Bangtanpink Hiep Hoi Gia Dinh Dac Biet
@helohooho
______________Jennie đứng cạnh cửa phòng, tốc độ của cô chỉ dùng hai từ Kĩ Năng là biết 20 phút không thành vấn đề. Nhưng vấn đề ở chỗ là cô không dám mở cửa, chiếc váy Taehyung chọn cho quả không phù hợp với tính cách của cô một chút nào.Đó là bộ đầm dài ngang gối, phần trên tay dài dạng phồng rồi cả trễ vai khoe ra phần xương quai xanh gợi cảm mà cô luôn che giấu với mớ sơ mi cao cổ. Dưới là tà xòe xếp li xinh xắn tô điểm vài bông hoa nhỏ. Nếu là màu đen cô chả nói gì, nhưng đây là màu hồng, là màu hồng phấn đấy. Lạy chúa.Jennie nhìn vào đồng hồ đeo tay, còn tận 7 phút nữa mới đến giờ Taehyung réo. Cô vẫn còn dư cả đống thời gian. Cầm trên tay chai nước hoa đắt tiền mới được anh tặng cho, cô bấm bụng xịt lên dù rằng mùi hương của nó thiên về kẹo ngọt làm cô không thích chút nào."Hừ!"-mặt phát quạu, quẹt nhanh miếng son đỏ, Jennie chán chường cột cao tóc rồi đạp cửa bước ra ngoài.Nam nhân an nhàn cũng vì tiếng động mà giật mình, hướng về cánh cửa kia, thân hình mảnh mai trong chiếc váy hồng nhạt chống nạnh mà mặt quạu đeo làm anh dừng mọi giặt động từ tay chân cho đến nhịp hô hấp, ngược lại thần kinh truyền máu mạnh mẽ lên đường thở. Trời phú cho anh khả năng kiểm soát cơ thể tốt nếu không máu mũi ắc hẳn đã xịt từ khi nào rồi."Đi được chưa?"-cô bước ra đi đến tắt đi cái TV rồi hỏi.Ánh mắt ấy vẫn dán vào cô không thôi. Jennie nhận thức lại được thái độ của mình với sếp nhanh đứng nghiêm lại, chờ anh mở miệng.Taehyung vẫn im lặng không nói lời nào.Cô e sợ hít thở đều, nhìn vào đôi mắt ấy mà tim co thắt mỗi lúc một nhanh. Hư bột rồi, cô đã làm sai điều gì mà khiến anh khó chịu như vậy."Có vậy thôi cũng không biết làm."-anh đột nhiên đứng lên, đưa tay về phía sau đầu cô tháo nhanh chun buộc tóc rồi quăng nó lên bàn. Bàn tay khéo léo nhẹ nhàng vuốt suông kéo đuôi tóc về hai bên, chỉnh luôn tóc mái hộ cô, anh mỉm cười hài lòng-"Đấy, xinh rồi.""Xinh?"-cô không nghĩ mình đẹp trong bộ dạng này-"Có thật không?""Cô nghĩ tôi xạo?""À không, không có."-Jennie lắc đầu-"Vậy giờ mình đi được chưa?""Ừm, đi thôi."-anh cầm chìa khóa trên bàn rồi quay gót chân tính bước đi. Dường như chợt quên thứ gì đó, anh quay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn-"Đứng đấy làm gì chứ? Đi nhanh.""Ờ."____________Jisoo bước xuống xe hơi đi vào dãy nhà trọ, hôm nay mấy cô chú trong dãy nhà trọ nhìn cô rất lạ. Cũng đúng thôi, bần bần như này ngày nào cũng lạng xe dạo từ phố này sang phố nọ, hôm nay bỗng nâng cấp lên thành xe hơi, với cả một đêm không thấy về nhà. Sinh nghi cũng không có gì đáng trách."Úi! Chị Soo, xe anh nào thế kia?"-có con bé cùng trường sáng sớm vừa phơi đồ vừa chống nạnh mà bắt chuyện, câu đầu cũng không mấy dễ thương. "Bạn thôi à, anh nào là anh nào."-cô nhìn theo chiếc xe hơi đã chạy đi từ khi nào. Đó là xe của HoSeok, đêm qua hai anh em nói chuyện đến gần sáng, cô uống say khi nào cũng chả hay nữa, đến sáng ra thì cậu ta không còn ở đó, đành nhờ vệ sĩ đưa về."Ỏ ui! Chị ăn mặc kìa, mlem quá nho."-con bé đó nhìn từ trên xuống dưới Jisoo, từ bờ vai trắng mịn, đến vòng một căng đầy, dài xuống đôi chân thon mịn màng không tì vết, hiếm hoi lắm cô học sinh kín đáo này mới dám diện đồ như vậy."Em...haiz thiệt tình."-Jisoo nhìn lại mình, ngay cả bản thân cũng đỏ mặt, cô đi thẳng về phía phòng trọ mặc kệ lời bàn tán của mọi người. Miệng mồm thiên hạ, hơi sức đâu mà quan tâm.
