Chương 8 : Ngưu Tiểu Muội , Võ Cát !
Tạm gác Triều Ca raTại phủ Tây Bá Hầu :- Tướng Công .... Tướng Công....Tướng Công ( Chiêu Đệ , nàng liên tục gọi lớn tìm Tử Nha nhưng vẫn không thấy )- Đi đâu hết rồi nhỉ! Không có một bóng người luôn ( nàng nhìn khắp nơi trong đại sảnh chạy ra ngoài cũng không thấy ai )Na Tra lon ton chạy vào vỗ vai nàng : Sư thúc mẫu....- Á....( Nàng giật bắn người vì không thấy Na Tra, định thần lại nàng thở một cái vỗ ngực) Ây da ...con làm ta giật cả mình a- Người đang làm gì thế? ( Na Tra hỏi)- Ơ...ta đang tìm sư thúc của con... mà hôm nay sao không thấy ai hết vậy bảo bối...( Nàng nhìn phía cửa chính)- Người không biết gì sao? ( Na Tra ngạc nhiên)- Biết? Chuyện gì? ( Chiêu Đệ lắc đầu hỏi )- Hôm nay hai vị công tử đã đi huấn luyện binh sĩ... Khương sư thúc và Thân sư thúc cũng đi cùng...họ không nói với người sao?- A...ta không biết chuyện này...( Đệ cười ngượng ) ta ngủ quên mất...- À ... phải rồi con nghe nói Hầu gia và phu nhân đã ra ngoài xem tình hình bách tính , khoản chừng sẽ khá lâu nên chủ tớ Dương đại ca đã đi theo bảo vệ...- Hèn gì? Cả phủ lại vắng như thế.. Chán quá..sao ta lại phải ở lại một mình thế này...( Đệ phồng má )- Hay chúng ta cũng ra ngoài xem đi ạ...( Na Tra hí hửng)- A...Tụng Mỹ Đường a...sẵn tiện ta gọi muội ấy tới luôn ( Chiêu nhớ ra gì đó ... vừa vỗ tay vừa nói)- Người gọi ai cơ....( Na Tra thắc mắc)- Rồi con sẽ biết a ( Đệ mỉm cười)Cả hai người cùng ra ngoài dạo phố nhìn xung quanh người qua kẻ lại tấp nập thật là yên bình, họ cảm thấy được sự bình yên và hứa với lòng nhất định sẽ thảo phạt cho bằng được Triều Ca , lật đổ vua Trụ vô đạo kia ...Chẳng mấy chốc đã tới cửa tiệm Hôm nay vẫn có rất nhiều khách tới mua thuốc nơi đây , bên trong chạy ra một tiểu cô nương mặc y phục màu đỏ với mái tóc dài được buộc cao đính lên trâm cài màu đỏ nhạt và vài viên ngọc trai màu đỏ....- Ô ! Ngọc Như lâu rồi không gặp muội ( Chiêu Đệ cười tươi )- Mã sư tỷ , hôm nay ghé thăm quán a....( Ngọc Như nhìn sang Na Tra) còn vị đây là?- Giới thiệu với muội ( vỗ vai Na Tra) đây là bảo bối Na Tra của tỷ ... nhìn nó lớn thế thôi chứ nó chỉ là con nít ý- Nghe danh đã lâu ! Nay mới được gặp ( Ngọc Như chắp tay bái kiến) - Tiểu thư không cần khách sáo a ( Na Tra vội đỡ tay cô ) đừng làm thế đệ ngại lắm ....