Bangtanpink Hiep Hoi Gia Dinh Dac Biet
Giành hết tâm huyết gửi đến những người yêu thương bé con của Nii hii~~_____Tiệc tàn, đa phần mấy ông bà xỉn say đều bấu víu nhau về phòng đi ngủ, duy chỉ còn mỗi căn nhà lớn là còn sáng đèn. Nhưng người mở đèn không phải là chủ nhà.Chaeyoung ngồi duỗi chân ngoài thềm nhà, nhìn ra con hẻm vắng chẳng còn một ai. Đã hơn 11 giờ đêm, cô bé không ngủ."Rô! Sao mày chưa lên phòng? Khuya lắm rồi đó.""Cho tao ngồi thêm chút nữa đi.""Tao rửa hai lần bát, tháo hết đồ trang trí, dọn sạch sẽ nhà cửa luôn rồi. Mày vẫn còn ngồi đây."Chaeyoung buồn rầu nhìn lên Kha Du vẫn còn mang nguyên cái găng tay vệ sinh, cậu ta là người duy nhất còn đủ tỉnh táo. Bởi cả Chaeyoung cũng có lén uống một chút rượu, mà rượu của HoSeok thì làm gì có chuyện nhẹ đô."Đi lên phòng ngủ đi má. Muỗi chít chết mẹ mày bây giờ.""Tao buồn quá à."Cô bé dựa vào cột nhà, tay ôm cái gối lấy từ sô pha xuống, hai hàng nước mắt rơi.Kha Du tháo găng ta vứt sang một bên, cũng ngồi khoanh chân nhìn bà chị. Cậu ta biết cô bé đang buồn vì chuyện gì."Mai tao xếp lịch, học xong tao với mày lén ra bến cảng ăn cắp ca nô ra đảo chơi.""Khùng.""Mắc gì chửi tao?""Bến cảng toàn là chỗ làm ăn của bố ba daddy và tía, tao với mày ra đó thể nào cũng bị phát hiện. Nhiều khi về nhà còn bị mắng.""Mấy bố không mắng tao đâu.""Địt mẹ mày mày là con cưng, con vàng con bạc của cái gia phả này rồi. Mắng là mắng tao đây này thằng mặt khốn."-cô bé vả một cái vào mặt của cậu ta, nổi điên lên xổ cho cậu ta một tràn chửi."Vậy viết thư tiếp đi.""Tao viết gần chục lá thư rồi, không biết tàu đưa thư có bị đắm hay không mà mãi chưa thấy hồi âm."-cô bé chống cằm, tiếp tục nhìn ra phần đường tối om như ma như quỷ.
"Hay là có khi Chim nhận được rồi, mà do lao động khổ sai nên không thể trả lời.""Cải tạo thôi mà, phải tù binh đâu mà lao động khổ sai.""Nhưng đó là đảo tù binh mà."Thật ra cái đảo mà gia đình này luôn mồm nhắc đến đó chính là mảnh đất Dellbt. Sau lần đó xảy ra, cả gia đình đã quyết định bán lại bằng một nửa số tiền ước tính cho Nhà nước, xây dựng thành một đảo huấn luyện tù binh. Chia quyền quản lý 6/4, cơ quan chính quyền là 4, ngoài mặt có vẻ là cả nhà đều có quyền nhưng trên giấy tờ thì người có quyền 6 đó chính là Chaeyoung.Nhưng cô bé vẫn còn nhỏ, nên tạm thời giao hết cho người lớn. "Mày bớt buồn đi, nó đâu phải mới đi ngày hôm qua."-cậu ta không tìm được thêm lời khuyên cho cô bé, đành tìm cách nói khác đi.
