Bangxquy Doc Ton Em
lai bâng ôm một cục bông trắng trắng mềm mềm vừa được tắm rửa thơm tho vào giường.đặt em nằm xuống rồi bản thân cũng nhích người, nằm cạnh bên kéo ngọc quý vào lòng mà hôn hít.hắn không dám ngủ. vì sợ rằng, có khi nào anh vừa chợp mắt, mở mắt ra đã không còn thấy hình bóng của em? bình minh đến, tim tôi đặc sệt màu của nắng.
bình minh đi, miệng tôi đắng nghét vị đau thương.hắn chẳng muốn em buông bỏ hắn, thế mà hắn lại là nguyên nhân trực diện làm mọi chuyện diễn ra ngày càng tồi tệ hơn. ngu đần đến mức khó diễn tả nên câu. thóng lai bâng lắc đầu, mò tay lấy điện thoại, bấm nút home, cái ảnh chụp chung của hắn và em hiện lên cùng cái đồng hồ. 3:55.hắn khẽ thở ra, trời đã sắp sáng. chán nản quẹt tay vào tab liên quân, tỏ rõ ý muốn chơi vài trận game giải trí thì nhớ ra tay phải vẫn đang làm vật gối đầu cho người thương nên lại bỏ đi ý định ấy, hắn buông điện thoại, quăng nó vào dưới gối. tay trái đặt lên eo em, trong cái ánh sáng mờ nhạt ảo mộng của đèn ngủ, thóng lai bâng thấy rõ đôi môi xinh lúc nào cũng hỗn, giờ đây lại đang yên yên ổn ổn chúm chím, trông đến là đáng yêu. hắn liếm hai cánh môi khô khốc, đầu chui rút vào cổ ngọc quý mà hít lấy hương thơm hóa học tạo. mà vì là từ cổ người thương nên thế nào cũng thật khiến thóng lai bâng thoải mái không thôi. đệt... hắn khẽ chửi thầm, chửi chính bản thân.nhìn báo con ngủ đến ngon trong lòng ngực, lai bâng lâng lâng hôn lên má em, ánh mắt dán chặt trên khuôn mặt thân thương mà hắn suýt thì đánh mất.bỏ lỡ một khắc,
cả đời thương đau. thà rằng là hắn đánh mất đi tự tôn của một thằng con trai, còn hơn từ nay về sau mãi mãi cũng không có cơ hội gặp lại người trong tim thêm một lần nào nữa. thóng lai bâng khép mi, mang những đoạn kí ức xâu chuỗi lại với nhau, rồi mỗi một vấn đề sẽ tự mắng bản thân mình vài câu cho bỏ tức. thấm thoát thế mà trời cũng đã hừng đông. những áng mây đen xám không hề vội vàng mà cứ chậm rãi từ từ tảng ra chừa chỗ cho cái mặt trời to như cái đĩa của cả nhân loại ngoi lên sau một đêm an giấc. nhật nguyệt say giấc, lai bánh thì không. hắn mất đến một nửa đêm hè để làm tình làm tội, nửa còn lại đem đi chửi bản thân thì làm gì còn thời gian để ngủ nữa cơ chứ. nhưng lai bâng lại không vội vã rời giường, hắn cứ nằm đấy, ôm em bé trong ngực, đặt em bé trong tim. hắn và em, chẳng còn đâu cái đoạn tình khi trời chuyển xuân âm ấm, chẳng còn đâu cái đoạn tình mơ mộng ngập lá vàng của tiết thu, cũng chẳng còn đâu cái đoạn tình tay đan tay giấu nhau sau cái áo lông cừu dày cộm vào ngày đông buốt giá tê rét lòng người. hắn và em, chỉ còn dư lại cái đoạn tình rạo rực thiết tha nhưng đầy chông gai và sắt đá do hắn tự rải thêm vô vào từng ngày hè oi ả bức rức lương tâm. hắn rõ biết ba chữ, "anh yêu em."là lời trót lưỡi đầu môi ai cũng nói qua rồi. nhưng, mấy ai biết rằng, nếu không nói mà cứ giữ lấy trong thâm tâm, thì sẽ khiến hai kẻ trong tim có tình sẽ ngày càng cách trở, rồi vì thế mà dần dần rời xa nhau hay chăng? liệu rằng, có đôi nhân tình nào vào một ngày tiết trời nắng chói chan, sẽ không thể xuất hiện cái cơn mưa chia ly bất chợt như trong phim, ở tại cái thời tiết cắt da xé thịt ấy chia tay? có chứ, sao lại không. mà, thóng lai bâng dám tự hứa