Banh Troi Lam Vo Anh Nhe Shortfic Edit Khai Nguyen
Nguyên nằm mê man bất tỉnh được nửa ngày thì tỉnh dậy. Ánh nắng từ bên ngoài xuyên qua khe cửa chiếu hắt vào giường bạn. Một ánh nắng nhẹ nhưng cũng đủ làm bạn cảm thấy khó chịu.Nguyên cố gắng trở mình, nhăn mặt lại. Toàn thân ê ẩm, đầu đau như búa bổ, mắt sưng húp lên. Chuyện của ngày hôm qua đối với bạn mà nói là không hề muốn và chưa bao giờ nghĩ đến. Bạn ước giá như bạn chưa từng gặp Lân thì sẽ không xảy ra chuyện Khải hiểu lầm bạn. Bạn ước bạn chưa từng gặp Khải, để bạn không yêu anh, không phải đau khổ vì anh như bây giờ.
Nguyên ngồi dậy, hai tay bó gối. Bạn nhìn quanh căn phòng của mình. Tất cả mọi thứ quen thuộc ấy như đang dần dần rời xa bạn, từng chút từng chút một. Bạn cố gắng nắm giữ nhưng chúng đều vụt khỏi tầm tay bạn, kéo nhau đi mất.Nguyên cười nhạt. Cười cho chính sự ngu ngốc của mình, cười cho cái niềm tin vớ vẩn của mình. Yêu ư? Làm gì có tình yêu giữa hai người cùng giới. Bạn nhớ đến Khải, khuôn mặt anh khi cười rất đẹp, rất hoàn mỹ. Bất chợt tim bạn nhói lên. Nguyên ôm lấy ngực, bóp chặt lấy nó như đang bóp chặt mạng sống của mình. Khải đến cho bạn tình yêu. Nhưng lúc ra đi, anh lại lấy tất cả. Ngay cả trái tim nhiều lần tan vỡ, đầy những vết sẹo anh cũng mang đi. Bạn mất Vương Tuấn Khải, mất tất cả.Nguyên bật khóc. Bạn khóc lớn dần lên, khóc mãi không thôi, khóc cho đến khi mắt bạn khô khốc, rát bỏng, cho đến khi nước mắt không còn. Nếu có thể, bạn ước rằng ngày hôm qua không hề có, không bao giờ có.Nhưng... Chuyện đó làm sao có thể.........................Lân đứng một mình trên một ngọn đồi xanh. Ở vị trí của anh nhìn xuống, toàn thành phố đều hiện ra rất rõ, giống như một bức tranh tuyệt đẹp mà con người chính là tác giả của bức tranh ấy. Anh đã từng muốn mình được như bao người. Có một gia đình đầy đủ, có một tình yêu đẹp, một công việc ổn định. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, anh không có được cuộc sống mà anh mong muốn.Lân thả mình vào trong cảnh sắc tuyệt đẹp ấy của thiên nhiên, hít hà mùi hương thơm dịu nhẹ của cỏ non, cảm giác dễ chịu khi gió vờn qua, trêu đùa làn da trên cơ thể. Phải chi lúc nào cũng được sống như thế, nhẹ nhàng, đơn giản, không ưu tư, không phiền muộn, chỉ mình ta với thiên nhiên hiền hòa.Từ phía sau có tiếng bước chân người đi lại gần, Lân quay đầu lại, khẽ nhíu mày._ Anh gọi em ra đây làm gì? – Khải đi đến cách Lân ba bước chân thì dừng lại.Lân không cần suy nghĩ, lao thẳng đến chỗ Khải rồi cho cậu ta một đấm.Khải ngã nhào ra đất, rồi đứng phắt dậy lao vào Lân túm lấy cổ áo rồi đánh trả._ Sao anh đánh em?Cú đánh của Khải không mạnh nhưng cũng đủ làm Lân chới với lùi lại phía sau mấy bước chân._ Đánh cho em tỉnh ra. Đánh cho đến khi nào em chịu thừa nhận mình sai mới thôi.Vừa nói Lân vừa xông vào đánh Khải tới tấp. Khải dơ chân đạp thẳng vào bụng Lân, cả hai ngã nhào ra đất, thở hổn hển. Mồ hôi từ trên trán lăn xuống, đi qua vết thương bỏng rát._ Anh lấy tư cách gì mà đánh em? Anh cướp bạn gái của em, khiến cho cả hai đau khổ. Anh còn đánh em? – Khải gào lên.Lân cười nhạt. Anh đưa tay quệt vết máu trên miệng, nhìn những đám mây đang nhẹ trôi trên trời, giọng như có như không._ Anh cướp bạn gái của em? Nực cười. Chưa bao giờ anh có ý định đó cả._ Anh không có ý định đó nhưng anh đã làm rồi – Khải đứng dậy, túm lấy cổ áo Lân, kéo lên, hét vào mặt Lân.Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Một làn gió nhẹ thổi qua làm đám cỏ tốt dạt về một phía, khẽ đung đưa theo gió. Tình yêu cũng như một cơn gió, bất chợt đến, bất chợt đi. Gió vô tâm lắm, lấy đi tất cả và chẳng bao giờ quay lại.Lân gạt tay, đẩy Khải ra. Anh chống tay lên cỏ, rồi từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại. Cảm giác khoan khoái. Gió mát. Thích thật.Khải nhíu mày nhìn Lân một hồi lâu. Anh không biết Lân đang nghĩ gì._ Tín từng nói – Lân đột nhiên lên tiếng – Tình yêu giống như một cơn gió. Đến một lúc nào đó, gió sẽ đến. Nhưng không thể chắc chắn được lúc nào nó sẽ đi. Chúng ta có được gió, nhưng sẽ không giữ được nó, không bao giờ. Nếu muốn giữ nó lại, chúng ta sẽ phải nhốt chúng trong một cái lọ thủy tinh. Và rồi, gió không còn thổi nữa. Gió không còn là gió và gió chết dần đi.Khải lại nhíu mày. Lúc sau thì nằm xuống bên cạnh Lân, lặng ngắm mây trôi lững lờ. Phải. Tình yêu như một cơn gió. Gió đến với mây, đến với cỏ cây, đến với muôn loài._ Chuyện đó thì liên quan gì đến em? Em chỉ muốn biết vì sao anh cướp bạn gái em..._ Anh đã nói là anh không cướp bạn gái của em.Khải ngồi phắt dậy, tức giận đấm vào ngực Lân làm anh hét lên một tiếng rồi nắm chặt tay cậu._ Đừng có hành động như trẻ con nữa đi. Vương Nguyên yêu em, em biết điều đó hơn ai hết. Tại sao lại đối xử với cậu ấy như thế?_ Anh còn nói được câu đó sau những việc anh làm với em sao?Lân nắm chặt nắm đấm trong tay, giơ lên định đấm Khải một cái nhưng lại thôi. Anh lại nằm xuống, khẽ thở dài._ Tình Yêu, anh là vì sắp vụt mất nên mới cố giữ. Em có được nó lại không biết giữ. Đến lúc có muốn cũng không thể quay lại được đâu._ Anh đừng trốn tránh câu hỏi của em – Khải gào lên. Mất tiểu Nguyên là chuyện anh không hề muốn. Nhưng ít ra cũng phải có ai đó nói cho anh biết, có lý do để anh không đánh mất cậu ấy chứ._ Nguyên làm anh nhớ đến Tín – Kris nói, rồi lại ngưng một lúc – Dù sao thì, em nên quay về với cậu ấy. Em cần cậu ấy, cậu ấy cũng cần em. Như thế là đủ rồi.Khải không hiểu. Rốt cuộc, tại sao Lân lại không chịu trả lời câu hỏi của anh? Tại sao anh ấy không chịu nói rõ?_ Em không hiểu. Anh cố sức có được Nguyên, lúc có được cậu ấy anh lại đẩy cậu ấy về bên em. Tại sao? Tại sao chứ?_ Anh chưa bao giờ có được cậu ấy, đồ ngốc ạ – Lân ngồi dậy, cơn giận trong anh bùng phát. Anh túm chặt lấy cổ áo Khải, nhìn thẳng vào mắt cậu, hét vào mặt cậu - Vương Nguyên yêu em. Cậu ấy chỉ có mình em thôi. Em còn muốn anh nói điều này đến bao giờ._ Vậy tại sao anh lại muốn chia cắt bọn em? Anh đã làm thế. Anh dám cãi?_ Anh không cãi._ Vậy tại sao?Lân lại im lặng. Tại sao ư? Anh cũng không biết nữa. Người ta nói muốn quên một người thì hãy yêu một người khác sâu đậm hơn. Anh gặp Nguyên chỉ là tình cờ. Anh chỉ muốn thử xem mình có thể quên được Tín không. Nhưng càng thử, anh lại càng không thể quên được cậu ấy. Mỗi lúc nhìn Nguyên, anh lại thấy như Tín đang ở trước mặt mình. Những lúc như thế, anh lại muốn phát điên._ Anh nói đi. Anh không biết phải không? – Khải tức quá, hét ầm lên