"Thẳng ra mà nói thì mày không có tư cách gì để giận hay là buồn vì nó cả.""Mày nói cái gì?""Không phải sao?"-cậu ta còn vênh mặt-"Mày bỏ nó đi không một lời từ biệt những 10 năm trời. Lần này nó đi có 2 năm, còn tử tế để lại cho mày lá thư tạm biệt. Mày lấy cái quyền gì mà giận nó."Cũng phải.Cô bé để cậu đợi chờ 10 năm, không chừng nếu có thể cậu còn đợi hơn nữa kia. Mới hơn nửa năm, bấy nhiêu đó có là cái gì đâu."Mày nói cũng đúng."-lau hai hàng nước mắt chảy dài-"Nhưng mà 2 năm...với tao quá lâu.""Mày tìm việc gì mà cắm đầu làm là quên thôi.""Tao đi dọn bàn.""Tao dọn rồi.""Tao đi rửa chén.""Tao rửa rồi.""Quét nhà lau nhà?""Rồi.""Mày làm hết rồi bây giờ tao phải làm cái gì?"-cô bé nổi điên ném cái gối vào hẳn con mắt còn lại của cậu ta, cậu ta dụi mắt và chẳng thấy được gì.
"Du!! Tao chịu không nổi hai năm đâu. Tao chết mất.""Thôi đừng chết. Mày chết rồi là gia tài mày tao lấy hết đấy."-cậu ta chơi cái đòn đánh tâm lí kiểu này thấy ghét quá, miệng mồm này thì chắc là do đi theo Jennie hay SeokJin gì đó học hỏi mà ra rồi.
"Nhìn tao cái gì? Nửa đêm ngồi lì dưới đất, nhập thổ tí nữa mày đột quỵ bây giờ.""Tao xỉn quá bây!""Thiệt tình á!"-cậu ta cáu gắt, vết thương mới lành có tầm tháng mà giờ phải lôi cái con này lên.Chaeyoung được dìu lên phòng ngủ với Lisa, đêm nay Kha Du sẽ ngủ cùng Jungkook. Người tắt ngọn đèn sáng cuối cùng của xóm trọ là cậu ta. Cả xóm trọ im lìm, mang quá khứ theo tiếng ve vào quên lãng.______________[Gần 2 năm sau]"Dạ thưa cô!""Mời em nói.""Em xin phép cô cho em và bạn Chaeyoung ra về sớm nửa tiếng ạ."-Kha Du nhìn vào đồng hồ, bây giờ là 15 giờ 25 phút, tiết chiều hôm nay sẽ tan vào khoảng 16 giờ, tức là 4 giờ chiều."Lí do là gì đó em?""Dạ thưa cô em xin phép nói ạ. Tối nay bạn Chaeyoung có việc bận, nên mọi lịch làm việc từ phỏng vấn đến gặp khách hàng và lịch học thêm sẽ bị dồn lên nửa tiếng. Cô không phiền chứ ạ?"Cái lí do nghe cũng...đơn giản nhỉ."Cũng được."-cô giáo mở sổ, ghi ghi cái gì đó-"Hai em viết đơn rồi có thể ra về.""Em có chuẩn bị."-Kha Du nhanh nhẹn cầm hai tờ đơn chạy lên bàn giáo viên đưa cho cô giáo-"Chúng em hứa sẽ học bài và làm bài đầy đủ.""Điều đó thì cô tin ở hai em rồi."-cô giáo khẽ cong lên nụ cười, rồi nói-"Hai em về đi.""Vâng, cảm ơn cô ạ."Sau đó mấy phút, Kha Du và Chaeyoung đã có mặt ở nhà xe. Lần này không như 2 năm trước, Chaeyoung sẽ chả có cái lí do gì để than vãn về việc phải chở một thằng chột què nữa đâu. Cậu ta ở đợ mà, tài xế luôn chứ.Chaeyoung đứng bên cạnh chiếc xe hơi của giáo viên trong trường, nhìn kính chỉnh lại tóc tai chút đỉnh.
"Kha Du!""Gì?""Cho tao xin cái lịch trình hôm nay.""Mọi thứ đều dồn lên nửa tiếng.""Điều đó tao biết.""10 phút nữa có mặt ở công ty đối tác A, tham gia buổi thuyết trình của bộ phận truyền thông bên đó.""Cancel đi cô bé!""Ok, vậy tao sẽ sắp cho mẹ Jennie đi thay mày, mẹ có cái nhìn đánh giá đối phương rất ra gì và này nọ."-cậu ta ấn mấy cái lên chiếc ipad, thành công gửi thông báo cho Jennie.
