TruyenHHH.com

Ban Tinh Ca Khong Hoan Thien

Chơi ở tháp Namsan cả nửa ngày trời, bọn họ tiếp tục lên đường đến Yongin.

Xe chạy bon bon trên cao tốc Gyeongsu. Lần này đã đổi người lái xe, Song Hye Kyo và So Hee đẩy lên trước, Hye Won và Min Hyuk lùi về sau.

"Anh đặt riêng một resort ở Yongin rồi. Hôm nay tới đó tạm thời ăn uống nghỉ ngơi trước, mai chúng ta đi Everland sau nhé?" - Min Hyuk thông báo lịch trình cho cả xe cùng nghe.

So Hee gật gù đồng ý ngay.

Vừa ngồi xe một tiếng lại phải lên xuống núi hai lần, tất cả mọi người nào còn tâm trạng để đi tiếp nữa. Bây giờ chỉ muốn tìm một nơi nào đó để đặt lưng, ăn cho thỏa, ngủ cho ngon mà thôi.

"Chúng ta nghe nhạc một chút không?" Hye Kyo gợi ý.

Sáng nay vì thiếu ngủ nên nhu cầu được phục vụ âm nhạc gần như không có. Nhưng bây giờ tất cả đều tỉnh táo, nói chuyện phiếm trong không khí tuyết rơi và có nhạc nhẹ mới chill.

Không có ai phản đối, vậy là Min Hyuk nối loa vào điện thoại của Hye Won, ưu tiên cho người yêu mình chọn bài trước.

Tiếng nhạc cất lên ngay sau đó.

Song Hye Kyo và So Hee chỉ nghe được vài nốt đầu đã cùng đồng thanh kinh ngạc: "Là Goldberg Variations của Bach!"

Lần này thì hai người quay sang nhìn nhau trong sự bất ngờ.

Hye Won vừa cười vừa giải thích phản ứng của em gái cho Min Hyuk nghe: "Đó là bản đàn mà Hye Kyo thích nhất."

Nghe câu nói đó của Hye Won, không hiểu sao So Hee lại có chút chạnh lòng.

Phải thôi, sống cùng một nhà lâu như vậy, thân thiết với nhau lâu như vậy nhưng Kyo vẫn chưa một lần tâm sự với em về những điều cô thích. Thế giới của Song Hye Kyo vẫn là một bí ẩn, mặc cho So Hee đã được phép lang thang ở đó rất lâu. Cô thích điều gì? Cô ghét điều gì? Cô muốn điều gì? Tất cả những thứ đó, bản thân em cũng muốn được biết mà? Tại sao cô không nói với em?

Dù biết là không phải phép, nhưng So Hee không thể ngăn cản bản thân có ấn tượng xấu về Hye Won.

"Sao em lại nhìn chị như thế?" Hye Won hơi ngơ ngác khi nhìn thấy ánh mắt không thiện cảm của So Hee.

"Tại chị giống chị Kyo quá đó mà." So Hee chữa cháy, lập tức quay mặt lên trên.

Hye Won không nhịn được mà che miệng cười.

Gì chứ? Em và cô đã chơi với nhau bao lâu rồi, lý do này làm sao có thể hợp lý được ánh mắt vừa nãy. Nhưng có lẽ không hàm chứa ý gì đâu nhỉ.

"Hoá ra đi du lịch với nghệ sĩ dương cầm là sẽ thế này sao? Anh muốn nghe danh sách phát trên Spotify, làm ơn đó."

Ở đâu đó phát ra tiếng đàn ông kêu than. Song Hye Kyo nhếch môi trả lời: "Chị em là người mở chứ nào có phải em đâu. Nhưng nghe nhạc piano cũng dễ chịu mà."

Không khí trong xe nhanh chóng vui vẻ trở lại. Chiếc xe chạy trên cao tốc Gyeongsu chẳng còn mấy chốc nữa đã đến nơi.

___

Khu resort mà Min Hyuk chọn là một nơi có phong cảnh đẹp đến ngỡ ngàng.

Giữa mùa đông, tuyết rơi đầy trời nhưng bên trong Resort lại có cảm giác rất ấm áp. Đi kèm với trải nghiệm khí hậu tuyệt vời này là mức giá trên trời giành cho những ai muốn thuê resort ở đây.

Không chỉ có phong cảnh hữu tình, thiên nhiên yên tĩnh với gam màu mát mắt, suối nước nóng tự nhiên giữa vòm trời xanh ngát, hoa thơm cỏ lạ trải bóng đẹp đến mê hồn mà nơi đây còn đầy đủ các thiết bị thuộc hàng cao cấp, giá cả đắt đỏ.

