TruyenHHH.com

Ban Viet Su Troi Buoc Dinh Menh

Sau khi Pond tắm rửa sạch sẽ, Phuwin đã làm xong bỏng ngô và chuẩn bị cả đồ ăn nhẹ. Cả hai đều thoải mái nằm trong pháo đài gối, xung quanh là ánh sáng dịu nhẹ của ánh đèn.

-"Vậy, chúng ta sẽ xem gì?" Pond hỏi, ngả người vào gối.

- "Anh chọn đi." Phuwin đáp lại với nụ cười ấm áp và đưa cho anh chiếc điều khiển.

Pond không do dự mà nhanh chóng chọn "Người Nhện", cười toe toét với Phuwin. "Đó là một tác phẩm kinh điển."

Khi bộ phim bắt đầu, cả hai đều thư giãn, nhai bỏng ngô. Đôi tay họ thỉnh thoảng chạm vào nhau trong khi với lấy đồ ăn nhẹ, tạo ra xúc cảm kỳ lạ mỗi khi da họ chạm vào nhau. Pond chăm chú xem phim, nhưng thỉnh thoảng, anh liếc nhìn Phuwin, tim anh đập nhanh vì họ ở rất gần nhau. Và cùng giống vậy, Phuwin tập trung nhiều hơn vào khoảnh khắc được ở bên cạnh Pond hơn là vào bộ phim.

Gần đến cuối phim, Phuwin cảm thấy có thứ gì đó trên vai mình. Anh liếc nhìn và thấy Pond đã tựa đầu vào đó, mắt nhắm nghiền, thở nhẹ.

Trái tim Phuwin đập rộn ràng khi nhìn thấy tình cảnh hiện tại. Phuwin cẩn thận tắt TV, đảm bảo không làm phiền Pond, rồi nhẹ nhàng kéo anh nằm xuống trên chiếc gối. Anh dọn dẹp đồ ăn nhẹ và quay lại thấy Pond đang ngủ ngon lành.
Anh đứng đó một lúc, cân nhắc xem nên làm gì. Anh không muốn đánh thức Pond, nhưng anh biết nếu Pond ngủ như thế này, anh sẽ thức dậy với cái lưng đau nhức. Cuối cùng, anh quyết định nhẹ nhàng lay anh dậy.

- "Pond, dậy đi" Phuwin thì thầm, quỳ xuống bên cạnh anh.

Pond cựa mình, chớp mắt mơ màng nhìn xung quanh trong sự bối rối khi anh nhận ra mình đã ngủ thiếp đi, khuôn mặt anh trở nên hối lỗi. "Xin lỗi, Phu, anh không cố ý..."

Phuwin ngắt lời anh, đặt một ngón tay lên môi anh. "Suỵt, không cần xin lỗi. Em biết anh mệt mỏi thế nào, và em thích dành thời gian bên anh," Phuwin nhẹ nhàng nói. "Được rồi, dậy thôi nào, em sẽ đưa anh về phòng, rồi em sẽ đi."

Pond cảm thấy có chút buồn khi nghe thấy những lời đó. Anh không muốn Phuwin rời đi, nhưng anh không biết mình phải nói thế nào để không khiến Phuwin khó xử. Anh do dự trước khi nói, "Ừm... không phải đã muộn rồi sao? Làm sao em có thể lái xe muộn thế này?"

Phuwin cười khúc khích. "Không sao, không muộn đến vậy đâu. Em cũng đã từng lái xe lúc muộn hơn thế này rồi, nên đừng lo lắng" Phuwin nói với nụ cười trấn an.

Pond bĩu môi, cố nghĩ cách giữ Phuwin ở lại đây mà không thể hiện ra quá nhiều. "Nhưng... em mệt rồi, phải không?"

"Không, em không sao, thật đó. Em vẫn có thể lái xe mà" Phuwin khăng khăng khi anh tiến về phía cửa.

Đúng lúc Phuwin sắp rời đi, Pond buột miệng nói, "Em có muốn ở lại đây tối nay không? Em có thể ngủ ở đây và rời đi vào ngày mai." Giọng anh tràn đầy kỳ vọng, nhưng anh ngay lập tức bắt đầu hối hận về lời nói của mình, lo lắng rằng mình có thể đã khiến Phuwin khó chịu.

