TruyenHHH.com

Bangtanpink Hiep Hoi Gia Dinh Dac Biet

@BchNgc341473 <33

Hình ảnh đứa con ngoan hiền ngồi nhà chờ bố mua thêm quần để đội.

"Mệt quá!"-Jimin sau một hồi cùng đồng bọn xây được thêm hai tầng gỗ thì cũng đã mỏi tay mỏi chân lắm rồi, đội xây dựng có 4 người, gồm chủ tịch Chim và 3 bạn khác-"Tụi mình đi qua tiệm Gấu Điếc ăn uống gì không?"

"Nay đem có 5 nghìn thôi, để dành chiều ăn."

"Tớ bao."-cầm trên tay tờ tiền mệnh giá 20 nghìn, Jimin phe phẩy, bấy nhiêu đó đủ để tụi nó ăn vặt quán Seulgi 2 buổi, đúng là chủ tịch, làm hết sức cùng nhân viên, ra tiền hết lòng vì nhân viên.

Vậy là 4 bạn đội xây dựng cẩn thận dựng rào bảo vệ công trình bằng một vài chiếc ghế đẩu và bắt đầu lên đường.

Bàn quán Seulgi chỉ có mình cô giáo ngồi cắn hột dưa, thấy mấy đứa nhỏ lại chơi, cô giáo lại ôm bịch hột dưa ra cửa ngồi tiếp.

"GẤU! Như cũ nhé."-nó đưa hai ngón tay lên ngoe nguẩy với nhỏ.

Seulgi gật đầu rồi bắt đầu vờ làm đồ ăn.

Làm giả mà ra đồ thiệt. Ghê chưa.

"Rô sì! Mang cái này ra bàn."-Seulgi đưa cho Chaeng cái mâm đủ đựng 4 thanh kẹo dẻo, 4 cây kẹo mút, 1 bịch bánh, 1 bình sữa và 4 chum nhựa nhỏ xí xi chứa đá.

Chaeng ngạc nhiên-"Ủa cái này bán thiệt hả?"

"Ừa! Đồ ăn mấy cô lấy của bên tạp hóa á, ăn bao nhiêu gửi tiền lại rồi cô đi trả cho người ta."

"Quao! Vui dzậy."

"Tui bán đồ tính toán uy tín lắm, cô mới giao cho tui đó. Hihi!"-Seulgi cười ngu, mà thiệt ra đầu óc cũng dây điện lắm, dây điện tới nổi siêu nhân Chaeng cũng chào thua.

"GẤU UI!"

"Ra liền đi nó hối kìa."-nhỏ đẩy đẩy cho Chaeng đi ra.

Con bé tiểu thư đanh đá nhà Jeon cũng không nghĩ sẽ có ngày mình đi làm phục vụ không công thế này.

"Của các cậu đây."-Bé đặt mâm đồ vặt nho nhỏ lên cái bàn tròn màu xanh, giọng nói có phần nghiêm chỉnh mà cũng rất dễ thương làm cho đứa nào kia buộc phải nhìn mặt bạn mới một cái.

"À chủ tịt, này là bạn mới đó, cậu xem bạn ấy có dễ thương không?"-đầu đinh giới thiệu.

"Rô?"-Jimin không khỏi ngạc nhiên, đan xen chút vui mừng trong đó, có ngờ đâu bạn hàng xóm mới lại học cùng mình-"Cậu chuyển đến lớp tớ từ khi nào vậy?"

"Chim ngu???"-Chaeng nhìn cái đứa vừa được gọi là chủ tịt. Cái quái gì, sao nó lại ở đây.

"Ố ồ! Hai người quen nhau hả?"-một bạn nam khác ngố mặt, cứ khoái khoái kiểu gì.

"RÔ SÌ! ĂN BÁNH KHÔNG?"-Seulgi hú hét kéo Chaeng về, không thì chắc con bé với hàng xóm đối diện nhìn nhau tới mai, rớt mắt.

Chaeng quay lại khu vực đồ hàng, nhỏ mới khui bánh và mời bé, hai đứa ngồi tranh thủ lúc ế ẩm thì ngồi chóp chép vài cái.

"Rô. Cậu quen lớp trưởng hả?"

