[BẢN VIỆT] Danganronpa Zero - Vol.1
Chap 16
Mọi chuyện có thể kết thúc theo nhiều cách khác nhau.Tôi, Otonashi Ryouko và Matsuda Yasuke-kun đã quyết định rời khỏi Học Viện Kibougamine. Hiện giờ chúng tôi đang đợi trong sảnh chờ của sân bay. Cùng nhau chúng tôi sẽ lên phi cơ và đáp xuống đất nước của tự do, Hợp Chủng Quốc Hoa Kỳ. Giờ nói vậy, tôi mới thực sự nhận ra điều quan trọng đó. Chỉ cần ở bên Matsuda-kun là tôi đã ở trong thế giới của mình, tôi không cần phải ở lại Học Viện Kibougamine nữa. Đó là lý do tại sao câu chuyện này không nghe thật ngu ngốc.Tuy nhiên, nếu bạn đang lo lắng về câu chuyện vô nghĩa của tôi xin hãy tìm người khác mà nói chuyện. Chúng tôi đang bận rồi. Sau khi chúng tôi sang Mỹ chúng tôi sẽ bắt đầu làm việc trên các nông trại ngô để phát triển một loại ngô mới, sau đó chúng tôi sẽ lên NASA để chuyển phạm vi hoạt động của chúng tôi lên tít tận mặt trăng. "Này, Matsuda-kun!" Tôi nói khi nhìn sang bên cạnh, Matsuda-kun đang lúi húi làm gì đó như thể cậu ấy đang trồng lúa vậy. "Cậu thực sự muốn trồng ngô bây giờ sao? Có sớm quá không?" Tôi nói và cậu ấy đáp lại, "Biến đi! Tôi đang trồng Saibamen(1) mà!" và cậu ấy nhanh chóng gieo các hạt xuống đất. "Không ổn đâu, Matsuda-kun! Nappa(2) bảo rằng nếu đất không có đủ chất dinh dưỡng thì Saibamen sẽ không lớn đâu!" Tôi nói nhưng Matsuda-kun chẳng thèm nghe lấy một lời, cậu chỉ xới đất bộp bộp bộp bộp bộp bộp!Tôi mở mắt.Tôi từ từ ngồi dậy và nhìn quanh. Tấm thảm màu be. Chiếc bàn trang điểm nhỏ. Cái kệ sách trống rỗng. Bất cứ chỗ nào tôi nhìn thấy, luôn có những mảnh giấy ghi rằng: "Đây là phòng mình". Nghĩ đến tất cả những công sức tôi bỏ ra để dán những mẩu giấy ghi nhớ đó lên, tôi chỉ có thể đoán đây là phòng mình. Tôi thở hắt ra và tự trấn an bản thân – tôi không có thời gian cho chuyện này.Bộp, bộp, bộp, bộp.Có ai đó đang đạp cửa phòng."Đợi chút... T-Tôi ra đây..."Bộp, bộp, bộp.Rầm, rầm, rầm!Thật là, hình như họ không biết kiên nhẫn là gì thì phải, càng ngày tiếng đập càng mạnh và phiền phức hơn vậy. Tôi bò ra khỏi giường – và nhận ra tôi đã mang cả giày đi ngủ.Bình tĩnh nào, bình tĩnh nào – Tôi nghĩ khi tôi giựt đôi giày ra, quá muộn để cởi chúng hẳn hoi rồi, cầm lấy cuốn sổ tay trên chiếc bàn cạnh giường và chạy thật nhanh đến cửa."... Ai đó?"Tôi tra chìa vào ổ và cẩn thận hé cửa một chút."YAHOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOOO!!"Qua khe hở nhỏ là một cô gái tóc vàng với lớp trang điểm xanh đỏ."Uwaah!" Bất giác tôi lùi lại một bước."Này, này, lúc nào cậu cũng ngủ vậy hả? Bây giờ là chiều rồi đó biết không? Cậu cứ như phiên bản khác của Piiko(3) ấy!""... Huh?""...À không nhầm, ý tui là Osugi. Dù sao thì ngủ thế cũng là quá nhiều đó... Đó là lý do cậu không theo kịp được những gì tui đang nói đấy!"Bằng một cách nào đó cô ta tự mình lèo lái cả cuộc trò chuyện. Ai vậy nhỉ? – Tôi tự hỏi và mở cuốn sổ ra–"Trời đất, cậu quên tui rùi hả? Được rồi, dỏng tai lên mà nghe nè, tui là Enoshima Junko-chan! 