TruyenHHH.com

Ban Viet Su Troi Buoc Dinh Menh

Ngay khi máy bay của Phuwin vừa hạ cánh xuống Thái Lan, một cảm giác phấn khích và đầy mong đợi bao trùm lấy anh dù đã quá nửa đêm. Phuwin lựa chọn chuyến bay muộn nhất để có thể gây bất ngờ cho gia đình. Sân bay vốn nhộn nhịp giờ đã yên tĩnh và ít người qua lại hơn hẳn. Sau khi lấy được hành lý, Phuwin đi đến khu vực chờ, nơi người lái xe lâu năm của gia đình anh - người được mọi người trìu mến gọi với cái tên " Nara " đang đợi.

Đôi mắt của Phuwin ngay lập tức sáng lên khi anh nhìn thấy được khuôn mặt quen thuộc. Anh Tiến lại gần nở nụ cười ấm áp, trái tim ngập tràn niềm vui sướng khi được nhìn thấy " Nara" - người giống như gia đình thứ hai của mình.

Phuwin( giọng nói đầy tình cảm):
-" Nara, thật vui khi được gặp lại chú!"

Người đàn ông khẽ gật đầu và nở nụ cười, đôi mắt ánh lên đầy niềm tự hào và ấm áp.

Nara:
-" Phuwin, lâu ngày không gặp, cháu lớn quá. "

Phuwin khẽ cười, cảm giác hoài niệm bỗng chốc ùa về.

Phuwin:
-" Cháu đoán có lẽ là đã khá lâu rồi. Thời gian trôi qua nhanh quá. Thật tuyệt khi có thể trở lại đây. Cảm ơn chú đã tới đón cháu dù muộn thế này."

Người đàn ông lại gật đầu, Nara giúp anh mang hành lý và họ di chuyển tới xe. Khi chiếc xe bắt đầu rẽ vào những con phố yên tĩnh, Phuwin đầy phấn khích bắt đầu tưởng tượng ra khuôn mặt đầy ngạc nhiên của gia đình mình. Những con đường đầy quen thuộc nhưng dường như đã khoác lên mình một bộ áo mới khi anh trở về nhà.

Tới nơi, Phuwin cố gắng hết sức nhẹ nhàng rời khỏi xe và nhờ người đàn ông giữ hành lý ở trong xe giúp mình. Anh muốn tạo ra một bất ngờ thật hoàn hảo. Ngôi nhà chìm trong bóng tối, ánh trăng dịu nhẹ chiếu sáng cả một khu vườn đầy thanh bình, chắc hẳn đã được chăm sóc đầy cẩn thận.

Phuwin rón rén mở cửa, cố gắng để không phát ra bất kỳ một tiếng động nào. Sự im lặng bao trùm không gian, chỉ có tiếng gió nhẹ phát ra từ máy điều hòa. Bước chân anh nhẹ nhàng trở về lại căn phòng quen thuộc của mình. Mở cửa bước vào phòng ngủ, anh dừng lại để sự ấm áp ùa vào lòng mình. Căn phòng thật sạch sẽ và ngăn nắp, giống như thẻ đang chờ chủ nhân của nó trở về. Nụ cười rạng rỡ trên môi, Phuwin nghĩ tới sự chăm sóc tỉ mỉ của hai người bố của mình.

" Mọi thứ chính xác giống như những gì mình đã để lại"  - Phuwin thầm nghĩ.

Ngay bây giờ anh hoàn toàn có thể tưởng tượng ra được tình yêu và nỗ lực chăm sóc của hai người cha trong từng chi tiết nơi căn phòng.

Phuwin đặt báo thức điện thoại lúc 6 giờ, quyết tâm chuẩn bị bữa sáng cho gia đình giống như một phần của sự bất ngờ. Nghĩ tới phản ứng vui mừng của họ khiến anh cảm thấy đầy ấm áp và mong đợi. Sau khi đặt báo thức, Phuwin nhanh chóng chìm vào sự thoải mái mềm mại của chiếc giường, sự mệt mỏi của chuyến bay đã hoàn toàn đánh gục anh. Dù rằng rất phấn khích, nhưng cuối cùng Phuwin cũng có thể nghỉ ngơi, sự mệt mỏi của chuyến bay dài dần tan biến.

Nhắm mắt lại, một cảm giác phấn khích đẩy mãn nguyện lan tỏa. Phuwin đầy hồi hộp mong chờ, nhưng cũng đầy thoải mái thư giãn khi cuối cùng cũng có thể trở về nhà.

"Chuyến đi này thật đáng giá" Phuwin mỉm cười.

Thật sự không thể chờ đến sáng mai, khi biết rằng nụ cười ở trên khuôn mặt của mọi người sẽ khiến cho mọi nỗ lực của anh hoàn toàn trở nên vô cùng xứng đáng.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com