– Vậy để em nói cho anh biết. Là vì anh quá yêu Tín Tín. Vì anh quá yêu anh ấy. Vì anh không có được anh ấy nên anh nhất định không cho em có được tình yêu của mình.Lân nghe Khải nói xong, khẽ nhíu mày, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười. Thì ra là như vậy. Con người ta vốn dĩ rất ích kỷ. Mình có thì người khác không được có. Mình không có thì người khác nhất định cũng không được có. Nó là lẽ tự nhiên rồi._ Em biết tại sao còn hỏi anh? – Lân quay sang nhìn Khải hỏi.Khải trừng mắt nhìn Lân, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi._ Thực ra em cũng muốn biết Nguyên đối với em là như thế nào. Nếu cậu ấy thật lòng, thì cho dù anh có làm gì, cậu ấy cũng sẽ không thay đổi.Lân ngồi dậy. Anh nhổ một ngọn cỏ gần đấy._ Em thấy không? Cỏ cây nó cũng như con người. Khi em càng cố gắng nhổ nó, bắt nó rời xa đất, nó sẽ càng cố gắng bám chặt hơn. Đất cũng vậy. Đất níu giữ cỏ lại và kết quả, khi cỏ bị nhổ đi, phần đất gắn với nó cũng không còn nguyên vẹn như trước. Nếu em còn yêu Nguyên, hà cớ gì em phải làm vậy. Hãy về với cậu ấy đi. Đừng để đến lúc người ta trồng lớp cỏ mới rồi mới quay trở lại. Không kịp đâu.Khải ngồi im như phỗng, đầu óc suy nghĩ những gì không rõ. Đến lúc Lân đạp mấy phát vào mông mới sực tỉnh. Phải rồi. Anh cần phải đi gặp Nguyên. Cần phải nói với Nguyên tất cả. Anh không thể đánh mất cậu ấy được. Không bao giờ..................Nguyên khóc đến khô cả cổ, giọng khản đặc không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, cố gắng với tay lấy cốc nước trên bàn nhưng không thể. Bạn với, và rồi chiếc cốc rơi xuống, vỡ tan.Nguyên bật cười. Cười trong đau khổ, cười trong tuyệt vọng, cười chính bản thân mình. Chỉ vì một người mà trở thành phế nhân.Đột nhiên cửa phòng mở toang, một người lao vào dáo dác nhìn quanh. Không phải là mơ phải không? Khải đang ở trong nhà bạn, anh đang lại gần bạn, anh còn ôm bạn nữa._ Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh chỉ có mình em thôi, chỉ yêu mình em thôi. Từ nay anh sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.Nguyên để yên cho Khải ôm rồi luyên thuyên một mình. Cảm xúc lúc này của bạn là không gì cả. Đầu óc bạn trống rỗng. Phải chi giấc mơ này đừng đến.Khải thấy Nguyên không có động tĩnh gì, hoảng hốt lo sợ. Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt hốc hác, xanh xao của Nguyên, không kiềm chế được mà khóc._ Em sao vậy? Nói gì đó với anh đi. Nói gì cũng được. Đánh anh, mắng anh cũng được. Em đừng im lặng như thế. Anh sợ lắm.Giấc mơ ơi. Đừng tiếp tục nữa. Dừng lại đi. Bạn sắp không chịu được nữa rồi.Nguyên cố gắng đẩy người trước mặt như muốn xóa đi giấc mơ. Nhưng càng cố gắng, bạn lại càng không thể. Giấc mơ này tàn khốc đến chân thực.Nguyên ngước lên nhìn người trước mặt, cố gắng nói gì đó nhưng không thể. Bạn mất giọng rồi.Khải nhíu mày. Anh lo lắng lắm. Nguyên của anh làm sao vậy? Tại sao không nói gì với anh?_ Tiểu Nguyên à, em nói gì đi. Em không nói được sao? Làm ơn. Nói gì đó với anh đi mà.Nguyên muốn khóc, muốn hét lên, muốn đánh người trước mặt cho đến chết nhưng bạn không thể. Bạn không thể làm được gì cả. Bạn hoàn toàn bất lực.Nguyên chỉ vào những mảnh vỡ trên sàn nhà, rồi lại chỉ vào ấm nước. Bạn khát nước. Anh sẽ hiểu chứ?Khải nhìn theo tay của Nguyên, nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà khẽ nhíu mày._ Không cần phải dọn đâu. Anh sẽ đưa em về nhà anh. Anh sẽ chăm sóc em. Anh không để em khổ nữa.Nguyên như muốn ngất đi. Con người này. Bạn nói to xác mà không có đầu óc thật không sai chút nào mà. Bạn khát nước. Là khát nước chứ không phải muốn dọn những mảnh thủy tinh vỡ đó._ Tiểu Nguyên, em muốn ăn gì không? Anh nấu gì cho em ăn nhé – Khải đưa tay sờ lên trán Nguyên rồi lẩm bẩm – Hình như là bị sốt rồi. Phải nấu cháo cho em ăn thôi.Rồi Khải đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó. Lúc