Bang Cuu Su Ton Ta Toi De Bat Nguoi
Đã nhiều ngày Lạc Băng Hà chỉ nằm liệt trên giường."Hơi thở yếu ớt, ánh mắt tan rã, tinh thần sa sút, thêm cả chán ăn và phản ứng chậm chạp với tác động bên ngoài." Mộc Thanh Phương kiểm tra một lượt, tuyên bố hùng hồn: "Kết luận của ta là ngươi bị thiếu hơi sư phụ đến trầm cảm!"Minh Phàm cùng đám đệ tử rình gần đó: "...""Sư thúc, nói như vậy..." Ninh Anh Anh rưng rưng nước mắt, "Nói như vậy, A Lạc không có sư tôn liền sẽ chết?! Không được! Anh Anh lập tức đi gọi sư tôn về!!""Sư muội, đừng!!""Sư muội, bình tĩnh! Còn chưa ngỏm, còn dùng được!!""Bảo sư tôn phá quan nguy hiểm lắm! Sư muội ngươi hạ thủ lưu tình!!"Tư Thuần Nhã ngồi xổm cạnh giường nhìn Mộc Thanh Phương đang khúc khích cười rất khoái chí, cảm thấy người này bình thường ít nói, nội tâm lại phong phú chắc cũng không kém gì Thẩm tiên sư. Hắn chọt chọt tiểu Ma tôn vẫn đang bơ phờ ủ dột, bình tĩnh hỏi: "Này, ngươi cảm thấy hậu sự thế nào thì phù hợp? Ít cũng nên hoành tráng chút-" "Đừng có rủa. Ta đây còn chưa chết.""Vậy sao ngươi mấy ngày qua đều như cái xác không hồn? Uống ít trà xanh cho tỉnh không?""Trà xanh thì liên quan gì?"Sau khi đuổi bớt mấy người ồn ào đi khỏi, Mộc Thanh Phương nghiêm túc viết xuống một đơn thuốc dưỡng thần, phân phó đệ tử nấu thuốc, sau đó cũng rời đi. Lúc bát thuốc được bưng lên, Lạc Băng Hà mới miễn cưỡng ngồi dậy."Ngươi đang ghen?"Lạc Băng Hà suýt sặc. Y liếc mắt qua Tư Thuần Nhã đang trưng cái cười mỉm chi cực kì ngứa đòn kiểu: "Ồ, trúng tim đen rồi hả?", thật muốn ấn cả đầu hắn vào bát thuốc."Ta không ghen. Ta chỉ không thích cái ý nghĩ hai kẻ đó ở cùng một chỗ." Lạc Băng Hà hắng giọng nói, "Như vậy sẽ làm tăng cao khả năng Thẩm Cửu lần nữa mang tội danh sát hại đồng môn.""Còn gì nữa không?""Hết rồi.""...""..."Lạc Băng Hà nuốt hết chỗ thuốc đắng, "...Ta có ghen."May cho Lạc ma tôn vừa rồi tụi Minh Phàm và Ninh Anh Anh đã đi hết, bằng không giờ này y thật không biết giấu mặt vào đâu. Tuy Thiên Thảo Phong không quá để tâm chuyện thế sự nhân gian hay mấy lời đồn nhảm bên ngoài, nhưng lời truyền tai nhau trong nội bộ phái lại không qua được thính giác nhạy bén của phong chủ. Nằm ở đây mấy ngày, Lạc Băng Hà đã lãnh giáo đủ uy lực của Mộc Thanh Phương, thật không muốn đắc tội vị này thêm."Không chắc Liễu Thanh Ca toàn thây trở về hay không, nhưng sự kiện sau ba năm xảy ra vẫn là điều chắc chắn. Ta cần chuẩn bị một chút." Bỏ bát thuốc rỗng trở lại bàn, Lạc Băng Hà hồi phục ít tinh thần, vươn vai vài cái rồi ngồi thẳng dậy. Y tính toán một hồi, đoạn quay sang Tư Thuần Nhã, nói: "Tranh thủ mấy ngày này ngươi đi thăm dò cầu treo mười hai đỉnh, nếu được thì gia cố thêm, tốt nhất là đủ để đập phá thật lực cũng không hỏng.""Hửm? Bộ Mộng Ma đến tìm ngươi còn mang theo kinh hỉ gì nữa à?" Tư Thuần Nhã không tường tận chuyện của Ma tôn lúc y chưa hắc hoá, đương nhiên không biết việc ma tộc đến gây hấn Thương Khung Sơn. Lạc Băng Hà không muốn tốn thời gian, qua loa đại khái đáp: "Có vị kia vừa nhậm chức Thánh nữ đã muốn đi thị uy."Thánh nữ Ma tộc, nghe đến đây thì kẻ ngu cũng đoán được là ai. Tư Thuần Nhã vẫn còn nhớ dư vị đem hai cẳng chân của Sa Hoa Linh nấu thuốc, nghe đến đây ánh mắt lạnh hẳn đi."Vậy ta có được phép-" "Không được."Lạc Băng Hà lập tức chặn miệng thuộc hạ, trên môi có nét cười, "Nàng ta rất được việc, cả chuyện chiến trường lẫn trên giường. Không cần phải phế vội.""