Banh Kem Nho Ngot Ngao H Tuc Song Tinh
Gần đây ba cậu có hơi kỳ quái.Nhậm Văn không biết chính xác là kỳ quái chỗ nào. Kiểu là ba vẫn rất thương cậu, luôn thoả mãn các yêu cầu của cậu, thậm chí không hề từ chối việc xoa ngực giúp cậu mỗi ngày, nhưng mà vẫn có vẻ xa cách gì đó không thể diễn tả được.Ba không phải là......"Đang nghĩ gì vậy?" Trương Sở Nghiêu bỗng nhiên từ đâu xuất hiện trên bàn Nhậm Văn, tò mò hỏi cậu. Trên mặt hắn vẫn còn vệt đỏ từ lần đánh nhau trước, theo như lới hắn, đây là huân chương của kẻ chiến thắng."Chuyện không liên quan tới cậu." Nhậm Văn bình thản nói."Sao lại không liên quan tới tôi? Cậu là người tôi đang theo đuổi mà, Nhậm Văn cậu thật vô tình." Trương Sở Nghiêu không dám tin nổi nói, rồi đập xuống bàn một cái rầm, vẻ mặt ghét bỏ: "Ông đây đánh nhau vì cậu, vì cậu trở thành học sinh giỏi, còn vừa ngầu vừa trai, một người hoàn hảo như vậy đang đứng trước mặt cậu, lại chỉ nhận được vẻ mặt như thất tình của cậu, cậu còn dám không cho tôi hỏi?!""Tôi?" Nhậm Văn chỉ vào bản thân, nửa tin nửa ngờ "Thất tình?""Còn không phải sao? Mắt thì ủ rũ, miệng thì sụp xuống, xấu như một con cóc ghẻ, không khác gì goá phụ? Còn nói không thất tình?" Trương Sở Nghiêu vẻ mặt chém đinh chặt sắt nói."Không có thất tình." Nhậm Văn thu hồi ánh mắt, không muốn cùng hắn nói chuyện lãng phí thời gian."Không thể nào, cậu thích ai rồi? Nói cho tôi, tôi đem hắn đánh thành tàn phế, phế rồi thì cậu sẽ không thích hắn nữa, cũng sẽ không thất tình, chỉ có thể thích bổn thiếu gia." Trương Sở Nghiêu dây dưa Nhậm Văn lâu như vậy, nếu có kẻ nửa đường cướp người, hắn biết dấu mặt đi đâu."Tôi hỏi cậu một chút?" Nhậm Văn buông bút, đem ngựa chết thành ngựa sống mà chữa, cũng thật buồn cười, cậu lớn tới vậy rồi nhưng cũng chỉ có ba và cái tên điên Trương Sở Nghiêu này để tâm sự."Cậu nói đi." Trương Sở Nghiêu làm bộ ngoáy ngoáy lỗ tai, chăm chú lắng nghe."Nếu....""Nếu!""Nếu một người đối xử với cậu rất tốt, mỗi ngày đều đối xử tốt với cậu, nhưng bỗng một ngày, người đó vẫn còn đối xử tốt với cậu, nhưng lại có chỗ nào đó không giống trước, là chuyện như thế nào?""Thay lòng đổi dạ." Trương Sở Nghiêu gật đầu khẳng định."Không thể nào!" Nhậm Văn theo phản xạ phản bác."Khai thật, cậu lén tôi đi tìm người khác đúng không!" Trương Sở Nghiêu giận giữ đập bàn đứng lên."Lại đây." Nhậm Văn vẫy vẫy tay, lại do dự thấp giọng hỏi: "Làm cách nào, để xác định một người có thay lòng đổi dạ hay không...."Giọng cậu vô cùng nhỏ, giống như không hề muốn nói tới khả năng đó."Chuốc rượu, chuốc say, bắt khai hết!" Trương Sở Nghiêu khẳng định nói, rồi tiện tay lấy dưới gầm bàn ra hai chai rượu.Loảng xoảng, một chai Brandy và một chai rượu nếp đặt trên bàn Nhậm Văn."Rượu tây, rượu ta, cái nào cũng được!""Sao ở trường lại có loại đồ vật này vậy....""Muốn cái nào? Đây là hai loại dễ say nhất!" Trương Sở Nghiêu đẩy hai chai đầy sang phía cậu.Nhậm Văn hơi rối rắm một chút, rồi vẫn yên lặng bỏ vào trong cặp, lần trước đi dã ngoại Trương Sở Nghiêu đã ăn không ít đồ của cậu, lấy cái này coi như thù lao đi.Cậu vừa mới cất xong, Trương Sở Nghiêu lại tức giận đập bàn nữa: "Cậu lấy, quả nhiên, quả nhiên cậu đã có người bên ngoài đúng không?! Ai! Là thằng ngu nào."Nhậm Văn đá một cái vào chân ghế hắn, bỗng thấy giáo viên từ ngoài tiến vào, nhắc nhỏ: "Học đi."Trương Sở Nghiêu vẻ mặt ai oán quay đầu lại.Hai bình rượu này, đêm nay chắc là