Min Hyuk chống tay nhìn khu resort vốn chỉ thường tiếp đón các minh tinh hoặc tầng lớp thượng lưu, tự hào mà giới thiệu cho mọi người.

"Nơi này là dự án hợp tác mới nhất giữa hai tập đoàn của nhà họ Song và họ Joo. Chúng ta là những người trải nghiệm sớm nhất đấy."

Trái ngược với sự vui vẻ của Min Hyuk, Song Hye Kyo rất lo lắng: "Vậy mà anh còn để mọi người nghỉ ở đây sao? Lỡ bố mẹ anh đến hay bố mẹ em đến thì giải thích thế nào?"

Min Hyuk xua tay nói: "Em không cần lo, bố mẹ anh hôm nay về Gangnam rồi."

Na Young lúc này mới vỗ ngực tự hào nói: "Còn có em mà. Nếu bố mẹ em đến chắc chắn họ sẽ thông báo cho em nên chị đừng có lo."

Tâm trạng của Song Hye Kyo lập tức dịu trở lại.

Trời đã sẩm tối, tất cả đều ngồi ở trong phòng khách, chờ đợi sự hướng dẫn của Min Hyuk - người hiểu rõ nơi này nhất. Anh cầm chùm chìa khóa trong tay, nói:

"Resort này có ba phòng ngủ, tất cả đều là phòng đơn. Vì chúng ta có 5 người nên 2 người ngủ 1 phòng, người còn lại sẽ ngủ một mình ở phòng đơn còn lại." Min Hyuk đặt chìa khoá lên bàn: "Ba người đại diện 3 phòng cầm chìa khóa đi thôi. Phòng khách với phòng bếp liền nhau, đồ ăn ở trong tủ cả rồi. Bên ngoài có suối nước nóng và khu xem phim. Tạm thời chia phòng trước rồi chúng ta hẵng đến đó nhé."

Min Hyuk vừa nói xong, Na Young đã chộp lấy một cái: "Em ngủ một mình!"

Tuyên bố xong thì xách vali đi thẳng về phòng cuối cùng rồi đóng sầm cửa lại.

Bốn con người còn lại đưa mắt nhìn nhau.

"Mong mùa xuân tới nó đi Cuties thì có người yêu, chứ khổ thân quá rồi." Min Hyuk cười khổ.

__

Song Hye Kyo ngồi trong phòng, tranh thủ nói chuyện với quản lý về lịch làm việc tiếp theo khi mùa xuân tới. So Hee co người nằm trên đùi cô, tay mân mê những lọn tóc trong tầm với, lắng tai nghe cuộc trò chuyện mà em không có phận sự phải tham gia.

"Mùa xuân chị phải đưa em đi Daegu dự thi đấy. Nếu chị còn thất hứa nữa, một lần nữa, em nhất định sẽ tìm chìa khóa về mở cái ổ ở tháp Namsan cho chị xem."

Nhìn dáng vẻ hờn dỗi phụng phịu này, Song Hye Kyo vui đến mức siết em chặt hơn trong vòng tay.

"Lần này không bận nữa. Hứa danh dự với em."

"Nếu thất hứa thì sao?"

"Hôn mười cái nhé?" Song Hye Kyo cười đáp lại.

So Hee nghe vậy liền đỏ mặt quay đi. Một lát sau, em mới lên tiếng: "Gấp mười lần chỗ đó."

"Vậy thì chị sẽ thất hứa để bị phạt hôn em một trăm cái, được không?"

"Nè! Chị thử xem, em dỗi thật á!"

So Hee gắt lên. Sau cùng lại thấy điệu bộ của mình chỉ chọc cho Hye Kyo cười to thêm, em mới đứng dậy định bỏ đi. Lúc mở cửa ra đã thấy Hye Won chuẩn bị gõ cửa.

"Chúng ta đi ngâm suối nước nóng thôi chứ nhỉ?"

__

Bầu trời đêm nay không mây và đầy sao. 4 vị nữ tú ngâm mình dưới bể nước nóng, khoan khoái tận hưởng cảm giác thư giãn đến từ cốt tủy.

"Đây là lần đầu tiên em đi suối nước nóng ngoài trời đó ạ. Bầu trời đẹp quá." Han So Hee không nhịn được mà cảm thán.

Song Hye Kyo ngồi bên cạnh, im lặng nhắm mắt, không nói lời nào. Mái tóc dài của cô để nghiêng về một bên, lộ ra góc nghiêng hoàn hảo đến độ vô thực. So Hee quay sang nhìn thấy cảnh tượng ấy, khẽ run lên vì trái tim đang đập loạn nhịp.

