TruyenHHH.com

Bao Boi Dung Ghet Toi

Chó mực chạy đến bên chân Phuwin, vẫy đuôi, dựng đứng hai chân trước, cào cào vào bắp chân cậu.

Người đàn ông nhìn thấy, nói: "Nó lại có vẻ như rất thích cậu." Chân chó của nó làm ướt ống quần Phuwin,còn chưa kịp chê, anh ta liền chẹp một tiếng, dùng chân đá nó ra khỏi cậu, mắng: "Đi đâu chơi ướt như chuột, bẩn khiếp."

Chó con biết bị mắng liền ư hử một tiếng nằm xuống đất, tai cũng cụp xuống.

Phuwin đáp: "Rơi vào rãnh nước."

"Rãnh nước trong thôn rất sâu, cái chân ngắn này của nó trèo không lên được, cậu cứu nó?"

"Chỉ đi qua thôi."

Người đàn ông cười: "Cậu nếu đã cứu được chó con bảo bối của tôi, tôi đương nhiên cũng không thể để cậu tay không trở về."

"Có nhìn trúng cái nào không? Tôi không thu tiền cậu, miễn phí tặng cậu một cái." Người đàn ông vỗ vỗ mặt kính, ý muốn Phuwin từ trong số chúng chọn một đứa mang đi.

Mở tiệm làm ăn làm gì có đạo lý tặng người đơn giản như thế, không sợ lỗ sao?

Người đàn ông có vẻ nhìn ra được suy nghĩ của cậu, nói:

"Đây đều là mấy thứ tôi tiện tay làm chơi, cậu cứ tuỳ ý chọn."

Cái này cậu không nghĩ tới-- người đàn ông này hoá ra là một thầy chế rối.

Tiện tay làm chơi, lại có thể làm tinh tế đến thế này, quá khiêm tốn rồi.

"Tay nghề không tồi." Phuwin khen.

"Đấy là đương nhiên." Anh ta thản nhiên đón nhận.

Chân của người đàn ông không tốt, đứng nói chuyện với cậu một lúc đã có vẻ đứng không nổi, đúng lúc này, trong phòng đi ra một người đàn ông khác, không, không phải là người.

Phuwin nhìn vết hở rõ ràng giữa các khớp nối của nó, tư thế đi chậm chạp kì quái, trên mắt bịt một lớp vải đen, vải bịt lấy đôi mắt nhưng nó lại có thể bình thường không chướng ngại đi lại.

Không có người sống nào lại như thế.

Nó cầm theo hai cốc nước, một cốc cho người đàn ông, một cốc cho cậu, làm xong mọi thứ nó quỳ tứ chi trên đất, người đàn ông trực tiếp ngồi lên lưng nó.

Một quỳ, một ngồi, rất tự nhiên như thể trước đây làm qua vô số lần.

Nếu như đây là người thật, vậy là cố ý hạ nhục rồi.

Rõ ràng là một cảnh hoang đường, vậy mà cậu như bị đánh thức, một ý tưởng ngủ sâu trong tim chợt động, Phuwin nhìn chằm chằm nó làm ghế dưới thân người đàn ông, người đàn ông nhìn thấy ánh mắt của cậu, nói:

"Sao, cậu hứng thú với cái này à?"

Cậu đè nén niềm hứng thú trong lòng hỏi: "Đây là con rối sao? Sao có thể động đậy?"

Người đàn ông vỗ vỗ đầu nó, ánh mắt tự hào: "Thủ nghệ độc truyền của tôi đấy."

Có lẽ nỗi khát vọng trên mặt Phuwin biểu hiện quá rõ ràng, anh ta liếc cậu một cái hỏi:

"Cậu muốn sao?"

Cậu tuân theo nội tâm bản thân trả lời:

"Ừm, anh có thể chế tạo cho tôi một con không?"

"...Vốn dĩ là không làm cho người khác, nhưng" Người đàn ông do dự, lại nhìn chó mực con, "cậu đã cứu chó của tôi, có thể."

"Tôi có thể chế tạo cho cậu thứ cậu mong muốn."

Còn không kịp đợi cậu vui vẻ, người đàn ông gật gù nói tiếp: "Nhưng thứ này giá cả đắt đỏ, tôi có thể không làm miễn phí cho cậu được."

Tim của cậu bình bịch đập loạn, âm thanh cũng run rẩy:

"Bao nhiêu tiền cũng được, làm cho tôi một con."

Anh ta giơ năm ngón tay ra vẫy vẫy.

Cái giá này không rẻ, người bình thường cho dù có thích một thứ như thế nào đi chăng nữa, lúc trả tiền đều đắn đo, Phuwin thì lập tức chuyển khoản, chỉ sợ anh ta đổi ý không làm cho cậu nữa. Cậu biết trông cậu có vẻ không giống có tiền, nhưng mấy năm nay tiền tiết kiệm trong thẻ cũng không ít, số tiền này với Phuwin mà nói có chút đắt nhưng không phải không trả nổi.

Tôi nguyện ý tiêu số tiền này mua thứ tôi thích.

Người đàn ông có lẽ cảm thấy não cậu không bình thường, đôi mắt u ám màu tro chầm chậm nhìn lên mặt cậu, trầm mặc một hồi hỏi: "Yêu cầu của cậu là gì?"

Phuwin mở điện thoại, đem ảnh chụp trộm của Pond cho anh ta xem:

"Làm cho tôi gương mặt như thế này."

Giao phó mọi thứ xong xuôi, trước cậu khi rời đi, người đàn ông ngồi sau quầy gỗ đỏ gọi tôi:

"Này, quên nói với cậu, sau khi nhận được đồ, có một chuyện cậu nhất định không được làm."

"Là gì?" Phuwin quay lại, hỏi.

"Mắt" anh ta đỡ cằm, thần bí nói:

"Không được điểm mắt cho nó, nó sẽ sống dậy."

Lúc ấy Phuwin qua quýt đối phó đồng ý, thực tế lại chẳng để trong lòng.

Điểm mắt liền sống lại, sống ở trong thôn này sống lâu đến điên rồi đi, cũng không phải trẻ con, không cần phải dùng lời nói dối kiểu cổ tích này để doạ với lừa cậu.

"Anh ta không làm, tất sẽ có người làm."

Phuwin đưa tay nâng cằm con rối đang dựa trên đùi mình lên.

Nó bình tĩnh tiếp nhận mọi đối đãi của cậu, Phuwin đổ bao nhiêu nước, nó như miếng bọt biển liền thu vào bấy nhiêu nước.

Ngoan, quá ngoan rồi.

Thật là một con chó ngoan.

Cậu liền hôn lên chóp mũi nó:

"Yên tâm, tao sẽ làm cho mày một đôi mắt hoàn mỹ."



--------------------------------------------------

Mấy bà thấy hợp gu hong? Vote thuiii

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com