Bang Nghi Thu Nham Than Vuong Phi
Mặc dù không có nhu cầu thêm cơm vào buổi đêm nhưng ba tên ám vệ vẫn phải cắn răng nhai nuốt. Đánh ghen không có thì ăn cơm chó bù qua.Chậc, mắt thấy tim đau nhưng lòng lại khá thoả mãn.Thân vương phi sau khi ngã mất trí thật khiến cho người ta yêu quý mà, vừa thân thiện vừa chân thật, tuy có chút đanh đá hay dỗi hờn nhưng vẫn vô cùng đáng yêu. Khác xa so với thân vương phi chua ngoa tự cao ngày trước.Bên này, Ngao Thuỵ Bằng được hôn liền vứt hết liêm sỉ mà ôm Lý Hoành Nghị vào trong lòng, càng hôn càng mãnh liệt, trông cứ như cái người vừa rồi giận dỗi không phải mình vậy. Hai bàn tay to lớn của hắn ghì chặt lấy sườn mặt phi thường tuấn mỹ kia, giữ chặt không rời.Chẳng hiểu sao, càng đắm chìm trong cảm giác ngọt ngào yêu thương này Ngao Thuỵ Bằng lại càng muốn khóc. Từ khi ba mẹ mất, chẳng ai tình nguyện ở bên cạnh hắn cả, hoạ chăng là bởi vì số tài sản ba mẹ để lại mà cắn răng phục vụ hắn mà thôi. Đến khi trưởng thành dùng chính thực lực của mình từng bước đi lên, lúc ấy người khác mới biết đến cái tên Ngao Thuỵ Bằng của hắn, tay đua chuyên nghiệp mới nổi.Vậy thì sao?Ừ thì hắn nổi tiếng đấy.Ừ thì có nhiều người theo dõi hắn hơn đấy.Ừ thì sự nghiệp của hắn lại thăng hoa đấy.Nhưng không một ai thật lòng muốn ở cạnh hắn.Bề ngoài mỗi khi Ngao Thuỵ Bằng xuất hiện đều có hàng trăm người đứng sẵn sẵn bên ngoài, đồng thanh gọi tên hắn, đem hắn tâng bốc lên đến tận trời. Thậm chí có người còn bỏ ra hàng giờ liền chờ đợi chỉ để được gặp hắn xin chữ kí.Có phải đối với mọi người chuyện này rất hay ho rất cảm động không?Nhưng với Ngao Thuỵ Bằng thì không.Hắn ghét cái cảm giác mỗi lần ra ngoài đều phải chú ý trước sau có người quay lén hay không, ghét cái cảm giác mọi người miệng nói yêu hắn thương hắn nhưng lại chen lấn xô đẩy, tệ hơn còn giẫm đạp lên chân hắn, cũng rất ghét cảm giác nhìn người khác phí thời gian ngồi đợi mình chỉ để xin chữ kí hay tặng một món quà. Ai cũng có cha có mẹ, có người thân gia đình, tại sao thời gian họ có được lại không chịu ở cạnh chăm sóc những người sớm hôm kề cận tần tảo nuôi dưỡng mình mà lại lãng phí vào một chuyện không đâu như thế?Thứ Ngao Thuỵ Bằng muốn chính là lan toả năng lượng tích cực đến với mọi người, muốn họ làm những việc có ích cho chính bản thân và cộng đồng xung quanh chứ không phải tự đốt cháy thời gian rồi nghe người khác châm biếm mỉa mai rằng 'bạn say mê họ Ngao kia thì được cái gì? Toàn làm những chuyện vô bổ không ra gì.', sau đó lại tức giận cãi nhau ầm trời trên mạng xã hội.Thế thì được cái gì? Bao nhiêu tai tiếng chẳng phải một mình hắn gánh sao?