Phuwin cứng đờ, tim đập thình thịch. Ở lại đêm nay? Những lời này vang vọng trong đầu anh, và anh cảm thấy má mình nóng lên. Anh nhìn Pond, hơi đỏ mặt và không biết phải nói gì.

Nhìn thấy vẻ mặt sửng sốt của Phuwin, Pond hoảng hốt. " Ah, Phuwin, anh không có ý làm em khó chịu! Nhà anh còn có một phòng khác, em có thể nghỉ ngơi ở đó, ý anh là... em biết đấy, chỉ là anh không muốn em phải lái xe bây giờ thôi" Pond nói nhảm, cúi xuống xấu hổ.

Phuwin bước đến gần anh và nâng má Pond lên, nâng mặt anh lên rồi nhìn vào mắt anh. "Pond, anh đang nói linh tinh đó . Bình tĩnh nào, được chứ?" Phuwin nói đầy dịu dàng, đôi mắt tràn đầy sự ấm áp. "Anh không làm em thấy khó chịu, không hề. Anh không phải người lạ, anh là người đặc biệt của em. Vì vậy, đừng nghĩ như vậy, biết không? Em rất vui khi được ở đây với anh. Em sẽ ở lại đêm nay."

Pond nhìn vào mắt Phuwin, cảm thấy một luồng cảm xúc dâng trào. Không khí giữa họ trở nên căng thẳng khi họ vô thức thu hẹp lại khoảng cách. Khuôn mặt họ chỉ cách nhau vài inch, mũi chạm nhẹ vào nhau. Họ có thể cảm nhận được hơi thở của nhau, và Pond nuốt nước bọt, tim anh đập dữ dội.

Nhưng nhanh chóng cả hai nhận ra được tình hình, và cả hai đều lùi lại, ngượng ngùng nhìn đi chỗ khác. Phuwin đỏ mặt, má anh chuyển sang màu hồng, trong khi tai Pond đỏ như quả cà chua.

"Ừm, em nên... đi đến phòng khách thôi," Phuwin lắp bắp, giọng nói hơi run rẩy. Anh vội vã bước về phía phòng, bỏ lại Pond đứng đó với trái tim vẫn đang đập loạn xạ.

Bên trong phòng dành cho khách, Phuwin dựa vào cánh cửa đóng chặt, cắn môi để kìm nén nụ cười ngượng ngùng. Tim anh đập nhanh bất thường khi anh nhớ lại khoảnh khắc vừa ban nãy. Rồi, tiếng gõ cửa đột ngột vang lên khiến anh giật mình thoát khỏi dòng suy nghĩ. Anh hắng giọng, mở cửa và thấy Pond đang đứng đó với một bộ quần áo mới và một chiếc khăn tắm.

"Đây, cầm lấy. Em cần đi tắm và sau đó, hãy mặc cái này vào. Trong tủ cũng có bàn chải đánh răng mới. Nếu cần gì khác, cứ hỏi anh nhé?" Pond nói, cố tỏ ra bình thường.

Phuwin nhận lấy quần áo, gật đầu nhẹ: " Em biết rồi. Ừm. Cảm ơn anh vì bộ quần áo."

Pond cau mày. "Nhưng tại sao em lại cảm ơn anh vì quần áo? Em đã nói anh là người đặc biệt của em mà, đúng không? Vậy thì quần áo của anh cũng là của em mà." Những lời nói thốt ra khỏi miệng Pond trước khi anh kịp suy nghĩ, và anh lập tức ngậm chặt miệng, mặt đỏ bừng. "Ừ, được rồi... chúc ngủ ngon. Ngủ ngon." anh lẩm bẩm vội vàng và quay đi.

Phuwin nhìn anh biến mất sau cánh cửa, khẽ cười khúc khích một mình. Lắc đầu, anh thì thầm, "Cún con." Sau đó, với một nụ cười trìu mến, anh đóng cửa lại, cảm thấy tan chảy vì hành động của chú cún to xác này.

---
(⁠。⁠ノ⁠ω⁠\⁠。⁠)

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com