Bao Bao Om Mot Cai Nhe
16.
Mộ Tống nhíu mày, đưa mắt trấn an Bảo Bảo, may mắn là vừa nghe giọng Lê Minh Hạc đã tiến đến bịt tai Bảo Bảo, nên cậu cũng không nghe được gì không tốt, có điều, Mộ Tống cũng không định cứ như vậy mà cho qua. Mộ Tống bước lên phía trước che cho hai đứa trẻ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người vừa bước vào. Vốn dĩ anh không quan tâm người ở đây nói gì về mình, cũng không muốn gây rắc rối cho vợ, nhưng nói anh thì sao cũng được, nói đến vợ hay con anh thì... Mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng thân hình lẫn khí chất của Mộ Tống trong những trường hợp như thế này lại là một ưu thế. "Sao? Dụ dỗ con gái út nhà hào môn chưa đủ, bây giờ còn định đánh cả chị nó à?" Người nọ rõ ràng cũng có chút sợ hãi với thân hình cao lớn của Mộ Tống, nhưng vẫn cố ý khiêu khích tiếp. Thấy Mộ Tống bước tới, người nọ bắt đầu luống cuống, giọng nói bén nhọn có chút hoảng loạn."Làm gì vậy, làm gì vậy? Định đánh người giữa ban ngày trong địa bàn nhà họ Lê à? Anh có biết tôi là ai không?""Xin lỗi.""Cái gì?""Tôi nói cô, đối với Bảo Bảo, xin lỗi.""Anh, anh, anh..." Thấy người nọ lắp bắp, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tức giận càng thêm kiều diễm, như đóa hoa hồng rực lửa, Mộ Tống, Mộ Tống, không có chút cảm giác. Anh chỉ im lặng nhìn cô ta chờ đợi, không có động tác nào quá mức, lại khiến Lê Liên Chi rùng mình đổ mồ hôi, bắt đầu có chút hối hận. Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, Liên Chi trong lòng thầm mắng, không biết Chiêu Ngọc tìm chồng ở đâu, rõ ràng theo tài liệu chỉ là xuất thân bình thường, vậy mà lại có cảm giác áp bách đáng sợ chẳng thua gì tên kia. Nhưng dẫu sao cũng là con gái nhà họ Lê, Liên Chi vẫn ráng gượng kiên trì cùng Mộ Tống mắt to nhìn mắt nhỏ. Liên Chi làm vậy, không chỉ bởi vì không muốn mất mặt, mà bởi vì cô ta biết, nếu hôm nay cô ta lùi bước, chờ đợi phía sau có thể là sự trách phạt của bà ta... Dù sao ở đây có nhiều người hầu như vậy, gây sự còn bị sợ tới mức chủ động xin lỗi... Người thích thể diện như bà ta chắc chắn sẽ... "Mẹ."#mieumieuthichviet
Mộ Tống nhíu mày, đưa mắt trấn an Bảo Bảo, may mắn là vừa nghe giọng Lê Minh Hạc đã tiến đến bịt tai Bảo Bảo, nên cậu cũng không nghe được gì không tốt, có điều, Mộ Tống cũng không định cứ như vậy mà cho qua. Mộ Tống bước lên phía trước che cho hai đứa trẻ, ánh mắt lạnh lùng nhìn thẳng vào người vừa bước vào. Vốn dĩ anh không quan tâm người ở đây nói gì về mình, cũng không muốn gây rắc rối cho vợ, nhưng nói anh thì sao cũng được, nói đến vợ hay con anh thì... Mặc dù không giỏi ăn nói, nhưng thân hình lẫn khí chất của Mộ Tống trong những trường hợp như thế này lại là một ưu thế. "Sao? Dụ dỗ con gái út nhà hào môn chưa đủ, bây giờ còn định đánh cả chị nó à?" Người nọ rõ ràng cũng có chút sợ hãi với thân hình cao lớn của Mộ Tống, nhưng vẫn cố ý khiêu khích tiếp. Thấy Mộ Tống bước tới, người nọ bắt đầu luống cuống, giọng nói bén nhọn có chút hoảng loạn."Làm gì vậy, làm gì vậy? Định đánh người giữa ban ngày trong địa bàn nhà họ Lê à? Anh có biết tôi là ai không?""Xin lỗi.""Cái gì?""Tôi nói cô, đối với Bảo Bảo, xin lỗi.""Anh, anh, anh..." Thấy người nọ lắp bắp, khuôn mặt xinh đẹp bởi vì tức giận càng thêm kiều diễm, như đóa hoa hồng rực lửa, Mộ Tống, Mộ Tống, không có chút cảm giác. Anh chỉ im lặng nhìn cô ta chờ đợi, không có động tác nào quá mức, lại khiến Lê Liên Chi rùng mình đổ mồ hôi, bắt đầu có chút hối hận. Nhìn người đàn ông cao lớn trước mặt, Liên Chi trong lòng thầm mắng, không biết Chiêu Ngọc tìm chồng ở đâu, rõ ràng theo tài liệu chỉ là xuất thân bình thường, vậy mà lại có cảm giác áp bách đáng sợ chẳng thua gì tên kia. Nhưng dẫu sao cũng là con gái nhà họ Lê, Liên Chi vẫn ráng gượng kiên trì cùng Mộ Tống mắt to nhìn mắt nhỏ. Liên Chi làm vậy, không chỉ bởi vì không muốn mất mặt, mà bởi vì cô ta biết, nếu hôm nay cô ta lùi bước, chờ đợi phía sau có thể là sự trách phạt của bà ta... Dù sao ở đây có nhiều người hầu như vậy, gây sự còn bị sợ tới mức chủ động xin lỗi... Người thích thể diện như bà ta chắc chắn sẽ... "Mẹ."#mieumieuthichviet
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com