- Phải rồi cửa tiệm gần đây vẫn ổn định chứ Ngọc Như ( Chiêu Đệ hỏi)- Ân, vẫn ổn tỷ ạ ( kéo tay Chiêu Đệ qua một bên nói nhỏ) tiệm chúng ta sắp hết dược liệu rồi , tỷ mau tìm cách đi ...Na Tra đứng một bên không dám xen vào , giữa lúc ấy liền thấy một vầng sáng bay tới nghĩ là yêu quái nên cậu liền cầm thương phòng thủ : Hai người cẩn thận... có yêu quái....Vầng sáng vừa hạ xuống một cô nương mặc y phục hồng nhạt búi tóc cao có trâm cài hình cành hoa đào xuất hiện , chưa gì hết đã bị Na Tra vung thương về phía mình , quá bất ngờ cô lùi lại vài bước cũng phản công lại vài chiêu , cả hai đánh nhau mấy hiệp cô gái suýt bị đánh trúng , đúng lúc ấy Chiêu Đệ liền tiến lên can - Hây da ! Na Tra à là người nhà ....( Chiêu Đệ bún trán Na Tra nói )- Hửm! Người nhà....( Na Tra hốt hoảng ) Hơ... thật ngại quá.... xin lỗi...xin lỗi cô ...( Na Tra vừa cười gượng vừa cúi đầu xin lỗi lia lịa)- Tiểu tử võ nghệ cũng không tệ... chỉ là nghĩ kĩ trước khi hành động a....( Cô nhìn cậu tay chống nạnh nói)- A phải giới thiệu, giới thiệu a ....(Chiêu Đệ chỉ tay về cô gái ) Đây là Ngưu Tiểu Muội là một cây anh đào tiên ....- A... là hoa anh đào....( Na Tra cười hì) thảo nào khi nãy con thấy linh khí lại thuần khiết thế....- Còn ngươi chắc là Na Tra a... nghe danh lâu rồi nay gặp quả nhiên không tầm thường....( Tiểu Muội cũng chắp tay bái kiến)- Tỷ không cần khách sáo...khi nãy là đệ thiếu suy nghĩ...mong tỷ bỏ qua...( Na Tra đỡ tay cô nói )- Ân... người nhà cả....( Tiểu Muội)- Này Ngưu tỷ tỷ , tỷ có tìm được thảo dược nào không?( Ngọc Như lên tiếng)- Nhắc mới nhớ, khi nãy đi qua ngọn núi phía sau phủ Tây Bá Hầu tìm được kha khá thảo dược tốt.... có thể điều chế ít nhất 20 hộp phấn a....( Tiểu Muội liền lấy thuốc từ túi ra )Nói đến Tiểu Muội từ lúc đến cô trông rất vui , rất ít khi Chiêu Đệ thấy Tiểu Muội lại cười tươi như thế, chắc chắn phải có chuyện gì đó,.... nàng tò mò nên kéo tay Tiểu Muội ra hỏi nhỏ : Nè! Muội có gì đúng không?- Có gì ạ ? ( Tiểu Muội giật mình)- Hôm nay muội lạ lắm ( Chiêu Đệ híp mắt)- Không.... không có thật mà ( Tiểu Muội đột nhiên ấp úng quay mặt đi mà nói)- Nè có phải muội đang tương tư chàng trai nào rồi a( Chiêu Đệ lại hỏi)- Mã tỷ a ! ( Tiểu Muội phồng má ... rồi kéo tay Chiêu Đệ ra nói ) thật ra muội....- Muội thế nào? ( Chiêu Đệ hỏi)- Muội...Muội thích một người a ( Tiểu Muội ngượng ngùng ) là.. là Võ Cát đó tỷ- Hả... muội nói gì? Muội th...( Chưa kịp nói hết câu Tiểu Muội đã che miệng Chiêu Đệ lại )- Tỷ này ( nói nhỏ ) Khẽ tiếng thôi....( Tiểu Muội)- A.... hảo a.... rất tốt a...( Chiêu Đệ cười vỗ tay nói)- Tỷ đừng ghẹo muội a ....( Tiểu Muội cười)Ngọc Như và Na Tra đứng một bên không dám xen vào.... một lúc Ngọc Như lại kéo Na Tra vào trong tiệm ....- Na Tra....đệ biết đây là gì không ? ( Ngọc Như đưa ra một hộp thuốc hình vuông nhỏ màu tím , ở trong là một loại bột màu trắng ngà) - Hửm...