Bangtanpink Longfic True Love
-"Jendeukkie, cậu đi đâu đấy?"-Lisa hơi hoảng khi thấy Jennie vội vã chạy ra ngoài.-"Tớ đi mua sắm. Nghe nói ở siêu thị có chiết khấu 50% lận. Bye nhé!"-Nói rồi bánh bèo vọt đi, bỏ lại Lisa cứ rượt theo thất thanh.-"Nè nè, ko lẽ cậu bỏ tớ như thế? Bạn bè như.... Tớ sắp đi cái buổi xem mắt gì gì đó rồi. Tớ ko biết làm sao."-Nó sắp khóc tới nơi-"Chào nhé!"-Cô vẫy tay rồi mất hút ở cửa.Lisa thầm chửi rủa Jennie. Bạn bè riết rồi như sh!t. Lâu lâu thì cứ như bà nội người ta. Lúc hoạn nạn lại bỏ nhau kiểu đó đấy!.
.
.
.
Jennie chạy thật nhanh đến phía siêu thị. Nhanh! Phải chạy thật nhanh! Chỉ còn 10ph nữa là hết giờ rồi."BINH" Hình như cô vừa va phải một ai đó. Người đó chắc phải khỏe mạnh. Phải rồi. Chắc chắn là rất khỏe nên mới làm con heo Jennie té được chứ!Mông Jennie vừa chào "đất mẹ" thân yêu thì đã có một bàn tay đỡ cô dậy. Cô còn tính chửi vào mặt tên đó vài phát cho đỡ tức nữa cơ. Nhưng ko... người đó đã kịp giành lời trước:-"Ế? Là cô... Jennie Kim?"-Giọng nam trầm ấm nghe rất quen thuộc.-"Là anh? Kim Taehyung?"-Mắt cô cũng tròn xoe.Thật là oan gia! Mới cãi lộn một vế trong trường xong rồi còn đụng độ nhau ngoài đường thế này nữa. Jennie thực sự ko thích thế này chút nào.-"Đi đứng phải cẩn thận chứ! Sao mà hậu đậu thế cô?"-Thật ko ngờ! Taehyung nở một nụ cười ấm áp với cô. Chẳng lẽ...trời sắp sập.-"Ah...tôi xin lỗi. Uhm...anh k-ko sao chứ?"-Chết tiệt! Sao cô lại ngượng thế này?-"Nae. Tôi ko sao. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."-Anh vẫn ấm áp như vậy.Cô và anh đi dọc theo con đường mòn mọc đầy cỏ và hoa dại. Cô để ý thấy rằng, anh đã đi né những bông hoa nhỏ. Gió đông bắt đầu thổi những cơn lạnh buốt. Tuyết cũng nặng hạt hơn. Mưa lất phất bay tạt vào người Jennie khiến cô khẽ run lên.Anh thấy vậy, bất ngờ cởi chiếc áo khoác mình mặc choàng vào người cô. Cô hơi giật mình:-"Đừng. Tôi ko sao, nhưng anh sẽ lạnh mất!"-"Cứ mặc đi. Run cầm cập như thế mà bảo ko lạnh."-"Nhưng..."-"Đừng có bướng!"-Anh la lớn.-"Ngoan ngoãn nghe lời nào."-"Ơ...vâng."-Đây là lần đầu tiên mèo con Jennie lại chịu khuất phục trước 1 đứa con trai, mà đó lại là Taehyung cô đã từng rất ghét!Cả hai lại tiếp tục đi, Jennie có hơi nép vào người Taehyung 1 chút nhưng là vì lạnh chứ ko có ý gì khác. Anh và cô vẫn chẳng nói gì, chỉ im lặng đi và thoáng chốc nhìn nhau 1 cái.-"Nè Taehyung."-Jennie bắt chuyện. Cô rất ghét sự im lặng thêd này.-"Gì vậy Jendeukki?"