Đôi khi hắn tự hỏi mình có nên khoá vòng fan lại hay không, tại sao chẳng hề làm gì có lỗi với ai mà tên mình cứ mãi bị điểm danh trên hotsearch, toàn là những chuyện quá mức hay ho mà những người tự nhận mình là fan của Ngao Thuỵ Bằng gây ra.Hắn quá mệt mỏi với cái thứ gọi là fan hâm mộ này rồi.Cũng may, ông trời hiểu thấu lòng hắn, đã cho hắn cơ hội được xuyên về thế giới cổ đại này, tìm được một người giúp hắn cảm nhận được hai tiếng 'yêu thương' là như thế nào.Ở đây có một Bối thân vương kiêu căng ngạo mạn sẽ không do dự co chân đá hắn mỗi khi bị chọc giận.Ở đây có một tên phu quân như hạch thường xuyên bắt nạt thê tử của mình, nhưng mỗi khi bị kẻ xấu gây chuyện đều sẽ ra mặt đường đường chính chính bảo vệ hắn.Ở đây có một Lý Hoành Nghị... tình nguyện tin hắn chính là một kẻ xa lạ không thuộc về nơi này, tình nguyện giữ mầm tai hoạ bên cạnh mình mặc kệ an nguy.Không có lời ngon tiếng ngọt, không xu nịnh ba hoa, tất cả với hắn đều vô cùng chân thành.Rất bình yên, rất thoải mái. Hắn không phải chịu đựng loại áp lực vô hình mang tên fan hâm mộ nữa.Cảm xúc trong lòng lại dâng trào.Lý Hoành Nghị cảm nhận được hai dòng chất lỏng nóng hổi vừa chạm vào má mình liền mở to mắt, hoang mang nghiêng đầu tránh khỏi nụ hôn cuồng bạo của hắn."Ngươi làm sao vậy?"Viền mắt Ngao Thuỵ Bằng đỏ ửng ngập nước, dưới ánh trăng tà lại long lanh đến mức khiến người ta đau lòng. Hắn bất động nhìn y thật lâu, cuối cùng không nhịn được rơi nước mắt lần nữa.Cả đời hắn chưa bao giờ nghĩ đến việc sẽ ở trước mặt ai đó bày ra bộ dạng yếu đuối thế này, chỉ là dòng đời xô đẩy, trùng hợp lại xô hắn về thế giới này, còn cố tình đẩy Ngao Thuỵ Bằng đến trước mặt hắn. Nếu có ai đó hỏi điểm nhạy cảm nhất của hắn là gì thì xin thành thật trả lời, đó là Lý Hoành Nghị.Thấy hắn thẩn thờ nhìn mình mãi, Lý Hoành Nghị đoán chắc hắn đang nhớ về chuyện gì đó đau lòng rồi. Y không vội hỏi tới mà chỉ đơn giản vươn tay đến trước mặt hắn, nhẹ nhàng lau đi dòng lệ bi thương.Cách tốt nhất để an ủi người khác không phải kiên trì gặng hỏi xem chuyện gì đã xảy ra, mà chính là kiên trì ở cạnh người ấy, thứ họ cần là chỗ dựa chứ không phải nhắc lại chuyện đau lòng.Ngao Thuỵ Bằng càng nhìn càng yếu lòng, một giọt lại một giọt nước mắt thay nhau tràn qua khoé mi, chậm rãi lăn trên gò má rồi vững vàng đáp xuống bàn tay mềm mại của Lý Hoành Nghị."Nước mắt của con lợn con Ngao Thuỵ Bằng chỉ có thể rơi trước mặt Lý Hoành Nghị ta đây thôi, có biết không?"Đó tựa như một câu trêu đùa, lại tựa như một lời khẳng định rằng chỉ mình ta mới có thể nhìn rõ con người thật của ngươi mà thôi.Ngao Thuỵ Bằng phì cười, lau vội hai hàng nước mắt tèm nhem trên mặt đáp ngắn gọn "Biết rồi.", nói xong lại tiếp tục ôm hôn người trước mặt."Không lẽ hai người họ định ngồi ở đây hôn nhau mãi?" Tiểu Tam nép trong bụi rậm bắt đầu cảm thấy thắc mắc "Một đêm dài như vậy lại chỉ hôn thôi sao?"Tiểu Nhị