sau quay sang hỏi Nguyên._ Byun Baek, nhà em không có gì để nấu sao?Khải ngốc ơi là Khải ngốc . Bạn không muốn ăn. Bạn khát nước. Bạn muốn uống nước.Nguyên lắc đầu, lấy tay chỉ vào cổ rồi ra hiệu uống nước.Khải lại nhìn bạn nhíu mày, ra chiều suy nghĩ mông lung lắm._ Em không muốn ăn cháo sao? Còn cái này... – Khải làm lại hành động của Nguyên, nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ – Là như thế nào nhỉ? Em muốn ăn cái gì vậy Nguyên Nguyên?Nguyên thở hắt ra. Bạn thật không chịu được nữa rồi. Bạn mà nói được thì bạn đã không phải diễn tả. Bạn mà tự lấy nước được thì không cần phải nhờ anh.Nguyên cố gắng dùng hết sức lực của mình, hét được một từ duy nhất mà cảm giác như nói cả mấy nghìn từ._ NƯỚC!!!Khải mặt đần ra. Anh nhìn Nguyên, lại nhìn những mảnh vỡ, rồi nhìn ấm nước, còn không quên làm lại hành động muốn uống nước của Nguyên rồi bật cười khanh khách._ Tiểu Nguyên. Khát nước sao không nói sớm. Hại anh suy nghĩ lung tung nãy giờ.Nguyên trừng mắt nhìn Khải một cái. Là bạn đã nói nhưng anh không hiểu. Lại còn trách bạn.Khải rót một cốc nước khác cho Nguyên uống xong rồi đặt lên bàn. Anh nhìn Nguyên một lượt rồi nói:_ Để em ở đây một mình anh không yên tâm. Nhất định anh phải đưa em về nhà. Mẹ anh chắc là sẽ vui lắm.Nguyên nắm lấy tay Khải, lắc đầu quầy quậy. Bạn không thể về nhà Khải được. Bạn không muốn làm phiền anh. Còn cả mẹ anh nữa. Sẽ như thế nào nếu bác ấy biết chuyện của hai người?Khải đặt tay của mình lên tay Nguyên, khẽ cười._ Em đừng ngại. Mẹ anh tốt lắm. Bà ấy sẽ chăm sóc em chu đáo.Nguyên lại lắc đầu mạnh hơn nữa. Không thể mà. Làm sao bạn có thể về ở nhà của Khải được?Khải đưa ngón tay trỏ chạm vào giữa trán Nguyên làm cho đầu bạn dừng lại. Anh từ từ nói:_ Không sao đâu. Mẹ anh sẽ quý em thôi. Trước sau gì bà cũng phải gặp con dâu của mình mà.Khải nói mà không biết ngượng mồm. Con dâu gì ở đây? Ở đâu ra khái niệm đó?Nguyên bạn mà làm con dâu của bác ấy à?Nguyên nghe hai từ con dâu vừa lạ lại vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng lên. Lúc sau đã thấy Khải bế mình lên rồi._ Đi thôi. Đi về nhà của chúng ta nào.Nguyên nhìn Khải khẽ cười. Nhà của chúng ta? Thật là nhà của chúng ta sao? Nhưng nhà của bạn thì phải làm sao?Nguyên giật áo Khải, chỉ một góc nào đó của ngôi nhà.Khải nhìn bạn cười._ Để sau đi. Những đồ dùng cần thiết anh sẽ gọi người chuyển sau. Trả lại nhà cho người ta luôn. Từ nay em không phải lo trả tiền thuê hàng tháng nữa.Khoan đã. Không phải trả tiền? Như thế làm sao được? Bạn đến nhà Khải ở chùa chắc. Bạn... Nguyên đang định suy nghĩ thêm thì Khải nói một câu làm bạn im bặt, khỏi phải suy nghĩ thêm nữa._ Về nhà chồng thì không cần mang gì nhiều. Cứ đến ở là được.Chồng ư? Ah~ Ngượng chết mất. Chồng ở đâu ra vậy?Nguyên không còn lạ lẫm với cái cách mà Khải bế bạn nữa. Chỉ là hôm nay mặt bạn áp vào ngực anh, có tình cờ chạm vào cái hạt gì đó nổi lên, nho nhỏ như hạt đậu. Bạn đưa tay lên sờ thử rồi cười._ Không được chạm vào đó – Khải đang bế Nguyên đi, thấy Nguyên làm thế thì nhăn mặt, gằn giọng.Bạn không biết. Bạn không nghe thấy gì hết. Bạn thích nghịch ti anh đấy. ( =))))) )_ Anh nói không được nghịch nữa – Khải đứng lại, lớn giọng.Nguyên mím chặt môi. Sau rồi trưng cái mặt nai tơ ngơ ngác ra, tay lại chạm vào hạt đậu nhỏ, khiêu khích.Khải nổi khùng lên, đặt Nguyên xuống ngay lập tức rồi áp bạn vào một bức tường gần đó, hôn cuồng loạn lên môi bạn, cho lưỡi đi sâu vào bên trong, lục tung mọi ngóc ngách, trêu đùa lưỡi bạn rồi lại làm loạn bên trong miệng.Đến lúc Nguyên sắp không thở nổi thì anh thả ra, tay nắm chặt lấy eo của Nguyên, nhìn thẳng vào mắt bạn, đe dọa:_ Em mà còn nghịch như thế nữa thì không xong với anh đâu.Nói rồi lại bế bạn lên, đi như không có chuyện gì xảy ra.Đáng ghét! Người ta cũng chỉ là muốn nghịch một tí cho vui thôi mà.