-Anh nói, và vẫn chưa nhậb ra có một người vừa đỏ mặt.-"Anh... vừa nói gì cơ?"-"Tôi gọi Jendeukki! Có vấn đề gì sao? Cô ko thích hả?"-Anh mỉm cười.-"Ko. Rất thích. Tôi rất thích người khác gọi mình như vậy."-Jennie cười tươi. Cũng là lần đầu cô cười tươi như vậy với một người con trai.Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. Ko ngờ Jennie lại có biểu hiện như vậy, nhưng rồi anh cũng cười tươi chọc ghẹo:-"Trước giờ tôi vẫn nghĩ Jendeukki rất khó ưa cơ."-"Tôi cũng thế! Trước giờ vẫn nghĩ anh là tên ATSM."-"Xì. Lúc đó tôi cũng tính đùa, mà tại cô phản ứng dữ dội quá!"-Ang biễu môi-"TaeTae à."-Cô chả hiểu sao mình lại gọi vậy. Ôi điên mất! Mặt cô đang đỏ ửng lên.-"TaeTae sao?"-Anh gật gù suy nghĩ-"Cũng dễ thương chứ!"-"Anh ko giận hả?"-"Ko. Biệt danh đáng yêu thế giận sao nổi."-Taehyung cười đáng yêu.Jennie đột nhiên xao xuyến trước nụ cười của Taehyung. Mẹ thường bảo, nếu cô cảm thấy tim mình có cảm giác yên bình trước một ai đó thì có nghĩa là cô đã thích người đó rồi.Có thật ko nhỉ?
Thôi để mẹ về rồi hỏi sau =))))
-"Cám ơn cô."-Taehyung trở lại với gương mặt bình thản.-"Sao lại cám ơn tôi?"-Jennie bất ngờ.-"Cám ơn cô vì đã ko còn ghét tôi như ngày đầu chúng ta gặp nhau."-Anh quay sang cười với cô.-"Vậy thì tôi cũng cám ơn anh. Chúng ta là bạn tốt?"-Cô giơ ngón út lênTaehyung cũng vui vẻ móc ngón út vào-"Được. Là bạn tốt thì ko được chơi xấu sau lưng nhá!"-Vẫn đùa được cơ đấy!.....Và cám ơn anh, vì đã cho em biết cảm giác rung động là như thế nào.
.
.
.
Jennie chạy thật nhanh đến phía siêu thị. Nhanh! Phải chạy thật nhanh! Chỉ còn 10ph nữa là hết giờ rồi."BINH" Hình như cô vừa va phải một ai đó. Người đó chắc phải khỏe mạnh. Phải rồi. Chắc chắn là rất khỏe nên mới làm con heo Jennie té được chứ!Mông Jennie vừa chào "đất mẹ" thân yêu thì đã có một bàn tay đỡ cô dậy. Cô còn tính chửi vào mặt tên đó vài phát cho đỡ tức nữa cơ. Nhưng ko... người đó đã kịp giành lời trước:-"Ế? Là cô... Jennie Kim?"-Giọng nam trầm ấm nghe rất quen thuộc.-"Là anh? Kim Taehyung?"-Mắt cô cũng tròn xoe.Thật là oan gia! Mới cãi lộn một vế trong trường xong rồi còn đụng độ nhau ngoài đường thế này nữa. Jennie thực sự ko thích thế này chút nào.-"Đi đứng phải cẩn thận chứ! Sao mà hậu đậu thế cô?"-Thật ko ngờ! Taehyung nở một nụ cười ấm áp với cô. Chẳng lẽ...trời sắp sập.-"Ah...tôi xin lỗi. Uhm...anh k-ko sao chứ?"-Chết tiệt! Sao cô lại ngượng thế này?-"Nae. Tôi ko sao. Nhà cô ở đâu? Tôi đưa cô về."