với lòng, tự thề với trời, tự dập đầu với đất rằng là. quý cứ yêu anh thôi! còn lại đừng lo nữa, anh thừa sức che chở cho em mà. thóng lai bâng hứa đấy, sẽ chẳng bỏ em đâu! ngày ấy, nụ cười của ngọc quý chói đến mức khiến băng tuyết cũng muốn tan. nhưng lai bâng không giữ được lời hứa. chính hắn đến, xoa dịu trái tim tan vỡ bấy nhầy. cũng chính hắn là kẻ lần nữa xâu xé nó ra từng mảnh một. đau gấp vạn lần. nguyễn ngọc quý khẽ xoay người, mang đôi mắt sưng to vì khóc quá nhiều mở ra nhìn lai bâng.giấc ngủ ngắn hạn không được duy trì lâu của em khiến chính em càng thêm khó chịu, cổ họng đau nhức khiến quý nhăn mi, thuận lợi làm thóng lai bâng sợ chết khiếp. - quý dậy rồi à... anh, anh xin lỗi. hắn gục đầu vào vai em, bày ra vẻ ăn năn sám hối.xàm lồn. quý cạn lời, đéo muốn mở miệng chửi thằng ngu ấy thêm lời nào nữa, em chỉ chống tay, gắng gượng lết tấm thân hao gầy đã sắp gãy ra nghìn khúc ngồi dậy.- quý à.. - nín mỏ, tao khát nước, nói lồn gì nói lắm vậy? đụ mẹ mày thì hay rồi, cả một đêm đéo đau chỗ nào, còn bố? ngọc quý hít một hơi, muốn chửi tiếp nhưng lại thôi, lẳng lặng ném cho lai bâng một ánh mắt mờ nhạt đọc ra ý vị. mất thêm một lúc để hắn đỡ em ngồi tựa vào tường. dù gì thì dù, họ vẫn là hai thằng đàn ông trưởng thành, không thể mãi trốn chạy hiện thực. thứ họ cần là một buổi nói chuyện đàng hoàng và những lời xin lỗi chân thành. thóng lai bâng mím môi, ở nơi gò má gầy gò hôn lên một cái, lại kéo người ôm vào trong lòng, lần nữa ôm lấy cứng ngắt. quý khẽ lắc đầu, vẫn là thằng nhóc to xác. vậy mà trên giường lại hành người khác đến đéo ra gì, nể. mờ mịt chôn mặt trong vòm ngực ấm áp của người ta đến quên mất ý định ban đầu, đến lúc nhận ra đã là chuyện của mười lăm phút sau. và ngần ấy thời gian đã đủ để thóng lai bâng sắp xếp xong mớ ngôn từ hỗn độn mà hắn mất hơn bốn tiếng để nghĩ ra. xong rồi, chỉ việc nói nữa thôi. được ăn cả, ngã ăn lồn. hắn thầm thì, đem lời xin lỗi đáng lẽ phải được thốt từ đêm hôm qua nói với ngọc quý. - quý, quý, quý.. thật sự là hôm trước... anh không có cố ý đâu, lúc đó do anh ghen đến mất kiểm soát thôi.. thật lòng là anh không muốn đánh em, một chút cũng không có ý định ấy, chỉ là em ngông quá, anh không giữ bình tĩnh được, anh xin lỗi. thóng lai bâng xin lỗi ngọc quý, nhiều lắm lắm. hắn hơi mất tự chủ, hốc mắt ửng đỏ nhìn em. - xin quý đừng bỏ anh mà... như tuyệt vọng, như nức nở, như cầu xin tia sáng cuối cùng của bình minh đừng vội tắt, như van nài bình minh đừng nhanh nhảu chạy đi. - mày ghen với cả con cá vô tri đấy luôn cơ à? nguyễn ngọc quý nhăn mặt, muốn cười. - anh.. lai bâng gục mặt, vò vò góc áo, tựa hồ muốn đem bản thân biến thành cô thiếu nữ tuổi đôi mươi ngại ngùng bẽn lẽn. những hành động ấy thành công động đến bản năng làm cha của ngọc quý. - được rồi, mày đừng có trưng cái mặt đó ra nữa, đấm lưng cho tao coi, đau vãi. giọng em hơi mũi, mang theo sự uất ức của việc bị hành gần nguyên đêm đến mức cả người mỏi nhừ, âm cuối vì khó chịu mà kéo dài càng khiến thóng lai bâng mê mẫn đến ngu người. ____- giải quyết lấp lửng quá anh em, nhưng mà ngu ngơ khờ khạo ngang rồi nên end nhé. - và điều quan trọng th_quyen muốn nói là tớ yêu các bạn nhiều lắm luôn! nên các bạn đừng bỏ tớ nhé.
