TruyenHHH.com

[BangTanPink] Hiệp Hội Gia Đình Đặc Biệt

[Chap 4] Party

Niicrazy_29

Tàu cập bến, đó là một chiếc tàu chạy vượt biển đến khu đất trên vùng đảo giữa biển thông với 6 quốc gia, một địa bàn làm ăn mà nghìn người nhắm tới, một nơi mà đã cướp đi sinh mạng của biết bao nhiêu người. Con đất Dellbt.

Trên đảo là một dàn người đứng xếp hàng chỉ chờ đón nhân vật chính. Nhìn xem, cửa lâu đài đã mở rộng, bên trong đã vang lên tiếng nhạc du dương, hẳn là khách đã đến rất đông rồi.

"Chúc mừng sinh nhật đại thiếu gia và nhị thiếu gia!"

"Con đủ da mà, con đâu có thiếu."-Mon sờ mó lên cơ thể mình, quái lạ, nó có bị thiếu da đâu.

Jimin đá vào mông nó, mắng xéo-"Đồ đần, thiếu gia là cậu chủ đấy."

"Ồ!"

Đại gia đình nhà họ Kim bước xuống tàu. Cả một gia đình diện vest trắng mang mỗi người một vẻ sải từng bước vàng ngọc lên thảm đỏ. Bước đến đâu, kẻ dưới cúi đầu đến đó. Trước mặt họ là căn dinh thự to đến mức được ví như một lâu đài, cũng không sai, vì họ chính là những kẻ thống trị.

Nhưng hôm nay những kẻ thống trị sẽ thu bớt ánh hào quang lại, lặng lẽ khoác lấy tay nhau theo sau nhân vật chính.

Hôm nay là sinh nhật của hai anh em, Jimin buộc lòng phải bế em đi đầu, cậu ghét cái sự đáng yêu của nó, như một con bê đê sớm, cứ véo má vuốt tóc dê xồm cậu suốt ngày.

"Mày bỏ cái tay thối ra khỏi mặt anh."-liếc nhìn em trai, cậu nổi điên giọng vừa đủ với nó.

Mon ngửa lòng bàn tay lên ngửi ngửi-"Tay em thơm mà."

"Trơ trẽn."

"Trơ trẽn là món gì ạ?"

"Là mày đấy."

"Ồ, em là đồ trơ trẽn."

Cậu thích trò này rồi nha, nhóc này thấy vậy mà ngu ác đạn-"Đúng, mày là đồ trơ trẽn."

"Anh là anh của em, anh cũng là đồ trơ trẽn. Hehe!"

Mặt Jimin tối sầm lại, này là đúng châm ngôn gậy ông đập lưng ông. Cậu đã quên rằng Kim SeokJin ba nó chính là quán quân của sự chặt chém, nhiệm kỳ đời kế tiếp không là nó thì là ai.

"Đi tiếp đi anh iu."

"Hừ!"

Đại sảnh lớn như một triều đình. Khách đông đến mức không thể đếm xuể, người người ăn mặc sang trọng, toát lên thần thái quý phái và ngập mùi tiền. Sinh nhật hai đứa nhỏ diễn ra với toàn sự góp mặt của các doanh nhân, thậm chí là những người có máu mặt trong giới hắc đạo. Rõ ràng đây là một buổi giao lưu kinh tế, có giống sinh nhật chút nào đâu.

Jimin chán nản, thở hắt ra một tiếng. Đến cửa sảnh rồi, không biết là bản năng hay tư duy gì đó, cậu không muốn bỏ bé Mon xuống, cậu sợ nó gặp nguy hiểm.

Cậu quyết định sẽ nắm tay em vào đại sảnh, không nặng, cũng không sợ.

"Chà! Nhìn xem, nhân vật chính của chúng ta đến rồi."-một lão phu nhân ăn mặc quý phái bước đến trước mặt Jimin, đường nét phúc hậu nhưng đã ở đây thì không phải thể loại vừa-"Kim đại thiếu gia thoắt đã trưởng thành rồi, rất đẹp trai nha. Chúc mừng sinh nhật con."

"Cảm ơn lão phu nhân."-dù cho có quen biết hay không đi chăng nữa, phép lịch sự tối thiểu vẫn là lời cảm ơn và cái cúi đầu. Jimin nở một nụ cười nhẹ, ánh mắt sắc bén toát lên hình ảnh một người đàn ông chững chạc, đầu óc hơn người tuy chỉ mới ở tuổi 16-"Nam Joon!"

"A vâng!"-ít khi bị gọi tên khai sinh, nó giật phắt mình ngước nhìn anh trai, đôi lông mày Jimin nhíu lại như đang nhắc nhở nó điều gì-"Dạ chào lão phu nhân."