"Lớp trưởng?"-nghe Seulgi nói hai từ lớp trưởng mà Chaeng muốn ngã ngang.

"Ờ! Chủ tịt là lớp trưởng đó, mấy bạn trong lớp hay gọi là Chim cho ngắn. Tớ cũng không nhớ tên thật của câu ấy tên gì nữa, mà cậu ấy giàu lắm luôn. Có bố là chủ tịch đó nha."

Khỏi cần Seulgi kể, Chaeng biết rất rõ lí lịch của người không muốn mà gặp kia. Thậm chí còn biết nhiều hơn thế. Con bé cảm thấy thật nực cười, cái bản mặt ngốc nghếch dễ dụ kia chỉ dựa vào việc đọc được vài chữ cái ABC sớm hơn những người khác là lên làm lớp trưởng sao.

À không, mấy bạn bầu cử nó làm lớp trưởng chắc chỉ nhìn vào cái két sắt và cái ghế ngồi của daddy nhà nó.

Chaeng cười thầm riêng mình, hóa ra đâu phải con nít là không biết phân biệt cái chữ cao thấp theo nghĩa đen đâu.

"Rô à!"-gọi là Rô thì chắc chắn không phải là con Gấu điếc đó rồi.

Con bé ngước nhìn, Jimin đứng trước mặt bé, khuôn mặt trắng tròn bầu bĩnh cứ thế phóng đại trong con ngươi Chaeng. Cái bụng mỡ cứng như cái trống muốn ủi Chaeng đi vậy.

"Gì?"

Jimin nhanh tay nắm lấy bàn tay đang bóc bánh của Chaeng. Nó kéo bé đứng lên khỏi ghế rồi lôi bé chạy ra đến tận giữa lớp trước mặt tất cả mọi người.

"Cậu làm gì vậy? Buông tớ ra."-cái tên ngốc này thật đáng ghét, chả thể ưa.

"MỌI NGƯỜI! ĐÂY LÀ RÔ."

Ai mà không biết, con bé đã giới thiệu và làm quen gần hết lớp rồi.

"CON CỦA CHỒNG TỚ."

Đầu gối Chaeng cảm tưởng như gãy, con bé đứng không vững. Cái đếch gì thế? Ai? Ai là con của chồng nhà mi?

"Vì vậy, mọi người phải yêu thương Rô thật nhiều, không được làm cho Rô buồn. Nếu như Rô có gì . . . thì các cậu không yên với tớ đâu."-cười dễ thương lắm, nhưng lời nói lại làm cho người ta cảnh giác. Giống ai vậy không biết nữa.

Chaeng biết nếu như bây giờ mình chống đối Jimin sẽ không hay, có thể mình sẽ bị nhiều bạn ghét, có thể người ta nói mình chảnh, có thể sẽ làm Jimin vì quê độ nên sanh ra buồn lòng. Tâm lý của mấy đứa mầm non này mít ướt lắm. Suy đi nghĩ lại thì mình vẫn nên im lặng.

"Tớ sẽ bảo vệ Rô. Các cậu không được làm Rô của tớ khóc đâu đấy."-dù thấp hơn Chaeng gần một cái đầu, nhưng nó vẫn cố nhón lên để xoa đầu yêu thương con bé.

Này, rốt cuộc là Jimin có biết đặt câu không vậy. Nó u mê bố của bé thì có thể chấp nhận tạm việc bé là con của chồng nó đi. Nhưng Các cậu không được làm Rô của tớ khóc. Bố tổ, ảo tưởng à, con heo hợi ngu ngốc mập địt như cậu đủ tư cách để sở hữu cực phẩm như tớ ư?

"Ai đụng đến Rô có nghĩa là đụng đến Chim đây, mà đụng đến Chim là đụng đến cháu đích tôn đời thứ 4 của Kim Gia đấy."

Các bạn trong lớp gật gật, trong trường này độ máu mặt của Jimin lớn lắm, không ai dám đụng đến nó cả. Dù tính cách có phần hơi đần, nhưng đối với những đứa trẻ cùng tuổi này thì nó TRÙM lắm rồi. Nhưng mà chắc Chaeng nằm trong trường hợp ngoại lệ.