bình minh đi, miệng tôi đắng nghét vị đau thương.hắn chẳng muốn em buông bỏ hắn, thế mà hắn lại là nguyên nhân trực diện làm mọi chuyện diễn ra ngày càng tồi tệ hơn. ngu đần đến mức khó diễn tả nên câu. thóng lai bâng lắc đầu, mò tay lấy điện thoại, bấm nút home, cái ảnh chụp chung của hắn và em hiện lên cùng cái đồng hồ. 3:55.hắn khẽ thở ra, trời đã sắp sáng. chán nản quẹt tay vào tab liên quân, tỏ rõ ý muốn chơi vài trận game giải trí thì nhớ ra tay phải vẫn đang làm vật gối đầu cho người thương nên lại bỏ đi ý định ấy, hắn buông điện thoại, quăng nó vào dưới gối. tay trái đặt lên eo em, trong cái ánh sáng mờ nhạt ảo mộng của đèn ngủ, thóng lai bâng thấy rõ đôi môi xinh lúc nào cũng hỗn, giờ đây lại đang yên yên ổn ổn chúm chím, trông đến là đáng yêu. hắn liếm hai cánh môi khô khốc, đầu chui rút vào cổ ngọc quý mà hít lấy hương thơm hóa học tạo. mà vì là từ cổ người thương nên thế nào cũng thật khiến thóng lai bâng thoải mái không thôi. đệt... hắn khẽ chửi thầm, chửi chính bản thân.nhìn báo con ngủ đến ngon trong lòng ngực, lai bâng lâng lâng hôn lên má em, ánh mắt dán chặt trên khuôn mặt thân thương mà hắn suýt thì đánh mất.bỏ lỡ một khắc,
cả đời thương đau. thà rằng là hắn đánh mất đi tự tôn của một thằng con trai, còn hơn từ nay về sau mãi mãi cũng không có cơ hội gặp lại người trong tim thêm một lần nào nữa. thóng lai bâng khép mi, mang những đoạn kí ức xâu chuỗi lại với nhau, rồi mỗi một vấn đề sẽ tự mắng bản thân mình vài câu cho bỏ tức. thấm thoát thế mà trời cũng đã hừng đông. những áng mây đen xám không hề vội vàng mà cứ chậm rãi từ từ tảng ra chừa chỗ cho cái mặt trời to như cái đĩa của cả nhân loại ngoi lên sau một đêm an giấc. nhật nguyệt say giấc, lai bánh thì không. hắn mất đến một nửa đêm hè để làm tình làm tội, nửa còn lại đem đi chửi bản thân thì làm gì còn thời gian để ngủ nữa cơ chứ. nhưng lai bâng lại không vội vã rời giường, hắn cứ nằm đấy, ôm em bé trong ngực, đặt em bé trong tim. hắn và em, chẳng còn đâu cái đoạn tình khi trời chuyển xuân âm ấm, chẳng còn đâu cái đoạn tình mơ mộng ngập lá vàng của tiết thu, cũng chẳng còn đâu cái đoạn tình tay đan tay giấu nhau sau cái áo lông cừu dày cộm vào ngày đông buốt giá tê rét lòng người. hắn và em, chỉ còn dư lại cái đoạn tình rạo rực thiết tha nhưng đầy chông gai và sắt đá do hắn tự rải thêm vô vào từng ngày hè oi ả bức rức lương tâm. hắn rõ biết ba chữ, "anh yêu em."là lời trót lưỡi đầu môi ai cũng nói qua rồi. nhưng, mấy ai biết rằng, nếu không nói mà cứ giữ lấy trong thâm tâm, thì sẽ khiến hai kẻ trong tim có tình sẽ ngày càng cách trở, rồi vì thế mà dần dần rời xa nhau hay chăng? liệu rằng, có đôi nhân tình nào vào một ngày tiết trời nắng chói chan, sẽ không thể xuất hiện cái cơn mưa chia ly bất chợt như trong phim, ở tại cái thời tiết cắt da xé thịt ấy chia tay? có chứ, sao lại không. mà, thóng lai bâng dám tự hứa với lòng, tự thề với trời, tự dập đầu với đất rằng là. quý cứ yêu anh thôi! còn lại đừng lo nữa, anh thừa sức che chở cho em mà. thóng lai bâng hứa đấy, sẽ chẳng bỏ em đâu! ngày ấy, nụ cười của ngọc