Nguyên ngồi dậy, hai tay bó gối. Bạn nhìn quanh căn phòng của mình. Tất cả mọi thứ quen thuộc ấy như đang dần dần rời xa bạn, từng chút từng chút một. Bạn cố gắng nắm giữ nhưng chúng đều vụt khỏi tầm tay bạn, kéo nhau đi mất.Nguyên cười nhạt. Cười cho chính sự ngu ngốc của mình, cười cho cái niềm tin vớ vẩn của mình. Yêu ư? Làm gì có tình yêu giữa hai người cùng giới. Bạn nhớ đến Khải, khuôn mặt anh khi cười rất đẹp, rất hoàn mỹ. Bất chợt tim bạn nhói lên. Nguyên ôm lấy ngực, bóp chặt lấy nó như đang bóp chặt mạng sống của mình. Khải đến cho bạn tình yêu. Nhưng lúc ra đi, anh lại lấy tất cả. Ngay cả trái tim nhiều lần tan vỡ, đầy những vết sẹo anh cũng mang đi. Bạn mất Vương Tuấn Khải, mất tất cả.Nguyên bật khóc. Bạn khóc lớn dần lên, khóc mãi không thôi, khóc cho đến khi mắt bạn khô khốc, rát bỏng, cho đến khi nước mắt không còn. Nếu có thể, bạn ước rằng ngày hôm qua không hề có, không bao giờ có.Nhưng... Chuyện đó làm sao có thể.........................Lân đứng một mình trên một ngọn đồi xanh. Ở vị trí của anh nhìn xuống, toàn thành phố đều hiện ra rất rõ, giống như một bức tranh tuyệt đẹp mà con người chính là tác giả của bức tranh ấy. Anh đã từng muốn mình được như bao người. Có một gia đình đầy đủ, có một tình yêu đẹp, một công việc ổn định. Nhưng tạo hóa trêu ngươi, anh không có được cuộc sống mà anh mong muốn.Lân thả mình vào trong cảnh sắc tuyệt đẹp ấy của thiên nhiên, hít hà mùi hương thơm dịu nhẹ của cỏ non, cảm giác dễ chịu khi gió vờn qua, trêu đùa làn da trên cơ thể. Phải chi lúc nào cũng được sống như thế, nhẹ nhàng, đơn giản, không ưu tư, không phiền muộn, chỉ mình ta với thiên nhiên hiền hòa.Từ phía sau có tiếng bước chân người đi lại gần, Lân quay đầu lại, khẽ nhíu mày._ Anh gọi em ra đây làm gì? – Khải đi đến cách Lân ba bước chân thì dừng lại.Lân không cần suy nghĩ, lao thẳng đến chỗ Khải rồi cho cậu ta một đấm.Khải ngã nhào ra đất, rồi đứng phắt dậy lao vào Lân túm lấy cổ áo rồi đánh trả._ Sao anh đánh em?Cú đánh của Khải không mạnh nhưng cũng đủ làm Lân chới với lùi lại phía sau mấy bước chân._ Đánh cho em tỉnh ra. Đánh cho đến khi nào em chịu thừa nhận mình sai mới thôi.Vừa nói Lân vừa xông vào đánh Khải tới tấp. Khải dơ chân đạp thẳng vào bụng Lân, cả hai ngã nhào ra đất, thở hổn hển. Mồ hôi từ trên trán lăn xuống, đi qua vết thương bỏng rát._ Anh lấy tư cách gì mà đánh em? Anh cướp bạn gái của em, khiến cho cả hai đau khổ. Anh còn đánh em? – Khải gào lên.Lân cười nhạt. Anh đưa tay quệt vết máu trên miệng, nhìn những đám mây đang nhẹ trôi trên trời, giọng như có như không._ Anh cướp bạn gái của em? Nực cười. Chưa bao giờ anh có ý định đó cả._ Anh không có ý định đó nhưng anh đã làm rồi – Khải đứng dậy, túm lấy cổ áo Lân, kéo lên, hét vào mặt Lân.Bốn mắt nhìn nhau, không ai nói gì. Một làn gió nhẹ thổi qua làm đám cỏ tốt dạt về một phía, khẽ đung đưa theo gió. Tình yêu cũng như một cơn gió, bất chợt đến, bất chợt đi. Gió vô tâm lắm, lấy đi tất cả và chẳng bao giờ quay lại.Lân gạt tay, đẩy Khải ra. Anh chống tay lên