TruyenHHH.com

Bao Binh Harem Ke Khac Biet






Năng lực lẫn địa vị chỉ thấp hơn 12 Thiên Tướng một bậc, là những kẻ ngoài rìa "cuộc chơi chạy việc", chẳng phải làm chuyện vặt vãnh gì, Ngũ Tướng Không Ngai là tập hợp năm người có năng lực vượt trội hơn người thường nhưng chưa thể dễ dàng xử lý một đại đội như hầu hết thành viên của Thiên Tướng.

Chỉ so với việc chúng không phải "vắt giò lên cổ chạy như một chú cún trung thành với chủ", Kang Jung Hwa đã chẳng ưa chúng rồi. Nên cậu chẳng có hứng thú hay quan tâm gì đến việc một thành viên của chúng bị xử tử, dù lý do nhảm nhí đến con chó còn biết phân biệt được.

"Này Jae Hwa, tôi hỏi thật. Vì sao anh lại đứng ra giải quyết chuyện này dù việc bọn chúng sống hay chết cũng chẳng ảnh hưởng gì đến chúng ta cả?" Đây chính là điều khó tin nhất trong những ngày qua, đến từ người khó lường nhất 12 Thiên Tướng với hành động kì quặc trái ngược với bản tính của mình nhất. Một người bình thường không để ai vào mắt, chỉ giữ phép lịch sự tối thiểu với người khác, và tôn trọng quan tâm vài người nhất định lại chủ động giải oan cho một kẻ chẳng hề có liên quan gì đến cuộc đời anh hay Thập Nhị Thiên Tướng? Nghe có điên rồ không chứ?

Rõ ràng có điều gì đó đằng sau nó, nhưng là gì và liên quan tới cái gì thì quá mơ hồ.

"Cậu nghĩ xem?"

"Tôi không thể nghĩ ra bất cứ điều gì cả."

Không hề có ý muốn tiết lộ suy nghĩ của mình như cái cách anh vẫn thường làm, Jae Hwa cười đầy ẩn ý, dẫu cho Jung Hwa có thái độ ra mặt hẳn trước hành động này của mình.

"Hỏi Yoon Shin Woo xem thế nào."

"Shin Woo từ chối trả lời tôi."

... Quả đúng như dự đoán. 
















...










"Jae Hwa, tôi về đây." Theo như khung giờ bình thường, 10h đêm tất cả mọi người đã về đủ. Bây giờ đã 11h rưỡi hơn rồi, cậu cũng nên về thôi.

Jung Hwa ngồi dậy, xỏ giày vào.

"Không sợ Soo Won xử lý sao?"

"À, tên đó ấy hả?"

Cậu được phân công cùng đi với Soo Won điều tra vụ án mạng nào đó, nhưng vốn dĩ tính chất công việc hiện tại cũng máu me không kém, bây giờ lại còn phải tới cái nơi ô uế sặc mùi tử khí kia, thi thể thì không ra hình người cũng chẳng ra quỷ, quá lắm rồi. Còn sợ cậu chưa đủ đam mê nghề nghiệp à? Ai mà đi chứ? Thế là cho anh ta leo cây cái một, mà cậu dám chắc là Soo Won thế nào cũng lôi Yi Jung vào thế chỗ thôi. Seo Yi Jung là nhà tái tạo đại tài bậc nhất Devinia, trừ lúc tham chiến thì hầu hết thời gian còn lại khá rảnh rỗi. Bọn họ đi chung với nhau trông ổn hơn một tên gây tê liệt thần kinh cho người khác và một tên có nhiệm vụ tiễn đưa người ta về nơi an nghỉ cuối cùng là cái chắc.

Hôm nay không phải lần đầu cậu trốn biệt, nhưng lần nào cũng là Jae Hwa và Jun Hee đứng ra bảo lãnh cả. Xét về người có trọng lượng trong lời nói nhất 12 Thiên Tướng, thì Jun Hee là người có tiếng nói nhất, và Jae Hwa luôn có thể khiến người khác làm theo ý mình, không bằng cách này cũng bằng cách khác. Tuy ý kiến mỗi người mỗi khác biệt, quan điểm và tư tưởng không giống nhau, nhưng khi một trong hai người này lên tiếng, thì ai mà không lắng nghe chứ?