..."Được rồi, có nói thế nào thì Ma tôn chân chính vẫn là một tên ngựa đực thân dưới khó bề kiểm soát. Tư Thuần Nhã nhận thức điều này, trong lòng lại âm thầm tính kế đào sẵn đường chạy cho vị tiên sư ai-cũng-biết-là-ai-đấy để đề phòng vạn nhất.Lạc ma tôn lập tức nhận thức được âm mưu của kẻ kia, "Đừng có làm bản mặt đấy. Ý ta là cô ta có giá trị lợi dụng.""Dụng ở đâu? Chiến trường hay trên giường? Dụng bao nhiêu tư thế?""...Ngươi bớt nghĩ xấu về ta thì sẽ chết à? Bị Thẩm Cửu dạy hư rồi phỏng?"Bát thuốc rỗng sượt qua đầu Tư Thuần Nhã, được hắn vững vàng vớt trở về, đặt lên bàn gỗ. Lạc Băng Hà chui vào trong chăn, một bộ dạng lạnh nhạt xua tay đuổi người. Tư Thuần Nhã lại không chiều lòng y."Phải rồi, cái kia xong rồi đấy."Câu chữ lấp lửng còn bị đè xuống mức âm nhỏ nhất. Lạc Băng Hà mất thêm một giây xử lí mới biết hắn đang nói cái gì, lập tức ngồi dậy."Nhanh như vậy?""Làm vội vàng thôi. Không biết kết quả sao." Tư Thuần Nhã lén lút lôi trong ngực ra một vật bị cuộn chặt bằng dây vải, kích thước khá nhỏ, chắc chỉ cỡ vừa một lòng bàn tay. Hắn thả vật trong tay vào tay Lạc Băng Hà, nói: "Ta đã thử trên người mình rồi, không thấy gì khác lạ. Nếu như nó đúng là vật kia thì hẳn chỉ có tác dụng chí mạng lên Thiên Ma Thượng cổ." Trong vô số lớp dây vải buộc cẩn thận giấu một lưỡi ám khí, bên trên ẩn hiện một vân vảy nhỏ tinh tế. Lạc Băng Hà vừa nhìn thấy vật này, da đầu đã căng thẳng.Tư Thuần Nhã biết y không thoải mái liền nói: "Ngươi còn bệnh thì đừng liều, để khi khác đi."Lạc Băng Hà liếc hắn trắng mắt, "Ta hoàn toàn khoẻ mạnh.""Nói nhảm. Ngươi đang ốm tương tư. Trả lại đây."===Động Linh Tê nằm yên bình giữa trời mây bạt ngàn, bất chợt dội ra một tiếng thét kinh thiên động địa.Trận pháp dần biến mất, bỏ lại mặt đất đầy máu loang lổ. Thẩm Thanh Thu bước từng bước chầm chậm tới gần kẻ nằm ở tâm trận, đưa ra một mũi giày chọc chọc mấy cái kiểm tra. "Ngươi còn sống không?"Kẻ kia hoàn toàn không nhúc nhích.Đầu óc Thẩm Thanh Thu bắt đầu vào số hoạt động: *...Thôi lỡ rồi, phi tang thôi!*"Khụ khục...!!"Ngay khi Thẩm Thanh Thu đang phân vân giữa ném xác xuống vực hay hoả thiêu cho gọn, người nằm trên đất rốt cuộc có phản ứng. Liễu Thanh Ca phun ra một ngụm máu, cả mặt trắng bệch, gục đầu xuống đất ho khù khụ, thiếu điều muốn ho ra cả lục phủ ngũ tạng. Tới lúc này, quả cân trong ngực Thẩm Thanh Thu mới nhẹ đi một chút."Đau...!"Liễu Thanh Ca quệt máu trên miệng, ngửi được hơi thở mình tanh ngòm, khắp mặt đất đen đỏ lẫn lộn. Thần trí y mù mờ, không nhớ rõ vì sao mình lại thành như vậy, tơi tả thậm tệ, đờ đẫn giương mắt nhìn Thẩm Thanh Thu.Hồi lâu, Liễu Thanh Ca hồ nghi hỏi: "Ngươi vừa...?""Giúp ngươi bình ổn linh mạch. Ừ, ngươi vừa tẩu hoả nhập ma, còn tính xiên ta." Thẩm Thanh Thu không mặn không nhạt đáp, xem ra công sức vài canh giờ tra cứu bí tịch không uổng phí, không lỡ tay đánh chết người thêm một lần. Hắn trông thấy ánh mắt có chút biến hoá của Liễu Thanh Ca, âm thầm tặc lưỡi một cái, "Khỏi nghĩ nhiều. Chúng ta đều ở đây, ngươi chết ta cũng mang tội. Ta ra tay chỉ vì bản thân thôi.""