"16 giờ 15 phút có hẹn đi uống trà sữa với chú Yoongi để bàn về kế hoạch đầu tư.""Dời về cuối tuần.""Được."-ấn thêm một cái nữa, cậu ta tiếp tục nhìn lịch-"16 giờ 45 phút học thêm Anh văn.""Không phải tao nghỉ môn đó từ tuần trước rồi sao?""Ờ tao xếp lộn."-xóa-"À vậy như cũng 16 giờ 45 phút hôm nay mày có hứa bao tao ăn gà rán."Chaeyoung đang thoa son giữa chừng, đột ngột liếc Kha Du."Rồi cancel luôn."-cậu ta bấm bấm trong nước mắt-"17 giờ săn sale Shopee.""Đặt báo thức 17 giờ.""Nghe rõ."-gì chứ săn sale ai nỡ bỏ qua-"17 giờ 30 phỏng vấn nhân viên mới cho phòng nội dung.""Chuyển cho tía SeokJin.""18 giờ 30 về nhà ăn tối.""18 giờ 30 tao đưa mày với Gấu Điếc đi ăn gà rán.""Vậy cancel."-lần cancel này mặt cậu ta vui phết ra-"19 giờ 30...""Cái đó không cần nhắc. Lên xe!"-cô bé đội mũ yên vị sẵn ở vị trí sau, chờ tài xế bước lên."Mày cancel gần hết rồi giờ mình đi đâu?""Đi mua quà cho Chim.""Ê mua cho tao đôi lens xanh với."-Kha Du nháy mắt."Mắt mày mới mổ có hơn tuần mà đòi đeo cái gì? Cẩn thận không lại mù nữa bây giờ."-cô bé cầm hẳn nón của cậu ta để vố lên đầu cậu ta.Sau một hồi cãi nhau chút đỉnh thì cậu ta cũng ngậm mồm mà đưa chị hai đi trung tâm thương mại.Kha Du vẫn nhỏ hơn Chaeyoung 1 tuổi, và năm nay cả hai học lớp 11, tức là đã cấp 3 rồi.Công ty vẫn phát triển ổn định, Chaeyoung vừa đi học vừa đi làm...sếp. Có lẽ nói là vậy, một phần điều hành công ty cũng là cô bé nắm giữ, cô bé có quyền sinh sát mọi thứ trong tay."Nghe có lẽ teenfic nhưng tao chưa bao giờ tin sẽ tồn tại một Chủ tịch tuổi 18 như mày.""Tao làm gì đã là Chủ tịch, còn chưa làm được trưởng phòng nữa mà.""Thì tao so sánh nhẹ thế thôi."-cậu ta vừa chạy xe, vừa nói-"Mà mày giỏi quá, chuyện đâu vào đấy, có trì hoãn cũng khoa học nữa.""Không có mày trợ lý chắc tao cũng tiêu."-thật ra Kha Du làm thư kí cho một người sếp không thân phận này khi nào cũng không hay nữa.Mọi công việc cô bé làm là do người lớn đang dạy dần cho cô bé cách quản lý công ty, cô bé không phải lúc nào cũng cancel mọi thứ như vậy. Chỉ là hôm nay, có một dịp đặc biệt."Mày thấy hai cái áo này đẹp không?""Mày mua cho tao á?"-Kha Du mừng ra mặt-"Chọn hộ tao cái váy để tao tặng chị Gấu với.""Con điên, tao mua cho Chim."Kha Du ngẫm nghiệm một hồi, quyết định chọn chiếc áo phông màu cam đất-"Cái này đi!""Ok vậy tao lấy cả hai.""Ê con nhỏ này vô duyên mạy."-bị hụt hẫng nhẹ, cậu ta chẳng buồn nhìn đến cô bé nữa-"Biết nó có về không mà mua nhiều vậy làm gì.""Không hôm nay thì ngày mai cũng sẽ về."