"Không sao đâu. Nghe mắng một chút, bị trừng mắt một chút là hết ấy mà." Cậu còn lạ tính của Soo Won sao? Dù gì cũng quen biết 6 năm từ lúc ở Alden phía Bắc rồi.

"Chứ không phải cậu im lặng chịu trận là vì anh ta nói đúng quá à?"

"..." Jae Hwa thật sự nhiều lúc khiến người ta muốn đấm vào mặt một cái thật.

"Anh về không?" Jung Hwa ngượng nghịu đổi chủ đề bằng một câu hỏi khác.

"Không đâu."

Nhưng anh vẫn về để gặp Jun Hee chứ gì? Cậu biết thừa.

Jung Hwa không nói gì nữa, vừa đứng lên chỉnh trang trang phục, dường như cảm nhận được gì đó, đứng hình trong chốc lát.

... Hả? Sao lạ vậy?

Rõ ràng cậu vừa cảm nhận được mà... Bây giờ lại biến mất rồi?

Sau khi xác nhận lại cảm giác của mình một lần nữa, vẫn là nó, ánh mắt cậu bàng hoàng, khi biết được mình vừa cảm nhận được điều gì.

Cứng ngắc quay sang anh, Jung Hwa vặn vẹo mở miệng

"Jae Hwa, hôm nay cho dù anh không muốn thì cũng phải theo tôi về nhà. Hình như Jun Hee gặp chuyện rồi."

Sao.... khó tin quá?














...





















Dưới ánh trăng, bóng người leo ra khỏi cửa sổ, nhẹ nhàng đáp xuống đất một cách an toàn, mái tóc vàng nổi bật ẩn dưới lớp áo choàng, không phải Song Jun Hee thì còn ai?

"Phù, may thật. Đám cảnh vệ hôm nay canh gác lỏng lẻo thế nhỉ?"

Quái thật, hôm nay sao mà trót lọt vậy, đến một tên đi tuần cũng chẳng thấy đâu.

Vừa định quay đầu chuồn đi, tiếng gì đó nghe như tiếng hét thất thanh của ai đó vang lên, dường như cách nơi này không xa, âm thanh nhỏ đến độ nếu không phải là người có tính cảnh giác cao thì thế nào cũng chẳng nghe thấy được. Song Jun Hee quay đầu lại, lòng bất chợt dâng lên cảm giác bất an.

Nếu là giải quyết mấy tên tôm tép thì là khu phía Đông mà nhỉ? Đằng này...

Đáy mắt lóe lên tia gì đó, cô đi về hướng phát ra âm thanh, đi được nửa đường, chợt khựng người lại.

... Cái cảnh tượng quái quỷ gì thế?

Tiếng tích tắc của đồng hồ vẫn đều đặn vang lên giữa không gian tĩnh mịch.














...

















Sau khi đi một vòng nhưng vẫn không có kết quả gì, bốn người bọn họ quay trở về nhà.

"Có lẽ Jun Hee đang có việc riêng chưa về thôi." Ki Yoon nói "Cũng chỉ trễ hơn bình thường một chút."

"Hy vọng là vậy." Shin Woo gật đầu, nhưng sự bất an vẫn không khi nào nguôi đi. Nó mãnh liệt đến độ nếu anh chỉ ngồi ở nhà mà không làm gì, sẽ bức bối biết nhường nào. Giống như sắp đánh mất đi một thứ gì đó rất quan trọng vậy...

"Này.... Họ về rồi." Soo Won dừng lại ngay trước cửa khiến cho ba người còn lại cũng dừng theo.

Trước mặt bọn họ, là Kang Jung Hwa với vẻ mặt đầy sốt ruột đi đi lại lại trong phòng, bất ngờ hơn, Ha Jae Hwa đang ngồi chễm chệ trên sofa, vừa hay ngẩng đầu lên chạm ánh mắt nhau. 

"Lâu không gặp."