Từng giọt nước từ đỉnh đầu khẽ trượt dài từ trán xuống cằm, có giọt đọng lại trên hai cánh môi hờ hững như hoa hồng nở, cũng có giọt đọng lại trên hàng mi cong cong đang khép hờ. Không biết Song Hye Kyo đang nghĩ gì, nhưng sức hút đến từ sự im lặng này lớn đến nỗi So Hee dường như bị mất một phần hồn chỉ vì nhìn theo.

Cô để một tay lên thành bể, một tay thõng xuống nắm lấy tay em. Xương đòn hiện ra hết sức gợi cảm, mặt nước xô lên từng nhịp như sóng vỗ, dừng lại ở nửa phần đồi núi đang nhấp nhô theo từng nhịp thở.

So Hee mất một lúc mới nhận ra mắt mình đang để ở đâu, sau đó vội vã quay mặt đi vì ngại.

Năm ngón tay ẩn dưới mặt nước khẽ siết chặt lấy bàn tay em. So Hee giật bắn mình ngước lên.

Hye Won và Na Young đã lên bờ từ bao giờ, nơi đây chỉ còn lại một mình em với cô.

"Em tưởng chị ngủ rồi cơ đấy."

"Chị không ngủ." Song Hye Kyo đáp lại.

So Hee thấy đôi mắt ấy từ từ mở ra, tiêu cự rơi lại trên gương mặt thanh tú của em.

"So Hee này. Em có tin chị không?"

"...Dạ?"

Bị hỏi bất ngờ, So Hee cũng không biết nên trả lời sao cho phải. Tin hay không tin? Nếu tin thì tin cái gì? Câu hỏi của cô quá đỗi mập mờ, em không biết đầu không biết đuôi, trả lời thế nào mới là đáp án mà cô mong muốn.

"Tin chị đủ mạnh mẽ để yêu được em."

...

Gì thế này...

Song Hye Kyo mỉm cười.

Nụ cười nở ra trong vài tích tắc đã khiến So Hee quên đi cả những câu nói khó hiểu vừa rồi của Hye Kyo.

"Môi em tái lại rồi. Chúng ta lên bờ thôi."

Song Hye Kyo vòng tay qua ôm lấy eo So Hee, để em có thể dựa người vào lưng mình. Tiếp xúc tứ phía đều là da da thịt thịt nhưng dường như Kyo rất lãnh đạm. Cô ấy bình tĩnh hơn em tưởng. Thế nên So Hee mới an lòng để Kyo cõng mình vào bên trong.

Gục đầu vào nơi hõm cổ ẩm ướt của người kia, So Hee khẽ thì thào:

"Em tin chị, tin vào tình yêu của chúng ta."

___

Bữa tiệc BBQ đã sẵn sàng, Min Hyuk bắt đầu lên than nóng, Na Young và So Hee phụ trách đồ uống, còn Hye Kyo và Hye Won thì đứng xiên thịt và rau củ.

"Oà, Kyo của chị lớn thật rồi, xem em khéo tay quá này." Hye Won nhìn những xiên thịt mà Kyo đã xiên, lên tiếng cảm thán.

"Chị đùa ai vậy chứ, em ba mươi rồi mà." Kyo cười cười.

Chỉ thấy Hye Won xoa đầu cô và nói: "Với chị thì em vẫn mãi là cô nhóc mười lăm thích tết tóc hai bên, thích ăn thịt nướng và suốt ngày dính tới đàn piano thôi."

"Thời gian qua chị sống ổn chứ? Có muốn về nhà với em không?"

Hye Won nhìn Kyo, đút cho em gái mình một miếng thịt nướng: "Chị sống rất ổn, nhưng không thể về nhà được đâu."

Câu trả lời ấy tuy thực tế nhưng vẫn làm Kyo ngỡ ngàng.

"Phải rồi, chuyện của em với Min Hyuk vẫn chưa nói với bố phải không?"

Hye Won làm sao không biết bố mình là người thế nào. Hôn nhân của em gái cô và Min Hyuk đã được định sẵn từ ngày cô lên máy bay sang Pháp, việc nói chia tay không phải đơn giản một câu thông báo là xong.

"Nếu em không muốn cưới Min Hyuk cũng được, nhưng mối quan hệ của em với So Hee..."

Hye Won không nói tiếp.

Cô quay lại để thấy nụ cười sáng rực như ngọn đuốc hoa trong mùa lễ hội của So Hee.

Đôi mắt ấy, nụ cười ấy của em khiến người khác cảm thấy an bình đến lạ.

Cũng khiến lời mà Hye Won định nói chết yểu trong giây lát.

Cô quay lại nhìn em gái mình, khẽ cười mỉm:

"Cố lên nhé!"

Bạn đang đọc truyện trên: TruyenHHH.com