"Tiểu thiếu gia đây đó à? Trông thật lanh lợi. Sinh nhật vui vẻ nhé!"

"Dạ cảm ơn ạ."

Hai anh em tiến lên từng bước trên thảm đỏ, lần lượt nhận được rất nhiều lời chúc từ mọi người. Mon vẫn còn gà mờ nên ngoan ngoãn nghe theo chỉ dẫn của anh qua những lần liếc mắt hay những cái siết chặt tay. Chỉ sợ một lỗi sai nhỏ có thể khiến gia đình mất mặt. Sự phối hợp trong thầm lặng và nhịp nhàng thu vào tầm mắt của bốn vị phu huynh đứng từ xa trông vào. Hóa ra không phải không ưa là không ăn ý.

"Nhìn xem, nhóc Chim bảo vệ Monmon kĩ chưa kìa."-Dahyun che miệng cười khúc khích, xưa nay Jimin không đánh không mắng thì cũng xua đuổi em, được dịp thấy một Jimin ôn nhu rồi.

"Đã dặn rồi, ở chốn đông người đừng gọi tên mầm non của tụi nó như thế."-bấm mạnh vào đầu ngón cái cô ta, hắn xuống tông giọng, ai đời ra đường mà mang tên ấy để gọi.

"Nghe dễ thương chứ bộ."

"Trước mặt quan khách quý ở nơi sang trọng thì đứng có mang theo sự dễ thương."

"Con tôi dễ thương thật mà."

"Nhưng đừng gọi nó là Mon."

"Ngày nó đòi lấy cái tên đấy anh là người gọi Mon đầu tiên chứ thế."

"Trời ơi trời!"-Lisa chịu hết nổi phải buông tay Taehyung ra mà chống hông nhìn vợ chồng nọ-"Sao vậy? Có vậy cũng cãi nhau là sao? Ở đây có đông người lắm đó."

"Ơ!"-Dahyun chợt nhận ra, nhìn ngó tứ phương một hồi kiếm cớ chỉnh áo vest cho chồng-"Lát nữa bước vào đừng để quần áo bị nhăn nhó chứ."

"Em thật chu đáo."

Taehyung bụm mồm xoay đi hướng khác, lắc đầu-"Mắc ói!"

Jimin và Mon bước lên bục cao, nơi có chiếc bánh kem 7 tầng được trang trí cầu kì, bắt mắt. Giá thành của chiếc bánh kem này cũng tương đương với không khí sang trọng ngày hôm nay đấy.

"Con là Kim Jimin, đây là em con Kim Nam Joon. Hôm nay là ngày sinh nhật của anh em con. Cảm ơn mọi người đã đến tham dự, cảm ơn những lời chúc mừng tốt đẹp của mọi người."-thay Mon, Jimin đứng ra cúi đầu với tất cả quan khách bên dưới. Tiếng vỗ tay vang lên, cậu gật đầu liên tục cảm ơn. Xưa nay Jimin không ít lần tham gia những buổi tiệc của Kim Gia, nhưng đây là lần đầu tiên cậu là nhân vật chính. Đại ca Chim Ưng là thế nhưng đó là chốn học đường. Còn nơi đây, trước mặt những con Khổng Tước thổi lửa, cậu cũng chỉ là một thằng con nít, vẫn còn rất nhỏ bé so với thế giới này mà thôi.

Nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của hai con, hai đôi phụ huynh bước vào đại sảnh. Bước đi trong im lặng nhưng trên người ai cũng tỏa ra một ma lực kì bí. Đường nét sắc sảo từ bốn con người tuổi còn xuân sắc thật biết khiến cho người khác mê hồn. Kẻ là Chủ tịch của một tập đoàn bất động sản quy mô toàn cầu, kẻ là Trùm sò của liên bang Tam Giác Đen đứng đầu hắc đạo, người là đương kim phu nhân con gái của Tổng giám đốc điều hành 5 ngân hàng lớn của CZN kiêm chủ của 8 nhãn hàng làm đẹp, người còn lại chỉ ăn ở không nhưng được sự bao bọc bởi 3 con người trước-đích thị là một nữ hoàng không ai dám động chạm đến. Quả là, chỉ cần một khoảnh khắc vuốt nhẹ sợi tóc cũng làm cho người ta rùng mình.

Gia đình sáu người đứng nơi bục cao. Họ sẽ chẳng nói gì cả, nhìn Jimin tự hào.

"Trước mặt con là một chiếc bánh kem. Xin phép mọi người, anh em con thổi nến và cắt bánh để bắt đầu bữa tiệc ngày hôm nay."

