Ban Trai Than Yeu Con Muon Len Giuong Voi Toi
Mẹ à, mẹ không muốn con học cho tốt sao ?Dương Đan Nhan hỏi. Cô nhớ kiếp trước cũng là như thế, ba mẹ không bao giờ hỏi đến chuyện học của cô. Cô thi tốt họ không khen, không làm được bài họ cũng không mắng, nuôi thả hoàn toàn. Ba cô còn dễ dãi hơn. Ông nói thẳng :- Con chẳng cần làm gì cả, nhà mình vẫn có thể nuôi được con. Con gái không cần phải vất vả !- Không phải , mẹ sợ con vất vả thôi.Tần Thục Phân ấp a ấp úng .- Cô Dương ơi, cô có hoa ạ.Một cậu shipper đột nhiên ngắt lời hai người, trong tay ôm một bó hoa cúc trắng vàng đỏ đủ màu, bảo Dương Đan Nhan kí tên. Dương Đan Nhan nhìn bó hoa cúc to đùng trước mắt mà tái mét cả mặt mày, mẹ nó chứ, ai lại đi tặng hoa cúc cho người sống?! Hoa cúc người ta dùng để cúng người chết cơ mà ! Đứa nào chơi mất dại thế hả?! Không phải đang muốn trù ẻo cô hay sao?- Ai tặng đấy ?Dương Đan Nhan tức giận hỏi.- Ngại quá, chúng tôi không được tiết lộ thông tin khách hàng , xin cô Dương kí tên giùm cho ạ.Cậu shipper nói với vẻ chột dạ.- Trả về, tôi không nhận !Dương Đan Nhan tức mình trùm kín chắn lên, sắc mặt của Tần Thục Phân cũng khó coi đến cực điểm. Rốt cuộc là con cái nhà nào mà ăn ở lỗi thế?Cậu shipper thấy Dương Đan Nhan không nhận hoa thì đành ôm về, bụng nghĩ, cũng phải thôi, ai mà thâm thù đại hận đến mức đi tặng hoa cúc cho một cô gái trẻ vậy chứ? Đúng là ngũ hành thiếu đức, mệnh cách thiếu đòn mà!Bị trả hoa về làm cho Tề Thiên Sở bỗng dưng muốn khóc. Lần đầu tiên tặng hoa giúp cho cậu bảy mà lại làm hỏng mất rồi! Đúng là không sợ sóng to gió lớn, chỉ sợ lật thuyền trong mương mà!Hoa cúc tốt mà nhỉ ? Cúc tàn cành vẫn ngạo cùng gió sương, thanh cao biết mấy, thâm ý biết mấy, sao lại bị trả về ?- Cô ấy nói thế nào ?Vân Mộ Thành hỏi mà không thèm ngẩng đầu lên.- Bảo trả hoa ạ.Tề Thiên Sở đành nói thật, không dám giấu diếm.- Trả à ?Vân Mộ Thành ngẩng lên nhìn Tề Thiên Sở, khí thể thay đổi hẳn :- Tặng tiếp !Đồ mà Vân Mộ Thành hẳn tặng đi, nào có lý bị trả về? Thể là bao nhiêu cửa hàng hoa ở Giang Thành đều bị vét sạch, chồng chất hết trong phòng bệnh và hành lang xung quanh phòng của Dương Đan Nhan, hương hoa tỏa ra ngào ngạt.Dương Đan Nhan và Tần Thục Phân trợn mắt nhìn nhau, vụ gì thế này ? Lần trước tặng hoa còn đòi kí tên, lần này chất chồng ở đây luôn hả ?! Điện thoại của Dương Đan Nhan đột nhiên để chuông, cô nhìn dãy số hơi quen quen trong máy mà hoảng cả hồn, vội nói với Tần Thục Phân :- Mẹ ơi, con đi nghe điện thoại một tí .- Để mẹ ra, con cứ nghe đi.Tần Thục Phân cực kì thấu hiểu, đi ra ngoài ngay, còn đóng cửa lại giùm cô nữa. Dương Đan Nhan thấy mẹ đi xa rồi mới dám nhận điện thoại.- Alo- Nhận hết cho tôi!Vân Mộ Thành nói xong bốn chữ rồi cúp máy cái rụp . Dương Đan Nhan đứng hình trong nháy mắt, chỗ hoa này là do đại ma đầu Vân Mộ Thành tặng cô đấy à? Cô nuốt nước miếng đánh ực một tiếng, kiếp trước sau khi lên giường thì họ chẳng còn qua lại gì với nhau nữa, thế mà kiếp này hắn lại tặng cô hoa? Đây có phải là hiệu ứng bươm bướm không? Nhưng tặng hoa thì tặng hoa đi, chuyển cả cửa hàng hoa tới đây làm gì? Nhìn như kiểu tất cả hàng hoa ở Giang Thành đều không thoát số kiếp ấy, bao nhiêu là bao nhiêu ... Đống hoa kia còn vây quanh một bó cúc to oành mới điên chứ ! Đống hoa này nan giải ghê.Bỏ thì thương thì vương thì tội, cứ y như đồ do hoàng đế ban thưởng ấy, dân thường có dám vứt đi không? Không chỉ không dám vứt mà còn phải giữ cho kĩ nữa kìa! Nhưng mà biết làm gì với đồng hoa này bây giờ? Dương Đan Nhan nhức cả đầu, đại ma đầu Vân Mộ Thành chập mạch hay là ẩm IC đấy hả? Đống hoa này chất ở đây chói lóa , xấu hổ chết đi được biết không?!
Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com