'Siêu cấp Siêu mẫu Thời Trang Trung Học' Enoshima Junko-chan nổi tiếng đâyyyyy!"Enoshima Junko – Tôi lật giở cuốn sổ tay tìm kiếm bất kì kí ức nào về cái tên ấy. Đột nhiên tiếng còi báo động réo inh ỏi trong đầu tôi. Cô ta là kẻ 'sát nhân' tự phong và tự kiêu đây mà, cô gái mà đáng lẽ tôi chả có liên quan gì trong bất cứ hoàn cảnh nào!"B-BIẾN ĐIIIIIIIIII!" Tôi hét ầm lên và cố gắng đóng cửa lại. Nhưng y hệt như những người chào hàng phiền phức, cô ta chặn ngay giày vào khe cửa để ngăn không cho nó đóng lại."Cái quái gì đây? Đừng bảo với tui là cậu đang định trốn đấy nhé? Từ từ đã, nếu cậu làm tổn thương cảm xúc của tui thì sao?""K-KỆ XÁC CÔ, BIẾN ĐIIIIII!!!" Dùng tất cả sức lực có thể, tôi cố gắng trong vô vọng để đóng cửa lại – nhưng nhìn thế nào đi nữa thì nó cũng không nhúc nhích."DING DOOONG! Tui biết rồi, một ý kiến tuyệt cú mèo! Chẳng phải cậu bảo cậu nghĩ tui bị điên đúng không? Cậu nghĩ có vài cái mạch trong đầu tui bị chập đúng không? Không cần phải nói đâu, tui cũng nhận ra điều đó lâu ròi! Và bây giờ tui có một thứ sẽ làm cậu vô cùng vô cùng ngạc nhiên đây!" Kết thúc câu nói, cô ta dang hai cánh tay ra với ánh mắt đầy hoang dại."C-Cái gì...?""Hm, cậu muốn biết hông? Nhưng nếu cậu tìm ra ý, cậu sẽ siêu siêu siêu siêu ngạc nhiên luôn!" Cô gái này như thể vừa trở về từ hành tinh khác vậy."... Nhưng, không phải là tôi tò mò, tôi chỉ muốn biết tại sao tôi lại liên quan đến mấy thứ đó thôi!""Chà, nếu cậu đã năn nỉ thì... Xin phép nhaaaaaa!" Như thể một chiếc xe ủi đất cô ta húc cánh cửa mở toang ra và bước vào phòng tôi mà không có sự cho phép gì cả."DỪNG LẠIIIIIIIIII!" Tôi cố gắng chạy trốn, chạy một mạch về phía góc phòng, nhưng cô ta túm được cổ áo tôi. "... Ughh!""Cậu biết đấy, chẳng phải sẽ tốt hơn nếu cậu dừng việc chạy trốn khỏi tui sao? Ý tui là, dù sao thì tui cũng đang giữ cuốn sổ cũ của cậu mà nhỉ? Cậu không ghét điều đó à? Tưởng cậu ghét tui lắm rồi mà?""C-Chẳng sao... Cô có đang giữ những ký ức cũ của tôi cũng chẳng sao hết! Đằng nào thì tôi cũng quên hết chúng rồi!" Trong khi tôi đang vùng vẫy thì bằng một lý do nào đó cô ta thả tôi ra, và tôi chạy hết tốc lực về phía giường. Chăn chùm kín đầu, tôi hét lớn: "Vậy nên hãy để tôi yên! Đừng có làm tôi vướng vào sâu thêm nữa! Chuyện này chả liên quan gì đến tôi cả!" Và cô ta đáp lại."Hmmm, tui hiểu rồi, cậu vẫn thấy ổn với việc bị giam cầm trong cái thế giới nhỏ bé của cậu nhỉ..." Tôi có thể nghe thấy giọng nói lạnh như băng của Enoshima Junko qua tấm chăn. "Nhưng cậu biết đấy, cái gã Matsuda Yasuke kia cuối cùng sẽ chết... cậu thấy ổn với chuyện đó chứ?" Vào lúc ấy, tất cả những cảm xúc tôi tưởng đã chôn cất từ lâu bất ngờ cuộn lên trong lồng ngực."C-Cô nói gì cơ? Cô định làm gì với Matsuda-kun?" Tôi lật chăn ra trong khi cô gái bắt đầu từ từ tiến đến chỗ tôi và, một điều bất ngờ xảy ra.Enoshima-san, với một nụ cười toe toét trên môi, kéo tôi vào lòng."