Kết thúc bài phát biểu bảo kê con chồng xong xuôi, Chaeng tức khắc lấy bàn tay Jimin xuống khỏi đầu mình rồi kéo nó ra một góc để nói chuyện riêng. Các bạn trong lớp ai làm việc nấy, không quan tâm đến hai đứa nó nữa.

"Rô! Con yên tâm mà sống nhé, appa hứa bảo kê con luôn."

"Appa con khỉ! Cậu điên à. Chuyện như vậy mà cậu cũng dám nói ra được. Ngốc vừa thôi."-Chaeng đến giờ mới dám phát cáu, bộ mummy của nó không dạy nó trước khi nói phải uốn lưỡi 7 lần hay sao. Con của chồng nó, nó tưởng cái chuyện đó hét lớn lên là chuyện đùa chắc.

Jimin cười khờ, tay như thói quen sờ sờ vài sợi tóc trên đỉnh đầu, nhìn cái bản mặt ngố tàu của nó đi, hỏi sao Chaeng không ghét-"Cơ mà Chaeng, bố cậu có để ý ai chưa, hoặc là có đang quen ai không. Chú ấy ngon vãi nước dãi ra như vậy mà không cô nào theo thì uổng lắm đấy."

Lại còn ngon vãi nước dãi, ngôn ngữ của thằng này nó loạn rồi.

"Rô! Trả lời tớ đi. Bố cậu chỉ có một mình cậu, hai người thân như hai đứa bạn như thế thì chắc bố cậu không giấu chuyện tình cảm đâu. Nào, nói tớ nghe, bố cậu đã có người yêu chưa?"

"Nếu có thì sao mà không có thì sao?"-vẫn cứ vòng vo.

"Nói đi mừ Rô~~"

"Ừ thì không có."

"YAH! HẠNH PHÚC QUÁ!"-nó nhảy cẩng lên vui sướng, chú đẹp trai chưa có người yêu, nó chắc chắn sẽ dốc hết toàn tâm toàn lực chỉ để theo đuổi thanh niên làm nó say đắm mang tên Jeon Jungkook.

"Hạnh phúc?"-Chaeng thật sự không hiểu nổi, ban đầu cứ tưởng Jimin dại trai nên đu bố của mình vui vui vậy thôi, chả nhẽ . . . thằng ngốc này nó yêu bố mình thật. Không phải chứ.

"Rô này!"-bản mặt mũm mỉm lại phóng đại gần mặt bé, dọa ma chết người à-"Liệu . . . cậu có đồng ý không?"

"Đồng ý cái gì chứ?"

"Gả bố của cậu cho tớ nhé!"

ĐÙNG! là tiếng não Chaeng nổ đấy.
Jimin điên thiệt rồi, bố bé lớn hơn nó những 22 tuổi, yêu đương gả hỏi gì ở đây. Biết đâu bố lại cưng nó hơn mình rồi biết tính sao. Không, bé nhất định sẽ không đồng ý cái hôn sự này. Cuộc đời của Jungkook có hạnh phúc hay không đều phải là do một tay bé quyết định.

"Nha Rô!"

"Đừng yêu bố của tớ. Ông ấy . . . là người xấu."-nét mặt rất thật, Chaeng rất muốn để Jimin hiểu, nhưng có lẽ sẽ rất khó.

Nó bật cười-"Cậu nói gì chứ? Chú đẹp trai rất tốt bụng ấy mà. Cậu cứ đùa."

"Thôi được, nể tình hàng xóm, cũng như là tình bạn bè. Tớ sẽ nói với bố tớ một tiếng."

"Cậu nói thật à Rô?"-Jimin mừng lắm, Rô chính là rào cản duy nhất giữa nó và y, thế mà Rô cũng đã ngoan ngoãn nghe lời nó rồi.

"Rồi cậu sẽ phải hối hận về những gì mà hôm nay cậu nói với tớ. Bố tớ không tốt như cậu nghĩ đâu."-nụ cười thân thiện nở trên môi, Chaeng quay trở về quầy đồ hàng tiếp tục ăn uống cùng Seulgi. Con bé vẫn còn muốn nói nữa, nhưng không thể nói được.
Con bé sợ Jimin buồn, nó sẽ khóc. Con bé không muốn thấy con Chim heo đó khóc đâu.
_____________________

Chiều xuống, Jimin được SeokJin rước về, nay cả nhà rảnh lắm nên vừa về đã có đầy đủ cả 4 người trong ngôi nhà bé nhỏ.