-Anh vẫn ấm áp như vậy.Cô và anh đi dọc theo con đường mòn mọc đầy cỏ và hoa dại. Cô để ý thấy rằng, anh đã đi né những bông hoa nhỏ. Gió đông bắt đầu thổi những cơn lạnh buốt. Tuyết cũng nặng hạt hơn. Mưa lất phất bay tạt vào người Jennie khiến cô khẽ run lên.Anh thấy vậy, bất ngờ cởi chiếc áo khoác mình mặc choàng vào người cô. Cô hơi giật mình:-"Đừng. Tôi ko sao, nhưng anh sẽ lạnh mất!"-"Cứ mặc đi. Run cầm cập như thế mà bảo ko lạnh."-"Nhưng..."-"Đừng có bướng!"-Anh la lớn.-"Ngoan ngoãn nghe lời nào."-"Ơ...vâng."-Đây là lần đầu tiên mèo con Jennie lại chịu khuất phục trước 1 đứa con trai, mà đó lại là Taehyung cô đã từng rất ghét!Cả hai lại tiếp tục đi, Jennie có hơi nép vào người Taehyung 1 chút nhưng là vì lạnh chứ ko có ý gì khác. Anh và cô vẫn chẳng nói gì, chỉ im lặng đi và thoáng chốc nhìn nhau 1 cái.-"Nè Taehyung."-Jennie bắt chuyện. Cô rất ghét sự im lặng thêd này.-"Gì vậy Jendeukki?"-Anh nói, và vẫn chưa nhậb ra có một người vừa đỏ mặt.-"Anh... vừa nói gì cơ?"-"Tôi gọi Jendeukki! Có vấn đề gì sao? Cô ko thích hả?"-Anh mỉm cười.-"Ko. Rất thích. Tôi rất thích người khác gọi mình như vậy."-Jennie cười tươi. Cũng là lần đầu cô cười tươi như vậy với một người con trai.Anh hơi ngạc nhiên nhìn cô. Ko ngờ Jennie lại có biểu hiện như vậy, nhưng rồi anh cũng cười tươi chọc ghẹo:-"Trước giờ tôi vẫn nghĩ Jendeukki rất khó ưa cơ."-"Tôi cũng thế! Trước giờ vẫn nghĩ anh là tên ATSM."-"Xì. Lúc đó tôi cũng tính đùa, mà tại cô phản ứng dữ dội quá!"-Ang biễu môi-"TaeTae à."-Cô chả hiểu sao mình lại gọi vậy. Ôi điên mất! Mặt cô đang đỏ ửng lên.-"TaeTae sao?"-Anh gật gù suy nghĩ-"Cũng dễ thương chứ!"-"Anh ko giận hả?"-"Ko. Biệt danh đáng yêu thế giận sao nổi."-Taehyung cười đáng yêu.Jennie đột nhiên xao xuyến trước nụ cười của Taehyung. Mẹ thường bảo, nếu cô cảm thấy tim mình có cảm giác yên bình trước một ai đó thì có nghĩa là cô đã thích người đó rồi.Có thật ko nhỉ?
Thôi để mẹ về rồi hỏi sau =))))
-"Cám ơn cô."-Taehyung trở lại với gương mặt bình thản.-"Sao lại cám ơn tôi?"-Jennie bất ngờ.-"Cám ơn cô vì đã ko còn ghét tôi như ngày đầu chúng ta gặp nhau."-Anh quay sang cười với cô.-"Vậy thì tôi cũng cám ơn anh. Chúng ta là bạn tốt?"-Cô giơ ngón út lênTaehyung cũng vui vẻ móc ngón út vào-"Được. Là bạn tốt thì ko được chơi xấu sau lưng nhá!"-Vẫn đùa được cơ đấy!.....Và cám ơn anh, vì đã cho em biết cảm giác rung động là như thế nào.
~~~END CHAP 12~~~
Thính tao chất lượng chứ?
=))))
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com