___________Yên vị, Jennie ngồi bên cạnh ghế lái của Taehyung, mặc anh chở đâu thì chở.Đây không phải lần đầu tiên Jennie ngồi ở vị trí này. Nhưng hôm nay thì khác, hai người không phải đi làm, mà là đi chơi, đi chơi riêng. Anh không phải là chủ tịch, cô cũng không phải là thư kí suốt ngày ôm cái bao hồ sơ đi vòng vòng như con khùng. Một nam một nữ không quan hệ đặc biệt mà đi chơi như này, nhỡ như ra đường gặp người quen thì chỉ có nước độn thổ."Tôi biết cô đang ngại đúng không?"-khả năng phân tích biểu cảm của nhà họ Kim luôn phát huy mạnh mẽ, chỉ cần liếc một cái anh dư sức hiểu cô đang nghĩ gì-"Có gì đâu, tôi chỉ muốn cô được thoải mái. Dù sao thì cô theo tôi cũng gần nửa năm rồi, để cô mỗi lần nhìn mặt tôi là bao nhiêu áp lực công việc dồn tới thì không hay.""Anh cũng suy nghĩ chu đáo quá nhỉ?"-cô thở phào, hóa ra Taehyung đôi khi đơn giản đến nỗi ngay cả người bình thường cũng không nghĩ đến. Theo anh một thời gian dài, mọi áp đặt tinh thần của cô về anh nhẹ đi đáng kể."À mà cô có biết gì chưa Jennie."-đoạn đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay mặt sang hỏi-"Hồ sơ vụ án của hai nữ nhân viên phòng Marketing chính thức đóng rồi.""Khi không anh lại nói tôi chuyện này.""Vì cô là hung thủ. Không phải sao?"Jennie đơ người, anh biết rồi. Anh biết cô là kẻ giết người rồi, liệu anh có sa thải cô không? Có bo xì cô luôn không?""Làm gì mà mặt nghiêm trọng thế?"-Taehyung đưa tay búng trán Jennie để khởi động lại hệ thần kinh hộ cho cô-"Cô hay thật, lũ cảnh khuyển đó lục tan nát hiện trường vẫn không thấy manh mối nào. Đúng là sát thủ chuyên nghiệp, Jungkook quý cô như quý vàng là phải."Cười cái gì mà cười, nhìn mặt cô có giống đang vui không."Tôi xin lỗi, nhưng mà anh có thể hỏi SeokJin. Đời tôi chưa bao giờ bị bắt nạt quá đáng như thế cả. Đáng lẽ tôi sẽ vứt họ ra ngoài tầm mắt nhưng là họ cố chen chân vào cuộc đời của tôi, buộc lòng tôi phải triệt họ để bớt một cái gai ngứa ngáy.""Nói hay lắm."-anh gật đầu rồi lái xe đi qua đoạn đường đông đúc-"Chuẩn bị làm hồ sơ đuổi việc.""Đừng mà chủ tịch!""Đùa thôi."-một nụ cười khoái trá hiện lên trên khuôn mặt điển trai hoàn hảo có sẵn từ trong trứng của Taehyung-"Đó cũng là một trong những lí do tôi bốc cô lên làm thư kí.""Hửm?""Lỡ có phản động, còn có người bảo vệ được tôi.""Ngộ nghĩnh, anh là đàn ông mà bắt phụ nữ như tôi bảo vệ à?""Jungkook rất thích câu này."-anh bốc lấy chiếc điện thoại muốn gọi điện mách Jungkook, cô nói vậy chẳng khác nào bao hàm cả y.Jennie cầm lấy điện thoại anh giấu vào người, miệng cười hề hề đá bay tội lỗi như mình chưa từng làm gì, rồi ngồi nghiêm lại hướng về phía trước, nói đến đâu bị anh chặt đến đó. Mệt rồi.