... Huh?"Trong khi cơ thể tôi đang đóng băng vì sự ngạc nhiên đầy bất ngờ, cô ta thì thầm vào tai tôi."Hey, không sao mà. Nếu cậu ghét tui đến vậy, cậu sẽ tìm cách giết tui. Nếu cậu ghét tui hơn thì mọi thứ sẽ ngập tràn tuyệt vọng... và chẳng phải câu chuyện sẽ li kì hơn nữa sao?""T-Từ từ đã... Thả tôi ra!!""Căm ghét, khinh bỉ, đánh đập... hãy phá vỡ vỏ bọc và để con người thật của cậu tự do đi. Cậu không bị giam trong thế giới của riêng mình như cậu nghĩ đâu. Giờ thì, thả con người thật của cậu tự do đi. Nó có thể hơi đau một chút, nhưng đừng lo. Đây mới chỉ là giai đoạn non trẻ thôi. Cái ngày cậu vượt qua nó, sẽ là ngày sinh nhật của cậu... và một con người mới sẽ được sinh ra!"Tôi cắn vào tai cô ta."OWOWOWOWOWOWOWOW!!"Khi cô ta giật mình lùi lại, tôi chớp lấy thời cơ và nhảy về phía sau."T-Thật vô trách nhiệm! Tại sao cô cứ cố gắng lôi chúng tôi vào một thứ chả liên quan gì đến chúng tôi vậy?""Ahaha! Kể cả khi cậu không liên quan gì đến nó, kể cả khi nó chẳng việc gì đến cậu, cuối cùng cậu cũng sẽ vướng vào nó thôi!" Cô ta nói trong khi xoa xoa cái tai vừa bị cắn – và ngoảnh lại nhìn tôi với nụ cười đầy ngây ngất trên mặt. "Đâm xe, thảm họa, tai nạn, chiến tranh... Vô vàn người chết trong mấy thứ đó nhưng chả có liên quan gì đến chúng cả, cậu hiểu ý tui chứ?""T-Thật là...""Cũng tương tự thôi! Với tôi thì như vậy!"Tôi im lặng cầu nguyện.Chúa ơi, con xin ngài. Hãy gửi một thiên thạch hay cái gì đó đến tông cho cô gái này một phát ngay giữa đầu đi. Nếu ngài làm vậy, con sẽ thờ phụng ngài suốt phần đời còn lại luôn, ngay bên cạnh Matsuda-kun!"Ngoài ra, cậu cũng đang vướng vào nó được một thời gian rồi mà. Cậu có thể nói đi nói lại là cậu chả liên quan gì đến nó, nhưng cậu chỉ đã quên mất thôi.""... Huh?" Lời cầu nguyện của tôi bị cắt ngang bởi cảm giác khó hiểu bất chợt. "Vướng vào... ý cô là sao...?""Hm? Nó đã xảy ra rồi đấy." Cô ta hạ tông và nói tiếp bằng một giọng gần như là ra lệnh. "Biến cố Tồi tệ nhất trong Lịch sử Học Viện Kibougamine. Cậu đã vướng vào nó khá sâu rồi đấy."Và nhanh như cắt, Enoshima-san giật lấy "Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko"."T-Trả lại đây...""Nàyyyy, cậu đã bao giờ nghĩ những kí ức cậu không thể nhớ được thì khá là vô ích và vô nghĩa không? Đó lá lý do tại sao ngực cậu to hơn não đấy!" Cô ta bật cười trong khi tiến lại gần hơn. "Cậu biết đấy, kể cải dù cậu có quên hết kí ức của cậu đi chăng nữa, những hành động của cậu thì vẫn tồn tại ở đó... Nghĩa là, kể cả cậu có quên hết cả thế giới này đi chăng nữa, những gì cậu đã làm vẫn sẽ có ảnh hưởng lên nó, phải vậy không...?""C-Cô đang nói cái...?""Này, nàyyy, cậu chưa bao giờ nghĩ về điều ấy à? Những hành động của cậu ảnh hưởng đến tất cả mọi người trên quả đất, cậu có thể làm đau ai đó nè, dằn vặt ai đó nè...""C-Cái đó–""Thực sự thì, quả là một thế giới tàn nhẫn mà. Cậu bị vướng vào và cuốn vào những người khác nhiều hơn cậu tưởng đấy. Đó là lý do tại sao trong khi hành động của một người có thể cứu thế giới, hành động của một người khác có thể đẩy nó vào một chuỗi tuyệt vọng liên tiếp... Ufufu, thật khó cưỡng lại mà. Quả là một thế giới đáng để sống!"Tôi không thể chịu nổi bài diễn văn ngớ ngẩn của cô ta được nữa, nhưng một suy nghĩ đáng xấu hổ hiện lên trong đầu tôi. Tại sao lại như vậy? Ở một lúc nào đó tôi đã thực sự đồng ý với cô ta."