..." Liễu Thanh Ca thu hồi ánh mắt, vẫn đáp một tiếng, "Cảm tạ."Tuy hai phong chủ căm nhau như chó với mèo, mấy năm nay đã bớt gây hấn không ít, quan hệ đôi bên không tệ. Liễu Thanh Ca nói ra một tiếng cảm ơn này cũng không thấy gượng gạo.Thẩm Thanh Thu lại tiếc muốn chết. Cứu tên này một mạng, bảo không muốn y mang ơn là nói dối, nhưng tính mạng quan trọng hơn. "Phải rồi, cái này cho ngươi." Thẩm Thanh Thu đang tính đi khỏi, lại đột ngột vòng về, lấy trong tay áo ra một túi vải nhỏ.Từ trong túi tỏa ra một hương thơm nhẹ, ngửi qua khá dễ chịu. Liễu Thanh Ca đón lấy cái túi nhỏ, lật qua lại một hồi, nhìn thấy biểu tượng của Thiên Thảo Phong"Cái này là của Mộc phong chủ?""An thần tán, còn có thêm chút ít thuật chú giúp người mang giữ được tỉnh táo." Thẩm Thanh Thu bổ sung, "Tránh cho ngươi phát điên lần nữa, tìm tới tận nơi xiên ta.""...Ngươi bảo Mộc Thanh Phương làm cái này cho ta?" "Ừ?" Liễu Thanh Ca đột nhiên yên lặng, lỗ tai che dưới đống tóc lộn xộn cơ hồ lại nóng lên. Cho đến khi Thẩm Thanh Thu hoàn toàn đi khỏi, y vẫn không làm ra được một hành động nào.Trong khi đó, Lạc Băng Hà ở Thiên Thảo Phong đang nằm giường bỗng bật dậy rút kiếm."Ta đột ngột cảm thấy có một thế lực thù địch ghê gớm ở gần đây.""Lạc sư điệt, ngươi bệnh quá nặng rồi."===Ba năm Thẩm Thanh Thu vắng mặt, Thanh Tĩnh Phong quả thực là thanh tĩnh. Đệ tử sáng ra tu luyện, chiều lên lớp, rảnh rỗi thì đem tâm pháp ra chỉ bảo lẫn nhau, cứ như vậy yên ả qua ngày. Đến cả đặc sản của phong là buôn dưa chuyện sư phụ với Liễu phong chủ, hay lâu lâu được nghe sư phụ đập nhau với ái đồ, hay thi thoảng trúc xá lại bị sập... cũng biến mất. Thanh Tĩnh Phong hiện tại yên bình, yên bình đến buồn chán.Ninh Anh Anh ngồi thơ thẩn trong rừng trúc, tay nghịch miếng ngọc đại sư huynh tặng, đầu óc đã sớm bay theo gió."Ninh sư tỷ, có gì phiền não sao?""Không có. A Lạc không ở, ta không có người trêu chọc, có chút buồn chán."Liễu Minh Yên "ồ" một tiếng, bút lông trong tay nhẹ điểm trên tập, "Ninh sư tỷ, chuyện lần trước tỷ hứa kể cho ta...""Phải ha, chuyện hồi sư tôn đi Song Hồ, muội không nhắc ta cũng suýt quên!" Ninh Anh Anh lập tức ngồi thẳng, bừng bừng khí thế tuôn một tràng: "Cái này là ta nghe Mộc sư thúc kể lại, đảm bảo không có nửa điểm giả dối!! Nghe sư thúc nói sư tôn và A Lạc giữa đêm không ngủ, ở trong hồ nước làm loạn, sư tôn còn mặc mỗi trung y lỏng lẻo, lúc sư thúc đến nơi còn thấy A Lạc không biết là ôm hay đỡ sư tôn, ngươi biết đó Liễu sư muội, trung y vừa mỏng vừa mềm còn không mặc cẩn thận, ướt nhẹp rồi thì khi ôm sẽ là cảm giác gì, chính là cảm giác một bước lên tiên, ta nói..."Tay hạ bút của Liễu Minh Yên đã lao đi với tốc độ ánh sáng, "Vậy chuyện Lạc sư huynh lấy y phục của sư bá...""Hửm? Ta không rõ cái này, nhưng nghe Minh Phàm sư huynh nói, mấy lần giúp sư tôn xếp đồ không còn thấy bộ thanh y có điểm hồ điệp trên tay áo của người đâu nữa, nếu như chuyện trộm xiêm y là thật... A a a, Liễu sư muội, ngươi có nghĩ giống ta không?? Lẽ nào A Lạc hâm mộ sư tôn đến thế?! Hồi sư tôn mới đi bế quan A Lạc còn nằm giường gần tuần không dậy nổi, khẳng định là nhớ đến sinh bệnh đi! Liễu sư muội, chuyện này quả thực khó tin quá, nhưng mà nếu đem ra đặt cùng mấy chuyện trước đó..."Minh Phàm đứng sau bụi trúc mà câm nín, trà trên tay nguội ngắt, thầm ước giá mà mình đến muộn hơn chút nữa. "Đại sư huynh, không phải nói đem trà bánh cho hai sư muội sao? Ngươi về sớm vậy?"Lạc Băng Hà vừa thấy cái đầu quen thuộc của Minh Phàm tới gần, theo lệ chạy lên trước cản đường. Từ ngày Thẩm Thanh Thu không ở, trừ lúc đi ngủ, Lạc Băng Hà gần như làm tổ luôn ngoài trúc xá, ai đi qua đều bị bắn cho một luồng khí lạnh. Nếu không phải Minh Phàm được đặc cách đến quét dọn chăm nom trúc xá, sợ là kiếm của Lạc Băng Hà đã kề trên cổ hắn rồi.Lạc ma tôn ghen không? Đương nhiên ghen. Tại sao y tận chức tận trách thế này còn không bằng một cẩu tử Minh Phàm mặt mũi khó ở còn đầy tàn nhang? Y chưa đủ đẹp sao? Nói về vấn đề này, Tư Thuần Nhã rất hữu tình giải đáp: "Hiền nhân đã dạy rồi: Tiếng lành thì đồn xa mà tiếng bê tha thì đồn xa nghìn mét. Thẩm tiên sư làm như vậy là hợp tình hợp lí."Lạc Băng Hà chống chế, "Nhưng ta đẹp.""