Đi một đoạn, Taehyung dừng xe lại trước công viên New Jura nổi tiếng nhất CZN, đây là công viên-sở thú được xây dựng theo sườn kiến trúc thời cổ đại, thời gian mà loài người chưa được nhìn thấy thế nào là ánh mặt trời. Nơi đây tập họp nhiều loài động vật quý hiếm lớn nhỏ trên toàn Trái Đất, với sự tài trợ lớn từ Viện Nghiên cứu Sinh học, lai tạo nhiều giống loài động vật khác nhau dựng nên sự độc đáo và thu hút lớn của New Jura đối với du khách trên toàn thế giới.Hai người ra khỏi nhà xe, đứng trước chiếc cổng to nguy nga tráng lệ được trang trí theo thời kì đồ đá mà há to mồm, Jennie chưa đến khu vực này bao giờ, từ ngày đến CZN cô chỉ luẩn quẩn vài ba chỗ, hôm nay cuối cùng cũng mở mang được tầm mắt."Hoành tráng quá."-thốt lên một câu cảm thán, Jennie chỉ biết che miệng mình lại vì không thể đỡ nổi cảnh tượng trước mắt-"Giá vé...""Đương nhiên rất đắt."-Taehyung gật đầu, anh biết rõ cô muốn nói gì-"Lo cái gì chứ, tôi chi, không trừ lương cô đâu. Hiếm hoi đi chơi một ngày hà tiện làm gì cho phí cái thời khắc này."-nói xong anh đi đến quầy mua vé, đứng đợi một lúc, trên tay cầm hai tấm vé rồi đi ra."Anh chịu chơi quá rồi đó, chúng ta đi trung tâm thương mại cũng được mà."-Jennie ngập ngừng không dám cầm lấy tấm vé, giá vé đắt đến nổi anh không tiết lộ là biết nó thế nào."Dù muốn dù không thì cũng mua rồi, chẳng lẽ giờ tôi trả vé?"-anh có chút không vừa lòng, Taehyung là loại người thẳng tính, cũng thích những người thẳng tính, khổ nổi cả dòng nhà Jeon cứ là khép nép e ngại buộc anh phải mở mồm ra năn nỉ-"Rồi sao?""Ừ thì...đi thôi."-gật đầu, cô nhận lấy một tấm vé rồi nhích chân vào cổng trước, anh chắp tay ra lưng theo sau. Coi bộ dạng cô kìa, thèm đi chơi gần chết rồi mà còn ngại với chả ngùng.Qua khỏi khu soát vé, mỗi người được giao cho một bản đồ, một thẻ vui chơi và một checklist. Bản đồ giúp du khách có thể lựa chọn nơi mình muốn tham quan, thẻ vui chơi như một loại vé thông hành xác nhận đã mua vé bao thầu, chỉ cần đưa vé cho nhân viên kiểm tra là có quyền ăn chơi xả láng không cần moi thêm ví, và cuối cùng là checklist, công dụng của nó để biết sau. Giờ thì đi chơi cái đã."Đến đây!"-Jennie trỏ vào bản đồ, ngay địa điểm gần cổng nhất-"Tụi mình đi từ từ, bắt đầu từ điểm này trước đã."Taehyung nhìn vào bản đồ rồi nhìn ra ngoài, hất mặt qua cua quẹo-"Đi hướng này."Hai người kéo nhau đến khu vực đầu tiên, là nơi tập họp của các loài bò sát. Jennie quăng nhanh thẻ cho nhân viên rồi bay vào trong chuồng, Taehyung chỉ biết lắc đầu rồi đi nhận lại thẻ từ các chị nhân viên.Jennie dán mắt qua các ô kính, đến giờ cô vẫn không thể ngậm nổi mồm mình lại, nhìn đám trăn đang lột da kìa, đẹp quá."Đẹp quá đi!""Con này đem nướng là bá phát."-anh thò lò mắt nhìn con trăn khổng lồ vẫn đang liếc mình căm thù, kính mà không có là nó ăn anh chứ đến lượt anh ăn nó chắc."Đúng rồi."-cô gật đầu-"Taehyung! Anh coi, bên kia người ta quấn trăn chụp hình kìa.""Thôi! Nguy hiểm lắm, lỡ nó cắn...JENNIE! JENNIE À!"-không đợi anh lên tiếng, cô đã chạy đến nơi có ông chủ chăn bò sát, không biết nói gì nhưng hình như là xin được quấn con trăn giống như mấy người kia-"Không thể nói nổi."Đương nhiên là không nói nổi được, anh bắt con người ta đi chơi, giờ phải chiều con người ta chứ. Đúng không?