ngồi xổm dưới chân hắn cũng góp lời "Gay thật, sao lại phí thời gian như thế? Làm vài chuyện cần thiết để chào đón tiểu quận vương đi chứ?""Nghe lén không biết giữ mồm còn ở đó mà lắm chuyện, muốn chết cả bọn à?" Đại Nhất đứng một bên ghét bỏ ra mặt, sao số mình lại phải gắn liền với hai tên dở hơi này chứ?"Nhất ca, ngươi đừng bày ra vẻ mặt khinh bỉ như thế được không?" Tiểu Tam chép chép miệng đem kiếm chọt vào hông người nọ "Chết cả bọn mới không cô đơn.""Ngươi không muốn chết cùng bọn ta?" Tiểu Nhị ngồi dưới đất ngẩng đầu lên nhìn "Thế thì ngươi cũng sẽ đi một mình thôi, không có con ma Tây Thi nào đi cùng đâu.""Đúng đúng!" Tiểu Tam nghe xong liền gật đầu phụ hoạ."Đúng cái đầu ngươi, Bối thân vương và thân vương phi biến mất rồi cũng không biết." Đại Nhất chán chường vô cùng, cốc lên đầu họ mỗi người một cái thật mạnh rồi quay lưng về phủ."Ơ kìa...""Người đi rồi...""Thế cảnh ân ái ta chờ đợi đâu?""Sao ta biết?""..."Tiểu Nhị cùng Tiểu Tam mắt tròn mắt dẹt nhìn nhau, cảm thấy nhân sinh thật quá keo kiệt với bọn họ, tốn bao nhiêu công sức để theo rình mò cuối cùng lại chỉ nhìn được một chút như vậy thôi á?Trong khi hai tên ám vệ ôm theo một bụng bất mãn quay trở lại phủ thì hai kẻ nào đó đã về đến Tây viện, nến trong phòng cũng chẳng thèm thắp đã tháo bỏ đai lưng, y phục xộc xệch quấn lấy nhau lăn lên giường. Ngao Thuỵ Bằng chẳng khác gì một con dã thú lâu ngày không được ăn ngon, nay nhìn thấy mồi tốt liền từ chó con hóa thành sói xám, đem người nọ đặt dưới thân hôn đến phát khóc. Lý Hoành Nghị bị hắn giữ chặt hai tay khóa trên đỉnh đầu, lần này y không phát hỏa tặng cho hắn một chưởng nữa mà cực kì phối hợp, có điều hôm nay con lợn này bị cái gì không biết, điên cuồng gặm nhấm môi mình đến sưng đỏ đau rát.“Ưm~” cổ họng Lý Hoành Nghị không tự chủ lại phát ra âm thanh kích tình, trực tiếp khơi gợi thú tính của người trên thân.Thanh âm mị hoặc chậm rãi rót vào tai khiến cho Ngao Thuỵ Bằng càng thêm kích tình, bàn tay đang gắt gao khóa tay Lý Hoành Nghị bắt đầu hư đốn trượt xuống ngực y, đem y phục từng lớp vạch ra, cuối cùng để lại tấm ngực trần trắng nõn thoắt ẩn thoắt hiện dưới ánh trăng len lõi qua cửa sổ. Lồng ngực y phập phồng không thôi vì thiếu dưỡng khí, cơ thể càng vô cùng thành thật mà nóng lên hừng hực, rõ ràng phản ứng gì đó cũng đã xuất hiện.Mà thân vương phi cũng thừa biết vật kia của Bối thân vương thức tỉnh rồi, bởi vì tình trạng của chính mình cũng có khác gì đâu chứ? Hắn tạm thời buông tha cho đôi môi tội nghiệp bị mình dày vò nãy giờ, hai tay linh hoạt lập tức kéo quần của Lý Hoành Nghị xuống, nội khố cũng thô bạo lột ra.