-cô bé tiếp tục đứng trước các mẫu áo trong shop quần áo nam, tích cực lựa chọn-"Theo tao nắm được bên chú Jijan, bến cảng ngày mai ngoài các tàu hải sản thì không có tàu nào về. Chuyến cuối cùng là 19 giờ 30 đêm nay." "Nắm chắc vậy luôn?""Chắc.""Rồi, mày là nhất.""Nhanh lên còn đi mua cherry với mua đồ về nấu cháo nữa.""Cháo gì?""Cháo lòng bò."Kha Du lắc đầu cười cho qua. Chaeyoung vậy đấy, đếm từng ngày từng tháng chờ Jimin trở về. Hôm nay đúng ngày đúng tháng của cậu là cô bé bỏ học bỏ việc, bỏ hết tất cả để chuẩn bị chu đáo mà đón cậu như đón người nước ngoài.Người như Chaeyoung bây giờ chả mấy khi thèm suy tính gì nhiều việc nữa, cứ suy nghĩ nhiều như lúc trước thì đôi khi cô bé lại mắc chứng đau đầu. Vì vậy điều gì cũng suy theo chiều tính đơn giản nhất, cứ như bây giờ, không cần phải nghĩ chi nhiều, chỉ cần Jimin về là cô bé bỏ hết, dồn hết mọi thứ để tiếp tục đâm đầu vào yêu cậu mà thôi."Dạo này chị bận lắm huhu, sắp thi tốt nghiệp rồi. Hai người chưa thi cuối kì à?"-Seulgi ngồi ăn gà rán trong quán ăn cùng hai chị em Chaeyoung và Kha Du, nhỏ vừa nhai vừa nói.Chaeyoung-"Có cấu trúc đề rồi, bọn tớ đang ôn dần đấy.""Ừ, có khó khăn gì nói tớ nhé, bài tập năm trước tớ vẫn còn giữ, có gì ngày mai tớ đem xuống lớp cho cậu."-nhỏ học hơn hai người một lớp, dạo này cũng bận bịu ôn thi lắm nên chả mấy khi đi chơi được với em người yêu, làm em người yêu không có cớ để viện mà trốn việc nữa.
"Em ngắm chị mãi vậy?""Người yêu em ngậm một mồm đồ ăn trông dễ thương quá!"-cậu ta chống cằm chớp chớp đôi mắt long lanh."Mày mới mổ mắt đó, mở bự ra cho lòi mẹ tròng ra ngoài đi."-Chaeyoung uống cốc nước ngọt, buông lời chặt chém-"Cậu mặc xác nó đi Gấu, nó ngắm một hồi hai đứa mình ăn xong về trước bỏ nó ở lại.""Đó, chị thấy nó ăn hiếp em chưa?""Hả, em nói gì chị không có nghe?"-Seulgi nhăn nhó, mà không nghe thật bởi xung quanh quán cũng khá ồn, thôi cũng kệ cậu ta, nhỏ quay sang tiếp tục chuyện trò-"Rô sì, bộ tối nay Chim chủ tịt về thật hả?""Tớ nghĩ vậy, nhưng tớ vẫn chuẩn bị trước. Vì ban ngày tớ đi học nên đôi khi công việc dồn vào buổi tối, tớ sợ tớ không thể đón cậu ấy chu đáo.""Trời ơi cứ như vợ đón chồng đi công tác ấy."-nhỏ cười ghẹo, trúng phóc ý tứ của Chaeyoung làm cô bé ăn mà còn ngại ngùng.Sau bữa tối cùng em trai em dâu, Chaeyoung thả cửa cho Kha Du đi chơi cùng người yêu, còn bản thân một mình gọi taxi. Một mình ra một nơi có tiếng sóng biển, tàu ghe thuyền hàng tấp nập không ngớt ngày đêm.Bến cảng Oceanes đêm nay chẳng khác thường ngày, trời hẳn còn sớm, tòa nhà trên bờ bến cảng vẫn sáng ánh đèn xa hoa, khách ra vào thường nhật. Thuyền hải sản bắt đầu căng buồm ra khơi làm việc, không khí xôm tụ, tấp nập như bao đêm bao ngày, được bao phủ dưới trời đêm mát mẻ, đầy sao, giữa một không gian nhìn ba bề là mặt biển sóng sánh như một ly rượu dưới ánh đèn dưới đường chân trời mà không biết nhìn đi đâu mới có thể thấy được đích đến."Chào buổi sáng, Rô!
Chắc là lúc cậu đọc được bức thư này thì tớ đã đi lâu lắm rồi.Tớ biết điều này rất đột ngột nhưng chắc tớ phải rời xa cậu một khoảng thời gian khó đếm. Tớ không muốn làm cậu buồn, làm cậu khóc, làm cậu lo lắng cho tớ nữa.Rô à! 3 giờ sáng, sẽ là lúc tớ rời gia đình mình theo các chú cảnh sát đi cải tạo.
Cậu đừng trách họ, là tớ muốn như vậy, tớ nghĩ mình cần một khoảng thời gian và không gian để có thể bình tâm sau tất cả mọi chuyện của khoảng thời gian vừa qua. Tớ không tốt, tớ khiến cho gia đình và cậu phải mệt mỏi vì tớ rất nhiều, là tớ cả.Tớ muốn trở thành một con người tốt, một đứa con ngoan, một người anh gương mẫu. Và có thể một tương lai xa vời nào đó, tớ sẽ không cảm thấy xấu hổ với quá khứ đã qua khi trở thành một người cha, người chồng.Rô à! Chúng ta đã lớn, cái cảm xúc đợi chờ sẽ không giống như ngày xưa là đơn thuần nhớ về một người bạn. Tớ yêu cậu mất rồi, và cậu biết điều đó đúng không?Tớ từng muốn quên đi cậu và yêu rất nhiều người, nhưng tớ không tìm được cảm giác được chân thành yêu thương như cái cảm giác cậu đã từng cho. Chỉ có cậu, chỉ có mỗi một mình cậu, không một ai có thể thay thế.Rô à! Đừng giận tớ. 2 năm, một con số 2 năm tròn trỉnh. Rồi tớ sẽ quay về, một Kim Jimin tốt tánh hơn, một Chim đáng yêu ngoan ngoãn hơn, và sẽ tiếp tục làm sủng phi, làm một đệ nhất sủng phi dang rộng sải cánh chim ưng để chở che, yêu hoàng chượng suốt đời.Hẹn cậu vào một ngày không xa.
Tớ yêu cậu, yêu cậu rất nhiều!Kí tên: Chim Phi."Sóng biển xô nhau từng lớp lên mặt cát vàng. Chaeyoung cầm lá thư ngồi trên phiến đá ở một góc tối ít đèn cách xa bến cảng, nơi mà chẳng ai thèm đi đến.Lại một con tàu nữa cập bến.
Cô bé lại đứng lên phiến đá toan nhìn về bên ấy, nhưng vẫn là các ngư dân, chài lưới đầy cả tàu bước xuống khỏi khoang."A lô mẹ Jisoo ạ!"-lần thứ 3 gia đình gọi đến bảo cô bé về nhà, nhưng cô bé vẫn lắc đầu-"Mẹ cất xoài vào tủ lạnh hộ con, con muốn đợi Chim.""Gần 9 giờ đêm rồi con gái, về nhà nghỉ ngơi, ngày mai còn đi học nữa con à."-là giọng của SeokJin."Con không sao mà tía, con vẫn muốn đợi thêm chút nữa.""Thằng Du nó mang đồ về cho bố nấu xong nồi cháo rồi nè, không lẽ giờ con bắt cả nhà ăn sao?""Bố để đó, tí con về hâm nóng lên cũng được.""Cả nhà lo cho con lắm, có cần mẹ đến đấy với con không?"-Lisa ân cần hỏi."Dạ không ạ, con đợi được, đêm nay chắc chắn cậu ấy sẽ về."-Chaeyoung khẳng định, rồi cô bé nhìn về phía xa, là tàu của cảnh sát đảo tù binh-"Mẹ ơi! Mọi người ơi! Chim...Chim về rồi."Không kịp nghe đầu dây bên kia nói gì, cô bé tắt máy, cắm đầu chạy thằng về phía bên cảng, động phải người ta chỉ vội quay đầu xin lỗi rồi chạy đi, mặt lả chả nước mắt vì hạnh phúc, cô bé cứ chạy, chen vào dòng người, leo lên con tàu lớn không người để nhìn cho rõ.Khoang tàu mở ra, lần lượt từng người từng người, bước ra ngoài. Số người thưa dần, cho đến khi một cảnh sát đi ra và khoang tàu được khóa lại."Kh...không thể như vậy."-cô bé không tin rằng mắt mình có vấn đề, tốc hành chạy xuống khỏi tàu để không kì kèo thêm trễ, cô bé đến gặp cảnh sát.