______________Jennie đứng cạnh cửa phòng, tốc độ của cô chỉ dùng hai từ Kĩ Năng là biết 20 phút không thành vấn đề. Nhưng vấn đề ở chỗ là cô không dám mở cửa, chiếc váy Taehyung chọn cho quả không phù hợp với tính cách của cô một chút nào.Đó là bộ đầm dài ngang gối, phần trên tay dài dạng phồng rồi cả trễ vai khoe ra phần xương quai xanh gợi cảm mà cô luôn che giấu với mớ sơ mi cao cổ. Dưới là tà xòe xếp li xinh xắn tô điểm vài bông hoa nhỏ. Nếu là màu đen cô chả nói gì, nhưng đây là màu hồng, là màu hồng phấn đấy. Lạy chúa.Jennie nhìn vào đồng hồ đeo tay, còn tận 7 phút nữa mới đến giờ Taehyung réo. Cô vẫn còn dư cả đống thời gian. Cầm trên tay chai nước hoa đắt tiền mới được anh tặng cho, cô bấm bụng xịt lên dù rằng mùi hương của nó thiên về kẹo ngọt làm cô không thích chút nào."Hừ!"-mặt phát quạu, quẹt nhanh miếng son đỏ, Jennie chán chường cột cao tóc rồi đạp cửa bước ra ngoài.Nam nhân an nhàn cũng vì tiếng động mà giật mình, hướng về cánh cửa kia, thân hình mảnh mai trong chiếc váy hồng nhạt chống nạnh mà mặt quạu đeo làm anh dừng mọi giặt động từ tay chân cho đến nhịp hô hấp, ngược lại thần kinh truyền máu mạnh mẽ lên đường thở. Trời phú cho anh khả năng kiểm soát cơ thể tốt nếu không máu mũi ắc hẳn đã xịt từ khi nào rồi."Đi được chưa?"-cô bước ra đi đến tắt đi cái TV rồi hỏi.Ánh mắt ấy vẫn dán vào cô không thôi. Jennie nhận thức lại được thái độ của mình với sếp nhanh đứng nghiêm lại, chờ anh mở miệng.Taehyung vẫn im lặng không nói lời nào.Cô e sợ hít thở đều, nhìn vào đôi mắt ấy mà tim co thắt mỗi lúc một nhanh. Hư bột rồi, cô đã làm sai điều gì mà khiến anh khó chịu như vậy."Có vậy thôi cũng không biết làm."-anh đột nhiên đứng lên, đưa tay về phía sau đầu cô tháo nhanh chun buộc tóc rồi quăng nó lên bàn. Bàn tay khéo léo nhẹ nhàng vuốt suông kéo đuôi tóc về hai bên, chỉnh luôn tóc mái hộ cô, anh mỉm cười hài lòng-"Đấy, xinh rồi.""Xinh?"-cô không nghĩ mình đẹp trong bộ dạng này-"Có thật không?""Cô nghĩ tôi xạo?""À không, không có."-Jennie lắc đầu-"Vậy giờ mình đi được chưa?""Ừm, đi thôi."-anh cầm chìa khóa trên bàn rồi quay gót chân tính bước đi. Dường như chợt quên thứ gì đó, anh quay lại, nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn-"Đứng đấy làm gì chứ? Đi nhanh.""Ờ."____________Jisoo bước xuống xe hơi đi vào dãy nhà trọ, hôm nay mấy cô chú trong dãy nhà trọ nhìn cô rất lạ. Cũng đúng thôi, bần bần như này ngày nào cũng lạng xe dạo từ phố này sang phố nọ, hôm nay bỗng nâng cấp lên thành xe hơi, với cả một đêm không thấy về nhà. Sinh nghi cũng không có gì đáng trách."Úi! Chị Soo, xe anh nào thế kia?"-có con bé cùng trường sáng sớm vừa phơi đồ vừa chống nạnh mà bắt chuyện, câu đầu cũng không mấy dễ thương. "Bạn thôi à, anh nào là anh nào."-cô nhìn theo chiếc xe hơi đã chạy đi từ khi nào. Đó là xe của HoSeok, đêm qua hai anh em nói chuyện đến gần sáng, cô uống say khi nào cũng chả hay nữa, đến sáng ra thì cậu ta không còn ở đó, đành nhờ vệ sĩ đưa về."Ỏ ui! Chị ăn mặc kìa, mlem quá nho."-con bé đó nhìn từ trên xuống dưới Jisoo, từ bờ vai trắng mịn, đến vòng một căng đầy, dài xuống đôi chân thon mịn màng không tì vết, hiếm hoi lắm cô học sinh kín đáo này mới dám diện đồ như vậy."Em...haiz thiệt tình."-Jisoo nhìn lại mình, ngay cả bản thân cũng đỏ mặt, cô đi thẳng về phía phòng trọ mặc kệ lời bàn tán của mọi người. Miệng mồm thiên hạ, hơi sức đâu mà quan tâm.