Ừ, Liễu tiên sư cũng đẹp.""..."Ngày hôm đó, Mộc Thanh Phương phải ném mê dược hương vào trong phòng mới ngăn được Lạc Băng Hà xách kiếm chạy tới động Linh Tê.Quay trở lại hiện thực, Lạc Băng Hà còn chưa hiểu gì đã bị Minh Phàm hung hăng lườm cháy cả con mắt, còn bị huých vai một cái đau điếng. Minh Phàm sụt sịt mũi, còn liếc Lạc Băng Hà thêm lần nữa mới đi vào trúc xá, đóng sầm cửa.Lạc Băng Hà: "...?" Không hiểu sao sinh ra ảo giác cái bộ dạng ấm ức vừa rồi của Minh Phàm giống hệt Thẩm Thanh Thu."A Lạc, An Định Phong đưa thư đến, có thư của đệ này... A Lạc, đệ sao thế???"Ninh Anh Anh vừa chia tay Liễu Minh Yên, đi qua bên này liền bắt gặp sư đệ đang định đập đầu vào tường, nhất thời hoảng sợ. Lạc Băng Hà u ám tột độ, thần sắc rất doạ người, từng chữ nặng nề rơi ra:"Ta nghĩ mình thiếu hơi sư tôn sinh ảo giác thật rồi.""Hả? Đệ bảo gì?""Không có gì. Tỷ vừa rồi nói, ta có thư?"Ninh Anh Anh cầm một phong thư dày đưa cho Lạc Băng Hà, nói: "Đây, của đệ. Ban nãy mấy người Bách Chiến Phong qua gây hấn còn muốn giật lấy xem trộm, may mà Liễu sư muội đuổi chúng về hết rồi.""Bọn họ có làm gì tỷ không?""Không có. A Lạc, đệ đang lo lắng cho ta sao?"Ninh Anh Anh cười híp hai mắt, tươi tắn tựa một đoá hoa mới nở, dường như lúc nào cũng mang theo hương vị tươi mát. Lạc Băng Hà không khỏi trong lòng cao hứng, tự nhủ nàng không hổ là hậu cung tương lai của mình, thực động lòng người.Có một ánh mắt chết chóc bắn thẳng vào gáy Lạc ma tôn. Tư Thuần Nhã đang cầm lược tựa vào khóm trúc gần nhất, trừng mắt nhìn sang bên này, sát khí toả mãnh liệt."Vậy ta về đây. A Lạc, đệ nhớ đừng ngủ ngoài trúc xá nữa đấy."Lạc Băng Hà nhìn bóng lưng Ninh Anh Anh đi xa rồi mới yên tâm quay lại xách cổ tên nào đó ra khỏi bụi trúc. "Ngươi đang làm cái gì?""Đang tàng hình." Tư Thuần Nhã cầm cây lược đỏ quơ qua lại, "Đừng để tâm đến ta, trước hết xem thử mẫu thân ngươi gửi cái gì đi."Điểm khác biệt lớn nhất ở kiếp này làm cho Lạc Băng Hà vui vẻ, chính là hàng tháng mẫu thân đại nhân sẽ luôn gửi cho y thứ gì đó, phần nhiều là thư từ hỏi han, dặn dò giữ gìn sức khỏe, thi thoảng sẽ kèm thêm ít quà bánh. Lạc Băng Hà như cũ bảo bọc những lá thư này rất cẩn thận, chỉ thiếu mỗi lồng khung kính treo đầy tường.Lớp giấy thô bọc thư được xé xuống, trượt ra giấy trắng và một miếng ngọc lành lạnh. Vật này rơi vào trong tay Lạc Băng Hà, thoáng chốc làm y điêu đứng."Ồ? Là ngọc Quan Âm ngươi từng kể?"Lạc Băng Hà không đáp, trân trối nhìn miếng ngọc xanh nhạt lọt thỏm trong lòng bàn tay, còn treo một sợi chỉ đỏ tươi tắn. Thứ này ngày trước bị bọn Minh Phàm quăng đi mất, hiện tại dù xuất hiện hơi muộn, nhưng vẫn lần nữa quay về với chủ. Lạc Băng Hà trái lại không cảm thấy vui vẻ.Lần kia trao cho y miếng ngọc, vừa là lúc mẫu thân qua đời. Bây giờ nó xuất hiện, thực sự mang theo một điềm không lành.Trong thư vẫn là câu chữ ân cần hỏi han, không có chút nào bất thường được đề cập, chỉ phàn nàn dạo này vào mùa bệnh, người này người kia thi nhau ốm, bèn dành dụm mua được miếng ngọc cầu bình an gửi cho y. Lạc Băng Hà kiểm tra trên dưới một lượt, đến khi soi đến từng góc giấy thư đều không có dấu hiệu bất thường mới tạm bình ổn lại, tay cầm ngọc cũng buông lỏng. Ngọc Quan Âm này đương nhiên không phải đồ thật, chỉ sợ dùng thêm chút sức nữa sẽ biến dạng."Kết giới quanh nhà ta thế nào?""Không có gì bất thường." Tư Thuần Nhã gần như trả lời ngay lập tức, vẻ tìm tòi ngồi một bên quan sát nét mặt Lạc Băng Hà, "Ngươi nói kỉ vật bị mất, bây giờ nó quay về, sao không có chút vui mừng nào vậy?""...Chuyện dài. Để khi khác kể." Hoặc tốt nhất là khỏi kể cho xong, chuyện không vui vẻ gì. Lạc Băng Hà phớt lờ ánh nhìn soi mói không giấu diếm của đối phương, tay đeo ngọc Quan Âm lên cổ, "Nói sang chuyện khác đi. Ngươi đột nhiên tới đây làm gì? Vụ cầu treo đến đâu rồi?"Tư Thuần Nhã cũng không làm khó y, thủng thẳng đáp: "Làm không được."Đối với một kẻ mỗi khi nhận lệnh đều chỉ mở miệng đúng một chữ "Được", cái từ "Không được" nghe có vẻ hơi lạc quẻ. Lạc Băng Hà nhướn mày hỏi: "Lí do?""Không có sự cho phép của chưởng môn, không thể tùy ý đụng đến. Xây dựng cũng không phải sở trường của ta." "Ngươi không lén lút làm như mọi khi được?""Cầu treo mười hai đỉnh đâu phải một hai lưỡi ám khí, trừ phi ngươi muốn ta bất chấp nguy cơ bị lộ để giải phóng ma lực gia cố.""...Khỏi đi. Còn An Định Phong thì sao?" Mỗi khi nhớ lại bộ dạng quỷ khốc thần sầu của Thượng Thanh Hoa dạo trước, Lạc Băng Hà luôn có cảm giác bụng quặn đau, "Thượng phong chủ tuy không đáng tin lắm, nhưng bịa ra cầu treo có vấn đề rồi ép hắn đi gia cố vẫn được mà, đúng không?" Hoặc chúng ta có thể tự đập sập một cầu treo rồi bắt hắn đi xây lại, tiện thể gia cố mấy cái khác luôn - Lạc ma tôn tự bổ sung trong lòng.Tư Thuần Nhã nhìn hai chữ "Âm mưu" to tướng dán trên trán đối phương, không thiện chí đáp: "Thượng phong chủ sau lần kia trở về hẵng còn giữ liên lạc với cái người tên Đỗ Ninh, bữa rồi lén đi gặp mặt, sau đó bị đại nhân họ Mạc nào đó bắt tại trận, bế đi rồi.""..."Tóm lại là gia cố cầu treo bất khả thi, đã hiểu. Lạc Băng Hà cất lại phong thư vào trong tay áo, nghiêm túc tính toán. Tuy nói ba năm không dài không ngắn, thực lực của y hiện giờ cũng dư sức đập cả hai tên trưởng lão Sa Hoa Linh đưa tới, song dở một cái thời điểm nàng đưa quân lên vừa đúng lúc Thẩm Thanh Thu xuất quan, y không thể tùy tiện ở trước mặt hắn phô diễn kĩ nghệ. Hiện tại Thẩm Thanh Thu vẫn tin Lạc Băng Hà không có kí ức kiếp trước, nếu để y thẳng căng đập chết cả hai tên trưởng lão công lực mấy trăm năm, đừng nói đến trúc xá, sợ là bậc thang Thanh Tĩnh Phong cũng chẳng bước lên nổi nữa. Thôi thì đành phải lần nữa diễn một màn đau thương cho Thẩm Thanh Thu xem vậy, chắc cũng đủ làm hắn động lòng đi. ...Hi vọng thế."Ngươi tính nói sự thật cho Thẩm tiên sư biết không?"Lạc Băng Hà giật mình ngẩng đầu lên. Tư Thuần Nhã ngồi xổm trên đất, đang nghiêm túc nhìn thẳng vào y, chậm rãi lặp lại: "Chuyện ngươi cũng sống lại, ngươi tính nói cho Thẩm tiên sư biết không?"Xung quanh bất chợt rơi xuống một trận yên tĩnh vi diệu.Hồi lâu, Lạc Băng Hà mới chậm chạp mở miệng: "Nói thế nào nhỉ? Ta cảm thấy... cứ như thế này là ổn rồi."Thực ra, y chưa bao giờ nghĩ đến chuyện thừa nhận mình cũng đội mồ sống dậy với Thẩm Thanh Thu, cảm thấy hắn người này chắc chắn sẽ phát điên. Bây giờ đột ngột bị hỏi câu này, thốt ra có chút khó khăn...Tư Thuần Nhã ngứa răng gặm gặm cây lược cầm trên tay, "Ngươi không tính để cho lịch sử lặp lại lần nữa chứ?""