Bang Cuu Su Ton Ta Toi De Bat Nguoi
Tửu lâu bảy tầng hoa lệ đặt ở trung tâm của Nguyệt Lộ thành, nhìn từ xa đẹp như một tháp hoa, xinh đẹp tinh tế. Thẩm Thanh Thu lần nữa quay trở lại nơi này, tâm trạng không có nửa phần hứng thú.Ba ngày qua, Tư Thuần Nhã không trở về. Đến cả một tin tức cũng không có."Tửu lâu ngày trước chỉ là một quán rượu nhỏ, bà chủ khi đó được dân chúng gọi thân mật là 'Mục bà bà'. Tuy bà chủ không phải người ở đây, nhưng từ sớm đã đi theo thành chủ gầy dựng Nguyệt Lộ thành, công lao to lớn, vị thế dưới một người trên vạn người."Tuy rằng không phải lần đầu Tư Thuần Nhã biến mất, thực tế tiểu tử đó còn từng không nói câu nào mất tăm khỏi Thương Khung Sơn mấy tháng trời lúc Lạc Băng Hà còn ở, nhưng đây là lần đầu tiên Thẩm Thanh Thu lo lắng không yên. Linh tính mách bảo, hắn đã bỏ lỡ chuyện gì đó..."Rượu của bà chủ luôn được yêu thích, bảy toà thành năm nào cũng sẽ có người đổ về tửu lâu, mong mua được loại rượu tâm huyết nhất, đồn đoán nó có tác dụng thần kì, lại chưa có kẻ nào được thử qua."Nghĩ kĩ thì từ lúc đến Nguyệt Lộ thành, hắn hoàn toàn bị vây bởi một đám người lạ, thâm tâm hoảng hốt, đối với chu đáo quá mức của Mộc Linh càng có thêm đề phòng. Tư Thuần Nhã lại an tâm bỏ hắn lại cho đám người này, trừ phi là cực kì tín nhiệm Mộc Linh, bằng không thì chính là tiểu tử đó xảy ra chuyện. Nói mới nhớ, khi hắn phá thuật theo dấu của Tư Thuần Nhã để đi gặp Thu Hải Đường, không hề vướng phải một chút khó khăn nào..."Mục bà bà còn được biết đến bởi lời chúc phúc. Tương truyền, đôi uyên ương nào nhận được lời chúc của bà ta, bất kể kinh qua bao chông gai trắc trở, tan hợp hợp tan, vẫn có thể lần nữa ở bên nhau như thuở ban đầu; ngược lại, dù ép buộc cưỡng cầu cũng sẽ chỉ nhận về cái kết bi kịch ai oán.""Chậm một chút đã." Thẩm Thanh Thu đưa tay ra hiệu, người đi trước hắn quả nhiên dừng bước. Hắn hỏi: "Vì sao Sở lang quân cũng ở đây vậy?"Sở Tu Kiệt phục trang đơn giản, tóc bạc xoã dài, bộ dáng tùy ý như lần đầu gặp trong lễ hội. Gã nghe người kia hỏi, vô cùng tự nhiên mỉm cười: "Tại hạ tới đây, đương nhiên là để xin chén rượu.""Lang quân cũng được mời tới sao?""Không hề. Trông thấy hai người vào cửa, ta liền thuận tiện bám theo thôi."Khi gã nói lời này, một hàng dài gia nhân theo sau không hề có một động tĩnh phản đối, giống như ngầm công nhận tồn tại của kẻ không mời. Thẩm Thanh Thu tâm sinh nghi ngờ, không lẽ Sở Tu Kiệt cũng là dạng nhân vật không dễ chọc?"Sở lang quân tùy ý đến như vậy, liệu bà chủ sẽ không để ý chứ?" Công Nghi Tiêu lên tiếng, trong lòng hơi áy náy. Giấy báo gửi đến không có tên họ Sở, đột ngột mang thêm người đến thế này, không khỏi có phần vô lễ.Trên vai Công Nghi Tiêu có một cục lông trắng đang giương mắt hạt nhìn, không lực sát thương kết tội cái kẻ đầu bạc đi đằng trước. Sở