___________Yên vị, Jennie ngồi bên cạnh ghế lái của Taehyung, mặc anh chở đâu thì chở.Đây không phải lần đầu tiên Jennie ngồi ở vị trí này. Nhưng hôm nay thì khác, hai người không phải đi làm, mà là đi chơi, đi chơi riêng. Anh không phải là chủ tịch, cô cũng không phải là thư kí suốt ngày ôm cái bao hồ sơ đi vòng vòng như con khùng. Một nam một nữ không quan hệ đặc biệt mà đi chơi như này, nhỡ như ra đường gặp người quen thì chỉ có nước độn thổ."Tôi biết cô đang ngại đúng không?"-khả năng phân tích biểu cảm của nhà họ Kim luôn phát huy mạnh mẽ, chỉ cần liếc một cái anh dư sức hiểu cô đang nghĩ gì-"Có gì đâu, tôi chỉ muốn cô được thoải mái. Dù sao thì cô theo tôi cũng gần nửa năm rồi, để cô mỗi lần nhìn mặt tôi là bao nhiêu áp lực công việc dồn tới thì không hay.""Anh cũng suy nghĩ chu đáo quá nhỉ?"-cô thở phào, hóa ra Taehyung đôi khi đơn giản đến nỗi ngay cả người bình thường cũng không nghĩ đến. Theo anh một thời gian dài, mọi áp đặt tinh thần của cô về anh nhẹ đi đáng kể."À mà cô có biết gì chưa Jennie."-đoạn đèn đỏ, anh dừng xe lại, quay mặt sang hỏi-"Hồ sơ vụ án của hai nữ nhân viên phòng Marketing chính thức đóng rồi.""Khi không anh lại nói tôi chuyện này.""Vì cô là hung thủ. Không phải sao?"Jennie đơ người, anh biết rồi. Anh biết cô là kẻ giết người rồi, liệu anh có sa thải cô không? Có bo xì cô luôn không?""Làm gì mà mặt nghiêm trọng thế?"-Taehyung đưa tay búng trán Jennie để khởi động lại hệ thần kinh hộ cho cô-"Cô hay thật, lũ cảnh khuyển đó lục tan nát hiện trường vẫn không thấy manh mối nào. Đúng là sát thủ chuyên nghiệp, Jungkook quý cô như quý vàng là phải."Cười cái gì mà cười, nhìn mặt cô có giống đang vui không."Tôi xin lỗi, nhưng mà anh có thể hỏi SeokJin. Đời tôi chưa bao giờ bị bắt nạt quá đáng như thế cả. Đáng lẽ tôi sẽ vứt họ ra ngoài tầm mắt nhưng là họ cố chen chân vào cuộc đời của tôi, buộc lòng tôi phải triệt họ để bớt một cái gai ngứa ngáy.""Nói hay lắm."-anh gật đầu rồi lái xe đi qua đoạn đường đông đúc-"Chuẩn bị làm hồ sơ đuổi việc.""Đừng mà chủ tịch!""Đùa thôi."-một nụ cười khoái trá hiện lên trên khuôn mặt điển trai hoàn hảo có sẵn từ trong trứng của Taehyung-"Đó cũng là một trong những lí do tôi bốc cô lên làm thư kí.""Hửm?""Lỡ có phản động, còn có người bảo vệ được tôi.""Ngộ nghĩnh, anh là đàn ông mà bắt phụ nữ như tôi bảo vệ à?""Jungkook rất thích câu này."-anh bốc lấy chiếc điện thoại muốn gọi điện mách Jungkook, cô nói vậy chẳng khác nào bao hàm cả y.Jennie cầm lấy điện thoại anh giấu vào người, miệng cười hề hề đá bay tội lỗi như mình chưa từng làm gì, rồi ngồi nghiêm lại hướng về phía trước, nói đến đâu bị anh chặt đến đó. Mệt rồi.