cỏ, rồi từ từ nằm xuống, nhắm mắt lại. Cảm giác khoan khoái. Gió mát. Thích thật.Khải nhíu mày nhìn Lân một hồi lâu. Anh không biết Lân đang nghĩ gì._ Tín từng nói – Lân đột nhiên lên tiếng – Tình yêu giống như một cơn gió. Đến một lúc nào đó, gió sẽ đến. Nhưng không thể chắc chắn được lúc nào nó sẽ đi. Chúng ta có được gió, nhưng sẽ không giữ được nó, không bao giờ. Nếu muốn giữ nó lại, chúng ta sẽ phải nhốt chúng trong một cái lọ thủy tinh. Và rồi, gió không còn thổi nữa. Gió không còn là gió và gió chết dần đi.Khải lại nhíu mày. Lúc sau thì nằm xuống bên cạnh Lân, lặng ngắm mây trôi lững lờ. Phải. Tình yêu như một cơn gió. Gió đến với mây, đến với cỏ cây, đến với muôn loài._ Chuyện đó thì liên quan gì đến em? Em chỉ muốn biết vì sao anh cướp bạn gái em..._ Anh đã nói là anh không cướp bạn gái của em.Khải ngồi phắt dậy, tức giận đấm vào ngực Lân làm anh hét lên một tiếng rồi nắm chặt tay cậu._ Đừng có hành động như trẻ con nữa đi. Vương Nguyên yêu em, em biết điều đó hơn ai hết. Tại sao lại đối xử với cậu ấy như thế?_ Anh còn nói được câu đó sau những việc anh làm với em sao?Lân nắm chặt nắm đấm trong tay, giơ lên định đấm Khải một cái nhưng lại thôi. Anh lại nằm xuống, khẽ thở dài._ Tình Yêu, anh là vì sắp vụt mất nên mới cố giữ. Em có được nó lại không biết giữ. Đến lúc có muốn cũng không thể quay lại được đâu._ Anh đừng trốn tránh câu hỏi của em – Khải gào lên. Mất tiểu Nguyên là chuyện anh không hề muốn. Nhưng ít ra cũng phải có ai đó nói cho anh biết, có lý do để anh không đánh mất cậu ấy chứ._ Nguyên làm anh nhớ đến Tín – Kris nói, rồi lại ngưng một lúc – Dù sao thì, em nên quay về với cậu ấy. Em cần cậu ấy, cậu ấy cũng cần em. Như thế là đủ rồi.Khải không hiểu. Rốt cuộc, tại sao Lân lại không chịu trả lời câu hỏi của anh? Tại sao anh ấy không chịu nói rõ?_ Em không hiểu. Anh cố sức có được Nguyên, lúc có được cậu ấy anh lại đẩy cậu ấy về bên em. Tại sao? Tại sao chứ?_ Anh chưa bao giờ có được cậu ấy, đồ ngốc ạ – Lân ngồi dậy, cơn giận trong anh bùng phát. Anh túm chặt lấy cổ áo Khải, nhìn thẳng vào mắt cậu, hét vào mặt cậu - Vương Nguyên yêu em. Cậu ấy chỉ có mình em thôi. Em còn muốn anh nói điều này đến bao giờ._ Vậy tại sao anh lại muốn chia cắt bọn em? Anh đã làm thế. Anh dám cãi?_ Anh không cãi._ Vậy tại sao?Lân lại im lặng. Tại sao ư? Anh cũng không biết nữa. Người ta nói muốn quên một người thì hãy yêu một người khác sâu đậm hơn. Anh gặp Nguyên chỉ là tình cờ. Anh chỉ muốn thử xem mình có thể quên được Tín không. Nhưng càng thử, anh lại càng không thể quên được cậu ấy. Mỗi lúc nhìn Nguyên, anh lại thấy như Tín đang ở trước mặt mình. Những lúc như thế, anh lại muốn phát điên._ Anh nói đi. Anh không biết phải không? – Khải tức quá, hét ầm lên
– Vậy để em nói cho anh biết. Là vì anh quá yêu Tín Tín. Vì anh quá yêu anh ấy. Vì anh không có được anh ấy nên anh nhất định không cho em có được tình yêu của mình.Lân nghe Khải nói xong, khẽ nhíu mày, trên khóe miệng xuất hiện một nụ cười. Thì ra là như vậy. Con người ta vốn dĩ rất ích kỷ. Mình có thì người khác không được có. Mình không có thì người khác nhất định cũng không được có. Nó là lẽ tự nhiên rồi._ Em biết tại sao còn hỏi anh? – Lân quay sang nhìn Khải hỏi.Khải trừng mắt nhìn Lân, hừ lạnh một tiếng rồi quay mặt đi._ Thực ra em cũng muốn biết Nguyên đối với em là như thế nào. Nếu cậu ấy thật lòng, thì cho dù anh có làm gì, cậu ấy cũng sẽ không thay đổi.Lân ngồi