Đương nhiên đời này ta sẽ không động vào Thương Khung Sơn...""Không phải thế." Tư Thuần Nhã ngắt lời y, "Ý ta là việc Thẩm tiên sư phát hiện ra sự thật kìa, liệu có tái diễn một trận ầm ĩ kia không?""Một trận ầm ĩ" ở đây là tóm tắt rút gọn một cách cực kì đầy đủ ý và nói giảm nói tránh khoảng thời gian Hỗn thế Ma vương Lạc Băng Hà và Thanh Tĩnh Phong phong chủ Thẩm Thanh Thu dùng đủ mọi kế dày vò tâm can thể xác lẫn nhau, quần nhau ngươi chết ta sống, tơi tả xơ xác, bình rơi trâm gãy, máu tanh bay đầy trời, thiếu điều lật tung cả Ma cung. Nếu bây giờ để cho Thẩm Thanh Thu phát hiện Lạc Băng Hà lừa mình thêm một lần, sợ là cả Thương Khung Sơn phái cũng sẽ tham chiến. Đến lúc đấy thì có kéo thêm Mạc Bắc Quân và toàn quân Nam Cương cũng không ngăn chặn nổi cơn thịnh nộ này.Lạc ma tôn nghiêm túc nhìn viễn cảnh bày ra trước mắt, sau lưng hãn một tầng mồ hôi lạnh. Quả thực, nếu Thẩm Thanh Thu chơi chiêu lì đòn lần nữa với y, y thật sự hết cách, còn thêm tội lỗi chồng chất, sợ là lần này không giản đơn chơi khiêu khích giới hạn của y như bình thường, Thẩm Thanh Thu có khi sẽ mở miệng bảo Tư Thuần Nhã kiếm ra cái chú thuật nào đó khiến y cả đời không động đậy được. Cái này còn đau khổ hơn!"...Tự dưng nhìn ta như vậy làm gì?"Bằng số kinh nghiệm tích lũy qua hằng hà sa số lần đuổi theo cái đầu của Ma tôn, Tư Thuần Nhã tự nhận thức được bản thân sắp bị đem ra chém bừa, cương quyết dựng hết lông. Lạc Băng Hà không phụ sự kì vọng của hắn, hết sức nghiêm túc nhổ ra từng chữ:"Thuần Nhã, người xưa có câu 'Phu phu cự lộn, quánh thằng hàng xóm'. Nếu như ngươi không phiền-""Ta phiền. Phu phu các ngươi tốt hơn hết nên đóng cửa luận bàn, cần bao nhiêu giường ta cũng chuẩn bị cho. Để ta yên."Hai bên lời qua tiếng lại thêm một lúc, ồn ào đến Minh Phàm xong việc trong trúc xá rồi còn phải đi qua mắng vài câu. Tư Thuần Nhã trước khi rời đi còn dặn dò mấy việc, nói rằng dạo này Ma giới có dấu hiệu lạ, hắn phải đi kiểm tra, cảm thấy sẽ có chuyện không tốt. Lạc Băng Hà không nói lời nào.Ngọc Quan Âm trong ngực mơ hồ treo một sức nặng, nói rằng linh cảm của y đã đúng, sắp tới sẽ có chuyện chẳng lành.Bắt đầu bằng việc Ma tộc lấn lên đỉnh Thương Khung.=== Khói lửa bủa vây Thương Khung đỉnh, cầu treo nối các phong đều bị đập nát, không khí hỗn loạn tiếng gào rú la hét, không ít đệ tử bị thương. Thẩm Thanh Thu nhanh chóng theo Minh Phàm lên tới Khung Đỉnh điện, bắt gặp vô số ma tộc chầu chực sẵn ở đó, đang uy hiếp vô số đệ tử."Là Thẩm sư bá của Thanh Tĩnh Phong!""Sư tôn!""Sư tôn xuất quan rồi!"Tiếng binh khí chạm nhau lẫn với tiếng hò hét, Thẩm Thanh Thu mới ý thức được đang xảy ra không phải chỉ là uy hiếp tranh chấp, mà chính là hỗn chiến nghĩa đen. Vừa nghe được một tiếng phong chủ xuất hiện, hai bên mới ngừng tay, đám đệ tử lập tức thối lui hết về phía Thẩm Thanh Thu, bọn quỷ cũng làm theo y hệt, thối lui về sau lưng Sa Hoa Linh, để lộ ra một khoảng đất rộng máu me be bét, còn có vài cái tay chân bị chặt đứt của đám quỷ. Mặt mũi Sa Hoa Linh u ám thậm tệ."Linh Nhi nghe nói chính đạo đại phái nhân tài có thừa, muốn dẫn người lên giao lưu học hỏi, không ngờ các người lại cho quân nấp sẵn, thừa dịp bao vây gây khó dễ chúng ta! Cái danh chính đạo đại