Bang Thu Edit Thanh Dinh Ky
Chỉ thấy thiếu niên kia bưng bát cháo vừa nấu đặt lên bàn, khuôn mặt thanh tuấn buộc tóc đuôi ngựa. Dù hôm qua Thẩm Thanh Thu đã thay hắn bôi thuốc lên vết thương trên mặt nhưng vết xanh tím vẫn không hết hoàn toàn. Tuy là vậy, giữa động tác giơ tay nhấc chân, loáng thoáng có thể thấy một luồng khí tức nhàn nhạt, thế nào cũng không mất khí khái.Chỉ là hôm qua lúc Thẩm Thanh Thu nhặt cái bánh bao nhỏ này về, phát hiện người hắn vô cùng bẩn. Nhưng vóc người Lạc Băng Hà vừa mới đến vai cổ của Thẩm Thanh Thu, nếu Lạc Băng Hà mặc quần áo y vào, đương nhiên sẽ không vừa.Cho nên Thẩm Thanh Thu tự quyết định, lấy đồng phục của đệ tử Thanh Tĩnh Phong từ túi Càn Khôn đem đặt ở đầu giường Lạc Băng Hà.Nhớ lúc trước Thượng Thanh Hoa còn "thật thà" bịa chuyện với Thẩm Thanh Thu rằng là vận mệnh đã định, không chừng ở đâu đó có một tiểu đệ tử chờ Thẩm Thanh Thu thu về đâu.Hiện giờ xem ra đồng phục đệ tử mặc trên người Lạc Băng Hà vô cùng vừa vặn. Lúc Thẩm Thanh Thu bước tới, Lạc Băng Hà đã dọn bát của mình. Nhìn thấy Thẩm Thanh Thu, vừa muốn mở miệng nói chuyện, lời nói tới miệng đã bị nghẹn lại, không biết nên gọi Thẩm Thanh Thu là gì. Cuối cùng hắn mới do dự mở miệng nói:"Hà......""Tiên sư." Không chờ Lạc Băng Hà nói xong, Thẩm Thanh Thu ngắt lời nói:"Ngươi có thể gọi ta là Tiên sư."Thẩm Thanh Thu ngồi xuống, cầm lấy chén trà, dùng nắp chén gạt lá trà nổi trên mặt nước màu xanh nhạt, nhấp ngụm trà. Chỉ là tài nghệ pha trà vẫn là có chút non nớt, cũng coi như có thể chấp nhận được. Y ngẩng đầu lên, nhìn Lạc Băng Hà vẫn còn câu nệ đứng ở đó.Thẩm Thanh Thu hất hất cằm, ý bảo Lạc Băng Hà ngồi xuống trước. Y biết Lạc Băng Hà vẫn còn có chút khiếp đảm. Đứa trẻ mười bốn mười lăm tuổi, vốn đã lẻ loi hiu quạnh. Bây giờ còn bị ném xuống sông để hiến tế cho Hà Thần một cách khó hiểu, còn suýt thì mất mạng nhỏ này. Ai mà chẳng sợ.Chuyện tới nước này, Thẩm Thanh Thu cũng không ép buộc, y cầm ấy cái thìa sứ khuấy cháo trắng trong bát, hơi nóng cùng mùi hương tỏa ra trên bề mặt. Thẩm Thanh Thu múc một thìa đưa vào miệng nếm thử. Mùi vị này như cơn gió tươi mát cùng với Thanh Tĩnh phong một mực nhạt nhẽo quả thực không giống nhau.Lạc Băng Hà lúc này vẫn còn hơi sợ Thẩm Thanh Thu, nhưng khi thấy Thẩm Thanh Thu động đũa, liền bất giác ngẩng đầu lên, dùng ánh mắt trông mong nhìn y. Thẩm Thanh Thu thấy được tầm mắt Lạc Băng Hà, khụ một tiếng, mở chiết phiến, rụt rè dè dặt mà khen ngợi nói: "Hương vị không tồi."Lạc Băng Hà nghe y khen ngợi, đôi mắt Lạc Băng Hà dường như toát ra một chút sáng ngời. Có lẽ là do đưa lưng về phía ánh mặt trời lặn, thiếu niên được phủ thêm một sắc hoàng hôn, lúc này có vẻ phá lệ đẹp.Không hiểu sao, khóe môi Thẩm Thanh Thu bất giác hơi nhếch lên, sau khi phát hiện ra liền thu lại, khôi phục biểu tình thanh lãnh thường ngày trong mắt người ngoài:"Ăn xong thì dọn dẹp một chút, đợi lát nữa dẫn ngươi lên bờ gặp lang y."Đúng vào lễ Thất Tịch, vừa kịp lễ đón dâu của Hà Thần, hội chùa Thành Nam du khách như dệt. Tiếng người ồn ào, chỉ quầy hàng rong cũng bày tận năm sáu con phố, tiếng hò hét cùng làn khói trắng bay nghi ngút từ các quán ăn bên đường. Phía trên Hoa Lâu tráng lệ xa hoa lãng phí, mỹ nhân y phục tiên lệ, yểu điệu muôn vẻ vứt xuống khăn lụa thu hút khách.Không tiếc vàng ngọc mua tiếng hát, khi say trói nguyệt ngạo vương hầu.Trong đại sảnh Hương Y quán chất đầy thuốc, Lạc Băng Hà ngồi trên ghế. Vết thương ở chân tuy tổn hại gân cốt nhưng nói rằng cũng không quá nghiêm trọng. Cũng may Thẩm Thanh Thu đã xử lí sớm, cũng không có vấn đề gì to tát.Sau khi lang y lần nữa bốc thuốc, lại bảo tiểu dược đồng lấy mấy bình rượu thuốc từ kệ thuốc, vừa kê đơn thuốc vừa dặn dò Thẩm Thanh Thu, nói muốn cho Lạc Băng Hà mấy ngày nay tĩnh dưỡng thật tốt, vài ngày nữa liền khỏi hẳn. Hơn nữa sau này đi đường sẽ không có ảnh hưởng.Nhìn sắc trời còn sớm, lúc này sự ồn ào náo nhiệt ban đêm mới bắt đầu. Chiếc chiết phiến bằng bạch ngọc mở ra một tiếng "phạch". Thẩm Thanh Thu bàn tay khẽ lay động, gió nhè nhẹ cuộn lấy tóc đen. Y từ trước đến nay lúc nào cũng vui vẻ trong yên lặng. Chẳng qua lúc này nhìn dòng người lui tới trên đường, tâm tình không khỏi tốt lên vài phần.Đêm hội đẹp như thế, Thẩm Thanh Thu liếc nhìn Lạc Băng Hà đi ở phía sau hắn, cảm thấy đã đi hồi lâu, không bằng tìm một chỗ để cho Lạc Băng Hà nghỉ chân một chút, về muộn một chút cũng không sao.Vừa mới bước vào Bắc Cư lâu, bà chủ đang ngồi trước cửa đánh bàn tính ghi sổ liền tiến vào đại sảnh ngâm ngâm cười tiếp đãi, đi bộ sinh hoa, khí chất vẫn còn: " Thẩm tiên sinh lại tới rồi."
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com