TruyenHHH.com

Ban Viet Su Troi Buoc Dinh Menh

Trong vài tuần qua, Pond và Phuwin đã trở nên thân thiết hơn, thậm chí còn hơn cả lúc trước rất nhiều, sự ngượng ngùng trước kia giờ đã được thay thế bằng những cái nhìn e thẹn và nụ cười bí mật. Trong giờ làm việc, họ trao nhau những cái nhìn nói lên nhiều điều, lặng lẽ chia sẻ cảm xúc giữa cuộc sống bận rộn. Joong, người luôn quan sát mọi thứ, đã nhận thấy sự thay đổi và cảm thấy vui cho đứa em trai của mình, anh biết họ đang từ từ chậm rãi phát triển mối quan hệ đặc biệt đó và giữ bí giúp cho họ.

Mặc dù họ ngày càng gần gũi, nhưng những yêu cầu của công việc đã ngày một đầu đè nặng lên họ. Những buổi hẹn hò của họ trở nên ít thường xuyên hơn khi các dự án chồng chất. Họ nhớ nhau, khao khát quay lại khoảng thời gian mà họ có thể ở bên nhau. Những cuộc gọi đêm khuya và tin nhắn buổi sáng đã trở thành thói quen thường ngày, nhưng không gì có thể thay thế được sự ấm áp khi ở trong vòng tay nhau.

Một buổi tối muộn, Pond ngồi một mình trong văn phòng, xung quanh là một đống giấy tờ. Đồng hồ điểm 8 giờ tối, và văn phòng im ắng đến kỳ lạ vì mọi người đã rời đi từ nhiều giờ trước. Pond thở dài, lại bắt đầu nhớ tới Phuwin. Nhớ em ấy quá, Pond nghĩ, liếc nhìn về phía chiếc điện thoại. Anh nhanh chóng gạt bỏ suy nghĩ của mình, quyết định hoàn thành công việc sớm trước để có thể nhanh chóng về nhà và gọi cho Phuwin.

Đột nhiên, cánh cửa văn phòng của anh bật mở. Pond nhìn lên, giật mình. Ở ngay lối ra vào, là người anh vừa nghĩ tới ban nãy, với nụ cười trêu chọc ấm áp trên khuôn mặt, Phuwin lên tiếng.
"Nhớ tôi không?" Phuwin hỏi, mắt lấp lánh.

Pond chớp mắt, hoàn toàn ngạc nhiên. "Phu? Em làm gì ở đây vào lúc muộn thế này?" Anh nhanh chóng đứng bật dậy khỏi ghế, một niềm vui ấm áp len lỏi. Mọi sự mệt mỏi của anh dường như tan biến khi anh tiến đến ôm chặt Phuwin. "Anh nhớ em", Pond thì thầm qua vai Phuwin, ôm chặt anh.

Phuwin khẽ cười khúc khích, ôm lại anh và dụi vào vai Pond. "Em cũng nhớ anh." Họ đứng đó trong im lặng thanh bình, đắm mình trong sự hiện diện của đối phương. Như thể thời gian đã dừng lại đối với họ.

Sau một lúc, Phuwin nhẹ nhàng lùi lại khỏi cái ôm, chỉ để Pond nhanh tay níu kéo, siết chặt vòng tay hơn. "Không, đừng đi," Pond lẩm bẩm, mặt anh dụi vào hõm cổ Phuwin.

"Được rồi, được rồi" Phuwin cười khẽ, vỗ nhẹ lưng Pond. "Em không đi đâu cả. Nhưng chúng ta sẽ cùng đi đâu đó." Phuwin tách ra, bắt gặp ánh mắt tò mò của Pond. "Đi nào, thu dọn đồ đạc thôi. Đã trễ lắm rồi."

Pond nhìn lại với vẻ bối rối, lông mày nhíu lại. "Nhưng, Phu, công việc vẫn chưa hoàn thành ..."

Phuwin chỉ lắc đầu, không để ý tới lời anh nói.

"Công việc có thể đợi, em thì không." anh nhấn mạnh, vừa đóng gói đồ đạc của Pond vào túi. "Bây giờ, chúng ta sẽ đi."

"Nhưng..." Pond vừa định nói thì bị cắt ngang khi Phuwin kéo khóa chiếc ca táp và nắm lấy tay anh.
-" Suỵt. Đi với em nào." Phuwin nháy mắt với anh rồi kéo anh ra khỏi văn phòng.