Tu Kiệt liếc nhìn nó một cái, ánh mắt hơi động."Công Nghi công tử có đồ tốt đấy." Hắn cười nói. Công Nghi Tiêu hơi ngẩn ra, sau cũng hiểu đối phương đang nói cái gì, thành thật đáp: "Là của một vị bằng hữu dùng để truyền tin, chờ đến khi gặp lại, tại hạ sẽ đem trả nó cho vị ấy.""Nó không biết đường tự quay về sao?""Cái này... Tại hạ đã thả nó đi nhiều lần, nó lại không chịu đi."Nói cách khác, vì mục đích nào đó, thứ này nhất nhất muốn ở lại bên cạnh hai người Thẩm Thanh Thu và Công Nghi Tiêu.Cũng nhờ vật nhỏ này, gánh nặng kia trong lòng Thẩm Thanh Thu cũng nhẹ bớt. Gương mặt Sở Tu Kiệt phảng phất mang theo ẩn ý nào đó, rất nhanh quay người, tiếp tục bước đi, thành thạo dẫn đoàn người đi qua hành lang dài tiến đến dãy nhà hậu viện. Hắn vươn tay bẻ xuống mấy cành hoa chúc vào hành lang gỗ, cách một đoạn lại bẻ được vài cành, miễn cưỡng gom được lại một bó hoa sơ sài đủ màu, bộ dạng đắc ý nói: "Thẩm lang quân và Công Nghi công tử không cần lo lắng cho tại hạ, Mục bà bà nhân từ độ lượng, có cả một toà tửu lâu lớn thế này, cũng không đến nỗi không thể lấy thêm cho tại hạ một cái chén."Thẩm Thanh Thu nhìn một đường đi hoa hai bên bị ngắt trụi nham nhở, cố nhịn tay chân ngứa ngáy muốn đánh người, hạ giọng nói: "Sở lang quân, đây là vấn đề lịch sự.""Ta biết." Gã đáp, "Có điều, cái vị trong kia không quá để ý tới chuyện này đâu.""Hả-"ẦM!!!Có thứ gì sượt qua mặt Thẩm Thanh Thu, đúng nửa giây trước khi một bạo kích đánh úp xuống đầu hắn, long trời lở đất, khói bụi mù mịt. Nếu không phải cục lông nhỏ kia kích phát kết giới đúng lúc, bị thổi bay chắc chắn không chỉ có một mình Sở Tu Kiệt.Thẩm Thanh Thu bị doạ đến đứng hình.Chuyện gì vừa xảy ra vậy? Có thích khách ám toán?Cái tên đầu trắng kia đã chết chưa?"Khụ...!"Một khoảng sân hậu viện hoàn toàn bị cày nát, hoa lá tan tác rơi như mưa. Sở Tu Kiệt gượng dậy, một tay còn chìa ra cái bó hoa thập cẩm nham nhở.Mộc Linh để lộ móng vuốt đen ngòm, cưỡi trên thân kẻ kia, chuẩn bị đập tới."Tên khốn ngươi còn dám chường mặt ra?" "Nàng đẹp lắm."Không gian rơi xuống yên tĩnh vi diệu.Ngay trước khi Mộc Linh kịp xiên nát mặt kẻ dưới thân, đầu kia hành lang dài chợt vang lên tiếng nói: "Nếu hai người định 'tâm sự', biệt viện phía đông hẵng còn để trống." Mục Y Na vận một thân hồng y tựa máu, ba ngàn tóc đen đổ dài, mi mục như hoạ, mang theo hắc ám và kiêu sa, kinh diễm nghiêng thành. Bà ta xuất hiện đem theo Tư Thuần Nhã, hướng đôi mắt đẹp về phía hai kẻ trong sân, mỉm cười: "Ta không hi vọng nơi này bị phá nát như cái hồi năm mươi năm trước đâu đấy."Sở Tu Kiệt lập tức đảo khách vi chủ, nhẹ bẫng nhấc người lên vai, động tác dứt khoát."Vậy đội ơn bà chủ." "Hả? Khoan đ-"Và thế là hai kẻ kia biến mất trong sự ngỡ ngàng của toàn bộ người đứng ở đó.Sau trận mở đầu này, bầu không khí cũng