“Ngươi… a~” Lý Hoành Nghị bị loạt động tác nhanh như cắt này của hắn dọa sợ vội vàng chống tay muốn ngồi dậy hỏi hắn làm gì, nào ngờ lời còn chưa kịp nói hắn đã đem phân thân của mình nuốt trọn vào miệng.Cảm giác ẩm ướt nóng hổi bắt đầu xâm chiếm lấy đại não y, những câu chửi đổng đang chực trào nơi cổ họng đều bị nuốt ngược vào trong, nửa chữ cũng không thể thốt ra. Khoái cảm mỗi lúc một dày đặc, Ngao Thuỵ Bằng liên tục phun ra nuốt vào, động tác lại nâng niu gìn giữ như bảo vật trong tay khiến cho người nọ hoàn toàn đắm chìm vào dục vọng, những tiếng rên khẽ cứ thay nhau len lõi qua đầu môi đem cả căn phòng phủ đầy màu xuân sắc.Chẳng biết qua bao lâu, Lý Hoành Nghị rùng mình một cái rồi phóng xuất, toàn bộ đều nằm gọn trong miệng hắn, thậm chí còn nhiều đến mức tràn ra khóe miệng chảy dọc xuống cằm.“Nhả ra, ngươi điên rồi sao?” y vội ngồi dậy vừa mắng vừa đánh đánh vào vai hắn.Thân vương phi phồng hai má bộ dáng như định phun thứ dịch lỏng trong miệng ra, ấy vậy mà Bối thân vương còn chưa kịp thở phào đã thấy hắn ‘ực’ một cái nuốt hết tất cả xuống bụng, còn vô sỉ đưa ngón tay lên cằm quẹt sạch dịch thừa.“Ngao Thuỵ Bằng ngươi….!” Lý Hoành Nghị trợn mắt không nói nên lời, con lợn này định làm trò gì vậy?Ngao Thuỵ Bằng cười cười nhìn y, sau đó tự mình cởi bỏ toàn bộ y phục, tiểu quái vật bên dưới sớm đã cương cứng phát đau rồi, chỉ chờ đến lúc được hăng hái xuất trận mà thôi. Hắn đè y xuống giường, nương theo ánh trăng nhàng nhạt mà nhìn vào đáy mắt hoảng sợ của y “Không định giúp ta sao?”Kì thực Lý Hoành Nghị có hơi rung sợ, nghe hắn hỏi như thế liền đảo mắt mấy vòng rồi lắp bắp “Ta… Ta dùng tay… giúp ngươi.”“Nhưng nó không muốn dùng tay.” Ngao Thuỵ Bằng nghiên người đem tiểu quái thú của mình đặt trên bụng y, lắc đầu không thỏa mãn.“Vậy…” Lý Hoành Nghị sợ hãi nuốt nuốt nước bọt, ngập ngừng mãi vẫn không dám hỏi ‘Phải dùng miệng sao?’Bất quá Ngao Thuỵ Bằng không cho y thời gian đắn đo suy nghĩ, trực tiếp đem ngón tay dính đầy dâm dịch của ai đó tiến sâu vào mật động bên dưới “Ta muốn chỗ này, chúng ta sinh hài tử đi.”Nơi tư mật đột ngột bị xâm phạm, Lý Hoành Nghị rít gào một hơi lạnh, đau không chịu được. Bàn tay nhỏ bé vội bắt lấy hai đầu vai của hắn, lắc đầu liên hồi “Đừng… Đau, đau lắm! A~”“Ngươi thả lỏng một chút, lát nữa sẽ không đau.” Ngao Thuỵ Bằng nào có dễ dàng tha cho y, ngón tay vừa chui vào trong từ từ cử động, cảm giác vách thịt mềm bao phủ vừa ấm vừa ẩm ướt thật dễ chịu.“Ngao Thuỵ Bằng! Ngươi dừng tay!” Lý Hoành Nghị không chịu nổi cảm giác chỗ đó bị hắn khuấy động lung tung như thế liền cao giọng quát lớn, mười ngón tay cấu chặt lấy đầu vai hắn như thể muốn đem toàn bộ khớp xương trên đó bóp nát.