đệ không biết a...trông giống bột mì thế nhở...( Na Tra ngây thơ nhìn nói)- Ngốc... bột mì ở đâu...( Ngọc Như mỉm cười ) nói cho đệ biết đây là bột ngọc trai tinh khiết mà Mã sư tỷ đã dày công nghiên cứu làm ra đấy ...- Oa...sư thúc mẫu làm á.... thật sự đệ hông biết gì luôn...( Na Tra trầm trồ khen ngợi)- Đệ biết không...loại bột này có rất nhiều công dụng làm đẹp.. giúp cho người phụ nữ có được một làn da mịn màng trắng sáng... đẹp không tì vết... còn giúp trẻ hóa... cải lão hoàn đồng...( Ngọc Như vừa cầm hộp thuốc vừa giới thiệu với nụ cười rạng rỡ , cô rất xinh lại thêm miệng lưỡi nên Na Tra rất mến cô )- Thảo nào , sư thúc mẫu , tỷ và cả vị tỷ tỷ kia đều xinh đẹp hơn người a...( Na Tra nhí nhảnh )- Hơ... vậy mà Mã sư tỷ nói đệ vẫn là con nít... có mà con nít ranh thì có đấy.... khéo ăn nói dễ sợ ( Ngọc Như chỉ ngón tay nhẹ nhàng lên trán Na Tra)- Hi hi...đệ nói thật mà...( Na Tra)
Lại tiếp tục về phía Khương Tử Nha và đồ đệ Võ Cát...Hôm nay cùng hai vị công tử huấn luyện binh sĩ một lúc hai người cùng đi về phủ, giữa đường lại thấy yêu lực lạ ... nghĩ có yêu quái lập tức Khương Tử Nha dùng thần lực xem xét...lại đâu bắt gặp Ngưu Tiểu Muội đang hái thuốc, cảm giác được tiểu yêu này có tiên khí chứ không phải yêu khí Tử Nha phần nào đoán được ắt hẳn cô là gì...Chỉ ngặt nỗi Võ Cát kia hấp ta hấp tấp đi đứng làm sao lại bị vấp ngã... Ngưu Tiểu Muội nghe thấy động tĩnh giật mình làm rơi cả bao thuốc trên tay, ngay khoẳn khoắt ấy Võ Cát vừa ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt đã đập vào Tiểu Muội , tiếng sét đánh ngang tai... Tiểu Muội hoàng hồn nhìn về phía cậu , nhìn thấy nam nhân trước mặt nhìn mình cô bất giác cũng rơi vào ánh mắt kia...cả hai mắt đối mắt nhìn nhau một lúc cũng tự bình tĩnh lại....Võ Cát ngốc kia vội vàng đứng dậy... vừa ngại vừa xấu hổ... Khương Tử Nha ở một bên thấy cả chỉ biết lắc đầu cười cười...- A...ngại quá...xin lỗi cô nương ... tôi làm phiền cô rồi ( Võ Cát gãi đầu cười cười nói)- Hả....à ừ... không có gì đâu ( Tiểu Muội cũng không khác)Biết đó không phải người nhưng dường như Tử Nha đã đoán được điều gì nên không nói ra thân phận của Tiểu Muội...- Dám hỏi cô nương... nên xưng danh thế nào? ( Tử Nha từ tốn hỏi)Cô sớm biết đó là Khương Tử Nha nhưng vì Chiêu Đệ vẫn chưa giới thiệu cô với Tử Nha nên cô cũng không nhắc đến...: Tiểu nữ họ Ngưu tên Tiểu Muội... không biết hai vị cao danh quý tánh là gì?- Tại hạ họ Khương tên một chữ Thượng tên tự Tử Nha rất mong hữu lễ...( Tử Nha)- Còn tôi là Võ Cát là đệ tử của người...