Một lần nữa Jimin được hoan hô với tràn pháo tay chúc mừng từ mọi người. Phục vụ bước lên đốt nến trên bánh kem, chiếc nến cuối cùng đốt xong thì trời vừa sập tối, đèn trong đại sảnh tắt tối om không thấy bất cứ thứ gì. Chỉ nổi bật hình ảnh Jimin bế em trai cầm dao nhựa bên chiếc bánh kem 7 tầng to đùng phát lên những ánh vàng lung linh xinh đẹp.

"Happy Birthday to you
Happy Birthday to you
Happy Birthday Happy Birthday
Happy Birthday to you!"

Cả hai nhắm đôi mắt cầu nguyện, Jimin cầm tay Mon hạ xuống bánh, cắt tầng thứ 5 là tầng ngang mặt họ. Âm thanh clap nồng nhiệt trước khi đèn của đại sảnh bừng sáng.

"ÁÁÁ!"-Mon giật mình ôm chầm lấy anh hai. Nhìn đi, ai trong bữa tiệc cũng đeo chiếc mặt nạ chỉ che nửa mặt đủ thứ kiểu dáng, ngay cả người đang bế mình cũng đeo làm nó hú hồn muốn ngất.

"Haizz! Con cầy sấy."-cậu ngán ngẩm thả nó xuống rồi đeo cho nó một cái mặt nạ Batman-"Rồi, hòa nhập đi nhóc."

Bữa tiệc bắt đầu, những bàn đồ ăn ngon tuyệt hảo được bày ra. Mọi người cùng nhau thưởng thức. Ngoài kia, dàn vũ công múa dưới hoàng hôn của biển trông thật đẹp, khách mời cảm thấy thích điều đó. Thế là chẳng mấy chốc đã không còn vũ công mà thay vào đó là từng đôi, từng đôi khiêu vũ với nhau trong tiếng nhạc du dương của ban nhạc Âu Mĩ, dưới ánh trăng dần lên và cảnh biển hoàng hôn tuyệt đẹp. Một khung cảnh lãng mạng, một buổi tiệc sinh nhật hoành tráng nhất trên đời.

SeokJin đứng bên cạnh một bàn rượu ngoài sân lớn, mỉm cười nhìn các vị khách hòa mình vào âm nhạc. Lòng cũng cảm thấy thoải mái, hắn thiết nghĩ có nên mở một nhà hàng quán rượu cho giới thượng lưu hay không đây.

"Kim lão đại!"

"Ông Lớn."-người khiến hắn phải kính cẩn chào hỏi, đây chính là người đứng đầu Xã Hội Đen, người ngồi nhìn mọi hoạt động của hắc đạo tuy không nhúng tay vào nhưng lại có uy lực mạnh khủng khiếp. Bất cứ máy điện tử nào cũng có hệ điều hành, và Thế giới ngầm thì có ông ta-"Mời ngài một ly."

"Mời!"

Cạn ly rượu vang trên tay, hắn niềm nở bắt tay người trước mặt.

"Tôi không ngờ anh em các anh có thể mở một buổi tiệc hoành tráng như thế này. Thật là bái phục."

"Dạ không có gì. Là do số tuổi của hai con khá đẹp, nên bữa tiệc này tổ chức nhầm ghi dấu ấn cho chúng nó. Vả lại còn sẵn sàng tiếp đón vị khách quan trọng mà Ông Lớn giới thiệu cho nữa chứ."

"Ha, tôi nể cách nói chuyện của những kẻ dư tiền."

"Ông Lớn thật khéo đùa."-chỉnh lại chiếc mặt nạ, hắn uống tiếp một ngụm-"Nhưng mà...người đó đã đến chưa? Tôi đã cho người chờ đợi tiếp đón kĩ càng, đến bây giờ tôi vẫn chưa nhận được bất cứ thông báo nào."

"Người đó thích sự thầm lặng, không muốn phô trương. Anh ta đã đến đây từ rất lâu rồi."

"Ở đâu?"

"Đừng nóng vội thế chứ."-ông nắm lấy bả vai hắn vỗ vỗ, SeokJin nóng lòng gặp đôi phương đến thế sao-"Thời điểm thích hợp, anh ta sẽ là người chủ động bước ra, không cần anh phải tìm kiếm."

"Khách quý của tôi, anh thật biết cách làm cho người khác phải bực mình."-tức cái lòng ngực, hắn nhếch môi rồi uống ly vừa rót. Chưa bao giờ hắn phải chờ đợi ai lâu đến...à không, cũng có.

"Kim lão đại, xem ai đến kìa."

Giữa lúc đang nóng trong người thì thiên lôi nhà hắn xuất hiện trong bộ váy trắng nhã nhặn, dịu dàng bước đến bên. Bằng một cách nào đó hắn đưa bàn tay đón lấy những ngón tay mềm mại từ cô ta-"Chào phu nhân của anh!"