"Thật tình cờ làm sao." Cái tên chết tiệt này, Ki Yoon chưa bao giờ thấy cậu ta xuất hiện nhanh như vậy, kể cả khi Chính phủ có yêu cầu họp gấp, cậu ta cũng cứ là người sau cùng xuất hiện. Hễ có chuyện gì động đến Song Jun Hee, thì thái độ khác một trời một vực hẳn.

Sự phân biệt đối xử quá rõ ràng này, ai mà không nhìn ra chứ?












...









"Đông đủ cả rồi nhỉ."

Ki Yoon quả thật rất bất ngờ khi tất cả rất nhanh tụ họp, còn nhanh hơn cả triệu tập tất cả bọn họ cùng một lúc. Hắn hắng giọng, dò hỏi.

"Nãy giờ bọn tôi đã tìm thử rồi, vẫn không thấy Jun Hee đâu cả. Hai người có tìm ra manh mối gì không?"

"Tôi đã tìm mấy chỗ Jun Hee thường tới rồi, nhưng không thấy."

Kang Jung Hwa ngay khi không cảm nhận được sự có mặt của cô nữa đã ngay lập tức lôi Jae Hwa về, không quên ghé sang những nơi cô thường tới để chắc chắn rằng cảm giác của mình không sai, nỗi lo càng lớn dần lên dù cho cậu đã tự nhủ mọi chuyện sẽ ổn.

"Yi Jung?"

Seo Yi Jung nhìn những cặp mắt kia đang hướng về phía mình, thở hắt một hơi.

Ai trong Thập Nhị Thiên Tướng mà chẳng biết, Yi Jung có biệt tài khi cần có thể sử dụng thuật truy tìm chứ?

Thuật truy tung, gọi là truy tìm tung tích, cho phép một người dò được tung tích của người mình muốn tìm khi hội tụ đủ điều kiện cần thiết. Người bình thường không thể cảm nhận được, cả thành viên của Thập Nhị Thiên Tướng cũng chỉ có hai người làm được. Jung Hwa là người có khả năng cảm nhận khí tức, nhưng không thể xác định được vị trí hay tình trạng hiện tại của người đó. Yi Jung thì có thể, nhưng phải kèm theo nhiều yếu tố, cũng bị hạn chế ở nhiều điểm, không thể lúc nào cũng sử dụng được.

"Ai có đồ gì của cô ấy không? Phải có vật liên quan mật thiết đến cô ấy thì tôi mới tìm được."

"..."

Chẳng lẽ không ai có à?

Sáu người nhìn nhau một hồi, cuối cùng Jae Hwa cũng phản ứng, lấy ra một sợi dây chuyền bạc. Đây là sợi dây Jun Hee từng rất thích đeo, ngay cả khi chiến đấu cũng không cởi nó ra. Ai ai cũng nhìn cậu ta, có người không khỏi ớn lạnh, chắc không phải thuộc loại đó chứ? Nhưng dường như Jae Hwa chẳng bận tâm, thản nhiên đưa ra.

Yi Jung cầm lấy, lẩm nhẩm mấy câu, vòng tròn ma pháp hiện lên với những kí tự cổ ngoằn ngoèo mà chẳng ai biết ý nghĩa cả.

Vẻ mặt căng thẳng của mọi người càng hiện rõ khi Yi Jung khẽ nhíu mày, vòng tròn sáng lên chốc lát rồi biến mất. Cậu trả lại khăn cho Jae Hwa, sau đó mới cất tiếng, với vẻ nghiêm túc.

"Bị thương không ít, thể trạng xuống mức trung bình. Cô ấy đang đi về phía Morvalid, ước chừng hai tiếng nữa là đến rồi."

Kẻ nào có khả năng tổn hại đến Jun Hee? Lại có thể khiến cho cô ấy bị thương đến mức đó?