Có chút choáng váng và kiệt sức vì đã dành cả ngày ở văn phòng, Pond để cho mình được Phuwin dẫn ra xe. "Chúng ta đang đi đâu vậy?" anh hỏi, nửa tò mò nửa muốn ngủ ngay tại đó.

- "Rồi anh sẽ thấy," Phuwin đáp lại với nụ cười bí ẩn. "Bây giờ, hãy nghỉ ngơi một chút."

Pond, quá mệt để tranh luận, tựa vào ghế và ngả người ra sau, chẳng mấy chốc đã ngủ thiếp đi. Khi họ đến căn hộ của Pond, Phuwin đỗ xe và liếc nhìn Pond đang ngủ. Một nụ cười trìu mến nở trên khuôn mặt anh khi anh nhẹ nhàng lắc vai Pond. "Pond, dậy đi. Chúng ta đến rồi."

Pond cựa mình, chớp mắt ngái ngủ. "Hửm?" Anh nhìn quanh, nhận ra họ đang ở nhà mình. "Căn hộ của anh?" anh lẩm bẩm, bối rối.

Phuwin chỉ nắm tay anh, dẫn anh lên lầu. Khi họ đến cửa, Phuwin mở khóa và ra hiệu cho Pond vào trong trước. Pond thận trọng bước vào, chỉ để ngay lập tức chững lại, há hốc mồm vì những gì anh nhìn thấy.

Phòng khách ngập tràn với ánh sáng dịu nhẹ, ấm áp từ những ánh đèn nhỏ được thắp sáng  xung quanh pháo đài gối ở giữa. Những chiếc gối và chăn được sắp xếp khéo léo, xung quanh được bày biện nhiều loại đồ ăn nhẹ cùng một trên bàn cà phê gần đó. Thật ấm cúng, hấp dẫn và hoàn hảo.

Phuwin bước vào, cầm một cốc nước, đưa cho Pond. "Đây, uống đi" anh nhẹ nhàng nói.

Pond cầm lấy ly, mắt vẫn mở to ngạc nhiên khi uống. "Phu, tất cả những thứ này là gì vậy?" anh hỏi, giọng đầy vẻ kính sợ.

Phuwin tặng anh một nụ cười ấm áp, đôi mắt lấp lánh sự phấn khích. " Thật ra là, em nghĩ anh cần nghỉ ngơi. Vì thế nên em đã lên một kế hoạch cho một đêm xem phim nhỏ," Phuwin giải thích. "Bây giờ, anh hãy đi tắm hoặc thay quần áo đi, em sẽ chuẩn bị bỏng ngô." Anh quay đầu hướng về phía bếp.

Trước khi anh kịp bước thêm một bước nữa, Pond đã vươn tay ra và ôm lấy Phuwin từ phía sau, tựa cằm lên vai Phuwin. "Cảm ơn em" Pond thì thầm, giọng anh trầm và đầy cảm xúc. "Anh rất thích điều này."

Phuwin cứng người, hơi thở dồn dập vì sự tiếp xúc đột ngột. Một cảm giác ấm tràn ngập lồng ngực đầy nhộn nhạo, bồn chồn. Anh cảm thấy tim mình đập lỡ một nhịp, run rẩy nhẹ khi nghe thấy tiếng thì thầm của Pond.

Hít một hơi thật sâu, anh hơi quay đầu lại liếc nhìn Pond.

"K-Không có gì," Phuwin lắp bắp, đỏ mặt dữ dội khi anh cười ngượng ngùng. "Em chỉ... Em muốn làm điều gì đó đặc biệt cho anh."
Pond khẽ cười khúc khích, vòng tay siết chặt Phuwin trong giây lát. "Em đã là điều đặc biệt rồi" anh nói, cuối cùng cũng tách ra và nở một nụ cười ấm áp với Phuwin. "Được rồi, anh sẽ đi tắm. Đừng xem phim trước mà không có anh."

Phuwin cười nhẹ nhõm, gật đầu. "Được thôi" anh đồng ý, quay về phía bếp với nụ cười toe toét. "Đi đi, nhanh lên! Em sẽ sắp xếp lại mọi thứ trước khi anh tắm xong."

Pond gật đầu, vẫn mỉm cười khi anh đi về phòng mình. Phuwin nhìn anh đi, trái tim tràn ngập niềm hạnh phúc. Đây là tất cả những gì anh muốn... nhìn thấy Pond vui vẻ và thoải mái. Khi anh bắt tay vào chuẩn bị bỏng ngô, anh không thể không cảm thấy một niềm vui dâng trào thật mong đợi mà.

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com