bớt đi mấy phần gượng gạo cứng nhắc. Tư Thuần Nhã thu về cục lông nhỏ, không dám chậm trễ tiến lên, một bộ dạng tội nhân cúi đầu thật thấp hành lễ với Thẩm Thanh Thu."Thẩm tiên sư.""Mấy ngày qua, ngươi đều ở chỗ này?"Thanh âm Thẩm Thanh Thu lạnh nhạt. Tư Thuần Nhã biết hắn sẽ tức giận, không dám nhiều lời, chỉ đáp: "Dạ, phải."Thẩm Thanh Thu thật sự muốn bùng nổ. Uổng công hắn lo lắng tiểu tử xảy ra chuyện, thì ra là ở chỗ này vui vẻ với mỹ nhân, quả nhiên là mình lo nghĩ thừa thãi!"Thẩm tiên sư đừng tức giận, đều là nô gia chủ trương muốn giữ người. Bởi vì quá vui vẻ, lại mải mê hàn huyên chuyện cũ, đã vô ý quên báo lại với tiên sư." Mục Y Na thong thả bước tới chỗ đoàn người, một tay phất nhẹ, khoảng sân bị phá chớp mắt khôi phục lại như cũ. Bà ta hướng Thẩm Thanh Thu và Công Nghi Tiêu, nghiêng người hành lễ, "Nghe danh đã lâu, bây giờ mới được thấy tận mắt. Thương Khung Sơn và Huyễn Hoa Cung tiếng tăm lừng lẫy, nô gia ở nơi này chỉ có thể nghe người ta kể lại, hôm nay cuối cùng cũng được diện kiến người bằng xương bằng thịt rồi."Thẩm Thanh Thu tạm bỏ qua Tư Thuần Nhã, vội tiến lên đáp lễ, "Phu nhân quá lời. Chúng ta mới tới ít lâu, đi nơi nào cũng nghe dân chúng nói về phu nhân, lời khen ngợi không dứt. Hôm nay có duyên gặp mặt, Thẩm mỗ trong lòng vui sướng không thôi.""Thẩm tiên sư không cần đa lễ. Vừa rồi đã kinh sợ tới tiên sư, ta thay mặt hai người kia tạ lỗi với ngài, mong tiên sư đừng để bụng.""Thẩm mỗ không dám."Hậu viện tửu lâu là khu nhà dành riêng cho việc đối đãi khách quý, gia nhân chủ động rút đi hết, để cho Mục Y Na tự mình tiếp đón hai người Thẩm Thanh Thu và Công Nghi Tiêu. Bà ta lại không vội vã dẫn đường ngay, ánh mắt rơi trên mặt Thẩm Thanh Thu ngưng trệ, hồi lâu không nói.Thẩm Thanh Thu có chút mất tự nhiên, "...Phu nhân?""Lạc Băng Hà.""!!?"Thẩm Thanh Thu giật bắn mình. Mục Y Na hơi ghé vào hắn, dõng dạc lặp lại: "Đánh dấu bằng máu trên miệng Thẩm tiên sư, là của cái vị tên Lạc Băng H-" "AAAAAAAAAAAAAAA!!!!!"Tiếng hét của Thẩm Thanh Thu hoàn toàn là theo bản năng, cả cổ lẫn mặt đều đồng loạt đỏ bừng.Con mẹ nó, ở đây vẫn còn Công Nghi Tiêu!Thân là trưởng bối, bản thân bị phanh phui có đánh dấu của người khác không đáng sợ, bị phanh phui kẻ đánh dấu là bằng hữu ngang tuổi của vãn bối mới đáng sợ! Mục Y Na lại làm như không thấy biểu hiện quẫn bách của đối phương, ánh mắt không tự chủ rơi xuống, đầy vẻ thương tiếc nói: "Ầy, cái vị kia thật sự... không biết thương hoa tiếc ngọc gì cả."Công Nghi Tiêu: "..." đã hoàn toàn chết não.Thẩm Thanh Thu thật muốn đào cái lỗ chui xuống cho xong.