"Bác ơi cho cháu hỏi...""A, Jeon Chaeyoung. Cháu đi có một mình thôi à?"-bác cảnh sát quay sang trông thấy cô bé cũng thấy lạ, mọi khi liên quan đến vấn đề làm ăn thì luôn có người lớn đi theo-"Gọi bác có chuyện gì không?""Vâng."-cô bé nhìn lại những người được thả về đang dần đi lên xe trung chuyển, lòng lo âu-"Chuyến của mình là chuyến thứ mấy vậy bác?""Từ đầu tháng 9 đến cuối tháng 12 chỉ có một chuyến thả tù binh thôi cháu.""Chuyến này...có Chim không bác?""Hả?""Dạ ý cháu là Kim Jimin, con trai của giám đốc Kim Taheyung ấy ạ.""Cần cháu tả sao, bác biết Jimin mà."-bác ấy cười rồi nói-"Nhưng là sao? Jimin làm tù binh à?""Dạ cũng không hẳn là tù binh, cậu ấy chỉ đi cải tạo thôi."-cô bé rối quá, không biết thế nào mà nói chuyện cứ toàn ngó tìm kiếm đâu đâu-"Hôm nay cậu ấy về đúng không bác?""Cháu nói cái gì vậy?"-bác ấy càng lúc càng khó hiểu-"Chuyện Jimin tự động đăng kí đi cải tạo 2 năm thì bác biết nhưng...nhóc ấy làm gì có ở đảo tù binh?""Sao ạ?"-sốc ngỡ ngàng, cô bé chờ đợi cả nửa ngày trời, đổi lại là một câu trả lời như vậy hay sao?"Cháu làm sao ấy nhỉ, nếu Jimin ở đảo tù binh thì bác phải biết chớ. Không có đâu, không ở đấy đâu.""Bác có nhầm không ạ?"-cô bé vừa sợ vừa lo, chuyện càng lúc càng khó hiểu-"Vậy bây giờ rốt cuộc cậu đang ở đâu Jimin? cậu đang ở đâu?""Cháu có sao không đó, có cần bác giúp gì không?""Dạ...hic! Không ạ, không làm phiền bác nữa ạ."-cô bé sụt sùi nước mắt rồi quay mặt chạy đi.Chạy dọc suốt đường bờ biển, hoang mang trông về hướng xa vời."Chim ơi cậu đang ở đâu vậy?"-cô bé ngồi thụp xuống đất mà khóc, khóc đến nhòe đi đôi mắt, tất cả mọi ánh đèn cứ như tia hi vọng trong mắt cô bé đều vỡ đi.Chaeyoung mò tìm điện thoại, gọi về cho gia đình."Ba HoSeok ơi, ba HoSeok có đang ở trong thành phố không ạ? Con không tìm được Chim rồi ba ơi, cậu ấy không có ở đảo tù binh, ba cho người đi tìm cậu ấy đi, có thể cậu ấy bị bắt cóc rồi."-nói không ra nói mà khóc không ra khóc, chưa bao giờ cô bé để mình rơi vào tâm thế hoảng loạn như bây giờ-"Ba đang ở trong thành phố ạ?""Ừ! Ba đang ở bến cảng, ba cũng đi đón Chim.""Nhưng mà ba ơi, người ta nói cậu ấy không có...""Ba biết, ba không đón Chim về nhà, mà là ba đón Chim về với con.""Ba..."-cô bé chưa kịp nói lời nào, bên kia đã tắt máy.Xoay đầu nhìn ngược hướng về bến cảng. Chiếc xe hơi màu đen kia là của Jungkook, cánh cửa tài xế bật mở, HoSeok bước trông ngóng, rồi vẫy tay về phía cô bé.Chưa kịp đáp lời, cánh cửa bên còn lại cũng mở ra.Cô bé nheo mắt lại nhìn, là bóng hình của một người con trai, ăn mặc tóc tai gọn gàng, đeo khẩu trang mặc chiếc áo phông trắng, đóng cánh cửa lại, bên dưới là quần jean và đôi ba ta trắng. Cậu ấy cao to, trông có chút hơi lạ, với khoảng cách này cô bé không nhận ra được đó là...Cậu ấy tháo chiếc khẩu trang, đưa hai tay tạo hình loa nơi cửa miệng hét lớn.