( Võ Cát vừa nói vừa chỉ tay qua Tử Nha)- Hữu lễ a...nghe danh Khương Tử Nha đã lâu .... hôm nay được gặp quả là có duyên.... là phúc phận của tiểu nữ ( Tiểu Muội dịu dàng )- Không dám nhận...bần đạo cũng chỉ là người bình thường thôi.. ( Tử Nha khiêm tốn )- Nghe danh Khương Thừa Tướng... tiểu nữ cũng là nghe qua... gặp nhau là duyên ... rất mong sau này có thể là bằng hữu..( Tiểu Muội ôn tồn nói)- Cô nương... một mình ở chỗ hoang vu rất nguy hiểm...chớ có nán lại lâu...( Võ Cát quan tâm)- Nhà ta ở gần đây...đa tạ huynh đã quan tâm...( Tiểu Muội nói)- Hay chúng tôi đưa cô nương trở về nhà...( Tử Nha hỏi)- Không dám làm phiền hai vị... tiểu nữ có thể tự mình về a... cũng sắp trưa rồi...xin mạn phép cáo từ trước... hữu duyên gặp lại...( Tiểu Muội chắp tay bái, cúi chào rồi rời đi)- Cô nương ...( Võ Cát còn chưa kịp nói gì cô đã đi mất chỉ biết nhìn theo bóng cô )Tiểu Muội nhìn thấy Võ Cát đã đem lòng thương mến , nhưng không dám nói đành cáo từ rời đi trước....để lại tên đại ngốc Võ Cát tương tư người con gái dễ thương dịu dàng kia... Tiểu Muội rời đi lâu rồi nhưng Võ Cát cứ ngóng mãi về hướng cô đi... bất giác Tử Nha ho nhẹ một tiếng cậu mới tỉnh mộng....- Con làm sao đấy Võ Cát...( Tử Nha nhìn)- Con...con có sao đâu...( Võ Cát)- Thật không sao? Con đó hậu đậu hết sức ( Tử Nha mỉm cười lắc đầu nhìn nói)- Hơ hơ....sư phụ này...hồi nãy là do sự cố ngoài ý muốn thôi....( Võ Cát cười trừ)- Thôi được rồi.. chúng ta trở về nhanh thôi... ( Tử Nha cười nói)
Thế là Tiểu Muội yêu Võ Cát từ sau lần đầu gặp nhau và ngược lại Võ Cát cũng đã trúng tiếng sét ái tình của Tiểu Muội....Hết chương 8 Tác giả Trần Uyển Quân
Thể loại Cổ Trang hài hướcMong mọi người ủng hộ cho truyện của ta nhé...
Có gì sai sót xin cứ chỉ giáo cho a...
Xin cảm ơn
Lại tiếp tục về phía Khương Tử Nha và đồ đệ Võ Cát...Hôm nay cùng hai vị công tử huấn luyện binh sĩ một lúc hai người cùng đi về phủ, giữa đường lại thấy yêu lực lạ ... nghĩ có yêu quái lập tức Khương Tử Nha dùng thần lực xem xét...lại đâu bắt gặp Ngưu Tiểu Muội đang hái thuốc, cảm giác được tiểu yêu này có tiên khí chứ không phải yêu khí Tử Nha phần nào đoán được ắt hẳn cô là gì...Chỉ ngặt nỗi Võ Cát kia hấp ta hấp tấp đi đứng làm sao lại bị vấp ngã... Ngưu Tiểu Muội nghe thấy động tĩnh giật mình làm rơi cả bao thuốc trên tay, ngay khoẳn khoắt ấy Võ Cát vừa ngẩng đầu lên nhìn ánh mắt đã đập vào Tiểu Muội , tiếng sét đánh ngang tai... Tiểu Muội hoàng hồn nhìn về phía cậu , nhìn thấy nam nhân trước mặt nhìn mình cô bất giác cũng rơi vào ánh mắt kia...cả hai mắt đối mắt nhìn nhau một lúc cũng tự bình tĩnh lại....Võ Cát ngốc kia vội vàng đứng dậy... vừa ngại vừa xấu hổ... Khương Tử Nha ở một bên thấy cả chỉ biết lắc đầu cười cười...