===Từ lúc được thỉnh giáo qua "kho tàng" giấu dưới giường Liễu Minh Yên, Công Nghi Tiêu đã sớm nhận thức tam quan mình đổ vỡ vô số, vẫn kiên cường dùng lòng tôn kính đối với trưởng bối gắng hết sức bình tĩnh bám trụ lại. Song, qua hôm nay, y biết mình không thể cứu được nữa.Công Nghi Tiêu nghiêm chỉnh ngồi bên bàn rượu, cả người triệt để bay màu, trắng bóc.Thì ra... quan hệ giữa Thẩm tiền bối và Lạc sư huynh thật không tầm thường.Thì ra lâu nay đều là chưởng môn Thương Khung Sơn âm thầm dung túng cho bọn họ tự tung tự tác.Thì ra Mộc phong chủ không phải nhắm mắt nói bậy.Thì ra người Thương Khung Sơn thật sự suy nghĩ thoáng đến thế!"Làm sao thằng nhóc lại có thể hoảng sợ đến mức này?"Hai tay Tư Thuần Nhã vỗ bộp bộp mặt Công Nghi Tiêu, không có cách nào lôi hồn y trở về. Mục Y Na nâng trên tay vò rượu tốt, thong thả đáp: "Trẻ nhỏ nên được uốn nắn từ đầu, tránh cho sau này bỡ ngỡ."Thẩm Thanh Thu cầm chiết phiến che mặt, nãy giờ không hề ngẩng lên.Hắn khẳng định, một chuyến này đến thành Nguyệt Lộ, mặt mũi đều mất sạch rồi!"Phải rồi, Thẩm tiên sư. Hôm nay có thư của Thương Khung Sơn gửi đến." Do tính chất của kết giới thành ẩn, ngọc giản trở nên vô tác dụng, không có cách nào liên lạc. Lo sợ điều này sẽ khiến Nhạc Thanh Nguyên đổi ý vào phút cuối, Tư Thuần Nhã để lại một thuật chú hoá hình, cách một thời gian sẽ đem thư từ chuyển qua lại, coi như một đầu mối liên lạc. Hiện tại, Tư Thuần Nhã nâng trên tay một bao bố lớn, đặt tới trước mặt Thẩm Thanh Thu. Ngoại trừ vài bức thư rất dài của phong chủ các phong, số còn lại đều có nội dung cực ngắn.Minh Phàm <<Sư tôn, thời gian người không ở, Liễu sư thúc thường sang chỉ dạy bọn con mấy chiêu mới, cực kì lợi hại!>>Ninh Anh Anh <<Sư tôn, người mau về đi! Thanh Tĩnh Phong sắp bị mấy sư huynh phá nát rồi!!!>>Liễu Minh Yên <<Thẩm sư bá, mong người vẫn khoẻ, Thương Khung Sơn dạo gần đây vẫn luôn yên bình, thi thoảng Thanh Tĩnh Phong lại có ánh lửa. Tái bút: Mong người giúp ta chuyển đôi lời tới A Nhã: "Thù lao" của đệ ta đã chuyển hết tới Thiên Thảo Phong, nhớ bảo quản.>>Liễu Thanh Ca <<Đồ đệ của ngươi dùng rất tốt.>>Tề Thanh Thê <<Ở đâu ra cái kiểu đi là đi mất hút, có còn nhớ tới người nhà hay không? Ít cũng phải mang quà về đấy!>>Mộc Thanh Phương <<Thẩm sư huynh, chỗ ta mới điều chế được khí an thần dùng trên diện rộng, huynh muốn ta thử nghiệm ở Bách Chiến Phong trước hay Thanh Tĩnh Phong trước?>>Thẩm Thanh Thu: "Rốt cuộc Thanh Tĩnh Phong đã xảy ra chuyện gì hả mấy con người này?"Nhạc Thanh Nguyên <<Tiểu Cửu, đệ có khoẻ không? Ăn uống ngủ nghỉ có tốt không? Có tên nào gây khó dễ cho đệ không? Phải rồi, gần đây, hôm nào ta cũng bắt gặp Minh Yên đem cái gì sang phòng tiểu tử Thuần Nhã, mà khi đi vào lại không phát hiện ra điều gì đáng ngờ. Đệ giúp ta hỏi có được không?>>Minh Phàm <<Sư tôn, đệ tử phát hiện, dùng vũ khí mang tính lửa đi tỉ thí rất có hiệu quả! Huynh đệ trong phong ai cũng hưởng ứng!>>Thượng Thanh Hoa <<Thẩm sư huynh, đám đệ tử của huynh tổ chức tiệc nướng nội bộ à? Sáng đến cả An Định Phong cũng trông thấy.>>Liễu Thanh Ca <<Đồ đệ của ngươi tiếp thu rất tốt.>>Ninh Anh Anh <<Sư tôn! Bọn Minh Phàm nghĩ ra trò múa lửa!! Rừng trúc lại cháy rồi!!!...>><<...>>