sẽ dùng được.Giáo viên trên bục bắt đầu giảng bài.Hôm nay là sinh nhật của ba.Nhậm Văn ngồi dưới ngẩn ngơ, lần đầu tiên tâm trí không còn ở trong lớp học mà thả hồn mong chờ về buổi tối nay.Sau khi tan học Trương Sở Nghiêu lén đi theo cậu về nhà, kết quả đi được một nửa thì bỏ cuộc. Muốn hỏi sao Nhậm Văn có thể phát hiện, kỳ thật cậu không có phát hiện, chỉ là lúc về cậu có ghé vào chợ mua thức ăn, lúc đi ra thì thấy Trương Sở Nghiêu đang ngồi ở một hàng lẩu phía trước, vừa đợi lẩu vừa chảy nước miếng."Cậu làm gì ở đây?" Nhậm Văn chủ động hỏi."Ăn lẩu cay chứ làm gì, cái này thơm ghê!""Tại sao cậu lại ở khu chợ kế nhà tôi ăn lẩu cay?""Bởi vì tôi theo dõi cậu mà, đợi ăn xong tôi sẽ đi tìm thằng đàn ông kia của cậu tiếp." Trương Sở Ngiêu uy hiếp nói.Nghe vậy Nhậm Văn liền quay đầu bỏ đi, không thèm phản ứng hắn.Bình thường người xuống bếp đều là Nhậm Bắc, nhưng mỗi năm vào ngày sinh nhật của anh, Nhậm Văn đều sẽ tự mình nấu một bữa đãi ba, rốt cuộc ba đã làm việc vất vả duy trì sinh hoạt trong nhà, chỉ có mỗi ngày này, Nhậm Bắc mới đồng ý giao bữa tối cho cậu.Đồ ăn đã làm xong, Nhậm Văn đặc biệt đem bình rượu nếp để bên phía Nhậm Bắc, còn không quên chuẩn bị cho anh một cái ly.Phòng nhỏ sạch sẽ ngăn nấp thoang thoảng mùi thức ăn, trên bàn đồ ăn thịnh soạn, mà con trai ngoan ngoãn của anh, thân trên chỉ mặc một cái áo lót ren hồng nhạt ngồi bên bàn ăn, cười khanh khách chào đón Nhậm Bắc trở về: "Ba ơi, ba về rồi ~"Giọng điệu dịu dàng đó như một mũi tên bắn thẳng vào tim Nhậm Bắc, khiến trái tim anh rung động dữ dội."Văn Văn, con vất vả rồi." Nhậm Bắc cũng không rảnh đi thay quần áo, ba bước đi thành hai bước tiến lên ôm con trai vào lòng, chênh lệch chiều cao giữa hai người quá lớn, Nhậm Văn ngồi trên ghế, mặt chôn vào bụng Nhậm Bắc, mà vú cậu lại vừa vặn tỳ vào đùm cặc của Nhậm Bắc, Nhậm Bắc lập tức cảm nhận được hai khối thịt tròn trịa mềm mại áp vào háng mình.Anh xấu hổ nhận ra con cặc dưới háng không thể không chế đang dần cương cứng, đội vải quần lên, chỉa vào khe ngực của con trai, bụi bặm trên người anh còn khiến áo vú hồng nhạt bị dính bẩn.Mà khúc thịt nóng hổi đó tựa như một cái bàn ủi, phả hơi nóng vào ngực Nhậm Văn.Nhậm Bắc vốn định lập tức buông ra, nhưng không ngờ con trai của anh lại đỏ mặt chủ động dựa vào người anh, hai bầu vú càng bị ép chặt hơn.Anh không nỡ rời đi, vô thức liếm môi, còn xấu xa đưa tay xuống giữa hai bên vú, lơ đãng đỉnh eo khiến đùm cặc chôn càng sâu vào khe vú, anh khàn khàn nói: "Có phải vú Văn Văn lại lớn lên rồi không?""Cái này không phải ba biết rất rõ sao?" Nhậm Văn nũng nịu nói, nói xong liền buông Nhậm Bắc ra, dùng tay bợ hai bầu vú lên, gọi mời: "Ba có muốn đo một chút không?"Một tháng trôi qua, vú cậu có lớn hơn một chút, tròn trịa đầy đặn, cân xứng hai bên, như hai cục bột nếp phát sáng, tản ra hương sữa mê người."Thật sự đã lớn hơn." Nhậm Bắc cảm thán nói, tay vươn ra bợ hai cái vú sữa, ngón tay cái cách áo lót day tròn ngay vị trí núm vú con trai.