“Đến nước này rồi còn bảo ta dừng tay, chi bằng ngươi đem ta lên phật đường tu đi…” khóe môi hắn giật giật mấy cái, dở khóc dở cười nhìn y “Thả lỏng nào, rất nhanh liền không đau nữa.”Lý Hoành Nghị bất mãn muốn khóc “Thả cái đầu ngươi, còn nữa, sinh hài tử cái gì? Chuyện đó không phải nên là ngươi sinh sao?”Ngao Thuỵ Bằng nhoẻn miệng cười dối trá “Thân vương phi của ngươi không thể sinh, biết làm sao bây giờ, Bối thân vương sinh hộ ta đi.”“…” làm gì có thê tử nào bắt phu quân mình sinh hộ chứ? Đây là lần đầu tiên y nghe thấy một chuyện động trời như thế đấy!“Hảo phu quân, dù sao hài tử cũng là con của chúng ta, ai sinh cũng đều như nhau mà.”“Thế sao ngươi không sinh?”“Ta đang mang thai Béo Béo rồi.” Ngao Thuỵ Bằng tự hào vỗ ‘bạch bạch’ lên cái bụng núc ních của mình, sau đó hiên ngang mở lời “Ngươi mang tiểu hài tử cùng ta đi.”Vô sỉ! Vô sỉ không chịu được!Lý Hoành Nghị còn chưa kịp động khẩu lại phải căng mình đón nhận ngón tay thứ hai của hắn, nước mắt không tự chủ rơi xuống. Đau lắm biết không? Nếu để bọn ám vệ biết được chuyện này nhất định sẽ cười cho ê mặt mất.Bối thân vương bất lực chấp nhận số phận bị hắn đè dưới thân, ai bảo hắn mạnh quá làm gì? Ngày thường đã không khống chế được hắn huống hồ bây giờ chỗ đó còn đang bị trêu ghẹo như thế… Ba ngón tay chen chúc nhau ra vào mật động, cuối cùng Lý Hoành Nghị cũng đã thích nghi được với cảm giác bị dị vật xâm chiếm này. Đầu ngón tay cấu chặt lên người hắn rốt cuộc cũng dần thả lỏng.Thình lình Ngao Thuỵ Bằng rút tay ra ngoài, nơi nào đó đang ngập tràn khoái cảm bỗng nhiên trở nên trống trãi vô cùng. Y hoang mang nhìn hắn, căn phòng tối om chỉ có vài tia sáng từ ánh trăng lách mình qua khe cửa sổ mà thôi, thế nhưng y lại nhìn rất rõ khuôn mặt gợi đòn của hắn. Muốn trêu bổn vương nữa?Vừa định nâng tay chưởng cho hắn một cái, nào có ngờ lần nữa bị chặn họng.Mật động trống trãi lập tức bị một thứ khác to dài nóng hổi thăm viếng. Lý Hoành Nghị phải kéo hắn xuống, hung hăng cắn một cái thật mạnh lên vai hắn mới giữ lại được chút mặt mũi không phải gào thét vang vọng khắp Tây viện. CON – MẸ – NÓ – ĐAU – QUÁ!!!!“Đau đau đau ngươi nhẹ một chút!!” ngược lại Ngao Thuỵ Bằng chỉ bị cắn lại la hét om sòm.Trùng hợp ba tên ám vệ vừa về đến phủ…“Ôi chao, xem ra thân vương phi sắp có tin vui rồi!” Tiểu Tam nghe mà sởn da gà, nghiêng đầu nhỏ giọng với Tiểu Nhị bên cạnh.“Thật mong chờ, không biết hài tử của hai người họ sẽ thế nào nhỉ?” hai mắt Tiểu Nhị sáng rỡ, chà sát tay bắt đầu liên tưởng đến viễn cảnh thân vương phi ôm theo tiểu hài tử cùng bọn họ đánh mạt chược ngoài định viện, đợi đến khi Bối thân vương quay về liền có thể đem giấy nợ đi lãnh bạc rồi.