Đi một đoạn, Taehyung dừng xe lại trước công viên New Jura nổi tiếng nhất CZN, đây là công viên-sở thú được xây dựng theo sườn kiến trúc thời cổ đại, thời gian mà loài người chưa được nhìn thấy thế nào là ánh mặt trời. Nơi đây tập họp nhiều loài động vật quý hiếm lớn nhỏ trên toàn Trái Đất, với sự tài trợ lớn từ Viện Nghiên cứu Sinh học, lai tạo nhiều giống loài động vật khác nhau dựng nên sự độc đáo và thu hút lớn của New Jura đối với du khách trên toàn thế giới.Hai người ra khỏi nhà xe, đứng trước chiếc cổng to nguy nga tráng lệ được trang trí theo thời kì đồ đá mà há to mồm, Jennie chưa đến khu vực này bao giờ, từ ngày đến CZN cô chỉ luẩn quẩn vài ba chỗ, hôm nay cuối cùng cũng mở mang được tầm mắt."Hoành tráng quá."-thốt lên một câu cảm thán, Jennie chỉ biết che miệng mình lại vì không thể đỡ nổi cảnh tượng trước mắt-"Giá vé...""Đương nhiên rất đắt."-Taehyung gật đầu, anh biết rõ cô muốn nói gì-"Lo cái gì chứ, tôi chi, không trừ lương cô đâu. Hiếm hoi đi chơi một ngày hà tiện làm gì cho phí cái thời khắc này."-nói xong anh đi đến quầy mua vé, đứng đợi một lúc, trên tay cầm hai tấm vé rồi đi ra."Anh chịu chơi quá rồi đó, chúng ta đi trung tâm thương mại cũng được mà."-Jennie ngập ngừng không dám cầm lấy tấm vé, giá vé đắt đến nổi anh không tiết lộ là biết nó thế nào."Dù muốn dù không thì cũng mua rồi, chẳng lẽ giờ tôi trả vé?"-anh có chút không vừa lòng, Taehyung là loại người thẳng tính, cũng thích những người thẳng tính, khổ nổi cả dòng nhà Jeon cứ là khép nép e ngại buộc anh phải mở mồm ra năn nỉ-"Rồi sao?""Ừ thì...đi thôi."-gật đầu, cô nhận lấy một tấm vé rồi nhích chân vào cổng trước, anh chắp tay ra lưng theo sau. Coi bộ dạng cô kìa, thèm đi chơi gần chết rồi mà còn ngại với chả ngùng.Qua khỏi khu soát vé, mỗi người được giao cho một bản đồ, một thẻ vui chơi và một checklist. Bản đồ giúp du khách có thể lựa chọn nơi mình muốn tham quan, thẻ vui chơi như một loại vé thông hành xác nhận đã mua vé bao thầu, chỉ cần đưa vé cho nhân viên kiểm tra là có quyền ăn chơi xả láng không cần moi thêm ví, và cuối cùng là checklist, công dụng của nó để biết sau. Giờ thì đi chơi cái đã."Đến đây!"-Jennie trỏ vào bản đồ, ngay địa điểm gần cổng nhất-"Tụi mình đi từ từ, bắt đầu từ điểm này trước đã."Taehyung nhìn vào bản đồ rồi nhìn ra ngoài, hất mặt qua cua quẹo-"Đi hướng này."Hai người kéo nhau đến khu vực đầu tiên, là nơi tập họp của các loài bò sát. Jennie quăng nhanh thẻ cho nhân viên rồi bay vào trong chuồng, Taehyung chỉ biết lắc đầu rồi đi nhận lại thẻ từ các chị nhân viên.Jennie dán mắt qua các ô kính, đến giờ cô vẫn không thể ngậm nổi mồm mình lại, nhìn đám trăn đang lột da kìa, đẹp quá."Đẹp quá đi!""Con này đem nướng là bá phát."-anh thò lò mắt nhìn con trăn khổng lồ vẫn đang liếc mình căm thù, kính mà không có là nó ăn anh chứ đến lượt anh ăn nó chắc."Đúng rồi."-cô gật đầu-"Taehyung! Anh coi, bên kia người ta quấn trăn chụp hình kìa.""Thôi! Nguy hiểm lắm, lỡ nó cắn...JENNIE! JENNIE À!"-không đợi anh lên tiếng, cô đã chạy đến nơi có ông chủ chăn bò sát, không biết nói gì nhưng hình như là xin được quấn con trăn giống như mấy người kia-"Không thể nói nổi."Đương nhiên là không nói nổi được, anh bắt con người ta đi chơi, giờ phải chiều con người ta chứ. Đúng không?
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com