi.
- Em rất đẹp ! Chắc chắn em sẽ rạng rỡ nhất đêm nay !
Vũ Hàn để Khả Ngôn khoác tay mình. Hai người cùng bước lên xe và đến chỗ bữa tiệc.
Vừa bước vào trong, Khả Ngôn không giấu nổi sự kinh ngạc về sự xa hoa, lỗng lẫy của bữa tiệc. Nơi này toàn là người giàu có, có địa vị khiến cho người ta phải ghen tị, ngưỡng mộ.
Với nét đẹp thuần khiết, trong sáng của mình, cô ngay lập tức đã trở thành tâm điểm của bữa tiệc, ai cũng quay sang nhìn cô. Vũ Hàn thì thầm nhẹ vào tai Khả Ngôn : " Anh đã nói rồi mà ! Chắc chắn em sẽ trở thành tâm điểm của bữa tiệc ! Không ai có thể coi thường em được nữa". Vũ Hàn nói xong thì cùng lúc đó nhạc cũng đã nổi lên.
Anh quỳ nhẹ xuống :
- Tiểu thư xinh đẹp ! Tôi có thể mời cô nhảy một bài không ?
Cô khẽ gật đầu và đưa tay cho anh. Vũ Hàn cầm tay cô khẽ hôn nhẹ.
Hai người bắt đầu nhảy, Khả Ngôn nhảy rất đẹp, đẹp như thiên nga đang vỗ cánh. Mọi người xung quanh đều không rời mắt khỏi cô, cả hắn cũng vậy.
Khung cảnh thật lãng mạn, đôi nam thanh nữ tú đang uyển chuyển từng động tác nhìn rất hạnh phúc, rất đẹp đôi, những ai thấy cảnh tượng này chắc chắn sẽ nghĩ họ là thanh mai trúc mã, không thể gán ghép, tách rời.
Một lúc sau, nhạc cũng ngưng nổi, mọi người đều quay quanh chỗ Vũ Hàn và Khả Ngôn. Ai cũng cho rằng hai người rất đẹp đôi. Vũ Hàn thật may mắn khi kiếm được một người con gái đẹp tuyệt vời như thế để trở thành bạn đời. Nhưng rất tiếc, họ không thể. Khả Ngôn vẫn chỉ xem Vũ Hàn như một ân nhân.
Từ lúc nhìn thấy cô bước vào bữa tiệc, hắn vẫn không hề rời mắt khỏi cô, hắn nhìn cô mãi, nhìn mãi. Còn Khả Ngôn thì không hề liếc đến hắn. Tôi phải làm sao để giành em về đây ? Tôi nhớ em đến chết mất ! Cuối cùng tôi cũng tìm được em. Làm sao mà tôi có thể quên em được ?
Vũ Hàn trong thấy Mạc Thiên liền đi lại chỗ hắn để chào hỏi, cả Khả Ngôn cũng đi chung với anh.
Vừa chạm mắt hắn, Khả Ngôn liền kính trọng cúi đầu chào.
Vũ Hàn bắt đầu giới thiệu :
- Đây là bạn nhảy của tôi ! Tên là Khả Ngôn.
- Khả Ngôn ! Đây là chủ tịch tập đoàn Cố thị, chắc em cũng biết.
Vũ Hàn thừa biết Mạc Thiên đã không rời mắt khỏi cô từ lúc cô bước vào. Anh đang cố ý để chọc tức hắn, để hắn thấy được Khả Ngôn ở bên anh rất hạnh phúc. Hắn đáng phải trả giá vì những gì đã làm với cô.
——-
Gần 10 giờ tối, cũng là lúc bữa tiệc kết thúc. Mọi người đều nhanh chóng ra về. Ra đến cổng, Vũ Hàn bảo Khả Ngôn đứng đợi anh để anh đi lấy xe. Mạc Thiên đi theo cô thấy cô đứng một mình liền đi lại chỗ cô.
- Tiểu thư ! Cô làm gì mà đứng đây có một mình thế ?
Nghe thấy giọng nói quen thuộc. Khả Ngôn không khỏi giật mình khi thấy Mạc Thiên đứng bên cạnh mình. Cô lấy lại bình tĩnh và trả lời hắn :
- Tôi đang chờ người !
- Có cần tôi chở cô về không ?
- Cảm ơn lòng tốt của Tiên sinh nhưng tôi không cần đâu.
Hai chữ Tiên sinh lạnh băng như thể không quen biết phát ra từ miệng cô khiến Mạc Thiên không khỏi đau lòng.
Đang nói chuyện, đột nhiên có ánh đèn xe chiếu vào hai người. Đó là Vũ Hàn.
Vũ Hàn bước xuống, mở cửa xe cho Khả Ngôn. Hắn không giấu nổi được nỗi buồn của mình.
- Xem ra, hai người hạnh phúc quá nhỉ ?
Khả Ngôn im lặng, không nói gì.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com