Thẩm Thanh Thu đặt toàn bộ thư xuống bàn, mặt không cảm xúc."Thuần Nhã.""Ta lập tức đi chuẩn bị hành tây.""Đem cả Công Nghi Tiêu theo, sẵn tiện làm y tỉnh lại.""Được."Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai người Mục Y Na và Thẩm Thanh Thu.Chén rượu trước mặt Thẩm Thanh Thu được rót đầy, toả ra hương nhàn nhạt như hoa đào mới nở, phảng phất có thứ gì đó như linh khí."Dùng một loại bùa phép trong lúc ủ, có thể tích trữ được linh khí." Mục Y Na lên tiếng giải thích, "Nghe nói trước khi tới đây, tiên sư bị thương không nhẹ. Linh khí ở đây không dồi dào, thứ này có thể giúp ngài thoải mái hơn một chút.""Đa tạ lòng tốt của phu nhân." Thẩm Thanh Thu tiếp nhận chén rượu này, một lần uống cạn, cơ thể liền được linh khí đơn mỏng bao lấy, khoan khoái dễ chịu. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân như hoạ kế bên, câu chữ trong bụng đảo một vòng, vẫn quyết định lên tiếng: "Thứ cho Thẩm mỗ hỏi thẳng, phu nhân mời ta đến đây, chắc không phải chỉ để thưởng rượu chứ?""Sao tiên sư lại nghĩ vậy?""Tiếng tăm của phu nhân trải khắp bảy toà thành, hằng năm luôn có vô số người gửi lễ vật đến, không lẽ phu nhân cũng sẽ tiếp đãi từng người một như thế này?" Từ lúc nhận được thiệp mời, Thẩm Thanh Thu đã cẩn thận đi tìm hiểu không ít, tránh cho vô ý xúc phạm người ta. Kết quả hắn thu về, chính là Mục Y Na không có mấy người được diện kiến. Ngoại trừ thành chủ các thành, vô số kẻ giàu có dâng bao nhiêu lễ vật cũng không được nhìn đến cả một cái móng tay của bà ta. Lúc Thẩm Thanh Thu nhận được lời mời, thiếu điều cả phủ thành chủ nổ tung, dân chúng cũng bàn tán không ít, cộng thêm Tư Thuần Nhã cắm rễ ở chỗ bà ta không đi ra được, nghi ngờ của Thẩm Thanh Thu cứ như vậy càng lúc càng lớn.Mục Y Na thoáng qua có hơi bất ngờ, rất nhanh bị phủ lấp bởi ý cười sâu xa trong đáy mắt. Bà ta bỏ xuống bình rượu trong tay, cơ thể hơi động, ở sát bên tai Thẩm Thanh Thu thì thầm:"Thẩm tiên sư có từng nghe nói đến 'Cái giá của trọng sinh thuật' chưa?"...Công Nghi Tiêu khôi phục thần trí, một đường im lặng bám theo Tư Thuần Nhã đến nhà bếp. "Tư sư huynh."Tốc độ của người phía trước không hề chậm lại, "Chuyện gì?" "Huynh xảy ra chuyện?"Tư Thuần Nhã giật mình. Công Nghi Tiêu tiếp tục: "Bước chân của huynh nặng hơn mọi khi."Lần này, đối phương thực sự dừng bước.Mà ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Công Nghi Tiêu vô tình chạm phải phần vai lộ khỏi áo của đối phương, phát hiện một góc rất nhỏ trông như hình vẽ, mà rõ ràng trước đó không có."Tư sư huynh, ta không nhớ huynh có xăm hình, cái kia là gì vậy?""!!!"..."