Jun Hee được tôn làm thủ lĩnh của Thập Nhị Thiên Tướng không phải không có lý do, ngoại trừ tài năng, cô còn là người có khả năng phục hồi và tái tạo các vết thương nhanh nhất trong tất cả các thành viên, cũng là người có sức chịu đựng cao nhất. Tuy hầu như thành viên nào cũng có khả năng ấy, nhưng để lành được các vết thương và tổn thương cực kì nhanh chóng chỉ trong vài giây, thì chỉ có duy nhất mình cô. Bởi thế, chuyện cô bị thương nặng đến mức đó không chỉ khiến cho tất cả bị sốc, đồng thời còn hoang mang tột độ, kẻ nào lại có năng lực ghê gớm đến thế?

Đã từng giao chiến với nhiều người, người có khả năng cao nhất cũng đã bị xử tử, đang chờ ngày thi hành án, chẳng lẽ hắn ta vượt ngục? Mà nếu hắn ta vượt ngục, thể nào chẳng bật báo động đỏ cấp độ một, điều các Thiên Tướng đi bắt về chứ?

Không ai dám đặt nghi vấn về chuyện này, nhưng cũng không tin hoàn toàn. Thuật truy tung của Yi Jung có độ chính xác rất cao, nhưng chuyện kia lại quá khó tin.

"Cậu bảo cô ấy đến Morvalid?"

Goo Soo Won bỗng chốc lên tiếng, nhắc đến cái tên mà bọn họ có lẽ cả đời cũng không quên được. Bởi nơi đó từng là chiến trường đẫm máu nhất, cũng là nơi đôi tay mỗi người đều nhuốm đầy máu tanh...

"Không phải đó là nơi Excalibur đang được lưu giữ sao?"

"Jae Hwa, cậu ra chỉ thị đi."

Shin Woo không nhìn lấy một cái, nhưng rõ ràng là đang nói với người kia.

Không ai nói ra, nhưng khi không có mặt Jun Hee, thì Jae Hwa sẽ là người điều động mọi người. Mặc dù về chiến thuật, Shin Woo cũng không kém cạnh, nhưng anh không bao giờ đứng ra lãnh đạo trực tiếp cả. Bởi xét về dẫn dắt người khác, anh nghĩ, trên chiến trường, Jae Hwa nhiều kinh nghiệm hơn.

"Mọi người cứ hành xử như chưa có chuyện gì xảy ra là được."

Lời vừa nói ra, không khí như đình trệ. Ngay sau đó, đã có hai người phản đối gay gắt.

"Anh!!!"

"Này này, cậu vô tình quá đấy. Sao có thể làm như không có gì được?"

Jung Hwa, Soo Won nhảy dựng lên, trong khi Yi Jung và những người còn lại vẫn duy trì trạng thái im hơi lặng tiếng. Bọn họ tuy sửng sốt trước câu nói đầy vô tình ấy, không biết vì sao cậu ta lại nói vậy, nhưng người chỉ quan tâm mỗi Jun Hee như cậu ta đã nói vậy, thì ắt hẳn phải có lý do nào đó.

Jae Hwa vẫn chỉ có duy nhất một biểu cảm. Anh búng tay một cái, một tờ thông báo xuất hiện, cùng lúc đó, tiếng chuông từ trung tâm thành phố lại vang lên lần nữa.

Tiếng chuông này trong đêm nay đã vang lên không chỉ một lần, nhưng bất quá cũng chưa ai để ý đến nó. Thỉnh thoảng có người vô tình chọc trúng cơ quan nào đó, nó cũng ầm ĩ như thế, nên căn bản Thập Nhị Thiên Tướng cũng chẳng quan tâm mấy.

"Các người còn chưa thấy thông báo sao?"

Thông báo nào?

"Tiếng chuông vừa rồi là tiếng chuông thứ ba, báo động ở trung tâm đang gặp sự cố, phát lệnh truy tìm kẻ đột nhập. Mà bây giờ toàn bộ đang huy động lực lượng bắt Song Jun Hee, người được nhìn thấy tại hiện trường nơi người đứng đầu của hai gia tộc lớn nhất nhì Devinia bị sát hại cùng thi thể của toàn bộ cảnh vệ ở đó."

Shin Woo là người duy nhất không há hốc mồm ngạc nhiên, nhưng sắc mặt đã đanh lại.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com