Đại Nhất hết chịu nổi bọn họ, một thân một mình tìm chỗ an tĩnh mà ẩn nấp. Tuy có vẻ không quan tâm lắm nhưng trong lòng cũng không khỏi suy nghĩ vài chuyện. Thân vương phi mà mang thai thì đúng là chuyện vui, nhưng sao hắn lại có dự cảm gì đó không tốt lắm, cứ lo lắng người chịu thiệt sẽ là Bối thân vương nhà mình.Trong phòng, Lý Hoành Nghị cắn Ngao Thuỵ Bằng đến mức miệng toàn mùi máu tanh vẫn không chịu buông, phân thân của hắn không khác gì một con lợn béo ú đang cố chấp đem mình nhồi nhét qua một cái động chật hẹp của lũ chuột chũi cả. Quá mức chênh lệch rồi đi!Phải một lúc lâu sau đó mật động của Lý Hoành Nghị mới nuốt nổi con lợn ụt ịt này, y còn sợ chỗ đó sẽ rách ra mất. Đôi mắt hỉ thước phím hồng giờ đã đỏ ngầu hiện đầy tơ máu, nếu kia không phải Ngao Thuỵ Bằng thì sớm đã bị y đánh cho tan xương nát thịt rồi.“Nghị Nghị ngươi thả lỏng thêm một chút, muốn siết đứt tiểu đệ của ta hả?” hắn vào được bên trong cũng chẳng sung sướng gì cho cam, chỗ đó của y thật sự quá chặt, nói không chừng tiểu đệ còn chưa được an ủi đã bị siết cổ chết giữa đường rồi.“Ngươi thử để ta làm như vậy xem!” Lý Hoành Nghị bức xúc cắn hắn thêm một cái, cũng không xem lại tiểu đệ của ngươi phát phì thế nào lại dám đổ lỗi cho ta.Dĩ nhiên thân vương phi sẽ không thử rồi, hắn không nói thêm gì liền động thân dưới, để tiểu đệ của mình tích cực khai hoang mật động chưa từng có ai ghé thăm này. Tốc độ ra vào mỗi lúc một nhanh, hắn đem Lý Hoành Nghị dày vò từng chút từ đau đớn xé thịt đến thống khoái tột cùng.Thế nhưng sức của hắn quá trâu rồi, Lý Hoành Nghị bị thúc đến không thở nổi, bàn tay tội nghiệp vô lực đánh vào ngực hắn cầu xin “Chậm… Chậm lại…”Hiện tại Ngao Thuỵ Bằng chẳng khác gì con dã thú mất đi lý trí chẳng thèm nghe Lý Hoành Nghị cầu xin gì cả, bộ dạng hì hục cày cấy này chính là quyết tâm muốn sinh hài tử thật đây mà!Thân dưới hành sự thì môi trên cũng không thể an phận, Ngao Thuỵ Bằng cúi đầu hôn khắp nơi trên cơ thể người nọ, một chỗ cũng không bỏ sót.Một đêm này, Tây viện chưa từng được an tĩnh… Mãi đến khi trời hừng đông thì nơi này mới bình yên trở lại.Bối thân vương mệt lã người nằm trong lòng hắn, đến oán than cũng không lên tiếng nổi, nếu sống mà không cần hô hấp thì y cũng lười thở đấy chứ. Mẹ kiếp con lợn này sao mà sung mãn đến thế? Làm cả đêm mà chẳng biết mệt là gì, vừa rồi nếu không phải y dọa sẽ viết thư hưu hắn thì hắn còn muốn thêm một lần nữa cơ đấy.Bao nhiêu sữa lợn của hắn đều xuất hết vào trong người phu quân rồi, con mẹ nó muốn mình mang thai thật đấy à? Lý Hoành Nghị càng nghĩ càng giận, không làm gì Ngao Thuỵ Bằng thì thật là có lỗi với bản thân, vì thế ngay lập tức quay đầu há miệng cắn lên hạt đậu đỏ trên ngực hắn, còn rất không lương thiện mà vươn tay nhéo bên còn lại khiến hắn là oai oái.“Chậc chậc, Bối thân vương vẫn còn sức hành hạ thân vương phi nữa sao?” Tiểu Nhị nghe thấy động tĩnh từ Tây viện liền nhướng mày cảm thán “Cứ thế này sẽ sớm có hỷ mạch thôi a~”
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com