Ấn nguyền?!""Ban đầu nó chỉ là một cái dấu vô hình, về sau sẽ hiện hình, mở rộng, rồi nuốt chửng người mang ấn, ép họ nhận lấy cái kết đau đớn hơn cả kiếp trước." Mục Y Na từ tốn giải thích, "Người nghĩ ra trận pháp này là tỷ tỷ của Tư Thuần Nhã, bất kì ai giao ước với nàng ta đều sẽ mang trong mình một ấn nguyền, không cho kẻ đó có cái kết tử tế. Trận pháp trọng sinh là thuật chú nặng nhất, ấn nguyền hữu hình, không thể cứu nổi."Thẩm Thanh Thu hơi chột dạ nhìn xuống cơ thể mình, lại nghe thấy đối phương nói: "Ấn nguyền của tiên sư đã bị lấy đi từ sớm, đều ở trên người Tư Thuần Nhã, không chỉ có một cái." "Vậy suốt ba ngày qua hắn mất tăm mất tích ở chỗ phu nhân...""Là do ấn nguyền kích phát. Nghe nói hồi trước cũng từng bị một lần, tuy không nặng đến thổ huyết, nhưng cũng làm gián đoạn ma lực của cậu ta." Mục Y Na trầm ngâm một lát, nói: "Nghe Thuần Nhã kể lại, là rơi vào thời điểm Thẩm tiên sư kết thúc bế quan, xuống núi."Thẩm Thanh Thu cẩn thận suy nghĩ. Thời điểm hắn ra khỏi động Linh Tê, nhớ không nhầm vừa là lúc Sa Hoa Linh dẫn ma tộc lên gây hấn.Nếu là liên quan đến Tư Thuần Nhã... Thâm tâm Thẩm Thanh Thu âm thầm sụp đổ....Kết giới ở chỗ mẫu thân Lạc Băng Hà!===Bầu trời phía đông Nguyệt Lộ thành bất chợt xám xịt, oằn lên ánh lửa đỏ. Mộc Linh ngừng giao thủ, nghiêng mắt nhìn sắc trời chuyển màu.Sở Tu Kiệt đạp lên đống đổ nát của biệt viện, đi tới bên cạnh người kia."Mở rồi?"Gã không đầu không cuối hỏi, Mộc Linh chỉ nhẹ gật đầu."Mở rồi."Vực thẳm Vô Gian. Đã mở ra rồi....
Thẩm Thanh Thu đặt toàn bộ thư xuống bàn, mặt không cảm xúc."Thuần Nhã.""Ta lập tức đi chuẩn bị hành tây.""Đem cả Công Nghi Tiêu theo, sẵn tiện làm y tỉnh lại.""Được."Vì thế, trong phòng chỉ còn lại hai người Mục Y Na và Thẩm Thanh Thu.Chén rượu trước mặt Thẩm Thanh Thu được rót đầy, toả ra hương nhàn nhạt như hoa đào mới nở, phảng phất có thứ gì đó như linh khí."Dùng một loại bùa phép trong lúc ủ, có thể tích trữ được linh khí." Mục Y Na lên tiếng giải thích, "Nghe nói trước khi tới đây, tiên sư bị thương không nhẹ. Linh khí ở đây không dồi dào, thứ này có thể giúp ngài thoải mái hơn một chút.""Đa tạ lòng tốt của phu nhân." Thẩm Thanh Thu tiếp nhận chén rượu này, một lần uống cạn, cơ thể liền được linh khí đơn mỏng bao lấy, khoan khoái dễ chịu. Hắn ngẩng đầu nhìn nữ nhân như hoạ kế bên, câu chữ trong bụng đảo một vòng, vẫn quyết định lên tiếng: "Thứ cho Thẩm mỗ hỏi thẳng, phu nhân mời ta đến đây, chắc không phải chỉ để thưởng rượu chứ?""Sao tiên sư lại nghĩ vậy?""Tiếng tăm của phu nhân trải khắp bảy toà thành, hằng năm luôn có vô số người gửi lễ vật đến, không lẽ phu nhân cũng sẽ tiếp đãi từng người một như thế này?" Từ lúc nhận được thiệp mời, Thẩm Thanh Thu đã cẩn thận đi tìm hiểu không ít, tránh cho vô ý xúc phạm người ta. Kết quả hắn thu về, chính là Mục