dậy. Anh nhổ một ngọn cỏ gần đấy._ Em thấy không? Cỏ cây nó cũng như con người. Khi em càng cố gắng nhổ nó, bắt nó rời xa đất, nó sẽ càng cố gắng bám chặt hơn. Đất cũng vậy. Đất níu giữ cỏ lại và kết quả, khi cỏ bị nhổ đi, phần đất gắn với nó cũng không còn nguyên vẹn như trước. Nếu em còn yêu Nguyên, hà cớ gì em phải làm vậy. Hãy về với cậu ấy đi. Đừng để đến lúc người ta trồng lớp cỏ mới rồi mới quay trở lại. Không kịp đâu.Khải ngồi im như phỗng, đầu óc suy nghĩ những gì không rõ. Đến lúc Lân đạp mấy phát vào mông mới sực tỉnh. Phải rồi. Anh cần phải đi gặp Nguyên. Cần phải nói với Nguyên tất cả. Anh không thể đánh mất cậu ấy được. Không bao giờ..................Nguyên khóc đến khô cả cổ, giọng khản đặc không thể phát ra bất cứ âm thanh nào nữa, cố gắng với tay lấy cốc nước trên bàn nhưng không thể. Bạn với, và rồi chiếc cốc rơi xuống, vỡ tan.Nguyên bật cười. Cười trong đau khổ, cười trong tuyệt vọng, cười chính bản thân mình. Chỉ vì một người mà trở thành phế nhân.Đột nhiên cửa phòng mở toang, một người lao vào dáo dác nhìn quanh. Không phải là mơ phải không? Khải đang ở trong nhà bạn, anh đang lại gần bạn, anh còn ôm bạn nữa._ Anh xin lỗi. Anh sai rồi. Anh chỉ có mình em thôi, chỉ yêu mình em thôi. Từ nay anh sẽ không như vậy nữa. Anh sẽ không bao giờ rời xa em.Nguyên để yên cho Khải ôm rồi luyên thuyên một mình. Cảm xúc lúc này của bạn là không gì cả. Đầu óc bạn trống rỗng. Phải chi giấc mơ này đừng đến.Khải thấy Nguyên không có động tĩnh gì, hoảng hốt lo sợ. Anh đưa tay chạm lên khuôn mặt hốc hác, xanh xao của Nguyên, không kiềm chế được mà khóc._ Em sao vậy? Nói gì đó với anh đi. Nói gì cũng được. Đánh anh, mắng anh cũng được. Em đừng im lặng như thế. Anh sợ lắm.Giấc mơ ơi. Đừng tiếp tục nữa. Dừng lại đi. Bạn sắp không chịu được nữa rồi.Nguyên cố gắng đẩy người trước mặt như muốn xóa đi giấc mơ. Nhưng càng cố gắng, bạn lại càng không thể. Giấc mơ này tàn khốc đến chân thực.Nguyên ngước lên nhìn người trước mặt, cố gắng nói gì đó nhưng không thể. Bạn mất giọng rồi.Khải nhíu mày. Anh lo lắng lắm. Nguyên của anh làm sao vậy? Tại sao không nói gì với anh?_ Tiểu Nguyên à, em nói gì đi. Em không nói được sao? Làm ơn. Nói gì đó với anh đi mà.Nguyên muốn khóc, muốn hét lên, muốn đánh người trước mặt cho đến chết nhưng bạn không thể. Bạn không thể làm được gì cả. Bạn hoàn toàn bất lực.Nguyên chỉ vào những mảnh vỡ trên sàn nhà, rồi lại chỉ vào ấm nước. Bạn khát nước. Anh sẽ hiểu chứ?Khải nhìn theo tay của Nguyên, nhìn những mảnh vỡ trên sàn nhà khẽ nhíu mày._ Không cần phải dọn đâu. Anh sẽ đưa em về nhà anh. Anh sẽ chăm sóc em. Anh không để em khổ nữa.Nguyên như muốn ngất đi. Con người này. Bạn nói to xác mà không có đầu óc thật không sai chút nào mà. Bạn khát nước. Là khát nước chứ không phải muốn dọn những mảnh thủy tinh vỡ đó._ Tiểu Nguyên, em muốn ăn gì không? Anh nấu gì cho em ăn nhé – Khải đưa tay sờ lên trán Nguyên rồi lẩm bẩm – Hình như là bị sốt rồi. Phải nấu cháo cho em ăn thôi.Rồi Khải đưa mắt nhìn quanh như muốn tìm kiếm cái gì đó. Lúc sau quay sang hỏi Nguyên._ Byun Baek, nhà em không có gì để nấu sao?Khải ngốc ơi là Khải ngốc . Bạn không muốn ăn. Bạn khát nước. Bạn muốn uống nước.Nguyên lắc đầu, lấy tay chỉ vào cổ rồi ra hiệu uống nước.Khải lại nhìn bạn nhíu mày, ra chiều suy nghĩ mông lung lắm._ Em không muốn ăn cháo sao? Còn cái này... – Khải làm lại hành động của Nguyên, nghiêng đầu sang một bên suy nghĩ – Là