... Từng ấy đã đủ thuyết phục cậu chưa? Vậy nhé, giờ quay lại với mục đích ban đầu của cuộc thảo luận này nào." Enoshima-san khoanh tay nhìn tôi. "Từ giờ trở đi tui sẽ hết mình vì cậu. Trong trường hợp này, vì cậu có liên quan tới Biến cố Tồi tệ nhất trong Lịch sử Học Viện Kibougamine, hẳn cậu đang tự hỏi 'Thế quái nào mà mình lại vướng vào Biến cố Tồi tệ nhất trong Lịch sử Học Viện Kibougamine được nhỉ?' và vì thế, chúng ta nên chuyển trọng tâm của cuộc nói chuyện này sang đó trước, được không? Thế đã ổn với cậu chưa?""Với tôi thì ổn thôi... nhưng thế này thì đột ngột quá...""Được rồi, tui sẽ nói cho cậu!" Enoshima bơ đẹp lời phàn nàn của tôi và tiếp tục. "Và thế nghĩa là tui sẽ cóc nói cho cậu cái gì hết á!""Cái gì cơ?" Ít nhất cô ta cũng nên nói rõ ràng hơn một chút chứ."Ý tui là, sẽ rất nhàm chán nếu tui huỵch toẹt tất cả mọi thứ ra bây giờ... Đó là điều tui đang nghĩ. Thế nên tui sẽ giải thích cậu có liên quan những gì với vụ việc này và về con người thực của cậu... Tui nghĩ tiếp tục cuộc nói chuyện theo hướng đó là hợp lý."C-Con người thật của tôi..."Đây không phải một trò chơi!"Cậu vừa mới nghĩ 'Đây không phảu một trò chơi!' nhưng tui chưa thể nói cho cậu phần đó được. Nó không hợp với câu chuyện. Thay vào đó tui sẽ cho cậu một gợi ý... đúng, đó là những gì tui sẽ làm. Vì nó là một câu chuyện kiểu như vậy."Tôi bỏ cuộc khi cách dùng từ của cô ta ngày càng trở nên hỗn độn - Chẳng còn mục đích gì để cố gắng dịch chúng ra nữa."Cô có thể nói ngắn gọn lại ý cô muốn nói được không?""Tui bảo là tui sẽ cho cậu một gợi ý mà!" Enoshima-san đáp lại với một giọng khó chịu. "Nhân tiện đây, sau khi tui nói cho cậu gợi ý đó, vai trò của tui đến đấy là kết thúc. Sau khi tui nói xong, tui sẽ rời khỏi đây.""R-Rời khỏi đây... Eh, thật á?" Tôi rướn người lên. Trước lúc đó tôi hoàn toàn thụ động."Được rồi, tui sẽ nói cho cậu! Và tui sẽ đi!""... C-Cứ nói đi, tôi không có cô đơn... hay những gì như thế đâu nhé!" Tôi khá là thích thú trước sự xoay chuyển kì lạ của sự việc này – Đôi môi của Enoshima-san mấp máy khi cô ta nói những lời đầu tiên."... Tiện đây, những thứ này quan trọng lắm, nên nhớ viết chúng vào sổ tay đấy.""Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi nên cứ tiếp tục đi." Sau khi giục cô ta, tôi giữ cuốn sổ tay trong tư thế sẵn sàng – Enoshima-san ho một tiếng mà lên giọng."Ta-daaaaaa! Dỏng tai lên mà nghe này! Gợi ý là 'mục địch của Enoshima Junko-chan'!" Sau khi nói điều ấy cô ta giơ tay phải lên hình chữ V."Thực ra, cô ấy có hai mục đích cơơơơơơơơơơ!"Giờ đến lượt tay trái của cô ta giơ hình chữ V trong khi tay phải giơ một ngón tay lên."Mục đích đầu tiên là nghiền nát biểu tượng hy vọng của ngôi trường này, Kamukura Izuru, cho đến khi chẳng còn gì sót lại!" Cô ta sau đó giơ ngón tay thứ hai lên."Và mục đích còn lại là..." Cô ta ngưng lại như thể đang nghĩ một cách hợp lý để nói nó – và gần như hét toáng lên những lời tiếp theo. "GIẾT CHẾT BẠN TRAI YÊU DẤU CỦA CẬU, MATSUDA YASUKEEEEEEEEEEEE!!"Bộp.Khi nghe thấy những lời đó, tôi nhận ra mình đã đánh rơi cuốn sổ tay. Tôi đông cứng lại. Giọng nói tôi hoàn toàn tê liệt.Giết chết bạn trai yêu dấu của cậu, Matsuda Yasuke.Khi tôi nghĩ về những lời nói khó hiểu của cô ta, nỗi sợ hãi và âu lo bắt đầu bò dọc sống lưng tôi và nhanh chóng lan đến những đầu ngón tay và ngón chân. Cả cơ thể tôi cứng ngắc.Cứ như thể cả tôi bị nhét vào một khuôn bó bột toàn thân, tôi không thể di chuyển dù chỉ là một ngón tay. Và trong khi tôi ngồi đó yên lặng, Enoshima-san tiếp tục nhìn chằm chằm vào tôi."