Y Na không có mấy người được diện kiến. Ngoại trừ thành chủ các thành, vô số kẻ giàu có dâng bao nhiêu lễ vật cũng không được nhìn đến cả một cái móng tay của bà ta. Lúc Thẩm Thanh Thu nhận được lời mời, thiếu điều cả phủ thành chủ nổ tung, dân chúng cũng bàn tán không ít, cộng thêm Tư Thuần Nhã cắm rễ ở chỗ bà ta không đi ra được, nghi ngờ của Thẩm Thanh Thu cứ như vậy càng lúc càng lớn.Mục Y Na thoáng qua có hơi bất ngờ, rất nhanh bị phủ lấp bởi ý cười sâu xa trong đáy mắt. Bà ta bỏ xuống bình rượu trong tay, cơ thể hơi động, ở sát bên tai Thẩm Thanh Thu thì thầm:"Thẩm tiên sư có từng nghe nói đến 'Cái giá của trọng sinh thuật' chưa?"...Công Nghi Tiêu khôi phục thần trí, một đường im lặng bám theo Tư Thuần Nhã đến nhà bếp. "Tư sư huynh."Tốc độ của người phía trước không hề chậm lại, "Chuyện gì?" "Huynh xảy ra chuyện?"Tư Thuần Nhã giật mình. Công Nghi Tiêu tiếp tục: "Bước chân của huynh nặng hơn mọi khi."Lần này, đối phương thực sự dừng bước.Mà ngay khoảnh khắc ấy, ánh mắt Công Nghi Tiêu vô tình chạm phải phần vai lộ khỏi áo của đối phương, phát hiện một góc rất nhỏ trông như hình vẽ, mà rõ ràng trước đó không có."Tư sư huynh, ta không nhớ huynh có xăm hình, cái kia là gì vậy?""!!!"..."Ấn nguyền?!""Ban đầu nó chỉ là một cái dấu vô hình, về sau sẽ hiện hình, mở rộng, rồi nuốt chửng người mang ấn, ép họ nhận lấy cái kết đau đớn hơn cả kiếp trước." Mục Y Na từ tốn giải thích, "Người nghĩ ra trận pháp này là tỷ tỷ của Tư Thuần Nhã, bất kì ai giao ước với nàng ta đều sẽ mang trong mình một ấn nguyền, không cho kẻ đó có cái kết tử tế. Trận pháp trọng sinh là thuật chú nặng nhất, ấn nguyền hữu hình, không thể cứu nổi."Thẩm Thanh Thu hơi chột dạ nhìn xuống cơ thể mình, lại nghe thấy đối phương nói: "Ấn nguyền của tiên sư đã bị lấy đi từ sớm, đều ở trên người Tư Thuần Nhã, không chỉ có một cái." "Vậy suốt ba ngày qua hắn mất tăm mất tích ở chỗ phu nhân...""Là do ấn nguyền kích phát. Nghe nói hồi trước cũng từng bị một lần, tuy không nặng đến thổ huyết, nhưng cũng làm gián đoạn ma lực của cậu ta." Mục Y Na trầm ngâm một lát, nói: "Nghe Thuần Nhã kể lại, là rơi vào thời điểm Thẩm tiên sư kết thúc bế quan, xuống núi."Thẩm Thanh Thu cẩn thận suy nghĩ. Thời điểm hắn ra khỏi động Linh Tê, nhớ không nhầm vừa là lúc Sa Hoa Linh dẫn ma tộc lên gây hấn.Nếu là liên quan đến Tư Thuần Nhã... Thâm tâm Thẩm Thanh Thu âm thầm sụp đổ....Kết giới ở chỗ mẫu thân Lạc Băng Hà!===Bầu trời phía đông Nguyệt Lộ thành bất chợt xám xịt, oằn lên ánh lửa đỏ. Mộc Linh ngừng giao thủ, nghiêng mắt nhìn sắc trời chuyển màu.Sở Tu Kiệt đạp lên đống đổ nát của biệt viện, đi tới bên cạnh người kia."Mở rồi?"Gã không đầu không cuối hỏi, Mộc Linh chỉ nhẹ gật đầu."Mở rồi."Vực thẳm Vô Gian. Đã mở ra rồi....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com