Đi học về, Lisa cất cặp sách cho con rồi dắt con lên phòng tắm rửa. Chỉ còn lại đúng hai anh em Seokjin và Taehyung, nhìn mặt ai cũng khá nghiêm trọng, không phải áp lực công việc hay đường tình trắc trở lại xâm chiếm bộ não nhạt nhẽo của bọn họ nữa rồi đấy hử.

"Đã có thư chưa anh?"-cắn một miếng táo ngọt, Taehyung hỏi nhỏ.

SeokJin lấy trong túi ra phong bì thư màu xanh rêu rồi đưa cho anh-"Vừa thấy có con bé học sinh bỏ vào thùng thư là đem về ngay đây này."

Anh có chút hơi ngạc nhiên, song bật cười-"Không phải chứ, mấy chục năm nay chả phải người đưa thư là một ông già sao? Sao lại là một con bé học sinh được. Ha ha!"

"Đâu có ai sống đời mấy chục năm đi đưa thư mệt muốn lòi phổi mà vẫn sống đâu, ông ta cũng gần 90 tuổi rồi chứ đâu phải gái 18."-SeokJin lên tiếng cho sự bất bình bóc lột sức lao động những con người đang trong giai đoạn phân hủy-"Sống làm ơn có lòng nhân đạo chút đi."

"Nói nhiều quá. Mở thư ra nhanh coi."

Hắn trợn mắt lên dữ tợn-"Mày dám sai vặt cả anh hai mày à?"

Đôi mắt của thằng em ngây thơ ngày nào còn ngước nhìn anh nó xin kẹo nay dám ghim dao vô cái bản mặt cao thượng của hắn-"Ai là bang chủ?"

Hắn còn nói gì được nữa đây, nghiến răng cho bớt tức, bàn tay hắn xé một cái XOẸT rách đôi luôn phong bì. Hên là lá thư chỉ là một tờ giấy nhỏ, không mà rách thì anh đem hắn đi tử hình mất thôi.

Taehyung cầm lấy lá thư được xếp làm 4 từ SeokJin, bàn tay từ tốn mở từng lớp giấy. Anh rất chắc chắn với suy nghĩ của mình, số lần Kim Taehyung đoán sai chỉ đủ đếm trên đấu ngón tay thôi.

Nhưng có lẽ đây chính là cái đầu ngón tay đó, tờ giấy trắng không tì vết như tạt một thao nước lạnh khiến anh cảm thấy mình bị sỉ nhục nặng nề.

"Làm gì mà mặt nhăn như bị mẹ ghẻ đét đít thế nhóc?"-thấy anh có vẻ không ổn, hắn đưa ly trà của mình cho anh giải khát.

Taehyung thẳng tay ném lá thư đã bị dày vò vài giây tan nát trong lòng bàn tay anh vào ly trà, cục giấy màu trắng nổi lềnh bềnh dần chuyển sang màu nâu nâu vàng vàng rồi vón cục lại trôi một cách duyên dáng trên đồ uống của SeokJin.

“Quỷ tha ma bắt thằng khốn kiếp nhà mày! Làm cái đếch gì thế hả?”-hất luôn nước trà xuống sàn, thiệt là quá đáng quá đi mà. Một thời rửa mông cho nó mà giờ nó đối xử với mình vậy đấy.

"Tự đi mà xem."-đập bàn một cái thể hiện rõ sự tức giận từ bên trong, Taehyung đứng lên rời đi, cụ thể là đi thẳng vào bếp.

Nghe thằng em nói vậy, hắn cũng làm theo. Cuối xuống nhặt lấy cái cục tựa tựa phân bò ướt chèm nhẹp cả ra. Nhẹ nhàng hai đầu ngón tay bóc góc giấy, như cọng bún thiêu, tờ giấy nhanh chóng rã ben bét, các phân tử giấy cùng H2O tạm biệt SeokJin rồi theo không khí bay về trời.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com