......................"Mọi thứ lại chìm vào im lặng.Cô gái đó không hé môi câu nào.Mọi thứ vẫn yên lặng, và Enoshima-san, với đôi bản tay run rẩy, đứng dậy và rời khỏi phòng.Rầm.Chỉ là tiếng cửa đóng, vậy mà tôi cảm thấy xanh xao kinh khủng, như thể gục xuống trước cả một đám đông."C-Cái... quái gì cơ..."Giọng nói của tôi nghe như một chú chim nhỏ hấp hối cố gắng cất tiếng hót, cổ họng tôi siết chặt lại."Matsuda-kun... cô ta sẽ...?"Giết cậu ấy?Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết.Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết.Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết. Giết.Khi tôi nghĩ về cái từ tàn nhẫn ấy, nó dường như lấp đầy cả thế giới của tôi."Cô ta không thể... Cô ta k-không thể làm vậy được..."Mặt tôi nóng ran – tóc tai tôi dựng ngược và tai tôi đỏ bừng."Cô ta k-không thể làm vậy được..."Ngực tôi cũng nóng bừng lên - một cơn giận vỡ òa trong trái tim tôi và nó bắt đầu đạp nhanh hơn bao giờ hết. Một điều kì lạ xảy ra.Một dòng dung nham cuộn trào từ dưới bùng tui và cuối cùng nổ tung khi nó chạm đến ngực. Nó tràn khắp trái tim và chảy qua mọi cơ bắp trong cơ thể tôi.Tôi đã được thúc đẩy."K-không thể được! Mình không thể để cô ta thắngggggggggggggg!!" Tôi hét lên và chạy khỏi phòng xuống hành lang kí túc xá. Tôi không thể tin vào mắt mình nữa, tôi chạy xuống hành lang như một viên đạn.Trong tay tôi, các trang của 'Sổ ghi nhớ của Otonashi Ryouko' phấp phới trong gió. Như thể tôi nghe được giọng nói của người tôi yêu quý nhất – tôi hét lên trong thâm tâm.Tôi sẽ bảo vệ thế giới của tôi!Tôi sẽ bảo vệ Matsuda-kun!Gió mát đập mạnh vào người tôi khi tôi chạy dọc hành lang khu kí túc.Matsuda-kun, hãy đợi mình!Mình sẽ đến đó sớm thôi!Otonashi Ryouko chạy.Để trở thành cứu tinh của thế giới và của Matsuda-kun, tôi sẽ chạy.Tôi chưa hề nhận ra rằng, việc mình tiến một bước xa như vậy sẽ là khởi đầu của nỗi tuyệt vọng mà chính tôi sẽ phải đón nhận. Tôi vẫn chưa nhận ra mọi thứ đã trở nên tuyệt vọng đến nhường nào.Sẽ tiếp tục trong tập tiếp theo. Tén ten tèn...
Ghi chú:1. Saibamen: Một loại quái vật màu xanh dạng người trong bộ truyện tranh Dragon Ball, trước đó ở trong dạng hạt và lớn lên bằng cách gieo hạt xuống đất. Tham khảo link trong cmt.2. Nappa: Chiến binh Saiyan đến từ Hành Tinh Vegeta, tướng quân trong quân đội Saiyan, cộng sự của Vegeta trong chiến đấu và, một người dùng Saibamen thường xuyên. Tham khảo link trong cmt.3. Piiko và Osugi: Cặp đôi nhà phê bình gay song sinh nổi tiếng, trong đó Piiko phê bình thời trang và Osugi phê bình phim. Tham khảo link trong cmt.Chú thích của người dịch: Mình không biết tại sao Enoshima lại so sánh Otonashi với Piiko và Osugi, vì mình đã tìm gần như mọi trang có thể về cặp đôi phê bình này và không cái nào có thông tin về việc một trong hai người ngủ nhiều hay gặp vấn đề về giấc ngủ. Cái này chắc nằm trong showbiz của người Nhật và chắc chỉ có người Nhật biết.
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com