phái xem ra cũng chỉ có vậy!"Nàng ta rặn ra một cái cười khó coi, trong mắt bốc nghi ngút hỏa, tưởng chừng có thể thiêu cháy tóc Thẩm Thanh Thu, giọng nói toàn là ý tứ châm chọc. Thẩm Thanh Thu trái lại chỉ chú ý có một điểm: "Nấp sẵn?"Minh Phàm ở bên này nhanh nhảu: "Sư tôn, là do dạo gần đây có thông báo ma tộc nhiễu loạn, đệ tử lo lắng có biến, liền bảo các huynh đệ nấp sẵn chỗ này đó! Không ngờ mọi sự đúng như tiên liệu!" Ninh Anh Anh lập tức nhéo cái tai của Minh Phàm, "Nói nhảm! Rõ ràng người tiên liệu được là A Lạc! Huynh dám nhân cơ hội A Lạc không ở mà cướp công! Ta mách sư tôn đánh rụng hai cái mông của huynh!""Sư muội! Tai ta sắp đứt lìa rồi!"Thẩm Thanh Thu không để ý tiếng kêu như bị chọc tiết của đại đồ đệ, cảm thấy có điểm kì lạ. Tiểu súc sinh sao lại không ở? Đáng lẽ giờ này y đang múa kiếm phô diễn kĩ nghệ, thu hút không ít ánh nhìn ngưỡng mộ của mấy cô nương mới đúng chứ? À không, đáng lẽ y phải để hắn đạp ra cho tên Thiên Chùy gì đó hành ra bã trước mới đúng chứ?"Anh Anh, sư đệ của ngươ-""Mau nhìn! Có thứ gì đang rơi xuống!!""Sư tôn! Lùi lại mau!"Đám đệ tử nhốn nháo, Ninh Anh Anh phản ứng trước, đẩy Thẩm Thanh Thu lùi ra sau, vừa kịp lúc một thứ nặng nề không biết từ đâu thẳng rơi xuống đầu lũ ma tộc đằng trước. Chỉ nghe Sa Hoa Linh thét lên một tiếng, tấm lưới đỏ khổng lồ đã trói chặt cả đám quỷ binh của nàng ta, cả nàng cũng không ngoại lệ. Lạc Băng Hà dùng sức, kéo chặt hai đầu Phược Tiên Võng, bịt kín không chừa một lối thoát. Sa Hoa Linh kinh hoảng nhiều hơn là phẫn nộ, hai tay túm chặt tấm lưới dệt bằng trăm ngàn sợi Khốn Tiên Tác, nhận ra sự quen thuộc trên đó, hai mắt tức thì trợn lớn. Quen thuộc là dĩ nhiên, thứ này chính là nhờ kẻ nào đó "đi dạo" một vòng ở hang ổ của nàng ta mà đem về cho Lạc Băng Hà nghịch. Lạc Băng Hà chỉ đơn giản đem nó trả lại cho chính chủ thôi. "Ngươi...!!" Sa Hoa Linh mất một lúc mới định thần, móng tay xuyên qua tấm lưới trỏ thẳng vào Lạc Băng Hà, lời lẽ không thành câu: "Ngươi... to gan lớn mật!! Thứ này làm sao có thể... Ngươi!!"Trên gương mặt còn tạt một vệt máu chưa khô của Lạc Băng Hà bày ra một cái cười nhạt, không đáp lại, thong thả xoay người đi tới chỗ Thẩm Thanh Thu. Tuy nói đời này bớt gây chú ý một chút, song có vẻ như đã phản tác dụng, nếu xui xẻo sẽ còn bị đem đi tra hỏi một đống chuyện. Lạc Băng Hà không để tâm đống rắc rối này lắm, miễn là không để lộ kĩ nghệ ra trước mặt Thẩm Thanh Thu, một hai cuộc thẩm vấn trộm được món thần khí kia như thế nào không thành vấn đề.Phía sau lưng, Sa Hoa Linh hẵng còn chưa bỏ cuộc: "Ngươi đứng lại! Mau nói ra ngươi làm thế nào trộm được thứ này!! Ta nhất định sẽ giết chết ngươi!!""Tiểu tử! Nhãi ranh!! Ta nhất định sẽ báo thù! Ngươi... Ngươi chờ đó!!""Khí... Khí trên người ngươi!! A, phải rồi! Là khí ở cái làng kia, có con đàn bà-"Mặt Lạc Băng Hà tối sầm, nháy mắt kiếm trên tay đã xuyên thẳng qua ngực Sa Hoa Linh."Nhắc lại." Lưỡi kiếm truyền vào linh lực xoay một vòng, Sa Hoa Linh bị đau phát khóc, quằn quại giãy giụa. Lạc Băng Hà hung thần ác sát gằn giọng: "Ngươi nhắc lại, làng nào?!"Bấy giờ mới để ý, trong đám quỷ chỉ có một Thiên Chùy chưởng lão, còn tên Độc Bì không thấy đâu.Sa Hoa Linh biết được đã làm cho kẻ kia mất bình tĩnh, bất chấp đau đớn mà cười lớn: "Ha ha, sao hả? Ma giới khan hiếm máu thịt, chúng ta chỉ cho người đi đánh dấu trước mà thôi! Cái làng ở bên sông Lạc