"RÔ À!""Chim...JIMINNN!!"-giọng nói ấm áp đó, là Jimin, cô bé nhận ra rồi.Dưới sắc trời đêm đầy sao cùng vầng trăng khuyết, ánh đèn vàng chiếu dọc bờ biển phía Nam, hắt lên rõ một người dang rộng cánh tay, đón một người cắm đầu chạy không màng trước sau để nhào đến ôm mình.Chạy gần đến nơi thì cô bé bỗng ngã nhoài người ra cát."Trời ạ!"-Jimin lắc đầu cười, tốc hạnh chạy về phía Chaeyoung, đỡ cô bé lên-"Có sao không vậy nè, chạy từ từ thôi chứ.""Chim ơi!"-cô bé chồm lên ôm lấy cổ cậu, ôm thật chặt, thật chặt.Jimin to con hơn nhiều rồi, là do thể hình thể thao nhiều hơn, cậu lao động nhiều hơn. Làn da sữa bột có chút ngâm đi, nhưng vẫn mịn màng và mạnh khỏe. Đường nét tuổi 18 góc cạnh, sắc nét và nam tính, ánh nhìn trìu mến và nụ cười đủ làm xao xuyến đến lộn người tim gan."Cậu đứng yên!"-Chayoung buông tay khỏi cổ cậu, định hình cậu đứng ngay ngắn trước mặt cô bé, vỗ mấy cái lên cơ ngực, cơ bụng, sờ sờ bắp tay-"Đô đến chừng này...""Tớ là của cậu hết."Chayoung hôn chùn chụt lên khuôn mặt đẹp trai của người về từ chiến trận, đến nổi cậu không thể mở mắt và nhìn thấy gì."Nào, cậu cứ từ từ."-ôm khuôn mặt đó ra đối diện mình, Jimin đau lòng ngắm nhìn mấy giọt nước mắt lăn dài lả chả-"Nhớ tớ không?""Nhớ nhớ!"-cô bé gật đầu lia lịa."Thế có yêu tớ không?""Yêu mà!"-cứ sợ như cậu sẽ nói nốt câu này rồi rời đi, Chaeyoung vòng tay ôm lấy vòng bụng rắn chắc, úp mặt vào ngực cậu-"Rất rất yêu!""Đợi tớ có lâu không?"-vuốt vuốt tấm lưng gầy, cậu tựa cằm lên đỉnh đầu cô bé, hỏi nhỏ."Lâu lắm, đối với tớ như vậy là rất lâu, lâu đến độ tớ không chịu nổi nữa, lâu đến độ nếu đêm nay không có cậu tớ sẽ lao đầu xuống biển chết luôn cho cậu coi.""Nói bậy quá, cậu muốn tớ đau lòng đến chết mới chịu à."-sờ lên đôi gò má mịn màng, Jimin ghé sát xuống khuôn mặt cô bé, vòng ta qua eo âu yếm.