quý chói đến mức khiến băng tuyết cũng muốn tan. nhưng lai bâng không giữ được lời hứa. chính hắn đến, xoa dịu trái tim tan vỡ bấy nhầy. cũng chính hắn là kẻ lần nữa xâu xé nó ra từng mảnh một. đau gấp vạn lần. nguyễn ngọc quý khẽ xoay người, mang đôi mắt sưng to vì khóc quá nhiều mở ra nhìn lai bâng.giấc ngủ ngắn hạn không được duy trì lâu của em khiến chính em càng thêm khó chịu, cổ họng đau nhức khiến quý nhăn mi, thuận lợi làm thóng lai bâng sợ chết khiếp. - quý dậy rồi à... anh, anh xin lỗi. hắn gục đầu vào vai em, bày ra vẻ ăn năn sám hối.xàm lồn. quý cạn lời, đéo muốn mở miệng chửi thằng ngu ấy thêm lời nào nữa, em chỉ chống tay, gắng gượng lết tấm thân hao gầy đã sắp gãy ra nghìn khúc ngồi dậy.- quý à.. - nín mỏ, tao khát nước, nói lồn gì nói lắm vậy? đụ mẹ mày thì hay rồi, cả một đêm đéo đau chỗ nào, còn bố? ngọc quý hít một hơi, muốn chửi tiếp nhưng lại thôi, lẳng lặng ném cho lai bâng một ánh mắt mờ nhạt đọc ra ý vị. mất thêm một lúc để hắn đỡ em ngồi tựa vào tường. dù gì thì dù, họ vẫn là hai thằng đàn ông trưởng thành, không thể mãi trốn chạy hiện thực. thứ họ cần là một buổi nói chuyện đàng hoàng và những lời xin lỗi chân thành. thóng lai bâng mím môi, ở nơi gò má gầy gò hôn lên một cái, lại kéo người ôm vào trong lòng, lần nữa ôm lấy cứng ngắt. quý khẽ lắc đầu, vẫn là thằng nhóc to xác. vậy mà trên giường lại hành người khác đến đéo ra gì, nể. mờ mịt chôn mặt trong vòm ngực ấm áp của người ta đến quên mất ý định ban đầu, đến lúc nhận ra đã là chuyện của mười lăm phút sau. và ngần ấy thời gian đã đủ để thóng lai bâng sắp xếp xong mớ ngôn từ hỗn độn mà hắn mất hơn bốn tiếng để nghĩ ra. xong rồi, chỉ việc nói nữa thôi. được ăn cả, ngã ăn lồn. hắn thầm thì, đem lời xin lỗi đáng lẽ phải được thốt từ đêm hôm qua nói với ngọc quý. - quý, quý, quý.. thật sự là hôm trước... anh không có cố ý đâu, lúc đó do anh ghen đến mất kiểm soát thôi.. thật lòng là anh không muốn đánh em, một chút cũng không có ý định ấy, chỉ là em ngông quá, anh không giữ bình tĩnh được, anh xin lỗi. thóng lai bâng xin lỗi ngọc quý, nhiều lắm lắm. hắn hơi mất tự chủ, hốc mắt ửng đỏ nhìn em. - xin quý đừng bỏ anh mà... như tuyệt vọng, như nức nở, như cầu xin tia sáng cuối cùng của bình minh đừng vội tắt, như van nài bình minh đừng nhanh nhảu chạy đi. - mày ghen với cả con cá vô tri đấy luôn cơ à? nguyễn ngọc quý nhăn mặt, muốn cười. - anh.. lai bâng gục mặt, vò vò góc áo, tựa hồ muốn đem bản thân biến thành cô thiếu nữ tuổi đôi mươi ngại ngùng bẽn lẽn. những hành động ấy thành công động đến bản năng làm cha của ngọc quý. - được rồi, mày đừng có trưng cái mặt đó ra nữa, đấm lưng cho tao coi, đau vãi. giọng em hơi mũi, mang theo sự uất ức của việc bị hành gần nguyên đêm đến mức cả người mỏi nhừ, âm cuối vì khó chịu mà kéo dài càng khiến thóng lai bâng mê mẫn đến ngu người. ____- giải quyết lấp lửng quá anh em, nhưng mà ngu ngơ khờ khạo ngang rồi nên end nhé. - và điều quan trọng th_quyen muốn nói là tớ yêu các bạn nhiều lắm luôn! nên các bạn đừng bỏ tớ nhé.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com