như thế nào nhỉ? Em muốn ăn cái gì vậy Nguyên Nguyên?Nguyên thở hắt ra. Bạn thật không chịu được nữa rồi. Bạn mà nói được thì bạn đã không phải diễn tả. Bạn mà tự lấy nước được thì không cần phải nhờ anh.Nguyên cố gắng dùng hết sức lực của mình, hét được một từ duy nhất mà cảm giác như nói cả mấy nghìn từ._ NƯỚC!!!Khải mặt đần ra. Anh nhìn Nguyên, lại nhìn những mảnh vỡ, rồi nhìn ấm nước, còn không quên làm lại hành động muốn uống nước của Nguyên rồi bật cười khanh khách._ Tiểu Nguyên. Khát nước sao không nói sớm. Hại anh suy nghĩ lung tung nãy giờ.Nguyên trừng mắt nhìn Khải một cái. Là bạn đã nói nhưng anh không hiểu. Lại còn trách bạn.Khải rót một cốc nước khác cho Nguyên uống xong rồi đặt lên bàn. Anh nhìn Nguyên một lượt rồi nói:_ Để em ở đây một mình anh không yên tâm. Nhất định anh phải đưa em về nhà. Mẹ anh chắc là sẽ vui lắm.Nguyên nắm lấy tay Khải, lắc đầu quầy quậy. Bạn không thể về nhà Khải được. Bạn không muốn làm phiền anh. Còn cả mẹ anh nữa. Sẽ như thế nào nếu bác ấy biết chuyện của hai người?Khải đặt tay của mình lên tay Nguyên, khẽ cười._ Em đừng ngại. Mẹ anh tốt lắm. Bà ấy sẽ chăm sóc em chu đáo.Nguyên lại lắc đầu mạnh hơn nữa. Không thể mà. Làm sao bạn có thể về ở nhà của Khải được?Khải đưa ngón tay trỏ chạm vào giữa trán Nguyên làm cho đầu bạn dừng lại. Anh từ từ nói:_ Không sao đâu. Mẹ anh sẽ quý em thôi. Trước sau gì bà cũng phải gặp con dâu của mình mà.Khải nói mà không biết ngượng mồm. Con dâu gì ở đây? Ở đâu ra khái niệm đó?Nguyên bạn mà làm con dâu của bác ấy à?Nguyên nghe hai từ con dâu vừa lạ lại vừa xấu hổ, mặt đỏ bừng lên. Lúc sau đã thấy Khải bế mình lên rồi._ Đi thôi. Đi về nhà của chúng ta nào.Nguyên nhìn Khải khẽ cười. Nhà của chúng ta? Thật là nhà của chúng ta sao? Nhưng nhà của bạn thì phải làm sao?Nguyên giật áo Khải, chỉ một góc nào đó của ngôi nhà.Khải nhìn bạn cười._ Để sau đi. Những đồ dùng cần thiết anh sẽ gọi người chuyển sau. Trả lại nhà cho người ta luôn. Từ nay em không phải lo trả tiền thuê hàng tháng nữa.Khoan đã. Không phải trả tiền? Như thế làm sao được? Bạn đến nhà Khải ở chùa chắc. Bạn... Nguyên đang định suy nghĩ thêm thì Khải nói một câu làm bạn im bặt, khỏi phải suy nghĩ thêm nữa._ Về nhà chồng thì không cần mang gì nhiều. Cứ đến ở là được.Chồng ư? Ah~ Ngượng chết mất. Chồng ở đâu ra vậy?Nguyên không còn lạ lẫm với cái cách mà Khải bế bạn nữa. Chỉ là hôm nay mặt bạn áp vào ngực anh, có tình cờ chạm vào cái hạt gì đó nổi lên, nho nhỏ như hạt đậu. Bạn đưa tay lên sờ thử rồi cười._ Không được chạm vào đó – Khải đang bế Nguyên đi, thấy Nguyên làm thế thì nhăn mặt, gằn giọng.Bạn không biết. Bạn không nghe thấy gì hết. Bạn thích nghịch ti anh đấy. ( =))))) )_ Anh nói không được nghịch nữa – Khải đứng lại, lớn giọng.Nguyên mím chặt môi. Sau rồi trưng cái mặt nai tơ ngơ ngác ra, tay lại chạm vào hạt đậu nhỏ, khiêu khích.Khải nổi khùng lên, đặt Nguyên xuống ngay lập tức rồi áp bạn vào một bức tường gần đó, hôn cuồng loạn lên môi bạn, cho lưỡi đi sâu vào bên trong, lục tung mọi ngóc ngách, trêu đùa lưỡi bạn rồi lại làm loạn bên trong miệng.Đến lúc Nguyên sắp không thở nổi thì anh thả ra, tay nắm chặt lấy eo của Nguyên, nhìn thẳng vào mắt bạn, đe dọa:_ Em mà còn nghịch như thế nữa thì không xong với anh đâu.Nói rồi lại bế bạn lên, đi như không có chuyện gì xảy ra.Đáng ghét! Người ta cũng chỉ là muốn nghịch một tí cho vui thôi mà.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com