Xuyên, ngươi, chính là cái thứ khí ở trên ngươi, giống y như đúc! Cái miếng ngọc kia!!"Trong tâm Lạc Băng Hà có cái gì vừa sụp xuống, nhất thời không nghĩ được.Ngọc Quan Âm... điềm không lành...Mũi kiếm thô bạo rút khỏi ngực Sa Hoa Linh, lôi theo cả máu thịt văng đầy đất. Lạc Băng Hà liên tục tự trấn an mình, rằng mới hôm rồi mẫu thân vẫn còn gửi thư đến, rằng mẫu thân có kết giới bảo vệ, mẫu thân vẫn an toàn...Thẩm Thanh Thu ở đằng xa đã nghe ra bất thường. Hắn từng đi tìm hiểu mẫu thân của Lạc Băng Hà, đối với vị này lưu tâm rất nhiều, bây giờ nghe được trong giọng nói của Sa Hoa Linh có thâm ý, bụng liền như có con gì chạy quanh, khó chịu tột cùng. Tư Thuần Nhã nãy giờ đứng sau lưng Lạc Băng Hà, bỗng thịch một cái, ngã ngồi trên đất."Thuần Nhã...?"Động tác này của hắn làm mấy người quanh đó đều bất ngờ, kéo theo cả Lạc Băng Hà cũng sực tỉnh, quay đầu lại. Tư Thuần Nhã gục trên đất, một tay ôm chặt ngực trái, trán rịn mồ hôi."...kết giới." Hắn nói, gần như là hụt hơi. Lạc Băng Hà nghe không rõ, Tư Thuần Nhã lập tức hét lên: "Kết giới ở chỗ mẫu thân ngươi, bị...!"Lời còn chưa dứt, một tiếng "chiếp" thảm thương bất chợt vang lên giữa bầu không nín lặng. Trong lòng bàn tay Tư Thuần Nhã xuất hiện một con chim bị xẻ làm hai nửa, máu chảy đầm đìa. Cả bầu trời trước mắt Lạc Băng Hà theo đó sụp đổ.Y bất chấp đủ mọi con mắt ở đây, mất trí hét lên: "THUẦN NHÃ! MỞ TRẬN!!"Truyền tống trận không chậm trễ một giây xuất hiện trên mặt đất, nuốt lấy Lạc Băng Hà. Tư Thuần Nhã tính chạy theo, cổ áo bị Thẩm Thanh Thu kéo giật lại."Ngươi ở lại đây." Hắn nói, sau đó lập tức biến mất trong trận pháp. Còn chưa kịp phản ứng lại, sau lưng Tư Thuần Nhã xuất hiện thêm một người, còn có một lưỡi kiếm kề vào cổ hắn. Liễu Thanh Ca từ trên nhìn xuống, trong mắt lạnh lẽo tột cùng."Tốt nhất đừng phản kháng. Chờ chưởng môn về sẽ xử tới ngươi."Một đệ tử nho nhỏ lại vẽ được Truyền tống trận cấp cao trong chớp mắt, tuyệt đối không thể xem nhẹ. Liễu Thanh Ca đương nhiên sẽ không bỏ qua chuyện này.Cục lông trắng cùng máu đỏ chậm rãi tan thành hai nửa kí tự, biến mất trong lòng bàn tay Tư Thuần Nhã. Hắn mệt mỏi thở dài."Ta không chạy. Cảm phiền Liễu tiên sư trước hết lo xử đám ma tộc đằng kia đã, được không?"===Ánh sáng trắng của trận pháp tan đi, thứ đầu tiên đập vào mắt Thẩm Thanh Thu là vô số thi thể chồng chất, cùng với mùi máu tanh xộc thẳng lên mặt, nhất thời khiến hắn buồn nôn. Hắn bước ra khỏi trận, rốt cuộc có thể nhìn rõ ràng hơn một chút, trên đất ngoài xác người còn lẫn vào quỷ thi không lành lặn, ngang dọc lăn lộn, chất thành đống nhỏ. Một bầu không khí tĩnh lặng phủ xuống cả ngôi làng tang tóc.Thẩm Thanh Thu lắng tai nghe, rốt cuộc nghe được tiếng nghẹn ngào rất nhỏ ở ngôi nhà gần đó, là nơi có nhiều thây quỷ chất lại nhất. Hắn cẩn trọng bước đến, bắt được trong sân có người.Cái đầu của Độc Bì trưởng lão lăn trong một góc, Lạc Băng Hà ngồi ở trước hiên, ôm xác mẫu thân trong tay, ở trên vai nàng chôn mặt thật sâu, thi thoảng thốt ra được vài tiếng uất nghẹn. Y gọi một tiếng "mẫu thân", người trong tay không trả lời.Y cất một tiếng "con về rồi", người trong tay câm lặng không đáp.Đời trước cũng vậy, đời này cũng vậy, chờ y trong căn nhà lạnh lẽo này, chỉ còn một mẫu thân hơi ấm đã tàn phai, bỏ lại y mà đi mất.Đến cuối cùng, vẫn là không tới kịp.Cả hai đời....
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com