Áo lót ren vô cùng mỏng manh, không che nổi hai cái núm vú đỏ tươi đã bị chơi rục, vừa bị vuốt ve nhẹ nhàng đã quen thói cương lên, lớn gần bằng một trái việt quất, bởi vì thường xuyên bị chơi đùa, lỗ sữa nở thật sự bự, nhìn qua vô cùng đáng yêu."Ba giúp con đo thử một chút đi, coi có phải thật sự lớn hay không?" Nhậm Văn đỏ mặt nói, cậu muốn phá vỡ ngăn cách vô hình giữa hai người gần đây, muốn cả hai càng trở nên thân mật."Vậy để ba đi lấy thước." Nhậm Bắc nói rồi xoay người muốn đi lấy thước, đồ lót của Nhậm Văn đều do anh mua, mỗi lần mua mới đều sẽ cẩn thận đo lường chính xác."Không cần thước." Nhậm Văn vội vàng giữa chặt ba lại."Vậy..." Nhậm Bắc do dự, vẫn chưa kịp nghĩ ra cách khác giúp con trai đo vòng ngực thì đã thấy Nhậm Văn nhanh tay cởi bỏ áo lót của bản thân vứt qua một bên, toàn thân trên trần trụi phơi bày hai vú thịt mê người."Văn Văn..." Cổ họng Nhậm Bắc khẽ chuyển động, cho dù áo lót có hở hang, thì cũng được gọi là "quần áo", bọn họ rất hiếm khi đem đồ lót cởi ra, nhưng bây giờ thiếu nhiên lại chủ động làm vậy.Nhậm Văn nghĩ tới những việc mình sắp làm mà đỏ mặt, nhưng hôm nay cậu đã quyết tâm muốn phá vỡ khoảng cách giữa hai người. Cậu lớn mật dùng tay nhỏ bao trùm lấy con quái thú trước mặt, khi ngón tay vừa chạm vào Nhậm Văn rõ ràng nghe được tiếng ba hít vào một hơi.Cậu cũng hít sâu một hơi, ngón tay nhỏ xinh dùng sức cởi nút quần, nhẹ nhàng kéo khóa kéo, ở trước mặt ba mình, chủ động móc ra cặc bự của ba ruột, dưới cái nhìn chăm chú của Nhậm Bắc, đem gậy thịt kẹp vào khe vú của bản thân.....Đây là lần đầu tiên cậu thấy cặc ba gần như vậy.Hơi khác so với cậu tưởng tượng. Cặc của Nhậm Bắc vừa thô vừa dài, phần đầu khấc lại nở to, cậu nghĩ nếu toàn bộ con cặc này đâm vào bướm nhỏ của cậu, có khi nào sẽ khiến bướm nhỏ bị căng rách luôn không nhỉ? Cái chiều dài này quả thật khiến cho người ta sợ hãi....Đầu nấm to như trứng ngỗng tỳ vào giữa hai bầu vú, Nhậm Văn cúi đầu dùng tay ép thịt vú lại, cặc bự của ba bị hai cái vú bao bọc, núm vú cạ vào cán cặc, Nhậm Văn ngửa đầu ngây thơ hỏi Nhậm Bắc: "Ba từng đo cặc mình sao?""Từng đo." Nhậm Bắc nuốt nuốt nước miếng, cổ họng trở nên khô khốc, giọng anh trầm thấp, tựa như dã thú đang gầm gừ chuẩn bị săn mồi. Lúc trẻ thằng con trai nào cũng thích so đo thứ đó, đã từng đo kích thước cặc của bản thân cũng là bình thường."Có dài hay không ạ?" Nhậm Văn tiếp tục hỏi."Văn Văn không phải đã thấy rõ sao?" Nhậm Bắc nâng cằm con trai, đôi mắt hạnh quyến rũ tràn đầy vẻ ngượng ngùng của cậu ngẩng lên, anh không kiềm lòng dùng ngón cái vuốt ve đuôi mắt, cặp mắt như tinh linh trong rừng sâu chớp chớp, dịu dàng thắm thiết nhìn anh."Ba mau đo ngực con..." Ánh mắt công kích của ba quá rõ ràng, Nhậm Văn không chịu nổi cúi đầu, nhưng lại bị Nhậm Bắc nâng cằm bắt ngẩng lên, cậu chỉ có thể ngoan ngoãn phơi bày toàn bộ ra mặc người chiếm đoạt."Vậy chúng ta cùng đo vú cho Văn Văn, vú lại ép chặt một chút, phải gói 'thước đo' sâu bên trong."Thanh âm tràn ngập từ tính nhẹ nhàng ra lệnh, vành tai Nhậm Văn đỏ như máu, cậu thẳng lưng ưỡn ngực, cố gắng ép thịt vú bao trọn lấy cặc của Nhậm Bắc, giữa hai bầu vú trắng nõn kẹp một 'cây thước' thô đen, đầu cặc đỏ tím lộ ra giữa khe thịt. Trắng cùng đen tương phản ở cạnh nhau.Sau khi 'cẩn thận đo lường', Nhậm Bắc khẳng định nói: "Vú của Văn Văn đã là cỡ B rồi, chắc phải mua cho con áo lót khác thôi.""Ba lại xoa thêm vài lần, là có thể lại mua mới." Nhậm Văn buông tay, ôm lấy eo Nhậm Bắc làm nũng.Cặc bự bị bộ ngực mềm mại đè ép, phảng phất như được chìm trong thiên đường, nhưng Nhậm Bắc không dám làm càng, anh chỉ nhẹ nhàng đẩy Nhậm Văn ra, dỗ dành nói: "Được rồi được rồi, ăn cơm xong ba lại giúp con xoa, bây giờ chúng ta đi ăn cơm trước được không."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com