"Anh nhớ em nhiều lắm em có biết không?"Bờ môi ấm nóng nhẹ áp lên cánh môi mỏng hồng ướt, chặn đi tiếng nấc nghẹn nơi cổ họng của Chaeyoung. Quấn quýt nơi khoang miệng truyền nhau hơi ấm, tình yêu bé nhỏ bấy lâu là cả một khung trời khoảng trống nay đã được lấp đầy. Một tình yêu đúng nghĩa, một tình yêu mở ra với nụ hôn sâu đầu đời của hai đứa trẻ tròn trỉnh con số 18 đẹp đẽ cuộc đời người.Theo dấu mối tình ta ủ ấp 13 năm.
Tớ cùng cậu tập đếm, tập đọc, tập vẽ, chập chững với vô vàn thứ mới mẻ của thế giới ở cái tuổi đeo cặp xanh hồng rượt đuổi nhau chạy té khói chốn sân trường mẫu giáo.
Cho đến cái ngày tớ và cậu đều lớn lên, trưởng thành và đứng vững trên chính đôi chân của bản thân mình, không còn điều gì cản ngăn một tình yêu. Không còn điều gì có thể chia lìa chúng ta thêm một lần nào nữa."Rồi xong chưa?"-HoSeok đứng chống tay lên mui xe, sau một hồi nhớ về thời niên thiếu cùng cô vợ ngày ấy, cũng chợt nhận ra đã quá 9 giờ-"Cả nhà đang đợi, xong rồi thì lên xe chúng ta về ăn tối chứ cứ thề này mãi, hai đứa làm ba nhớ vợ ba quá đi.""Cho tụi con thêm chút nữa đi ba!"-cô bé tựa vào lòng ngực Jimin, thích muốn chết."Tối về rồi muốn tâm sự đến sáng ngày kia cũng được, không ai cấm. Ba còn chưa ăn xế nữa đây này.""Thôi mình về."-cậu đưa tay xoa đầu Chaeyoung, chu môi trông cái bộ dạng cô bé đang nhõng nhẽo-"Hôm nay bố và mummy nấu đồ ăn thịnh soạn lắm đấy."Chaeyoung gật đầu, đan một bàn tay vào các kẽ ngón tay của Jimin, nắm chặt lấy nhau không một khe hở nào."Và đặc biệt là..."-cậu chợt dừng bước, khiến cô bé ngước nhìn chờ đợi."Như thế nào?""Hôm nay bàn ăn nhà mình đầy đủ món."Ya, đương nhiên phải đầy đủ. Đầy đủ hơn bất kì một bàn ăn đúng công thức hay bất kì một bữa tiệc xa hoa nào trên thế giới này.Vì có anh, đối với em là quá đủ cho một kiếp người.
_____HOÀN_____
Quá dễ thương kkk! Viết mà xỉu lên xỉu xuống dzị đó!
Hình như đây là lần đầu hôn của hai bé hả ta :"> (chỉnh lại là 2 lần rồi nha 😂😂)
À thôi, thế nào đi nữa thì tôi cũng muốn khen là tôi đã có ý chí quá là bền để có thể viết hết được fic này!
Dù không hợp gu nhiều bạn nhưng đây là một trong những đứa con Nii tâm đắc nhất.
Là đứa nuốt của Nii nhiều chất xám nhất trong tất cả fic và tất cả các bài văn mà Nii viết trên đời này.
Và nó dài nữa 😂🤣🤣
Lời cuối cùng Nii gửi đến là một tình yêu sâu đậm với mọi người, một tình yêu nhỏ nhỏ cho đứa con tinh thần của Nii, nhưng nhiều người dành cho Nii thì đó là cả một tình yêu to lớn!!
Còn bây giờ Nii chỉ cần 10 tình yêu đầu tiên nhanh tay của chap Hoàn-Hiệp hội gia đình đặc biệt để trao Extra vô cùng cute cho mọi người thui~
Trong đêm nay nếu vui vẻ sẽ đăng nốt Extra lun đó!!
Nii háo hức quá! Hihii~
❤🧡💛💚💙💜
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com