- A...ngại quá...xin lỗi cô nương ... tôi làm phiền cô rồi ( Võ Cát gãi đầu cười cười nói)- Hả....à ừ... không có gì đâu ( Tiểu Muội cũng không khác)Biết đó không phải người nhưng dường như Tử Nha đã đoán được điều gì nên không nói ra thân phận của Tiểu Muội...- Dám hỏi cô nương... nên xưng danh thế nào? ( Tử Nha từ tốn hỏi)Cô sớm biết đó là Khương Tử Nha nhưng vì Chiêu Đệ vẫn chưa giới thiệu cô với Tử Nha nên cô cũng không nhắc đến...: Tiểu nữ họ Ngưu tên Tiểu Muội... không biết hai vị cao danh quý tánh là gì?- Tại hạ họ Khương tên một chữ Thượng tên tự Tử Nha rất mong hữu lễ...( Tử Nha)- Còn tôi là Võ Cát là đệ tử của người...( Võ Cát vừa nói vừa chỉ tay qua Tử Nha)- Hữu lễ a...nghe danh Khương Tử Nha đã lâu .... hôm nay được gặp quả là có duyên.... là phúc phận của tiểu nữ ( Tiểu Muội dịu dàng )- Không dám nhận...bần đạo cũng chỉ là người bình thường thôi.. ( Tử Nha khiêm tốn )- Nghe danh Khương Thừa Tướng... tiểu nữ cũng là nghe qua... gặp nhau là duyên ... rất mong sau này có thể là bằng hữu..( Tiểu Muội ôn tồn nói)- Cô nương... một mình ở chỗ hoang vu rất nguy hiểm...chớ có nán lại lâu...( Võ Cát quan tâm)- Nhà ta ở gần đây...đa tạ huynh đã quan tâm...( Tiểu Muội nói)- Hay chúng tôi đưa cô nương trở về nhà...( Tử Nha hỏi)- Không dám làm phiền hai vị... tiểu nữ có thể tự mình về a... cũng sắp trưa rồi...xin mạn phép cáo từ trước... hữu duyên gặp lại...( Tiểu Muội chắp tay bái, cúi chào rồi rời đi)- Cô nương ...( Võ Cát còn chưa kịp nói gì cô đã đi mất chỉ biết nhìn theo bóng cô )Tiểu Muội nhìn thấy Võ Cát đã đem lòng thương mến , nhưng không dám nói đành cáo từ rời đi trước....để lại tên đại ngốc Võ Cát tương tư người con gái dễ thương dịu dàng kia... Tiểu Muội rời đi lâu rồi nhưng Võ Cát cứ ngóng mãi về hướng cô đi... bất giác Tử Nha ho nhẹ một tiếng cậu mới tỉnh mộng....- Con làm sao đấy Võ Cát...( Tử Nha nhìn)- Con...con có sao đâu...( Võ Cát)- Thật không sao? Con đó hậu đậu hết sức ( Tử Nha mỉm cười lắc đầu nhìn nói)- Hơ hơ....sư phụ này...hồi nãy là do sự cố ngoài ý muốn thôi....( Võ Cát cười trừ)- Thôi được rồi.. chúng ta trở về nhanh thôi... ( Tử Nha cười nói)
Thế là Tiểu Muội yêu Võ Cát từ sau lần đầu gặp nhau và ngược lại Võ Cát cũng đã trúng tiếng sét ái tình của Tiểu Muội....Hết chương 8 Tác giả Trần Uyển Quân
Thể loại Cổ Trang hài hướcMong mọi người ủng hộ cho truyện của ta nhé...
Có gì sai sót xin cứ chỉ giáo cho a...
Xin cảm ơn
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com