"Khiêu vũ một bản chứ?"

"Đương nhiên."

Choàng tay ôm lấy eo mềm, bàn tay Dahyun đặt lên vai hắn, hai cánh tay còn lại nắm lấy nhau tiến ra giữa đám đông. Hai ánh mắt qua mặt nạ vẫn nhìn thấy ngọn lửa từ nhau, hạnh phúc.

"Có khiêu vũ với nhau bao giờ đâu mà..."

"Không thấy mấy con âm binh kia đang nghía anh sao? Tôi thà ngậm đắng nhảy cùng anh còn hơn nuốt cay nghe lời đàm tiếu gia đình mình tan vỡ. Không biết nhục cũng đừng để tôi nhục chứ."

"Lâu lâu cũng thông minh nhỉ."

"Ai ngu như anh."

"Mẹ nó. Đừng để tôi bắn bỏ cô."

"Thế thì bắn em đi nè, bắn đâu cũng được."

Bật cười, lâu lâu con này nó điên-"Thèm chết thế sao?"

"Em đâu có bảo anh bắn đạn."

SeokJin nhíu mày, chân bước từng bước đu đưa theo âm nhạc, còn đầu óc lại nghĩ về một nơi xa xăm. Chợt hiểu-"Yah Kim Dahyun..."

"Suỵt! Trật tự đi!"
_______________

"NHỊ THIẾU GIA KHÔNG ĐƯỢC ĐÂU!"-một cậu bartender chạy trượt lên trượt xuống với cái nền trơn băng của lâu đài. Trong khi đó, đứa nhỏ phía trước ôm trong tay một chai rượu màu xanh lam, với thiết kế giày chống trơn trượt giá tiền lít nó thành công vượt ngàn trùng khơi trộm bình rượu bỏ chạy.

Bịch! một cái. Anh bartender lần thứ 5 ngã sõng soài trên sàn, lần này không thể đứng nổi nữa, anh ấy vươn tay cầu xin.

"Nhị thiếu gia, trả tôi bình rượu."

"Cái gì mà không được chứ! Chỉ là một chai soda đại dương thôi mà."

"Trời ơi đó là rượu quý của Lão đại, nếu cậu làm vỡ bình rượu ấy chúng tôi bị bắn bỏ mất."

"Xí! Ba của con ác vậy ư? Thôi chú cứ nói với ba là con lấy, ngày mai con ra chợ mua một lốc Soda ngũ vị hương về tế ổng. Vậy nha!"

Mon lém lỉnh quay đầu chạy tiếp. Nhưng số xui, nó va phải một người với một lực rất mạnh khiến cả cơ thể ngã văng ra, chai rượu bị hất tung lên cao. Bartender và thằng nhỏ từng khắc, từng khắc xót xa nhìn hình ảnh chai rượu dần rơi, dần rơi xuống.

*Bụp!*

"OH NOOOOOOOOO!"

"Có cái gì đâu?"-người đàn ông mà Mon chạm phải nhanh tay đã đón được chai rượu vào lòng. Như bao người khác, người này cũng đeo một chiếc mặt nạ.

Anh bartender ôm trái tim thở dốc, lòng thầm mừng-"Mô phật!"

"Ui! Chú giỏi quá!"-Mon vỗ tay bôm bốp, bàn tay nhỏ đưa lên xin xỏ-"Trả con đi."

Anh ta nhìn ngắm chai rượu, màu xanh sao? Có phần hơi lạ, nhưng sao cái thiết kế chai này quen quá-"Hope Icy? Ủa? Đồ của tui."

"Của con."-nó vẫn chống nạnh nhìn anh ta, xin hoài không trả, mách ba cho mà xem.

Anh ta thấy nhóc con kháu khỉnh như thế, có chút rung động. Ngồi xổm xuống, tay đặt lên đầu nó nhẹ xoa-"Nhóc con à, con còn nhỏ lắm, không uống được rượu đâu. Hơn nữa loại này độ cồn cao lắm đấy."

"Đâu có, cái này là soda mà chú. Trước cổng trường con làm đá bào soda màu này nè. Ngon lắm."

"Haha! Đâu phải cái nào màu xanh cũng là soda đâu."

"Thế ạ?"

"Thích soda đúng không?"

"Vâng!"

Anh bartender đã đứng lên từ vấp ngã, con người nghị lực ấy tiến về bé Mon và người đàn ông lạ xin nhận lại chai rượu-"Cảm ơn quý ông."

"Không có gì. À! Dắt tôi và nhóc này đến quầy bar được chứ?"

"Hmm...dạ xin mời."

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com